Chú, Anh Cũng Có Một Chút Đáng Yêu

Chương 12




Tiếu Khinh Trần thượng tuyến vào lúc 8:50, vừa lên đã nghe thấy thanh âm nhắc nhở có thư.

Y là Phó bang Dự Chiến Thiên Hạ, do phải ứng phó với các tình huống bất ngờ, quyền hạn hòm thư của y luôn để ở trạng thái mở. Nhận được thư tín của Giang Phong Nguyệt, y có chút ngoài ý muốn. Thời điểm y mở thư ra nhìn, tâm muốn bóp chết Giang Phong Nguyệt có hết.

Ba bức tranh bình bình ổn ổn nằm trong hòm thư, so với bức bị y “tịch thu”, màu sắc, biểu tình ở ba bức này càng thêm phong phú, so với họa đồ chuyên nghiệp trên mạng không kém cỏi hơn chút nào.

Điều kiện tiên quyết là, mặt bánh bao được vẽ trên giấy không phải là mình.

Tiếu Khinh Trần căm tức ném đi ba bức tranh, y còn chưa tính sổ với tên kia, tên kia thế nhưng cứ liên tục nhiều lần khiêu chiến quyền y của y, xem ra y vẫn còn rất nhân từ!

Chưa đến hai phút, bức tranh trên mặt đất được nhặt lên.

Tiếu Khinh Trần không biết vẽ, cũng không biết vẽ một bức tranh cần bao nhiêu thời gian, nhưng xã hội hiện nay người có thể nhuần nhuyễn dùng bút lông là rất hiếm, ngay cả lão ngoan đồng nhà y cũng chưa có bổn sự này…

Quên đi, hà tất phải gây khó dễ với bức họa?



Chín giờ đúng, Giang Phong Nguyệt thượng tuyến.

Giang Phong Nguyệt trong khoảng thời gian hạ tuyến đi bệnh viện một chuyến, tay hắn đang khôi phục rất tốt, bác sĩ nói tuần sau có thể tháo băng gạc, muốn hoàn toàn khôi phục phỏng chừng phải một tháng sau.

Buổi tối nằm ở trên giường lăn qua lăn lại ngủ không được. Không phải do giường không đủ mềm, mà là do đột nhiên từ giường cứng rắn trở thành giường mềm mại, không quen lắm.

Nếm qua điểm tâm, đúng giờ thượng tuyến, nhìn thấy Tiếu Khinh Trần, ánh mắt nhất thời phát sáng.

“Mỹ nhân, sớm.” Giang Phong Nguyệt tâm tình vô cùng tốt cùng y chào hỏi.

Tiếu Khinh Trần khó có được một lần không sửa lại xưng hô của hắn với y, không mặn không nhạt nhìn hắn một cái, đi ra sơn động, lục ý dạt dào, không khí tươi mát. Ánh mắt trời xuyên thấu qua lá cây lưa thưa rơi xuống, tinh quang thành phiến.

Bụi cát trên mặt đất trải qua cơn mưa rửa tội bây giờ đã trôi đi hết. Lúc này đi đường giày sẽ không vì bùn lầy mà dơ mất.

Tiếu Khinh Trần triệu hồi ra tọa kỵ bạch long câu, động tác nhanh nhẹn, dáng người tiêu sái nhảy lên lưng ngựa, đột nhiên nhìn sang Giang Phong Nguyệt, tà tà nhếch lên khóe môi, nói: “Đuổi kịp.”

Giang Phong Nguyệt trong đầu còn đang vẽ tư thế mỹ nhân lên ngựa, không đợi hắn ghi nhớ lại thật kỹ, bạch long câu kêu lên một tiếng hí dài, bốn vó tung bay chạy đi.

“Mỹ…” Giang Phong Nguyệt vừa mở miệng, bạch long câu bỏ lại cho hắn cái mông ngày càng xa.

