Chú, Anh Cũng Có Một Chút Đáng Yêu

Chương 104




Edit: Zổ

Beta: Yêu Tử Dương

*trứng ung ăn ngon thật các thím ạ, ực

1 văn = 1 đồng, chả biết sao lúc văn lúc đồng*

Phương Trí Viễn dẫn Đại Tráng và Tiểu Tráng đi nhìn gà con mới nở nhà hắn. Không biết có phải do trời quá lạnh hay không mà một ổ hai mươi hai quả trứng chỉ ấp ra mười năm con gà con. Gà con vừa nở lông xù vàng tươi, nhìn cực kì dễ thương. Tiểu Tráng gào thét muốn sờ sờ, nhưng bị Đại Tráng không chút do dự cự tuyệt, gà con này nhỏ lắm, không cẩn thận có thể giết chết.

Đại Tráng lớn tuổi hơn, nhà nó cũng có nuôi gà con, đối với nó mà nói, mấy con gà con này còn không hấp dẫn bằng mấy quả trứng gà không nở kia. Những quả trứng lộn đó ăn rất ngon, trong nhà mỗi lần ấp trứng a ma nó đều luộc cho nó ăn, chấm ít muối hay hạt tiêu, ăn ngon đến nỗi có thể nuốt cả lưỡi.

Nghĩ như thế, bụng no căng không có phản ứng nhưng nước miếng lại bắt đầu trào ra. Nó nịnh nọt kéo kéo tay Phương Trí Viễn: “Phương ca, mấy quả trứng ung còn đây không Cái đó dù luộc hay nướng cũng cực ngon.”

Nhìn Đại Tráng tham ăn, Phương Trí Viễn cười cười, từ cái sọt nhỏ cầm ra năm quả trứng lộn. Đại Tráng thấy vội vàng nói với Phương Trí Viễn: “Phương ca, chúng ta luộc đi, xong có thể chấm muối ăn.”

Tiểu Tráng cũng từng ăn, đứng ở phía sau Đại Tráng hô: “Ăn đi, ăn ngon lắm. Phương ca, chúng ta luộc trứng ăn, luộc trứng ăn!” Bàn tay nhỏ còn vỗ bốp bốp.

Phương Trí Viễn lại cố ý trêu nó, nói: “Không được, cho Phương ca sờ sờ bụng đệ, xem bụng đệ có phải đầy không. Nếu đầy thì không được ăn, hai người Phương ca và Đại Tráng ca của đệ ăn thôi.” Nói xong liền giả bộ tiến lên sờ sờ bụng Tiểu Tráng.

Tiểu Tráng cảm thấy bụng mình căng đầy, nếu bị Phương Trí Viễn sờ ra thì không được ăn ngon. Nó vội vàng tránh bàn tay đưa tới của Phương Trí Viễn. Phương Trí Viễn vờ tức giận nói: “Bụng Tiểu Tráng chắc chắn đầy rồi, không được ăn nhiều, vậy ta và Đại Tráng sẽ ăn phần của Tiểu Tráng.”

Tiểu Tráng nóng nảy, nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt Phương Trí Viễn, chớp đôi mắt to của mình với hắn, nói: “Phương ca, bụng Tiểu Tráng vẫn còn có thể để một ít đồ ăn. Không tin ca sờ sờ!” Vừa nói xong liền hít một hơn, thít chặt bụng.

Phương Trí Viễn sợ Tiểu Tráng khó chịu, nhanh chóng dỗ nó, nói: “Được rồi được rồi, bụng Tiểu Tráng còn có thể ăn, lát nữa Phương ca sẽ chọn quả to cho đệ. Mau buông bụng ra, đừng nín thở, sẽ khó chịu.”

Tiểu Tráng nghe lời không nín thở, ngoan ngoãn cùng Phương Trí Viễn đi vào bếp.

Đại Tráng đã đang đợi trong bếp. Phương Trí Viễn nhìn nhìn lòng bếp còn có độ nóng, dùng xẻng sắt đặt năm quả trứng gà vào chỗ còn có lửa đỏ, dùng tro than che bên trên. Hắn vỗ vỗ bụi trên người, chờ thời gian một nén nhang trứng gà sẽ nướng chín.

Ánh mắt Đại Tráng và Tiểu Tráng không chớp nhìn chằm chằm trứng gà, ngồi chờ ăn. Phương Trí Viễn cho mỗi đứa một cái ghế thấp để chúng từ từ chờ, mình thì ra nhà giữa tìm mật ong pha cho hai đứa nước mật ong, trơn họng lại xúc tiến tiêu hóa.

