Chồng Trước Đuổi Tới Cửa

Chương 47




Nhìn rừng trúc quen thuộc, Bạch Nguyệt mỉm cười từ từ đi vào.

Ông lão trong nhà gỗ chợt mở mắt, trong mắt có gì đó dao động.

Nha đầu, con đã trở về?

Đi chầm chậm xuyên qua rừng trúc, Bạch Nguyệt lắng nghe tiếng chim rừng hót, cảm giác kích động cũng từ từ lắng xuống. Ngôi nhà gỗ quen thuộc xuất hiện trước mặt, Bạch Nguyệt tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa:“ Sư phụ, con đã về.”

“ Haha, nha đầu, vào đi.” Giọng ông lão vang vọng từ bên trong.

Đẩy cửa ra, bên trong nhà vẫn như ngày nào , bày biện cực kì đơn sơ, sư phụ ngồi giữa, cười hiền từ, cứ như biết rõ nàng sẽ tới vậy.

“ Sư phụ, sư phụ có khoẻ không?” Bạch Nguyệt vui vẻ tiến nhanh lên hành lễ, sau đó cúi đầu tìm kiếm trong bao nhỏ.

“ Khỏe.” Ông tò mò nhìn Bạch Nguyệt lấy ra gì đó.

“ Đây là tặng sư phụ, đi ra ngoài nhưng không tìm được gì hay, cũng không biết sư phụ thích gì, nên mới mua thứ này.” Bạch Nguyệt đưa tay ra, là một chiếc khăn quấn đầu.” Con thấy cái của sư phụ đã cũ rồi, nên tiện thể mua về.”

Ông lão sửng sốt, nhìn Bạch Nguyệt mỉm cười, nhất thời không biết nên nói cái gì. Đã bao lâu rồi ông không nhận được lễ vật như thế?

“ Sư phụ?” Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt sư phụ đượm buồn, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhỏ giọng gọi.

“ À, cám ơn con. Haha, nha đầu suy nghĩ thật chu đáo.” Ông lão nhận khăn, cười. Chỉ một cái khăn bình thường, mà sao ấm áp đến vậy, không ngờ cũng có người quan tâm đến ông.

“ Nha đầu đi ra ngoài có chuyện gì không ?” Ông cất khăn vào trong ngực, quan tâm hỏi.

“ Cũng không có gì, chỉ là gặp Giáo chủ Tà giáo.” Bạch Nguyệt kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho sư phụ.

Ông nghe xong, sắc mặt trầm xuống. Im lặng nửa ngày mới mở miệng nói:“ Ta đã thoái lui khỏi giang hồ nhiều năm, không bàn thế sự, về sau cũng sẽ không hỏi đến. Chỉ là muốn dặn con, cái tên Thương Lang……” Ông nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng.

“ Đây cũng là nguyên nhân con tìm sư phụ.” Bạch Nguyệt dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình.” Con không muốn là gánh nặng của Ngạo Nhiên, không muốn sau này là nhược điểm để người ta uy hiếp , tổn thương huynh ấy!”

“ Nha đầu định làm gì?” Ông nhìn ánh mắt kiên định của Bạch Nguyệt, trong lòng cũng rất xúc động.

“ Con muốn hỏi sư phụ, có cách nào giúp con tăng nội lực trong thời gian ngắn nhất không?” Bạch Nguyệt nói ra nghi vấn trong lòng.

Ông lão há hốc miệng kinh ngạc nhìn nàng, định nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói thành lời.

“ Sư phụ, có phương pháp không?” Bạch Nguyệt nhìn thấy sắc mặt sư phụ có biến hóa , cảm giác sư phụ nhất định có cách, nhưng sao lại không muốn trả lời nàng?

“ Có thì có. Nhưng mà, nha đầu, con rất thông minh, con cũng nên biết, để có điều này thì phải trả giá đắt đấy.” Ông trầm giọng, đôi mắt thoáng hiện vẻ do dự. Nên nói cho con bé không?

“ Sư phụ, con biết. Muốn một thứ gì đó, người ta phải trả một cái giá ngang bằng.” Bạch Nguyệt điềm nhiên trả lời.“ Cho nên, con xin sư phụ hãy nói thật với con.”

“ Aizzz……” Ông lão khẽ thở dài một hơi, lúc lâu cũng không nói gì. Từ từ đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn rừng trúc bên ngoài, giọng điệu có chút buồn bã:“ Nếu cho con mười năm công lực , sẽ đổi lấy mười năm dương thọ, con có đồng ý không?”