“Kháo!” Giang Phong Nguyệt nhịn không được nguyền rủa một tiếng, chạy nhanh theo.

Tiếu Khinh Trần cho rằng, đối đãi da mặt dày nam nhân không cần giống dĩ vãng, động chút là giết chết, đặc biệt dưới 20 cấp, chết một lần không rơi kinh nghiệm không mất tiền của hắn mà lại còn làm tăng giá trị tội ác của y, không có lời gì cả.

Vì thế, Tiếu Khinh Trần áp dụng một phương thức khác bồi hắn ngoạn —— để hắn đuổi theo ngựa.

Nếu hắn đủ thức thời thì ngoan ngoãn chạy theo; nếu không… Tiếu Khinh Trần không ngại cho hắn vài lần làm phi nhân (người bay~), việc làm người ta khắc sâu trong trí nhớ này, y rất thành thạo.

Sự thật chứng minh, Tiếu Khinh Trần vẫn đánh giá thấp Giang Phong Nguyệt.

Giang Phong Nguyệt một đường từ sơn động xa xôi chạy đến tân thủ thôn, thể lực còn sót lại một điểm. May mắn đây đang trong trò chơi, nếu không hai giờ chạy bộ liên tục cũng đủ làm hắn rụng mất nửa cái mạng.

Khiến người không biết nên khóc hay cười chính là, một tên tân thủ cấp 11 đã học Thảo Thượng Phi, dù bất lực thế nào thì khinh công cũng sử dụng tốt hơn hai cái đùi, nhưng tên Giang Phong Nguyệt này có chết cũng không chịu dùng khinh công.

Tiếu Khinh Trần nhìn Giang Phong Nguyệt nằm sấp trước mặt y, cười một cái như pháo hoa sáng lạn.

Nhóm tân thủ ở tân thủ thôn bị nụ cười của mỹ nhân chấn nhiếp rồi, nhưng làm bọn họ kinh sợ nhất là, so với tên đang nằm úp trên mặt đất không biết thể diện liếm giày mỹ nhân, bọn họ quả thật quá yếu kém. ( Giang Phong Nguyệt: Uy uy, ai liếm giày mỹ nhân cơ -_-|||)

Tiếu Khinh Trần nửa ngồi xổm xuống, nhìn Giang Phong Nguyệt thở không ra hơi, tự tiếu phi tiếu nói: “Mệt không?”

“… Còn sống.” Giang Phong Nguyệt nhét viên bổ sung thể lực vào miệng, chậm rãi ngồi xuống, mặt đối mặt với Tiếu Khinh Trần.

Lúc này Giang Phong Nguyệt có chút chật vật, tóc tai hỗn độn, mặt vừa cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, trên nửa khuôn mặt thì có chút đất cát. Có thể trong trò chơi đem chính mình thành cái dạng này, phỏng chừng hắn là người đầu tiên.

“Phốc…” Tiếu Khinh Trần tâm tình hảo, nở nụ cười, “Ngươi đừng nhúc nhích, ta muốn chụp hình lại.”

“Chụp hình?” Giang Phong Nguyệt nghe theo lời y nói, bảo trì tư thế hiện tại.

Tiếu Khinh Trần không trả lời, rất nhanh chọn vài góc độ mà chụp. Không có biện pháp, trò chơi vì muốn cho ngoạn gia giữ tướng mạo đẹp nhất, cưỡng chế xoát tân ở những chỗ dơ bẩn và không sạch sẽ, mặt Giang Phong Nguyệt bây giờ bẩn nhưng hai phút sau hệ thống sẽ xoát tân lại.

“Cho ta xem.” Giang Phong Nguyệt hoàn toàn không để ý trạng thái lúng túng của mình trong tay Tiếu Khinh Trần.

Tiếu Khinh Trần lạch cạch lạch cạch nhấn hai cái ở bàn phím trong suốt, đem bốn bức ảnh trong hòm thư vung qua cho Giang Phong Nguyệt.