Mà bên kia, Phương Tằng đang nói với Lâm Chính chuyện sinh nhật Phương Trí Viễn. Vì gặp phải Lâm Song nên Lâm Chính chưa mua được gạo nếp, anh tính ngày mai lại lên trấn trên một chuyến, mua giùm gạo nếp, tiện thể mua chút đồ Tết. Bây giờ cũng đã gần Tết, nhân dịp lên trấn trên mua sắm chuẩn bị vài thứ.

Phương Tằng còn đang lo buồn về tiệc rượu hôm sinh nhật Phương Trí Viễn. Tuy Lâm Tín gia và Lâm Chính gia có thể giúp làm bánh nếp, nhưng mà đồ ăn của tiệc rượu thì ai làm đây Nhất là lúc anh lên trấn trên mua đồ vật, chưởng quầy Trần biết anh muốn làm sinh nhật cho cháu ngoại, cố ý dặn sẽ tới uống rượu. Như vậy anh liền không thể không xử lý cho lịch sự một chút.

Lâm Chính nghe Phương Tằng than thở, nghĩ nghĩ, nói với Phương Tằng: “Phương ca, đệ đệ của phu lang đệ gả đến Lưu gia thôn. Ở đó có một lão a ma nấu ăn cũng rất ngon, dù cho đầu bếp trấn trên cũng chỉ đến thế là cùng. Nếu không thì chúng ta mời ông ấy đến nấu cơm”

Phương Tằng vừa nghe, vội hỏi: “Nhà ai Ta cũng từng đi qua Lưu gia thôn nhưng cũng không nghe có người như vậy. Hơn nữa, chúng ta và lão a ma kia không thân cũng chẳng quen, đi mới như thế cũng không thích hợp lắm.” Ở Lưu gia thôn anh có sư huynh, năm đó học nghề săn thú của cha anh nên anh cũng từng đi đến Lưu gia thôn.

Lâm Chính giải thích với Phương Tằng: “Phương ca, Lưu a ma này cũng là người cơ khổ. Lúc còn trẻ thì trượng phu chết, thủ một đứa con mà sống. Lúc đó để nuôi con, ông có tay nghề tổ tiên truyền xuống nên mở một cái sạp nhỏ trên đường đi lại, bán mì.”

Thấy Phương Tằng không có phản cảm, Lâm Chính nói những điều anh biết: “Sau đó, đến lúc hán tử nhà ông ấy trưởng thành, hiếu thuận, không nỡ nhìn a ma đi sớm về muộn làm lụng vất vả nên đóng sạp. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, mấy năm trước con ông ấy lại gặp chuyện không may, phu lang của con để lại một ca nhi năm tuổi cho Lưu a ma, mình thì ăn cắp tiền tài trong nhà tái giá. Lưu a ma dựa vào vài mẫu ruộng trong nhà và tay nghề nấu cơm nuôi sống mình và cháu nội. Đệ nghe đệ đệ của nhà đệ nói, mười dặm bát hương cũng không có ai có tay nghề giỏi hơn Lưu a ma.”

Lâm Chính nghe cũng thấy Lưu a ma đáng thương, nên mới đề nghị như thế. Phương Tằng nghe trong lòng cũng rất đồng tình, anh biết Lâm Chính tuy mềm lòng nhưng làm việc chắc chắn. Như vậy xem ra Lưu a ma quả thật là có chút bản sự. Dù sao cũng là mất tiền, mời ai cũng thế.

Vì thế Phương Tằng nói với Lâm Chính: “Nếu vậy thì phiền ngươi nói một tiếng với a ma Tiểu Tráng, để đệ ấy nói với vị đệ đệ kia, xem Lưu a ma ngày đó có thể đến không. Ta cho ông ấy một bàn năm mươi đồng tiền, đi lại ta sẽ dùng xe la đưa đón.”

Lâm Chính nghe gật đầu đáp ứng, nói nhất định sẽ làm thỏa đáng cho Phương Tằng.

Mà Phương Trí Viễn cùng Đại Tráng, Tiểu Tráng lấy trứng gà trong bếp ra. Trứng gà khô vàng rất nóng, lại tỏa ra hương vị sau khi nướng, khiến nước miếng của Tiểu Tráng sắp chảy xuống, cũng không để ý nóng, đưa tay muốn trực tiếp cầm trứng gà.

Phương Trí Viễn sợ hai đứa bị nóng, bảo hai đứa lùi tay vào trong tay áo, để tay cách trứng một tầng vải. Đại Tráng, Tiểu Tráng ngoan ngoãn nghe lời, làm theo, Phương Trí Viễn nói gì thì chúng làm nấy, khiến Phương Trí Viễn cảm khái chăm trẻ con kiểu này đúng là dễ quá mà.

