Chú, Anh Cũng Có Một Chút Đáng Yêu

Chương 10




Sau khi sư tổ Dược Vương cốc bị giết, đệ nhất kiếm khách, đệ nhất Bang chủ bị giết, hiện tại rốt cuộc đến phiên đệ nhất mỹ nhân.

Các ngoạn gia buồn bực, tên Quân Lâm Thiên Hạ này sao cứ dính líu với mấy người “đệ nhất”? Chẳng lẽ là do cái tên tràn đầy khí phách của hắn, cho nên muốn quét dọn tất cả đệ nhất, độc chiếm vị trí thủ tịch trong Giang Hồ?

A đúng rồi, đệ nhất mỹ nhân còn dính phải độc thủ của hắn, bị… đùa, giỡn một phen.

Hái hoa tặc ở Phong Đô thành tội ác tày trời, bị tước thành hai đoạn không phải là chuyện lớn, chuyện lớn thật sự chính là, có người dám động thủ trên đầu thái tuế, ăn phải gan hùm mật gấu – Quân Lâm Thiên Hạ cư nhiên đùa giỡn du hý đệ nhất mỹ nhân, cũng là ngoạn gia duy nhất mãn cấp trên bảng cấp bậc, Phó bang Dự Chiến Thiên Hạ, Tiếu Khinh Trần…

Còn chuyện nào lớn hơn nữa?!

Tiếu Khinh Trần bị một tên thái điểu cấp 10 đùa giỡn, có chuyện nào kinh khủng hơn so với chuyện này không? Có hay không!!

Tin tức Giang Phong Nguyệt tại dục trì Kinh Hồng Lâu đùa giỡn Tiếu Khinh Trần không thể nghi ngờ ngay ngày hôm sau đứng đầu trong số các tin tức bát quái trong Giang Hồ, trên diễn đàn còn đăng lên một bài post có hình ảnh Giang Phong Nguyệt đè Tiếu Khinh Trần xuống, bài post này sau khi được đăng lên hiện giờ đã có hơn một ngàn trang bài viết.

Ban đầu đám cao tầng trong trò chơi định mượn danh nghĩa hái hoa tặc khai hỏa việc “BOSS nhiệm vụ đặc thù”, nhưng sau sự kiện đùa giỡn Tiếu Khinh Trần bất ngờ xảy ra, nhiệt tình liền trôi theo nước chảy.

Đêm đó, hơn trăm ngoạn gia tận mắt chứng kiến Quân Lâm Thiên Hạ bị Tiếu Khinh Trần mang đi, có nhiều người YY, Quân Lâm Thiên Hạ ở trong tay Tiếu Khinh Trần về sau còn xuất hiện trong trò chơi nữa hay không.

Nói giỡn, giá trị vũ lực Tiếu Khinh Trần trong Giang Hồ OL không ai bằng, sau lưng y còn có chỗ dựa Dự Chiến Thiên Hạ lớn như vậy, ai dám cướp người trên tay y? Vì thế, nhóm dược sư Dược Vương cốc dã tâm bừng bừng liền buồn bực.

Lại nói tới nhân vật chính đang được đồn đãi khắp nơi…

Giang Phong Nguyệt sau khi tỉnh lại nhìn thấy Tiếu Khinh Trần nằm trên nhuyễn tháp (giường êm) nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt đất có trải tấm thảm mềm mại, không lạnh lắm.

Đúng vậy, Giang Phong Nguyệt được Tiếu Khinh Trần mang theo, ngủ dưới sàn nhà trong phòng chữ Thiên ở Kinh Hồng Lâu nửa đêm. Qua nửa đêm, kinh nghiệm của Giang Phong Nguyệt đã sắp đầy, cách cấp 12 chỉ còn kém một bước.

Đương nhiên, Giang Phong Nguyệt không để ý đến cấp bậc kinh nghiệm cho lắm, hắn chơi trò chơi không phải để thăng cấp.

