Chồng Trước Đuổi Tới Cửa

Chương 18




Lãnh Tâm Nhiên dùng thành tích 189 vòng chiến đấu với 467 binh lính Báo Tuyết.

Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện ở nơi này với mục đích là so tài với Chu Đào, để xem mình so với nữa năm trước tiến bộ bao nhiêu. Nhưng cô vẫn còn một ý định là đến thăm những người bạn đã cùng chung hoạn nạn với cô.

Thấy Chu Đào rời đi, Triệu Vũ thần thần bí bí nhẹ giọng nói: "Tâm Nhiên, cô có thấy nét mặt của chỉ đạo viên không? Tôi khẳng định, hiện tại trong lòng chỉ đạo viên nhất định là đang bốc hỏa. Cô nha, thật sự lợi hại, làm cho chúng tôi xấu hổ đến không mặt mũi nhìn thủ trưởng. Nếu thủ trưởng biết chúng tôi huấn luyện gần một tháng mà không bằng cô bắn thử 8 phát súng, tôi dám đánh cuộc kế tiếp chúng tôi tuyệt đối sẽ sống trong dầu sôi lửa bỏng."

Triệu Vũ nói, mọi người xung quanh đều gật đầu phụ họa.

"Tâm Nhiên, đi thôi, nửa năm này chỉ đạo viên của chúng tôi chuẩn bị không ít trò hay đâu, tôi dẫn cô đi xem."

Một người lao ra, vươn tay kéo cô nhưng bị cô lắc mình tránh thoát. Nhưng hắn cũng không ngại, vẫn cười rực rỡ.

Lãnh Tâm Nhiên nhớ, từ khi bắt đầu tới giờ, họ vẫn cười ha hả, giống như một đứa bé không có phiền, hoạt bát như ánh mặt trời.

"Được."

Một nhóm người rời đi, Vương Đại Hổ nhìn theo bóng mấy người đó. Một trận gió lên, mấy người theo bản năng run run mấy cái, sau đó nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương vẫn là một mảnh mờ mịt.

"Đại Hổ, mới vừa rồi chúng ta đang nằm mơ phải không? Tôi giống như thấy một cô gái, cô ấy. . . . . ."

Vương Đại Hổ từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, nhưng là hắn không trả lời vấn đề của đồng đội, mà là nhanh chân chạy theo. Phương hướng mà hắn chạy, rõ ràng, chính là phương hướng mà nhóm binh lính Báo Tuyết mới vừa rời đi.

Còn dư lại mấy người, hai mặt nhìn nhau, chần chờ không tới một phút, liền chạy theo.

Mặc dù trong khoảng thời gian một tháng, mỗi ngày họ đều trải qua những trận huấn luyện rất tàn khốc, nhưng tại thời điểm huấn luyện nghiêm khắc đó đã tạo nên một tình bạn rất đáng trân trọng.

Đặc biệt là sau khi cô và tổ thành viên của Báo Tuyết trải qua trận huấn luyện đặc biệt ở Tùng Lâm, Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện ở đây làm cho mọi người cực kì hưng phấn. Dĩ nhiên, là ngoại trừ một người. Bởi vì hắn từ đầu tới cuối đều cau mày, căn bản không nhìn ra được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Sân huấn luyện Báo Tuyết rất lớn, nếu như không phải là quân khu, ở Yên kinh này, tất đất tất tiền, đó không phải là chuyện dể dàng gì. Dù là quân khu, nhưng cũng phải chọn ở một vùng ngoại ô, thậm chí là ở dưới chân núi.

"Tâm Nhiên, cô xem, đây là tất cả trò chơi gần đây của chúng tôi. Không biết trước kia cô có chơi qua chưa.

Triệu Vũ đem Lãnh Tâm Nhiên dẫn tới một căn phòng, căn phòng trống không, chỉ có một cái bàn lớn, trên bàn rải rác các loại linh kiện.

Những linh kiện này lộn xộn lung tung, dù là Lãnh Tâm Nhiên, khi bắt đầu nhìn cũng hơi rối, không nhìn ra được đầu mối.

Bởi vì những linh kiện này là: ván gỗ, cây sắt, bi thép,… trong lúc nhất thời cô thật sự không tìm thấy được điểm chung của nó.

Càng làm cho cô giật mình là mỗi một vị trí linh kiện đều không giống nhau.

