Chồng Trước Đuổi Tới Cửa

Chương 46




“ Sao nàng biết ả ta là cái gì mộc cái gì gà đó?” Lê Ngạo Nhiên tò mò hỏi.

“ Ha ha……” Bạch Nguyệt nghe Ngạo Nhiên cũng gọi gà mái, cười to rồi mới trả lời.“ Tên là Mộc Xảo Hề. Đánh lén ta hai lần, một lần không giết ta, lần thứ hai là phía sau núi ở Vũ Sơn phái, lần đó là huynh cứu ta.”

Lê Ngạo Nhiên biết ả này đã ám sát Bạch Nguyệt hai lần, ánh mắt trở nên âm trầm. Quay đầu quát Lăng Ngôn vẫn đang vui đùa:“ Đừng đùa, bắt lại.”

” Ân……” Lăng Ngôn tức giận, ra tay sắc bén.

Mộc Xảo Hề cũng điên tiết, nhưng không có cách nào chống lại.

Nhanh chóng bị Lăng Ngôn điểm huyệt.

“ Mộc Mẫu Kê, có bao giờ ngươi nghĩ đến sẽ có ngày rơi vào tay ta không?!” Bạch Nguyệt cười nhìn Mộc Xảo Hề, nhưng ánh mắt lạnh như băng. Nương tay với kẻ định giết mình là một chuyện ngu không tưởng nổi.

“ Phi! Tiện nhân! Muốn chém muốn giết, tuỳ ngươi!” Mộc Xảo Hề lớn tiếng chửi bới, nhổ nước bọt vào Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt nhanh chân nhảy sang bên cạnh, hừ, cái mụ đàn bà chanh chua, còn phun nước miếng nữa! Tự nhiên nhớ tới ở Phiên Hương lâu , nàng cũng đã nhổ nước bọt vào mặt tên lưu manh đó.

“ Chát!” Một âm thanh chói tai, Thải Hà tát mạnh vào mặt Mộc Xảo Hề. Đôi má trắng trẻo của Mộc Xảo Hề hiện thêm vài dấu ngón tay đỏ ửng.

Mọi người đều ngây ngẩn, Mộc Xảo Hề cũng kinh ngạc nhìn .

Bởi vì người vừa ra tay lại chính là Thải Hà! Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Thải Hà, giật mình. Thấy đôi mắt nàng ta tràn ngập lửa giận, và còn có chút đau thương!

“ Thải Hà……” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng gọi.

Thải Hà nhìn tay mình đang run run, chính nàng cũng không ngờ.

Mộc Xảo Hề cũng bất ngờ, chưa có ai dám đánh nàng!

Nghe Bạch Nguyệt gọi, khiến Mộc Xảo Hề phục hồi tinh thần, trừng mắt nhìn Thải Hà, nổi giận mắng:“ Đồ tiện tỳ, ngươi dám đánh ta? Đừng để lọt vào tay ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Chặt từng đốt ngón tay cho chó ăn……” Lời còn chưa dứt, lại nhận thêm một bạt tai nữa, càng mạnh hơn, khiến Mộc Xảo Hề choáng cả đầu.

Bạch Nguyệt nhìn muốn lọt cả tròng mắt ra ngoài, nha đầu Thải Hà này ngày thường luôn dịu dàng sao có thể ra tay mạnh như thế chứ?!

Lăng Ngôn cong môi cười, có ý tứ, lần đầu tiên phát hiện ra tiểu cô nương luôn theo sau lưng Bạch Nguyệt cũng có chút đặc biệt nha.

Lê Ngạo Nhiên không nói gì, thản nhiên nhìn mọi chuyện, vì hắn biết, Bạch Nguyệt sẽ tự xử lý.

“ Ngươi đánh nàng?! Lại còn mạnh tay như vậy?!” Bạch Nguyệt kinh hô, vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí có chút đau lòng. Thấy mọi người kinh ngạc, Thải Hà trong lòng hơi bất an, chẳng lẽ chủ tử không muốn đánh nàng ta? Mộc Xảo Hề lại càng khó hiểu, trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt, tại sao lại thế?

Ai ngờ, Bạch Nguyệt cầm tay Thải Hà lên , cẩn thận kiểm tra , xoa xoa , giọng nói buồn buồn .” Đau tay không? Mặt nàng ta dày thế, có làm đau tay ngươi không?”

Mộc Xảo Hề thiếu chút nữa giận đến ói máu!

