Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Chương 40




Nhìn cô chuẩn bị đứng dậy trả tiền, Mộ Diễn đè cô xuống, trên mặt khí ép trầm thấp "Đừng động"

Rốt cục phát hiện trên người Mộ Diễn có hơi thở lạnh, Tử Ca liền khẩn trương "Sao vậy?"

Mộ Diễn thu hồi cánh tay đè trên người Tử Ca, khóe miệng của anh hơi ngoắc ngoắc cười, móc ra một hộp thuốc lá tuỳ tiện lấy một điếu cầm trong tay, khói mù lượn lờ, chính lúc đó Tử Ca phát hiện tròng mắt của anh chìm đến đáng sợ. Hết lần này đến lần khác anh nở nụ cười nhạt, giọng nói êm ái "Chạy trước tính sau"

Lời nói vừa dứt, mặc dù sắc mặt Mộ Diễn không khẩn trương nhưng không có nghĩa là cô không khẩn trương, sống lưng đã cứng ngắc, Tử Ca cảm giác đầu mình ong ong, đầu óc choáng váng không có chút sức lực. Cô khống chế mình không quay đầu xem chuyện gì đang diễn ra, một đôi mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Diễn "Hôm nay tôi đi giày cao gót"

Phía bên kia có người nhìn sang, một người trong đó đi thong thả bước đến, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Mộ Diễn ánh mắt hơi híp một cái, anh tắt điếu thuốc trong tay " Đem giày cởi ra, hôm nay luyện chân một chút"

Nói xong, không đợi Tử Ca phản ứng, anh đứng lên bắt lấy tay của cô chạy về phía trước

"Này, hai người còn chưa trả tiền" Chủ sạp gào thét "Tổng cộng chưa đủ một trăm đồng....."

Lời còn chưa nói hết liền bị một thân thể vạm vỡ đụng vào, mấy người kia trên người xăm trổ đủ hình, dáng vẻ hung ác, một người trong đó nhổ nước miếng, thét lên " Mẹ kiếp, đuổi theo cho tao, không cho chúng chạy thoát"

Theo bản năng Tử Ca quay đầu lại nhìn một cái, cả người cũng căng thẳng theo, cô lảo đảo đi theo Mộ Diễn, đôi giày cao 8cm khiến cô muốn té xuống đất, vứt đôi giày cô hết sức miễn cưỡng đi theo Mộ Diễn, ngón tay bởi vì khẩn trương nắm thật chặt tay Mộ Diễn, trong lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh

Chợ đêm rất nhiều người, Mộ Diễn một mình đấu với nhiều người chạy qua chạy lại, Tử Ca cảm giác mình hô hấp không nổi. Chạy trốn lung tung không tránh được va chạm với vài người, cô cau mày ngay cả đau cũng không dám kêu, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù tiếng gió, cùng tiếng bước chân ở sau lưng

Chạy ra khỏi chợ đêm, Mộ Diễn kéo Tử Ca quẹo vào một ngõ nhỏ, anh thở hổn hển khẩu khí trên mặt âm trầm thể hiện sự xơ xác tiêu điều. Tử Ca bị anh kéo chạy thở không nổi, ngồi thụp xuống, hai tay đặt trên đùi không ngừng hô hấp, cô muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng ngay cả khạc ra một chữ cũng không thể, liền bị Mộ Diễn lôi kéo chạy ra ngoài, người phía sau theo sát không thôi, thanh âm hùng hùng hổ hổ khiến cô khẩn trương

"Giết hắn, không thể để cho hắn sống"

Mộ Diễn sắc mặt rất khó nhìn, anh cầm điện thoại di động muốn gọi một cuộc điện thoại lại phát hiện một chút tín hiệu cũng không có, khóe miệng cười lạnh càng sâu, thật chu đáo, muốn vây chết anh ở chỗ này rồi

" Mộ Diễn, tôi, tôi chạy hết nổi rồi " Vì đi chân đất nên lòng bàn chân bị cục đá cứa chảy nhiều máu, cô cảm giác mình đi một chút cũng thấy đau, cô nắm thật chặt tay anh, trong lòng sợ hãi vô cùng, cô chạy đến kiệt sức rồi

Mộ Diễn cúi đầu liền thấy chân cô chảy máu, chân mày nổi lên vẻ đau đớn muốn giấu cũng không giấu được, bàn tay chế trụ eo của cô để cho cô gần sát anh "Ôm lấy tôi"