Giang Phong Nguyệt lúc nhìn thấy ảnh hệ thống đã cưỡng chế xoát tân, quần áo, tóc tai mặt mũi chỉnh tề trở lại. Vì thế, nhóm tân thủ đang nhìn Tiếu Khinh Trần đến phát ngốc liền cằm rơi xuống đất.

Hơn nữa, khi bọn họ chứng kiến yêu nghiệt mỹ nhân vươn tay ra nắm cằm của mỹ nhân khác, nhìn trái một lúc, nhìn phải một hồi, thế giới quan hoàn toàn sụp đổ —— các ngươi ban ngày ban mặt tán tỉnh nhau nơi công cộng để kích thích những người độc thân sao!!!

Sự thật chứng minh, mắt thấy không nhất định là sự thật.

Giang Phong Nguyệt bị nắm lấy cằm, Tiếu Khinh Trần lại đem tư thế hai người chụp lại, lúc này mới thu tay, cười tủm tỉm với Giang Phong Nguyệt: “Nếu ngươi thích vẽ đến thế, tự vẽ chính mình vài bức là được rồi”

“… Ta không tự vẽ bản thân.” Giang Phong Nguyệt 囧囧 nói.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể từ từ luyện tập.” Tiếu Khinh Trần đứng lên, lại đem bức ảnh vừa chụp chia cho hắn, “Ở đây có hai tấm, cho ngươi chọn một tấm rồi vẽ lại.”

Ngươi không phải thích vẽ sao, vậy thì vẽ đi.

Giang Phong Nguyệt chậm rãi đứng lên, Tiếu Khinh Trần tưởng hắn sẽ giận dỗi, ai ngờ, hắn nói: “Mỹ nhân, kỳ thật ta vẽ người thật rất đẹp, ngươi nếu thích, ta có thể vẽ một bức đưa ngươi.” Bức họa trong túi trữ vật của hắn coi như xong

“…” Tiếu Khinh Trần không nói gì, “Đi tìm nhiệm vụ chủ tuyến của ngươi.”

Tuy Tiếu Khinh Trần dời đề tài đi, bất quá Giang Phong Nguyệt không có nửa điểm điểm bất mãn, hắn ở nơi Tiếu Khinh Trần nhìn không thấy nở nụ cười, âm mưu đã thực hiện được.

Giang Phong Nguyệt mặc dù đã cấp 11, nhưng hắn không thua kém gì tân thủ cả, hắn ngay cả thôn trưởng tiếp đãi ở tân thủ thôn còn chưa thấy qua, mà nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên chính là do thôn trưởng tuyên bố.

Tân thủ thôn là một thôn trang lớn gấp mười lần Long Khê thôn, nhà thôn trưởng ngay tại trung tâm thôn, sau khi ngoạn gia vừa được sinh ra ở Dược Vương cốc, chuyện đầu tiên làm là đưa tin cho thôn trưởng, cấp bậc tân thủ dạng như Giang Phong Nguyệt này, thôn trưởng lần đầu tiên nhìn thấy.

“Quân Lâm Thiên Hạ?” Lúc đăng ký ID, thôn trưởng ngoài ý muốn nhìn thấy bốn chữ này biểu tình nhất thời liền quỷ dị, “Ngươi, ngươi, ngươi chính là cái tên tội ác tày trời, khi sư diệt tổ của Dược Vương cốc chúng ta …”

Giang Phong Nguyệt còn đang đau đầu suy nghĩ làm sao ngăn cản miệng của thôn trưởng, một thanh kiếm đột nhiên đặt lên cổ hắn, người làm việc này dĩ nhiên là Tiếu Khinh Trần.

“Cầm.” Tiếu Khinh Trần ý bảo Giang Phong Nguyệt.

Giang Phong Nguyệt sửng sốt một hồi mới hiểu ra, Tiếu Khinh Trần muốn hắn cầm kiếm.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thôn trường lắp ba lắp bắp hỏi, vẻ mặt khẩn trương.