Thải Hà giật mình, không biết nên giận hay nên cười, trong lòng lại có gì đó ấm áp đang chảy không ngừng ,hòa tan vào tim của mình.

Lăng Ngôn nhìn Mộc Xảo Hề nghẹn đỏ mặt, lại nhìn Bạch Nguyệt “cực kỳ” đau lòng, nhịn cười đến súyt bị nội thương. Chiêu này quá mạnh, quá độc ác!

“ Bạch Nguyệt! Đồ đê tiện, ngươi sẽ chết không được tử tế! Chết không tử tế!” Mộc Xảo Hề nghiến răng nghiến nói lời cay độc nhất, ánh mắt âm độc hận không thể xông lên xé xác Bạch Nguyệt thành trăm mảnh để giải mối hận trong lòng.

Thải Hà bước tới gần, xiết chặt cằm Mộc Xảo Hề, lạnh giọng:“ Hiện giờ ngươi còn chẳng cử động nổi, đang nằm trong tay chúng ta, nói những điều này có thừa quá không vậy?” Thải Hà nhớ lại lúc sáng, nàng cố ra vẻ hiền lành đáng yêu, nhưng lại ác độc bỏ thuốc vào trà. Càng tức giận nàng ta đã lợi dụng sự đồng cảm của mình, thiếu chút nữa đã làm hại chủ tử.

Mộc Xảo Hề cười nhẹ:“ Chỉ bằng ngươi? Ngươi là ai chứ? Con tiện nhân Bạch Nguyệt còn chưa mở miệng, mà đồ chó như ngươi sủa làm gì?”

Thải Hà không giận, chỉ cười:“ Ta thật nghi ngờ, chẳng lẽ ngươi ăn phân mà sống, cho nên mồm miệng thối vậy?!”

Vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc. Đây là Thải Hà, đúng không vậy?!

Chẳng lẽ đây là một người giỏi nhẫn nhịn? Nhưng một khi bị chạm đến tự ái, bộc phát, sẽ làm những chuyện mà bình thường có tưởng tượng cũng không dám?

Mặt Mộc Xảo Hề lúc đỏ lúc xanh, chưa bao giờ nghe qua lời nói thô tục như thế, càng không có người dùng lời thô tục như thế để chửi nàng! Môi run run, nhưng chẳng nói ra nổi lời nào.

Đôi mắt Bạch Nguyệt loé sáng như đèn pin, ngây ngốc ngắm nhìn Thải Hà . Thần tượng nhá, chưa bao giờ biết Thải Hà có tài hùng biện như thế.

Thải Hà không để ý mọi người, tiếp tục nói :“ Rõ ràng đã bị bắt, vậy mà còn kiêu ngạo, ngươi có tin ta sẽ dùng kim đâm lên cả người ngươi, đâm vào móng tay, móng chân ngươi ?” Giọng Thải Hà trở nên không bình thường, chất chứa nỗi hận.

Mặt Mộc Xảo Hề hết xanh rồi lại trắng, đứt tay thì ruột đau, huống chi đâm xuyên qua móng tay nữa, đủ để rõ đau đớn tận nào? Nhớ lúc trước bị trúng Đọat Hồn châm, cả người đau đớn đến mức phải xuống núi tìm người thân. May nhờ họ nhanh chóng tìm được “người kia” dùng nội lực đẩy châm ra khỏi thân thể, nên cũng không chịu khổ lắm. Nhưng nếu như lời con nha đầu này là thật, điều đó thật đáng sợ!

Bạch Nguyệt chợt hiểu ra, khi còn ở thanh lâu, Thải Hà đã bị tra tấn như vậy! Không tổn hại đến da thịt, mà đau triệt tâm can, tim đập liên hồi, quá xót xa cho Thải Hà.

Nhẹ nhàng bước đến, ôm Thải Hà, dịu dàng nói:“ Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi, sẽ không xảy ra nữa đâu. Đừng nghĩ về nó nữa, đừng bẩn tay với con gà này.”

Thải Hà vùi đầu vào lòng Bạch Nguyệt khóc nức nở.

Bạch Nguyệt thở dài, vỗ vỗ lưng Thải Hà, đột ngột ngẩng đầu nhìn Mộc Xảo Hề. Ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm khiến người ta như bị đông cứng tại chỗ.

“ Mộc Mẫu Kê, nên giải quyết ân oán chúng ta thế nào đây?” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, nhưng ẩn chứa trong đó áp lực nặng nề, ép chặt Mộc Xảo Hề.