Nhìn ra được trong ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên mờ mịt, Triệu Vũ cực kỳ hưng phấn, rốt cuộc tìm được một cái mà Tiểu Quái Vật không biết, điều này làm cho hắn rất cao hứng? Không chỉ có hắn, các thành viên của Báo Tuyết đều rất mong đợi.

Lãnh Tâm Nhiên cầm những linh kiện này lên xem, sau đó tự hỏi rốt cuộc là họ muốn dùng để làm gì. Những người khác đều đứng ở bên cạnh không nói lời nào, hiển nhiên là muốn Lãnh Tâm Nhiên chủ động hỏi.

Mấy phút sau, bọn họ vẫn không nghe được âm thanh của Lãnh Tâm Nhiên. Càng buồn bực hơn là Lãnh Tâm Nhiên nhìn những đồ phế phẩm này đến mê mẫn cả người, mắt không nháy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo, thần thái sáng láng.

"Các ngươi đang làm gì?"

Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, một âm thanh vang lên làm cho mọi người đều giật mình.

Ngay cả Lãnh Tâm Nhiên, cũng bởi vì quá mức trầm mê mà quên mất biến hóa của hoàn cảnh xung quanh, mãi cho đến khi âm thanh vang lên, cô mới đột nhiên thức tỉnh.

Đợi cô buông tay những đồ vật xuống, rồi ngẫng đầu nhìn lên, cô phát hiện đó là một người đàn ông trung niên, cả người đều bẩn thỉu. Mặc trên người là quần áo quân nhân, bị vệt đen gì dính vào người, làm cho cả người rất nhếch nhách. Tóc của ông ấy rất dài, trên người còn có mùi vị rất nặng. Nhìn giống như một người ăn xin xuất hiện tại nơi này, khiến Lãnh Tâm Nhiên lấy làm kinh hãi.

"Chú Vu, chú đã đến rồi."

Báo Tuyết hiển nhiên là biết người đàn ông này, mặc dù không có đi tới, nhưng là lúc nói chuyện vẻ mặt rất cung kính. Có thể làm cho Báo Tuyết tỏ ra thái độ cung kính, Lãnh Tâm Nhiên rất hiếu kì thân phận của người đàn ông này.

Cô nghiêm túc nhìn, trên người của người đàn ông này dính vết gì đen như mực, chắc là động cơ xăng dầu các loại..., còn có máy móc mài mòn. Người đàn ông này, chẳng lẽ là một thợ sửa chữa?

Chú Vu chỉ liếc mắt nhìn mọi người, trong đó ánh mắt của ông nhìn Lãnh Tâm Nhiên mấy giây. Lãnh Tâm Nhiên đang do dự có nên chào hỏi đối phương hay không, ông ấy liền mang theo một thùng dụng cụ bằng sắt rồi rời đi.

Động tác gọn gàng, làm khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên hơi co giật.

"Tâm Nhiên, cô không cần để ý, chú Vu chính là như vậy. Ông ấy không có ác ý, chỉ là. . ."

Triệu Vũ lo lắng Lãnh Tâm Nhiên tức giận, tranh thủ thời gian giải thích.

Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên so với bọn hắn đều cường đại hơn, nhưng bởi vì giới tính và số tuổi của cô, làm cho bọn hắn đều xem cô là em gái của mình. Bình thường lúc hành động, cũng sẽ theo bản năng che chở cho cô.

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu liền không nữa suy nghĩ. Mặc dù mới vừa rồi, người kia đúng là thu hút sự hứng thú của cô, nhưng cũng không đại biểu là cô sẽ chủ động hỏi thăm.

Lần nữa cầm lên những linh kiện, loại bỏ một số suy nghĩ, Lãnh Tâm Nhiên ngửa đầu nhìn người cách mình gần nhất: "Các anh đang lắp ráp cái gì à?"

"Éc. . ."

Mọi người bất đắc dĩ cộng thêm vô lực. . . . . . , tiểu quái vật này, thứ này mà cũng biết? Chẳng lẽ cô không có cái gì là không biết sao?

Dựa vào nét mặt của bọn họ, Lãnh Tâm Nhiên biết mình đã đoán đúng rồi. Toàn những món đồ lắp ráp đơn giản, thật đúng là khảo nghiệm tính nhẫn nại của con người mà. Hơn nữa, cô còn phát hiện. . . . . .