Phương Trí Viễn dặn hai đứa từ từ ăn, cẩn thận nóng, sau đó cầm ba quả trứng gà còn lại đến chỗ cữu cữu hắn. Phương Tằng đã thương lượng xong với Lâm Chính, đang nói chuyện linh tinh, thấy Phương Trí Viễn bưng đĩa nhỏ lại đây, hỏi: “Hổ tử, con có gì thế”

Phương Trí Viễn nói với cữu cữu hắn: “Cữu cữu, đây là trứng gà ung ấp không nở, con nướng năm quả cho mỗi người một quả. Cữu và cữu cữu A Chính mỗi người một, nếm thử hương vị.” Nói xong liền đưa đĩa nhỏ tới.

Lâm Chính nghe cười ha ha, nói với Phương Tằng: “Từ lúc Đại Tráng sinh ra chúng ta liền không ăn nữa. Lần này đệ là dính phúc của Phương ca, cũng nếm lại đồ trẻ con nghiện.” Nói xong, gõ gõ trứng gà còn đang ấm.

Phương Tằng thấy cháu ngoại ăn trứng gà cũng nhớ tới mình, trong lòng vui vẻ, cũng không trái với ý tốt của cháu ngoại, cầm trứng gà nói với Phương Trí Viễn: “Hổ tử, cữu nói với cữu cữu Lâm Tín của con rồi, sau này nếu không có việc gì thì con tới nhà huynh ấy học chữ. Tuy huynh ấy cũng không phải người đọc sách đứng đắn gì, nhưng cũng biết chữ.”

Lâm Chính cũng nói theo: “Đúng đấy, Hổ tử, đại ca cữu huynh ấy trước kia đã đọc sách ở tư thục Triệu gia. Chữ thì biết hết, con học với huynh ấy, tuy rằng không thể xuất khẩu thành chương, viết văn thành thơ nhưng dùng bình thường thì cũng thừa đủ.”

Phương Trí Viễn cười nói: “Cữu cữu, con học với Đại Tráng trước, Đại Tráng lại học cữu cữu Lâm Tín, cũng không khác gì.” Lâm Tín là lý chính, chắc chắn là bận rộn, anh nhận thỉnh cầu của Phương Tằng là do nhân tình không thể chối, nhưng Phương Trí Viễn không muốn vô duyên vô cớ thiếu nhân tình.

Ở đây, nếu dạy hắn chữ thì cũng coi như nửa sư phụ, về sau cữu cữu hắn đối với Lâm Tín cũng phải lễ nhượng ba phần. Rõ ràng hắn vốn biết chữ, chỉ là thiếu lí do, không cần mất khí lực và nhân tình như thế, mà học cùng Đại Tráng cũng chỉ là việc nhỏ.

Mấy người ăn xong trứng nhà, Lâm Chính dẫn Đại Tráng, Tiểu Tráng về nhà.

Hôm sau, sáng sớm Lâm Chính đã đi trấn trên, Lâm Chính gia và Lâm Tín gia tìm khuôn làm bánh nếp lấy ra, rửa sạch phơi khô. Lâm Thành gia mang theo bọn họ đến nhà Phương Tằng, chuẩn bị chờ gạo nếp về liền làm luôn hôm nay.

Phương Tằng cũng không nhàn rỗi, lợn đen anh dặn đã mang về nhà. Mấy ngày nữa là sinh nhật Phương Trí Viễn, giết lợn trước đỡ đến lúc bận rộn lại luống cuống tay chân. Trời này cũng lạnh, không sợ thịt lợn bị hỏng.

Giữa trưa, Lâm Chính vừa trở về Lâm Chính gia đã nhanh chóng xay gạo nếp thành bột. Lâm Tín gia và Lâm Thành gia chuẩn bị bồn nước ấm, chờ bột nếp xay xong liền bắt đầu nhào. Phương Trí Viễn và Đại Tráng, Tiểu Tráng ở trong phòng bếp giúp vui với bọn họ, thò đầu giơ cổ làm ầm ĩ.

Trong nhà bếp ấm áp, Đại Tráng và Tiểu Tráng chạy một lúc đã nóng cởi áo bông, Lâm Thành gia nhìn thấy đứng sau hai đứa hô bảo chúng mặc áo vào. Đại Tráng, Tiểu Tráng biết ma ma nó hiền, hi hi ha ha trốn tránh không mặc.

Lâm Tín gia thấy, mắt trầm xuống, mặt cau lại, nhìn lướt qua hai đứa. Đại Tráng, Tiểu Tráng liền ngoan như mèo, tự mình mặc áo vào, khiến Phương Trí Viễn cười không ngừng, bội phục nhìn a ma Đại Tráng.

Khuôn bánh nếp rất thú vị, có hai loại. Một là hình rùa, một là hình tròn. Phương Trí Viễn nhìn tò mò, lấy tay sờ sờ. Lâm Thành gia nhìn thấy, cười nói: “Hổ tử, lần này là sinh nhật mười tuổi của con, ma ma nói cho con ý nghĩa của hình rùa này.”