Mộc Xảo Hề nhìn đôi mắt Bạch Nguyệt lạnh lẽo như băng, giờ mới cảm thấy hối hận vì lúc nãy chửi loạn, và cả hành động ám sát dại dột nữa.

Bạch Nguyệt từ từ tiến đến gần , ghé sát mặt Mộc Xảo Hề, cười:“ Ngươi đang sợ?”

“ Tại sao ta phải sợ?! Ngươi dám làm gì ta?” Mộc Xảo Hề nuốt nước miếng.

“ Ngươi nghĩ xem, đâu có ai ngu đến mức thả kẻ thù chạy, chẳng lẽ đợi hắn lần sau đến giết mình sao?”

Bạch Nguyệt cười “vô hại’, nhưng Mộc Xảo Hề lại sợ run cả người.

“ Đương nhiên là phải giết, trảm thảo trừ căn.” Lăng Ngôn miễn cưỡng nói chen vào, ánh mắt liếc Thải Hà còn đang đứng run ở chỗ kia.

“ Đúng nha! Lê đại công tử thật thông minh.” Bạch Nguyệt phù phù cười giảo hoạt.

Lăng Ngôn trợn trắng mắt , nàng khen hắn mà nghe ra hình như chẳng có ý tốt gì.

“ Đầu tiên là phế võ công đã?!” Bạch Nguyệt cười đến vui vẻ,“Miễn cho ngươi tìm cách bỏ chạy, lần sau lại đến giết ta.”

“ Không!” Mộc Xảo Hề vừa nghe vậy, kêu gào, nhưng Bạch Nguyệt nhanh tay che lại miệng nàng .

“ Hừ!” Bạch Nguyệt không vui trừng Mộc Xảo Hề, nhẹ giọng nói:“ Đã trễ thế này, người khác đều nghỉ ngơi, ngươi định đánh thức họ sao?”

Mộc Xảo Hề kinh hãi trợn mắt, đơn giản vì nam tử mắt xanh kia đang từ từ đi lại gần nàng.

Lê Ngạo Nhiên vươn tay ấn nhẹ vào yết hầu Mộc Xảo Hề, rồi lại dịu dàng nắm tay Bạch Nguyệt. Mặc cho Mộc Xảo Hề há to miệng, cũng không thể phát ra âm thanh nào.

“ Làm cách nào để phế võ công?” Bạch Nguyệt tò mò hỏi. Nhớ lại phim kiếm hiệp chiếu trên TV, hình như là điểm huyệt gì đó, lại hỏi.” Là điểm cái đại huyệt gì ấy của nàng ta hả?”

“ Không phải.” Lê Ngạo Nhiên ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt, hiển nhiên không hiểu Bạch Nguyệt ở đâu ra nhiều ý tưởng kỳ quái như vậy.

“ Vậy là cái gì?” Bạch Nguyệt càng tò mò hơn.

Lê Ngạo Nhiên cũng không giải thích thêm, lấy ra một con dao nhọn, tìm mỗi khớp nối tứ chi Mộc Xảo Hề cắt mạnh.

Nhất thời, mặt Mộc Xảo Hề biến dạng, chắc hẳn đang chịu dày vò đau đớn.

“ Nàng không thể luyện võ nữa?” Bạch Nguyệt thật lo lắng việc bà cô này cứ đánh lén nàng, trong lòng luôn có chút lo sợ.

“ Không thể.” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng trả lời, ý hắn là một chưởng giải quyết dứt điểm là xong, nhưng Bạch Nguyệt thích chơi thì cứ tùy nàng.

“ Mộc Mẫu Kê, đau lắm sao?” Bạch Nguyệt nhận ra Mộc Xảo Hề đau đến hét lên mà không thể, hơi mềm giọng.” Hận ta quá độc ác? Nhưng ngươi có nghĩ đến, khi ám sát ta, ngươi có định để ta sống không?”

Mắt Mộc Xảo Hề đỏ bừng, trợn trừng, không cam tâm.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, một trận dày đặc tên độc bay thẳng về Bạch Nguyệt và Thải Hà.

Lê Ngạo Nhiên sắc mặt trầm xuống, ôm chầm Bạch Nguyệt bật lùi ra sau, đồng thời, Lăng Ngôn cũng ôm Thải Hà lui lại. Tránh được tên độc, thì mới nhận ra Mộc Xảo Hề biến mất.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử mặc hắc y đứng sừng sững trên nóc nhà, đang nhìn xuống, kẹp Mộc Xảo Hề dưới nách.