"Các anh đang lắp ráp cái gì? Giống như, mỗi cái đều không giống nhau."

Lãnh Tâm Nhiên vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Nhìn cô ấy rất thông minh và tư duy cũng rất mạnh, mọi người đều im lặng đến chết lặng.

Triệu Vũ đứng ra: "Đúng vậy, nơi này là nơi chứa linh kiện, có thể tạo thành súng, có thể tạo thành một cây dao găm đơn giản, mọi tổ hợp ở đây đều có thể tạo thành vũ khí. Chỉ là mấy món này, cùng với bình thường chúng tôi dùng không giống nhau, chúng tôi không biết cuối cùng có thể ráp ra thành cái gì."

"Mỗi cái đều có thể ráp thành công?"

Thấy những thứ này nằm rải rác ở đó, trước đó Lãnh Tâm Nhiên còn tưởng rằng chúng được đặt lung tung, không thể nghĩ đến chúng lại đặt có quy củ đến như vậy. Bọn họ làm sao xác định những vật dụng này có thể ráp thành công?

Dao găm, súng, ống nhắm, còn có rất nhiều thứ?

Mặc dù trong lòng có nhiều điểm nghi vấn, nhưng Lãnh Tâm Nhiên không thể không thừa nhận, đây mới thật là một trò chơi rất thú vị. Không chỉ có thể khai phá trí lực và sức tưởng tượng của mình, mà quan trọng hơn, đây là một loại huấn luyện, huấn luyện binh lính vô luận trong tình huống nguy hiểm như thế nào, đều có thể tìm được những vũ khí vừa người.

"Yên tâm đi, những thứ này đều là chú Vu đưa. Chỉ cần là đồ của chú Vu đưa, như vậy thì tuyệt đối có thể lắp ráp thành công."

Lần nữa nghe được cái đó tên quen thuộc, nghĩ đến mình mới vừa rồi nhìn thấy người đó, Lãnh Tâm Nhiên ngạc nhiên

Là ông ấy?

"Không nên nhìn ông ấy như vậy, thật ra thì ông ấy rất lợi hại. Chú Vu chính xác là một thiên tài, chúng ta có rất nhiều thứ đều là chú Vu chỉ bảo."

Triệu Vũ lại hưng phấn giải thích.

"Tôi có thể thử được không?"

Lãnh Tâm Nhiên muốn khiêu chiến năng lực của mình. Nếu quả thật có thể lắp ráp ra được, như vậy, cô có thể lắp ráp ra cái gì?

"Ừ, có thể. Đúng rồi, hôm nay là Thứ hai, theo như thói quen trước kia, những món đồ này chú Vu mới thay đổi xong. Trước mắt chưa có người thử qua, từ bên này bắt đầu, khó khăn dần dần gia tăng, nhìn xem Tâm Nhiên có thể lắp ráp ra được bao nhiêu vũ khí!"

Triệu Vũ chỉ là hơi do dự, nghĩ đến Lãnh Tâm Nhiên được thủ trưởng đích thân đưa tới, hơn nữa chỉ đạo viên cũng lập tức biến mất, vậy có thể nói rõ ràng cô là người có thể tin tưởng. Mặc dù nơi này là trụ sở bí mật Báo Tuyết, nhưng chỉ đạo viên đã không nhắc tới, vậy thì không sao rồi.

"Vậy tôi ở chổ này vui chơi một chút. Yên tâm đi, tôi sẽ ở chỗ này một ngày. Thời gian vẫn còn rất nhiều, tôi tin tưởng, buổi chiều các anh sẽ cho tôi rất nhiều vui vẽ."

Cô ngồi xuống, Lãnh Tâm Nhiên mở miệng nói.

"Ừ, Được, Tâm Nhiên, bây giờ cô luyện tập trước đi. Chúng tôi đi ra ngoài huấn luyện, buổi chiều đừng quên cùng anh em chúng tôi so tài với nhau."

Thành viên Báo Tuyết đều vô cùng cởi mở, nghe xong lời này thì vui vẻ. Mấy người đứng ở chổ này, thấy Lãnh Tâm Nhiên nghiêm túc lắp ráp, liền rối rít tạm biệt.