Về phần hiện tại…

Giang Phong Nguyệt nhìn chằm chằm Tiếu Phong Nguyệt đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, Tiếu Khinh Trần cao ngang hắn, y hình như rất thích bạch sắc, bạch vân sam mặc trên người hoàn toàn lộ rõ thân hình cao lớn của y. Ngũ quan tinh tế khiến người nhìn một cái vô pháp dời đi tầm mắt, Giang Phong Nguyệt thừa nhận, từ trước đến giờ hắn chưa thấy qua nam nhân nào đẹp như Tiếu Khinh Trần.

… Hắn cũng chưa từng thấy qua nam nhân nào… ác độc như vậy…

Nhớ tới ngày hôm qua đầu nóng lên nói “mỹ nhân, ta không chọc giận ngươi, ngươi thu ta đi”, Giang Phong Nguyệt nhịn không được rùng mình, hắn rốt cuộc ăn trúng thứ gì mà đi chọc giận y lúc y mất hứng?

Hôm qua Tiếu Khinh Trần nghe hắn nói xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nheo mắt lại đánh giá hắn một lúc, sau đó, Giang Phong Nguyệt cảm giác mình trở thành cái thớt gỗ chặt thịt, tùy thời sẽ bị băm nát.

Tiếu Khinh Trần không huyết tinh đem băm hắm ra, mà lại rất có hứng thứ bồi hắn chơi nhảy cầu vài lần, nói hoa mỹ chính là “ta giúp ngươi vượt qua chướng ngại tâm lý” …

Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Phong Nguyệt nhìn Tiếu Khinh Trần thêm vài phần u oán. Nếu không phải trong trò chơi không có năng lực nôn mửa, chỉ sợ sau vài lần “chơi đùa” xong, hắn ngay cả dịch mật cũng nôn ra.

Tại sao một mỹ nhân đẹp như thế lại có tính cách ác liệt như vậy? Giang Phong Nguyệt ngẩn ngường nhìn chằm chằm miệng Tiếu Khinh Trần.

Tiếu Khinh Trần môi sắc ửng đỏ, không mang vẻ khoa trương, hơn nữa hình dáng môi rất xinh đẹp, nhìn chằm chằm vài giây liền sẽ có xúc động muốn âu yếm vuốt ve.

Giang Phong Nguyệt sẽ không xúc động như thế, hắn không muốn chơi “nhảy cầu” lần nữa, một chút cũng không.

“Liếc mắt một cái nữa ta sẽ móc mắt ngươi.” Thanh âm lãnh liệt phun ra từ đôi môi đỏ mọng.

Giang Phong Nguyệt giật mình một cái, bắt gặp Tiếu Khinh Trần đang mở mắt ra…

Ánh mắt Tiếu Khinh Trần không có nét mông lung khi vừa tỉnh, mà vẫn trong suốt, con ngươi đen như hồ sâu không thấy đáy như trước, không biết y có điều chỉnh qua màu sắc mắt hay không. Ít ra thì Giang Phong Nguyệt trong hiện thực chưa bao giờ thấy qua con mắt đen láy đến như vậy.

“Mỹ nhân, sớm.” Giang Phong Nguyệt đứng dậy, mỉm cười chào y.

Tiếu Khinh Trần mặt trầm xuống, “Xem ra ngày hôm qua ngươi chưa chơi đủ, hôm nay muốn tiếp tục phải không?”

“Đừng…” Giang Phong Nguyệt nhanh chóng cự tuyệt, sau giải thích: “Thực xin lỗi.”

Tiếu Khinh Trần lành lạnh liếc mắt nhìn hắn, không nhanh không chậm đứng dậy súc miệng, rửa mặt.

Kỳ thật những việc này không cần phải làm trong trò chơi, nhưng Tiếu Khinh Trần vẫn coi trò chơi như hiện thực, mỗi sáng phải đứng lên đánh răng rửa mặt. Được rồi, trong du hý không có công cụ đánh răng, chỉ có nước súc miệng.

Giang Phong Nguyệt hoàn toàn bị xem là người vô hình, hắn nhìn Tiếu Khinh Trần, đột nhiên nhớ bản thân lúc còn ở Long Khê thôn có lấy nước rửa mặt sơ qua, khi ở Duyệt Lai khách *** thì không còn thấy nước nữa.

“Ngươi có rửa mặt không?” Tiếu Khinh Trần dùng ngón tay tùy ý chải tóc, hỏi Giang Phong Nguyệt.