Thanh âm của anh trầm thấp, trên người nhiệt độ xuyên thấu qua áo sơ mi truyền lại ra ngoài, tiếng hít thở trầm ổn khiến Tử Ca tâm cảm thấy an tâm, thân thể của cô bị anh nhấc lên, chân liền giẫm lên giày da của anh

Hốc mắt Tử Ca chứa lệ, khoảng khắc này làm cô đột nhiên quý trọng, sinh mạng của hai người phảng phất dính chặt lấy nhau. Mộ Diễn ôm lấy cô núp ở một bên, tiếng bước chân rối rít nhốn nháo từ xa tiến lại gần, tâm tình Tử Ca lại hoảng loạn, lại thấy tiếng bước chân từ từ chậm lại, nhịp tim của anh có lực mà trầm ổn, mỗi lần tim anh đập dường như đang bước lên nhịp tim của cô

" Mộ Diễn, không sao chứ?" Anh không động, Tử Ca cũng không dám động •

Mộ Diễn rũ con ngươi, nhìn hai bên đường, nơi này kiến trúc cũ kỹ, không giống như những nơi khác tiện lợi cho việc tránh né. Nhưng là các nhà cao tầng ở đây đều thấp, hơn nữa nếu bọn họ mà đến nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Con ngươi nheo lại, nhớ tới lời nhắc nhở của Lữ Phương, trong lòng thịt nguội càng sâu, chó nóng nảy nhảy tường, rõ ràng bọn chúng đã tính toán từ trước

Chẳng qua là anh không ngờ tới ở khu phố náo nhiệt này bọn chúng lại dám trắng trợn đi tới

Con ngươi thâm chìm nhưng trên người không có một tia hốt hoảng hay vội vã, anh trầm ổn cùng lạnh lùng cũng làm cho Tử Ca cảm thấy sợ, cái cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn đó cô không chịu được, hơi thở không tự chủ phả lên trên người anh.

Anh cúi đầu nhìn về phía Tử Ca, khóe miệng cười trong đêm tối hết sức độc ác " Sợ "

Tử Ca cắn răng, cô sợ nhưng không muốn ở trước mặt anh tỏ ra yếu thế, người đi đường rất nhiều không may gặp phải quỷ thì thật phiền toái

Mộ Diễn khóe mắt nhìn cô cũng không có ý định giải thích, thế giới của anh đen trắng không rõ ràng " Có thể đi hay không?"

Tử Ca gật đầu một cái, đi theo Mộ Diễn, chân đất đạp phải cục đá trên đường, cô đi lảo đảo mà khó khăn, cô và người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen này thật không giống nhau. Anh bước từng bước trầm ổn mạnh mẽ, còn không quay đầu lại nhìn cô một chút " Nhanh lên một chút, tín hiệu điện thoại ở nơi này không bị che giấu, đi khoảng 200 mét nữa liền gọi điện thoại cầu cứu"

Tử Ca lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì bữa ăn cơm ngày hôm nay, sớm biết như vậy cô thà ở nhà ăn mỳ còn hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tuỵ nâng lên, cô nỗ lực đuổi theo từng bước chân của anh. Đầu đường, Mộ Diễn đột nhiên dừng lại, Tử Ca mất thăng bằng trực tiếp đụng vào lưng của anh

Cánh tay của anh lui về phía sau chống đỡ thân thể cho cô, Tử Ca hoàn toàn bị che giấu phía sau anh

Đầu đường, một đám vệ sĩ quần áo chỉnh tề đứng thành một hàng khiến Tử Ca sợ hết hồn hết vía, đám người kia cùng đám người phía sau thật giống nhau. Cô níu vạt áo của Mộ Diễn, đó là nơi chống đỡ cuối cùng của cô

Mùa thu gió thổi bên tai vù vù, những chấm nhỏ trên bầu trời cũng dần dần biến mất , nhất thời khiến không gian càng thêm yên tĩnh

Mộ Diễn cởi nút cài ống tay áo ra, đem ống tay áo lật đi lật lại mất lần, lộ ra cánh tay bền chắc, ánh mắt của anh thâm chìm mang theo tia độc ác

Chạy về phía trước một chút sẽ có tín hiệu, Mộ Diễn đưa điện thoại di động nhét vào trong tay Tử Ca, một tay đẩy cô ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.