Triệu Vũ cũng đi theo rời đi, nhưng là cảm thấy lưu lại Lãnh Tâm Nhiên một mình ở chổ này cũng không được tốt lắm, hắn đang do dự, đột nhiên bên cạnh truyền đến một âm thanh lạnh lẽo: "Anh đi huấn luyện đi, tôi ở đây được rồi."

Triệu Vũ vừa nhìn thấy là người trầm mặt không nói gì_Trịnh Đạt, hắn cảm thấy như bị sét đánh ngang tai. Nhưng thấy Trịnh Đạt vẻ mặt không có biểu tình gì, không giống như nói đùa, liền vội vàng gật đầu: "Vậy thì tốt, Trịnh Đạt, Tâm Nhiên không quen thuộc ở đây, cậu phải chăm sóc cô ấy nha."

Trịnh Đạt cau mày không nói gì. Triệu Vũ thấy hắn như vậy, cũng không nói gì thêm, chào hỏi Lãnh Tâm Nhiên, sau đó đi ra ngoài.

Rất nhanh, phòng lớn chỉ còn lại hai người Lãnh Tâm Nhiên và Trịnh Đạt. Lãnh Tâm Nhiên nhìn Trịnh Đạt một cái, cúi đầu hăng say với công việc mới mẽ của mình.

Trịnh Đạt ngồi xuống chỗ cách Lãnh Tâm Nhiên không xa, thấy Lãnh Tâm Nhiên chỉ cúi đầu làm việc, trước còn nhìn chằm chằm phương xa ngẩn người. Sau đó từ từ, ánh mắt cũng không chịu khống chế rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh sảo.

Ánh mặt trời màu vàng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng, bất đồng là mùa hè ánh nắng chói chang, nhưng bây giờ ánh mặt trời, ấm áp, rất thoải mái.

Ánh mặt trời càng làm nổi bật lên da thịt trắng nõn càng thêm trơn mềm của cô, da của cô giống như da em bé, mềm mại không nhìn ra lỗ chân lông. Tầm mắt khẽ rũ xuống, lông mi đen nhánh giống như cánh quạt đang đung đưa, đôi con ngươi hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng mím lại, dưới sự soi sáng của ánh mặt trời, chiếu lên ánh sáng nhàn nhạt sáng bóng. Chẳng biết tại sao, cứ nhìn như vậy, đặc biệt là thấy cánh môi đỏ tươi của cô làm cho Trịnh Đạt cảm thấy khát nước.

Hắn không ngờ còn có thể gặp lại Lãnh Tâm Nhiên. Nửa năm qua, hắn không thể không nghĩ tới cô gái đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của hắn. Nhưng là mỗi lần hắn nhớ tới, cảm giác rất phức tạp, không biết là ghen ghét, hay còn cảm giác gì khác nữa. Nhưng mà khi hắn nghĩ hắn không còn gặp lại cô nữa, thì tim hắn có chút ê ẩm. Cảm giác kỳ quái, quấn quanh hắn nữa năm rồi.

Khi gặp lại Lãnh Tâm Nhiên, hắn khiếp sợ, thậm chí không thể tin vào ánh mắt của mình. Khi hắn tỉnh táo lại, nhìn thấy cô so với nửa năm trước càng thành thục hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm mê người hơn, trong lòng giống như có vật gì đó sắp chui lên. Loại cảm giác lạ lẫm này, để cho hắn không thích ứng được.

Cũng chính là loại cảm giác lạ lẫm này, để cho hắn lựa chọn lưu lại.

Ánh mắt của đối phương nóng rực như vậy, Lãnh Tâm Nhiên là không thể nào coi thường loại cảm giác này. Nhưng đối phương vẫn không có bất kỳ động tác nào tiếp theo, thoạt nhìn là xem chừng cô, nhưng ngược lại giống như đang nhìn chằm chằm cô đến ngẫn người.

Thấy đối phương rất lâu mà không có bất kỳ động tác gì, cũng không có nói, giống như là nhìn mình chằm chằm đến ngẩn người, Lãnh Tâm Nhiên không quan tâm nữa.

Cô càng nghiên cứu càng phát hiện trò chơi này rất thú vị.

Vừa mới bắt đầu cô còn hoài nghi lời Triệu Vũ nói, những đồ vật này, có thể lắp ráp ra vũ khí sao? Nhìn bộ dạng Triệu Vũ, giống như đã nghiệm chứng qua rồi. Cũng chính là bởi vì như vậy, mới làm cho cô càng thêm hăng hái hơn.