Ta cũng không biết ta muốn làm gì? Giang Phong Nguyệt thầm trả lời, nhưng dưới ánh mắt của Tiếu Khinh Trần, vẫn ngoan ngoãn lấy kiếm qua.

“Đừng, ngươi đừng xúc động.” Giang Phong Nguyệt cái gì cũng chưa làm, thôn trưởng đã tước vũ khí đầu hàng trước.

“…” Giang Phong Nguyệt nhìn về phía Tiếu Khinh Trần, chờ đợi chỉ thị mỹ nhân.

Tiếu Khinh Trần giang tay ra, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

Giang Phong Nguyệt hít một hơi, Tiếu Khinh Trần ý tứ thực rõ ràng —— y muốn xem kịch.

“Nhiệm vụ đưa tin hoàn thành, cho ta nhiệm vụ kế tiếp, nếu không ta giết ngươi.” Giang Phong Nguyệt đem lời kịch nói thành một câu.

“Ngươi tập kích thôn trưởng, thôn dân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Thôn trưởng tân thủ thôn là một NPC cấp 10, ở Dược Vương cốc có lẽ lão không có địa vị hay thực lực gì, nhưng ở tân thủ thôn là người đứng đầu một khu.

“Ta ngay cả Dược Vương cũng dám giết, còn sợ thôn dân sao?” Giang Phong Nguyệt không hề gì nhún vai, tăng thêm lực đạo trên kiếm.

Tiếu Khinh Trần ngược lại có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, chẳng lẽ người này trước giờ phẫn heo ăn thịt hổ?

Kỳ thật Giang Phong Nguyệt không phải phẫn heo ăn thịt hổ, hắn bình tĩnh nói lời kịch hoàn toàn là do ảnh hưởng của phim võ hiệp cổ, người ta đại hiệp tiểu hiệp mới vào giang hồ hoặc tạm nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, hoặc cược cả tính mạng thường hành động như vậy. Hắn hiện tại còn có đại thần bên cạnh, hắn sợ cái gì chứ? Tuy hắn rất ngạc nhiên khi Tiếu Khinh Trần chủ động dẫn hắn đi làm nhiệm vụ chủ tuyến.

Thôn trường bị hắn làm cho nghẹn đến nói không ra lời, trước kia không phải là không gặp được ngoạn gia tính tình khó chịu, nhưng ngoạn gia tính tính có khó chịu hơn cũng không đáng giận như tên này a. Độc chết Dược Vương xong không thừa nhận sai lầm, lại cho đó là vinh quang, thậm chí cầm kiếm uy hiếp lão, thật sự là khinh người quá đáng!

“Nhanh lên, kiên nhẫn ta có hạn.” Giang Phong Nguyệt hất cầm lên.

Thôn trưởng tuy là một thôn trưởng có tiết tháo, nhưng cuối cùng phải khuất phục dưới thế lực tàn ác, đưa hắn danh sách đăng ký, cho hắn nhiệm vụ kế tiếp.

Giang Phong Nguyệt vừa lòng gật gật đầu, lộ tuyến bản đồ đã hiện dấu hiệu lên, có thể dễ dàng tìm kiếm NPC kế tiếp.

“Mỹ nhân, ta biểu hiện thế nào?” Giang Phong Nguyệt hỏi.

Tiếu Khinh Trần nhíu mày, không trả lời hắn mà hỏi: “Ngươi có biết ta đưa kiếm cho ngươi để làm gì không?”

“Không phải uy hiếp thôn trưởng để lão đưa ta nhiệm vụ sao?”

“Uy hiếp NPC cũng không có gì, nhiều lắm thì độ hảo cảm NPC với ngươi biến thành âm.” Tiếu Khinh Trần không nhanh không chậm nói, “Ta muốn tính sổ với ngươi sẽ cho ngươi qua dễ dàng vậy sao?”

“…” <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.