“ Các vị thật quá tàn nhẫn rồi .” Giọng nói đầy cuồng vọng, và châm chọc.” Nhưng người này , ta muốn mang đi!”

Bạch Nguyệt cảm nhận thân thể Lê Ngạo Nhiên cứng ngắt, miệng lẩm bẩm:“ Thương Lang.”

Bạch Nguyệt chợt ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, là một nam nhân, chính là Thương Lang? Kẻ mà Lê Ngạo Nhiên kiêng kị? Dáng người cao gầy, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, tóc đen dài đến eo, tung bay trong gió, quanh người lại tản ra hơi thở cuồng vọng tà mị .

“ Aizza, lâu qua rồi không gặp.” Thương Lang chớp mắt, cười như có như không, nhìn Lê Ngạo Nhiên.

Lê Ngạo Nhiên không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm người đứng trên nóc nhà.

“ Yên tâm, hôm nay không phải tìm ngươi.” Thương Lang trả lời.“ Có người nhờ ta đem đứa con gái hư này về, mà cũng nên để nàng chịu khổ một ít.”

Hắn nói chuyện hết sức thản nhiên, khiến Mộc Xảo Hề đột nhiên hiểu ra. Y đã xuất hiện từ trước, nhưng cứ mặc kệ nàng bị phế!

“ Rốt cuộc thì ngươi muốn gì?” Giọng Lê Ngạo Nhiên ẩn chứa tức giận.

“ Không muốn cái gì cả, cáo từ .” Thương Lang cười tà mị nhìn Bạch Nguyệt:“ Mỹ nhân, sẽ còn gặp lại.” Dứt lời, đem theo Mộc Xảo Hề, biến mất trong màn đêm.

Thương Lang đã biết nàng là nữ nhân sao? Bạch Nguyệt đột nhiên phát hiện Lê Ngạo Nhiên nắm chặt tay nàng, Bạch Nguyệt nhìn phương hướng Thương Lang biến mất, trực giác mách bảo nàng, tên này sẽ còn xuất hiện lần nữa. Mà mục tiêu của hắn, chính là nàng.

Lê Ngạo Nhiên ngăn Lăng Ngôn:“ Đừng đuổi theo, để hắn đi.” Không thể mạo hiểm, cho dù chỉ có một phần vạn thất bại, nhưng Lê Ngạo Nhiên cũng không muốn nó xảy ra.

Lăng Ngôn đột ngột dừng bước, chợt hiểu ra:“ Sợ kế điệu hổ ly sơn?”

Lê Ngạo Nhiên không trả lời, vẻ mặt lại thừa nhận lời Lăng Ngôn, không thể để bất cứ chuyện gì xảy ra, Lê Ngạo Nhiên ôm chặt Bạch Nguyệt, hắn hiểu trái tim của mình, hắn không muốn mạo hiểm .

Bạch Nguyệt hiểu rõ tất cả, trong lòng ấm áp nhưng cũng có chút sợ hãi.Nàng quá yếu đuối, nếu gặp phải cái tên Thương Lang kia sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu có ngày Lê Ngạo Nhiên quyết chiến với y? Như vậy, nàng sẽ là vật cản, sẽ khiến Lê Ngạo Nhiên phân tâm. Hắn nhất định sẽ lại đến! Cứ nghĩ đến việc chính nàng là gánh nặng cho Lê Ngạo Nhiên, trong lòng Bạch Nguyệt càng thêm khó chịu.

Phải mạnh mẽ lên, phải mạnh hơn nữa!

Thương Lang mang theo Mộc Xảo Hề di chuyển trong đêm đen, trên môi nở nụ cười độc ác.

Không đuổi theo, hóa ra, ngươi rất quan tâm nữ nhân yếu đuối kia?

Nếu tay ta bóp chặt cổ họng bé nhỏ kia, ngươi sẽ làm gì đây?

Hay chiếm đoạt, để nàng có con của ta, ngươi sẽ làm gì đây nhỉ?

Bỏ nàng ta, hay nhìn nàng tự sát trước mặt ngươi?

Thú vị, chắc chắn sẽ rất thú vị.

Rất đáng để mong đợi ! Có thể nhìn thấy gương mặt luôn bình tĩnh kia phải đau khổ tới vặn vẹo thì còn gì thú vị bằng.

