Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Chương 2




Đột nhiên xuất hiện một giọng nói khiến Tử Ca mồ hôi lạnh chảy ra, Cô hốt hoảng khước từ, tháo tay của anh ta đang quấn ở eo cô, nhưng cánh tay cứng rắn lại ôm chặt cô vào ngực

Mộ Diễn tròng mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, nhếch miệng lên vẫn vui vẻ như cũ , chẳng qua là trong tròng mắt sâu không cảm xúc, Hạ Tử Ca cụp đầu xuống , ở nơi này có ánh mắt khinh miệt khiến cô không tự nhiên, thân thể từ trong ra ngoài rét lạnh một mảng.

"Tới đây." Thanh âm lành lạnh như thường ngày, chẳng qua khiến cô rất sợ. Tử Ca cảm giác toàn bộ khí lực của mình đều bị rút hết.

"Chung Nham, buông tôi ra." Tử Ca thanh âm cầu khẩn, giọng nói yếu ớt phảng phất sự vô lực.

Chung Nham nhìn cô một cái, rốt cục theo lời buông lỏng tay ra.

Đi thẳng đến bên cạnh Mộ Diễn, cô cụp đầu xuống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt cô khiến khuôn mặt cô càng thêm tái nhợt.

Mộ Diễn đôi mắt lạnh chạm đến người cô, giống như đồ vật của mình bị xâm chiếm khiến anh tức giận, mỏng môi lạnh lùng mở miệng, "Chung thiếu, chơi đùa cùng cô gái này có cảm giác như thế nào?"

Ác ý giễu cợt , từ sâu trong thân thể cô rét run lên, Tử Ca cắn chặt hàm răng mới có thể tránh khỏi sự run rẩy.

"Chung Nham, A, các người đều ở đây sao? Mới vừa rồi Từ tổng đã rời đi." Giọng nói mềm mại từ đằng sau vang lên.

Chung Nham thấy cô gái kia chạy tới, đi thẳng tới, gần tới Mộ Diễn, môi của anh ta hơi nhếch lên, nhìn về phía Mộ Diễn trong tròng mắt tràn đầy sự khiêu khích, cười khẽ, "Mộ tổng dạy dỗ quá kém."

Hạ Minh Châu đến gần Chung Nham, khoác tay anh ta, tròng mắt quét qua Mộ Diễn cùng Tử Ca, nhẹ giọng hỏi thăm, "Thế nào?"

"Không có gì, ôn chuyện cũ mà thôi."

Hai người cùng rời đi, còn sót lại cô tay chân đang luống cuống đứng một bên.

Mộ Diễn cả người tản ra hơi thở nguy hiểm khiến Tử Ca không mở miệng được, cũng không dám đến gần, người đàn ông này đang tức giận cô không muốn chọc anh, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cái cảm giác bị người ta nhìn với ánh mắt khinh miệt, khiến Tử Ca không thở nổi.

"A. . . . . ."

Lấy dũng khí, Tử Ca tiến lên từng bước, tay mới vừa lộ ra đã bị đẩy, không có chút phòng bị nào cả, Hạ Tử Ca lảo đảo một cái ngã ngồi trên mặt đất, khuỷu tay đập xuống sàn nhà, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt lan tràn, nước mắt không khống chế được nhỏ xuống.

"Tôi không có thói quen dùng chung đồ với người khác." Nhẹ kéo ống tay áo, Mộ Diễn nhìn Hạ Tử Ca, trong đôi mắt lạnh nhạt vô cùng, ẩn sâu cảm xúc, không nhìn ra sự phẫn nộ của anh, chỉ là không vui mà thôi.

Đúng vậy, không vui, đó là khi bị ai đó xâm chiếm cái gì thuộc về mình.

"Thế nào, nhanh như vậy đã muốn tìm kim chủ khác? Hạ Tử Ca, nếu muốn sống ở bên cạnh tôi, liền an phận đi." Khinh miệt nói xong, anh nghiêng đầu bỏ lại cô ở đó, rời đi.