“… Không có.” Giang Phong Nguyệt trả lời có chút yếu ớt.

Quả nhiên, hắn nhìn thấy Tiếu Khinh Nguyệt lộ ra ánh mắt xoi mói.

“Hệ thống hai phút sau sẽ xoát tân, xử lý chính mình sạch sẽ xong rồi đến tìm ta.” Tiếu Khinh Trần bỏ lại một câu, ly khai phòng.

Giang Phong Nguyệt đứng một chỗ nhìn bóng dáng Tiếu Khinh Trần, như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm —— hôm qua, hắn là cùng mỹ nhân ở chung một phòng đi?

Giang Phong Nguyệt xử lý xong đã là năm phút sau, phòng chữ Thiên số 1 ở Kinh Hồng Lâu tại lầu ba, hành lang bên trong đặc biệt rộng, gian phòng cơ hồ lớn gấp mười lần so với phòng Giang Phong Nguyệt ở tại Duyệt Lai khách ***.

Khi hắn đứng ở cầu thang lầu ba, nhìn thấy thiên đăng tinh xảo hoa lệ cực lớn, hắn mới chân chính hiểu được cái gì gọi là chênh lệch.

Kinh Hồng Lâu không hổ là nơi chỉ kẻ có tiền mới ở được, loại bình dân như hắn, chỉ có thể trụ tại Duyệt Lai khách ***…

Xuống lầu, Giang Phong Nguyệt tìm một hồi mới thấy được Tiếu Khinh Trần.

Lầu của Kinh Hồng Lâu chia làm ba khu vực để khách nhân dùng cơm, phía trước là đại đường phổ thông, giống như các tửu lâu khác, thuận tiện ra vào; phía sau là hai nơi không gian tương đối rộng, trên mặt bàn đều trải vải đỏ lên, hiển nhiên ở cấp bậc cao hơn. Khu vực thứ hai bất đồng với khu vực thứ ba ở chỗ, khu vực thứ ba ở mặt sau lầu Kinh Hồng Lâu, Giang Phong Nguyệt lúc này mới biết được, phía sau Kinh Hồng Lâu là một cái hồ, nơi thứ ba được kiến tạo trên mặt hồ, nhã trí yên tĩnh.

Khi Giang Phong Nguyệt đến, Tiếu Khinh Trần đang nói chuyện với một người, người nọ thấy Giang Phong Nguyệt lập tức nhảy dựng lên.

“Huynh đệ, ngươi không sao chứ?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nhảy tới trước mặt Giang Phong Nguyệt, cầm lấy tay chân hắn, tỉ mỉ kiểm tra một phen, lại vỗ vỗ ***g ngực của hắn, hỏi: “Nội thương? Có bị nội thương hay không?”

Giang Phong Nguyệt hắc tuyến bắt lấy tay Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, nói: “Ta không sao.” Một chút ngoại thương cũng không có, cho dù có ngoại thương thì hệ thống sau hai phút liền xoát tân. Nội thương sao… Hắn thật sự sợ độ cao rồi.

Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối bình tĩnh nhìn hắn mười giây, khóe mắt liếc sang Tiếu Khinh Trần, thấy Tiếu Khinh Trần không để ý bọn hắn bên này, nói nhỏ vào tai Giang Phong Nguyệt: “Đừng gắng gượng, nói cho ca biết, ca sẽ không bán đứng ngươi.”

“… Ta thật sự không có việc gì.”

Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối bộ dáng “ngươi không cần gạt ta”, làm cho Giang Phong Nguyệt không biết phải nói gì.

“Được rồi, ngươi đã không nói ca cũng không ép ngươi.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối hôm qua đã tưởng tượng một phen trong đầu như thế này: Giang Phong Nguyệt bị Tiếu Khinh Trần mang đi, phải chịu cực hình này nọ. Hắn ta đau lòng thay cho Giang Phong Nguyệt, nhưng hắn ta không có gan kêu gào với Tiếu Khinh Trần.

“Đại Tổng Quản.” Tiếu Khinh Trần hô lên một tiếng.