Thương Lang cười khoái trá, bóng dáng biến mất trong bóng đêm. Bị vác trên vai, Mộc Xảo Hề cực kỳ tức giận, hận không thể xé xác cả đám người kia. Võ công nàng luôn tự hào đã mất, hơn nữa, từ nay về sau cũng không thể tập võ! Đều là do ả tiện nhân kia! Và cả tên khốn kia nữa! Thậm chí cả tên này, hắn chờ nàng bị cắt đứt gân mới ra tay cứu giúp.

Sẽ không tha cho các ngươi, tuyệt đối không bỏ qua!

--- ------ ------ ------ ----

Bạch Nguyệt không hề biết những thứ này, chỉ để ý một đường chạy về phía chỗ ở.

Tô sư tỷ ở cách phòng nàng không xa lắm. Nhưng không biết nàng đang ở đâu. Nhớ Tô sư tỷ dịu dàng quá. Nàng ấy là người đầu tiên thật tâm lo lắng cho nàng khi nàng xuyên đến nơi này.

Lúc này, đã quá bữa trưa. Chắc sư tỷ đang nghỉ trong phòng. Về phòng mình , cất hành lý xong, Bạch Nguyệt liền kéo Thải Hà đến phòng Tô Vũ. Quả nhiên, Tô Vũ ở trong phòng.

Cũng không gõ cửa, Bạch Nguyệt nhanh nhẹn xông vào, Tô Vũ nhìn thấy một nam tử đột nhiên xông tới, định hét toáng lên. May mà Bạch Nguyệt nhanh tay bụm chặt miệng Tô Vũ, vội vàng giải thích:“ Là muội, sư tỷ! Bạch Nguyệt đây!”

Tô Vũ nghe được giọng nói quen thuộc, lại cẩn thận nhìn người trước mắt, mới dần bình tĩnh lại, thấy vết sẹo trên mặt Bạch Nguyệt đã mất, bất ngờ ôm chầm lấy nàng, vui vẻ nói:” Mặt của muội đã chữa khỏi rồi à, cuối cùng cũng chịu về thăm tỷ.”

“ Dạ, sư tỷ, muội đã trở về, muội về rồi, sư tỷ!” Bạch Nguyệt nghẹn ngào.“ Muội rất nhớ sư tỷ.”

“ Tỷ cũng nhớ muội lắm!” Tô Vũ xoa xoa khóe mắt, vui vẻ kéo Bạch Nguyệt ngồi xuống. Đánh giá cẩn thận:” Ân, cũng mập lên rồi, rất tốt.”

“ Ha ha …..” Bạch Nguyệt cười ngượng, lúc xem hội đèn, nàng ăn hơi nhiều, không béo mới là lạ.

Thải Hà nhìn Bạch Nguyệt cười vui vẻ, cũng cảm thấy vui mừng. Đây mới thật là chủ tử.

Một lát sau, Tô Vũ mới nhận ra còn có thêm người khác trong phòng.

Ngẩng đầu, thấy một cô nương xinh xắn, nghi ngờ hỏi:“ Vị này là ai?”

“ Đây là Thải Hà.” Bạch Nguyệt vui vẻ, kéo Thải Hà, giới thiệu.“ Đây là Tô sư tỷ, cũng là ân nhân cứu mạng của ta.”

Cái tính đa cảm của con gái bỗng trào dâng, khi Tô Vũ nghe những chuyện Thải Hà trải qua, khóc lóc ầm ỹ, thiếu mỗi việc ôm Thải Hà, mà Bạch Nguyệt, vừa mới được “quan tâm”, bỗng chốc bị bỏ quên.

Bạch Nguyệt liếc xéo hai người đang hăng say nói chuyện, thở dài nói:“ Ta có việc, đi ra ngoài một lát, hai người cứ tự nhiên trò chuyện.”

“ Cứ đi đi.” Tô Vũ cũng chẳng thèm ngẩng đầu.

“ Có người mới là quên người cũ liền.” Bạch Nguyệt lẩm bẩm.

Vừa ra ngoài, đã chạy ngay đến cấm địa.

Bởi vì nàng muốn hỏi sư phụ, thật sự có cách nào để nàng mạnh lên ngay lập tức không.

Chắc chắn sư phụ sẽ có cách.

Hiện tại, nàng quá yếu.

Bạch Nguyệt nắm chặt hai tay dứt khoát đi về phía nhà gỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.