Bạch Nguyệt trợn mắt. Mười năm công lực tương đương với mười năm tuổi thọ?

Không đợi Bạch Nguyệt trả lời, ông tiếp tục nói:“ Mười năm, nếu cần hai mươi năm thì sẽ tổn thọ hai mươi năm, con không định ở bên tiểu tử kia đến cuối đời sao?”

Bạch Nguyệt cười, cười sáng lạn như ngọc, làm lòng người không khỏi rung động. “ Sư phụ, hiện tại con cũng không nắm chắc, thì nói gì đến tương lai đây? Một tương lai không ai có thể biết trước?” Bạch Nguyệt thản nhiên nói , thanh âm nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, khiếng ông lão thập phần kinh ngạc. Xoay người, ông nhìn căm chăm vào mắt Bạch Nguyệt, muốn tìm ra cái gì đó, nhưng chỉ nhìn thấy một đôi mắt kiên cường!

“ Haha, cũng đúng.” Ông cười tự giễu , đến cả hiện tại còn không rõ, vậy sao dám nói chuyện tương lai?

Bạch Nguyệt mỉm cười:“ Bây giờ con quá yếu, nếu bị bắt để uy hiếp huynh ấy, vậy có còn tương lai không?” Nhưng trong lòng âm thầm tự thề, nàng nhất định không thể để chuyện đó xảy ra! Không để cho ai lợi dụng mình để đối phó Ngạo Nhiên, tuyệt đối không cho phép. Cho dù có phải dùng tất cả để đánh cược!

“ Nhưng nha đầu, ta phải nói cho con, xác xuất thành công chỉ có năm phần. Hơn nữa, trong quá trình thực hiện, con sẽ vô cùng đau đớn, sống không bằng chết. Con chịu được không?” Ông nghiêm túc hỏi.

Bạch Nguyệt cười nghịch ngợm nói với ông:“ Đấy là nói vậy, nhưng nếu để sự phụ làm, vậy khả năng thành công là bao nhiêu?”

“ Mười phần.” Ông lão khẽ cười, nha đầu này, dám chơi chữ với ta.

“ Chẳng phải quá tuyệt vời sao?” Bạch Nguyệt xoa xoa tay, cao hứng.“ Vậy khi nào có thể bắt đầu? Con muốn càng nhanh càng tốt.”

“ Ngày mai đi, ngày mai đến tìm ta. Ta cũng cần chuẩn bị đầy đủ.” Nghĩ đến cái gì đó, ông nhìn nàng một cái rồi đột nhiên cười.” Đau đến muốn khóc thì đừng có trách ta nhé!”

Bạch Nguyệt bĩu môi, đã đau mà không cho khóc nữa.

“ Tìm một nữ tử cùng đến đây, để tiện thay quần áo cho con mấy ngày sau.” Nói xong , ông lão ngồi xuống, phất phất tay với Bạch Nguyệt.“ Hiện tại con cứ về đi, ta đi chuẩn bị.”

“ Dạ, sư phụ.” Bạch Nguyệt cảm thấy hơi kỳ, nhưng không hỏi nữa, chỉ gật đầu, tự giác rời khỏi phòng.

“ Đúng rồi, nha đầu, con muốn mười hay hai mươi năm công lực?” Trước khi Bạch Nguyệt rời đi, ông cất tiếng hỏi.

Bạch Nguyệt bấm ngón tay tính. Thân thể này xem ra chưa đến hai mươi tuổi, từ nay về sau, chăm uống thuốc bổ chắc cũng đến tám mươi, mà sống lâu quá cũng không phải hay lắm, sẽ bị gọi là lão yêu bà thì sao. Sáu mươi đã coi là già.

“ Hai mươi năm .” Bạch Nguyệt dứt khoát nói .

“ Được.” Ông lão nghe xong, gật đầu, phất tay.“ Đi đi.”

“ Dạ.” Bạch Nguyệt xoay người, từ từ biến mất sau cánh cửa.

Ông lão nhìn bóng dáng Bạch Nguyệt dần biến mất, thở dài.

Nha đầu, lựa chọn như vậy đáng giá sao? Con sẽ hối hận sao?

Hai mươi năm công lực đổi hai mươi năm dương thọ.

Nhưng đáng sợ nhất, chính là sự đau đớn, đến độ sống không bằng chết. Vì một nam nhân, con đồng ý làm tất cả sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.