“Có!” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối bật người hô to, chân chó vô cùng, “Phó bang ngài có gì phân phó, ta lập tức đi làm.”

Giang Phong Nguyệt đau răng.

Tiếu Khinh Trần hiển nhiên đối Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối chân chó đã thành thói quen, y biếng nhác nhìn hắn ta một cái, thản nhiên nói: “Ngươi rời khỏi Phong Châu thành hai mươi ngày, kho hàng trong bang ai xử lý?”

“Ách… Là lão Mặc.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối đáp.

Tiếu Khinh Trần hơi hơi mị hí mắt, Giang Phong Nguyệt nhìn thấy trán Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.

“Phó bang, ta lập tức trở về, ta lập tức trở về ngay…” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối trong lòng nội ngưu đầy mặt.

“Chậm rồi.” Tiếu Khinh Trần lành lạnh phun ra hai chữ, “Bang cống tháng này ngươi bị khấu trừ một nửa.”

“Không cần a…” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối kêu thảm thiết, “Phó bang xin ngài thương xót, đừng trừ đi nhiều như vậy được không? Ta một nhà già trẻ đều dựa vào một mình ta nuôi…”

“Trên có lão mẫu tám mươi, dưới có tiểu nữ tám tuổi?” Giang Phong Nguyệt đang đứng ở một bên đột nhiên xen vào.

Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nghe vậy thiếu chút nữa lảo đảo ngã quỵ, hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ai nói cho ngươi biết ta trên có lão mẫu tám mươi, dưới có tiểu nữ tám tuổi?”

Giang Phong Nguyệt sờ sờ cái mũi: “Trong kịch truyền hình đều nói thế.”

Ta 凸 ngươi… Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối ở trong lòng giơ ngón giữa với hắn.

“Kịch truyền hình bao nhiêu năm trước?” Tiếu Khinh Trần đột nhiên hỏi.

Giang Phong Nguyệt sửng sốt, rồi nói: “Kịch truyền hình võ hiệp hơn 200 năm trước, trong đó thường xuyên nói vậy.”

“Ta khinh a!” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối trừng lớn mắt, “Ngươi cư nhiên coi đồ lỗi thời như vậy? Không đúng, không đúng, ta hẳn nên hỏi ngươi làm sao lại có kịch truyền hình hơn 200 năm trước?”

“Nhà của ta có rất nhiều.” Giang Phong Nguyệt nói thật.

“Thật sự? Nhà các ngươi làm gì, mở tiệm đồ cổ sao?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối tựa hồ cảm thấy hứng thú.

Giang Phong Nguyệt không trả lời, chỉ nhìn hắn ta.

Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối không được tự nhiên nhìn nhìn y phục của mình, hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”

“Cho dù ngươi chuyển đề tài cũng không thể thay đổi được sự thật ngươi bị trừ bang cống.” Giang Phong Nguyệt nói từng câu từng chữ.

“Ta… 凸 ngươi!!!” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối gầm nhẹ, “Ta hôm qua liều cả cái mạng đi cứu ngươi, ngươi báo đáp ta như vậy? Ngươi đồ vô lương tâm, đừng mong ta mang ngươi đi làm nhiệm vụ chủ tuyến, hừ!”.

Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nói xong bắt chước khổng tước, ngẩng đầu ưỡn ngực lên, kiêu ngạo bước qua mặt Giang Phong Nguyệt mà đi.

Về phần vừa bước ra Kinh Hồng Lâu đã bị Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đuổi giết, không có quan hệ gì tới Giang Phong Nguyệt.

“Đi làm nhiệm vụ chủ tuyến… sao?” Tiếu Khinh Trần như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Giang Phong Nguyệt một cái.

Tầm mắt Giang Phong Nguyệt vừa lúc chạm vào tầm mắt Tiếu Khinh Trần đang mỉm cười, nụ cười kia nói như thế nào đây, có chút nguy hiểm, có chút lương bạc, còn có chút… quyến rũ, phong tình.

Đệ nhất mỹ nhân, cũng không phải là có tiếng không có miếng.

Giang Phong Nguyệt âm thầm cắn răng, nhất định phải nhanh lên đem tay bị thương dưỡng hảo! <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.