Kỳ thực Phương Trí Viễn cũng có thể đoán được đại khái, nhưng hắn vẫn tỏ ra tò mò, ngóng trông nhìn Lâm Thành gia. Lâm Thành gia nhìn bộ dáng tò mò của Phương Trí Viễn, nhớ lại năm đó Phương Thăng cũng tỉnh tỉnh mê mê như vậy nhìn ông, trong lòng mềm nhũn, ánh mắt có chút mơ hồ.

Ông ngẩng đầu, giải thích với Phương Trí Viễn: “Tục ngữ nói, ngàn năm vương bát vạn năm quy, rùa là loài sống lâu nhất. Làm hình rùa là hy vọng người chúc thọ có thể trường thọ như rùa. Mà hình tròn này là tượng trưng cho viên viên mãn mãn, một đời người cũng chỉ mong sống đoàn viên mỹ mãn. Như vậy, biếu hai thứ này cho người trong thôn, là ý tứ mang phúc khí của thọ tinh* cho mọi người cùng hưởng.”

*người làm sinh nhật

Phương Trí Viễn nghiêm túc nghe, lại nhìn khuôn bánh có chút ngây thơi kia, trong lòng cũng rất văn nghệ.

Phương Tằng dùng xe la chở lợn đen về, Lâm Chính ở bên cạnh giúp khiêng lợn xuống dưới. Lợn đen bị trói gô, Đại Tráng, Tiểu Tráng nghe tiếng thì bận rộn chạy ra xem. Phương Trí Viễn bị hai đứa lôi ra cùng, nhìn lợn đen trên mặt đất, trong lòng vui vẻ: xem ra lợn cũng có chủng tộc nha.

Phương Tằng vốn chính là thợ săn, giết động vật là nghề của chàng, vậy nên tiết kiệm được một phần tiền giết lợn. Lâm Tín gia đun sôi nước, Lâm Chính và Phương Tằng mang nước nóng đổ vào thùng gỗ lớn. Sau đó hai người trói lợn đen vào thang, Lâm Chính gia đuổi hai đứa bé vào trong nhà, không cho xem.

Mà Phương Trí Viễn vì là đứa bé lớn nên được cho phép ở lại nhìn. Đại Tráng và Tiểu Tráng ở trong phòng ngóng ra chỉ thấy bóng lưng Phương Trí Viễn, ánh mắt nhỏ cực kì ai oán, khiến Lâm Thành nhìn cười đến đau bụng, hô to hai cháu nội dở hơi, nhưng tuyệt đối không mở miệng cho phép hai đứa đi ra ngoài để bị sợ.

Một tay Phương Tằng giơ lên chém xuống, gọn gàng lưu loát giết lợn. Lâm Chính giúp khiêng thang vào trong thùng lớn, bắt đầu làm lông. Lâm Tín gia dùng muối làm đông máu lợn, bưng vào trong phòng. Đại Tráng, Tiểu Tráng lúc này mới được cho phép ra xem. Hai đứa vừa ra liền chạy đến trước mặt Phương Tằng và Lâm Chính, nịnh nọt hai người xin bong bóng lợn để chơi.

Lâm Chính gia thấy, vội vàng bảo chúng không được quấy rầy hai người Phương Tằng cạo lông. Phương Tằng lại cười cười nói: “Không sao, đây, cầm chơi đi. Lát nữa chúng ta ăn một bữa thịt lợn ngon.” Nói xong lấy bong bóng từ trong bụng lợn ra rửa sạch, ném cho Đại Tráng Tiểu Tráng

Đại Tráng, Tiểu Tráng cầm bong bóng lợn đổ nước vào chơi. Phương Trí Viễn thì nhìn cữu cữu hắn lưu loát xẻ con lợn thành mấy mảng lớn. Anh để chân sau vào gùi, chuẩn bị chiều đi trấn trên một chuyến, biếu thịt lợn cho chưởng quầy Trần và Trần lão tam.

Anh lại cắt ba gói thịt heo mười cân, cho ba nhà Lâm Thành mỗi nhà một gói. Lâm Thành gia từ chối một lúc, vô cùng vui vẻ nhận.

**

Zổ: Lãng Lãng Minh Nhật vừa hoàn bộ “nông gia nhị tam sự”, thể loại giống bộ này, chủ công, xuyên việt, chủng điền, nhưng không phải nam nam thế giới, không sinh tử. Anh công ở hiện đại là nhà giàu mới nổi (=)))), xuyên vào một tú tài vừa bị liên lụy đứt đường công danh, vợ vứt con lại chạy theo trai, anh trai (con nuôi) và chị dâu cực phẩm, bố là thánh phụ. Em thụ cũng là cường thụ như Lưu Trang, được anh công cưu mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.