Chồng Xấu Xa Rất Khó Chơi

Chương 475: Nắm chặt tay, không xa cách (3)




Sau đó, vài người từ ngoài cửa nối đuôi nhau mà, không nói hai lời liền mang Vũ phi y phục không chỉnh tề đi, rồi đóng cửa lại, chỉ để lại một mình Mặc Nhật Tỳ.

Lý Quả bị chấn động, sợ tới mức không dám thở ra, cô không rõ vì sao hai người đang làm việc tốt vậy mà đột nhiên trở mặt rồi? Kỳ quái, tuy không hiểu nhưng cô chỉ có thể trốn tránh, đợi những người kia đi hết, cô mới chợt phát hiện ra một chuyện bất lợi cho mình.

Mọi người đi rồi thì cô ra ngoài thế nào đây? Đều do cô xem quá say mê, không nhanh chóng rời đi, hiện tại thì hay rồi, nơi này chỉ còn mỗi vị Vương kia, nếu hiện tại cô chuồn đi, có thể bị phát hiện hay không? Cô trái lo phải nghĩ, quyết định vẫn là đợi người kia ngủ say, cô liền lén lút bò ra đi.

Nằm ở trên giường, Mặc Nhật Tỳ giống như đã ngủ say, không hề nhúc nhích, cứ nằm im như vậy, giống như trận vận động ban nãy khiến cho hắn vô cùng mệt mỏi, cho nên rất lâu rất lâu hắn vẫn không động đậy.

Lý Quả quỳ rạp trên mặt đất đợi hồi lâu, mặt đất thì lạnh lẽo, cô lại nằm sấp xuống theo tư thế bất lương, rất nhanh liền cảm thấy khó chịu. Quan sát thấy vị Vương nằm trên giường kia vẫn không hề có động tĩnh gì, cô liền cho rằng người kia vì mệt quá mà ngủ thiếp đi.

Đi thôi! Trong lòng vừa động, cô liền lén lút bò men theo đường vừa đi, một bên thật cẩn thận cảnh giác, một bên sốt ruột nghĩ muốn rời khỏi nơi này. Nhưng là, lúc cô đang bò ra, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cô bị một vật nặng áp chế.

"Á..." Cô phản xạ có điều kiện hét chói tai, hoa chân múa tay muốn đẩy trọng vật trên người ra, rồi hoảng sợ phát hiện, đè ở trên người cô là người chứ không phải vật.

"Im miệng." Mặc Nhật Tỳ phẫn nộ gầm nhẹ, cứng rắn giữ chặt tay chân của cô khiến cô không thể nhúc nhích.

Giọng nói rất quen thuộc! Bình tĩnh lại cô liền cảm thấy giọng nói ở bên tai vô cùng quen thuộc, kinh ngạc một lúc liền nhìn về phía người kia, nhất thời vô cùng khiếp sợ. Trời ạ, đè ở trên người cô không phải ai khác mà đúng là anh ta, Mặc Nhật Tỳ!

"Anh, anh, sao lại là anh?" Cô lắp bắp nói, vẻ mặt không thể tin được, tim đập như sấm.

Sắc mặt Mặc Nhật Tỳ rất khó coi, chuyện tốt thường xuyên bị nàng phá đám còn chưa tính, nàng lại dám coi thường mệnh lệnh của hắn lén lút chuồn đi, điều này làm cho hắn thật sự phát đại hỏa.

"Anh làm sao vậy? Sắc mặt thật khó coi, không đúng, không đúng, anh và cô gái đó..." Đụng phải người quen là Mặc Nhật Tỳ, đầu tiên cô rất vui mừng, sau đó lại cảm thấy không thích hợp, lập tức nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.