Ngồi dưới đất, Tử Ca nhẹ nhàng lau nước mắt, cánh tay đau đớn, khóe miệng hiện lên nụ cười thê lương .

Ra khỏi sở hộ, nhìn những chấm nhỏ đầy trời, không biết bọn họ có thể hiểu được cô không? !

Ngước đầu, nhìn những ngôi sao trên trời, cô cười.

Cô đã từng rất thích ngồi ở trên sân cỏ nhìn ngắm ngôi sao trên bầu trời, nhưng bây giờ không có ai bên cạnh, mọi chuyện cô đều chịu đựng một mình, khiến cô mong muốn có được cảm giác lãng mạn một chút thôi cũng được.

Cô tự giễu cợt mình, lúc cô thương tâm sẽ nhẹ giọng an ủi, lúc cô mệt mỏi sẽ có một vòng tay ấm áp ôm cô vào trong ngực, khi đó cô sẽ đi tuyên bố với mọi người trên thế giới “Tôi rất hạnh phúc”

Chung Nham, Chung Nham, Chung Nham. Cái tên này cô ngày ngày treo ở ngoài miệng, kêu bao nhiêu lần cũng không ngại, trong trí nhớ là cái ôm ấm áp, thì ra là đều không thuộc về mình

“Chung Nham, người anh thích là em, đúng không?” Ngày đó, cô hỏi anh ta, ánh mặt trời xuyên thấu qua tán lá chiếu vào người cô. Rõ ràng trời đang sáng như vậy, cô lại không cảm giác được chút ấm áp nào; rõ ràng người quen thuộc như vậy, cô lại không thấy quen thuộc chút nào.

Tay của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng đằm thắm, nhưng đôi mắt lạnh tanh, anh ta nói, "Hạ Tử Ca, cô chỉ là thế thân của Minh Châu mà thôi, tôi tại sao lại yêu cô được chứ?"

Điện thoại di động vang lên, chấn tĩnh suy nghĩ của Hạ Tử Ca , gió lạnh thổi qua, cô đột ngột rùng mình, vẻ mặt khôi phục mấy phần.

"Tiểu thư, phu nhân bệnh đã ổn định, nhưng còn cần quan sát mấy ngày, bệnh viện thúc giục nộp viện phí, cô xem nên trở về một chuyến đi. Hơn nữa, phu nhân tính khí càng ngày càng kém, tôi đã lớn tuổi như vậy . . . . . ."

"Trương mụ, " Tử Ca hít sâu một hơi, giọng nói vững vàng cắt đứt giọng nói ở đầu dây bên kia, "Hai năm qua khiến bà chịu nhiều uỷ khuất rồi, nhưng mẹ cháu nhìn thấy cháu tính khí càng không tốt, ảnh hưởng đến thân thể. Bà đã ở với mẹ cháu lâu như vậy có thể thích ứng được, bà thông cảm cho cháu một chút. Như vậy đi, cháu mỗi tháng sẽ cho bà thêm năm trăm khối, coi như là hậu tạ ."

"Ai nha, tiểu thư, cô xem, tôi không phải là ý này. . . . . ."

"Trương mụ, chớ nói nữa , cứ quyết định như vậy, ngày mai cháu sẽ trả tiền viện phí trước, cháu đang bận một số việc, mấy ngày nữa sẽ đến sau."

"Được, được rồi, cô ở đây chú ý giữ gìn thân thể."

Cúp điện thoại, Tử Ca lấy tay châm một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, mùi cay sộc lên mũi, "Ho khan một cái ho khan. . . . . . Ho khan một cái ho khan. . . . . ."

Ho khan một chút, ho khan đến khóe mắt đều có nước , "A. . . . . . Ngay cả khói cũng khi dễ ta rồi. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.