Thời điểm mới bắt đầu Lãnh Tâm Nhiên còn gặp không ít khó khăn. Những thứ linh kiện này nằm rải rác, cô không biết là lắp ráp như thế nào, tìm kiếm những đồ vật có liên quan với nhau, nói cách khác đầu tiên cô phải tìm những đồ vật có thể lắp ráp thành cái gì, làm như vậy, cô mới biết bước tiếp theo mình nên làm cái gì.

Cách làm này, không chỉ khảo nghiệm trí tưởng tượng của một người, mà còn khảo nghiệm trình độ kiến thức phong phú của người đó. Phải biết lắp ráp cái gì, trọng yếu nhất, chính là trong đầu người kia đã hình dung được vũ khí đó như thế nào. Chỉ có trong đầu hình dung được vũ khí đó, mới có thể lắp ráp ra loại vũ khí mà bản thân mình muốn.

Ở tổ thứ nhất, mặc dù là một tổ đơn giản nhất, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng hao tốn một tiếng đồng hồ.

Trong một giờ, Lãnh Tâm Nhiên mới đem vũ khí tổ thứ nhất lắp ráp thành công. Quan trọng hơn là cô đã dùng qua rất nhiều vũ khí, nhớ lại tất cả các loại vũ khí mình từng sử dụng qua. Có thể nói, trong một giờ đồng hồ, cô không chỉ hoàn thành nhiệm vụ, mà cô cũng chuẩn bị tinh thần hoàn thành cái tiếp theo.

Ở Lãnh Tâm Nhiên lắp ráp thành công cái vũ khí thứ hai, cô càng ngày càng trở nên hưng phấn. Cả người cô đã hoàn toàn chìm đắm trong trò chơi này, không cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Ráp xong một muốn, tiếp tục ráp món tiếp theo. Dưới tình huống này, lực chú ý của cô đã tập trung vào một chổ. Cô chỉ tập trung với các linh kiện trên bàn, về hoàn cảnh chung quanh, cô không quan tâm.

Lãnh Tâm Nhiên tốn một giờ đồng hồ mới lắp ráp thành công vũ khí thứ nhất, nét mặt Trịnh Đạt hơi sửng sốt rồi, sau đó hắn đã khôi phục lại sắc mặt của mình. Nhưng là từ từ, trong quá trình lắp ráp Lãnh Tâm Nhiên cũng không dừng lại, cô ấy lắp ráp từng cái rồi từng cái, hắn lại lần nữa cảm nhận mình rất thất bại!

Ở trước mặt cô gái này, hình như, cảm giác nhiều nhất của hắn, chính là thất bại!

Lãnh Tâm Nhiên lắp ráp đồ càng ngày càng nhanh, nét mặt Trịnh Đạt dần dần từ giật mình biến thành không dám tin, sau đó lại từ không dám tin đến chết lặng. Ngay sau đó, tạo cho hắn một cảm giác bị đã kích. Hắn thậm chí hoài nghi, mình yêu cầu lưu lại, có phải hay không tự rước lấy nhục!

Cô gái này, người đứng trước mặt cô, chắc chắn sẽ bị đã kích tự ti mà trốn xa cô!

Lúc này, người cảm thấy khiếp sợ, không chỉ có một mình Trịnh Đạt, còn có một người chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trong phòng.

Người kia tóc rất dài, trên người một bộ quân trang bẩn thỉu, tóc dài chặn lại mặt của ông ấy, làm cho người ta nhìn không thấu vẻ mặt của ông ấy lúc này. Trên tay của ông ấy đang mang bao tay lộ ra ngón tay, ngón tay lộ ra ở bên ngoài tràn đầy vết chai, hơn nữa màu sắc đều là màu đen.

Người này, chứng cô gái kia đang lắp ráp có chút giật mình, đầu tiên là đứng tại chỗ quan sát. Từ từ liền bị hấp dẫn, đặc biệt là thấy cô gái kia một lần lại một lần lắp ráp thành công ra vũ khí chính xác thì càng giật mình.

Hơn nữa, ông ấy phát hiện, cũng không biết là vô ý hay là cố ý, cô gái kia lắp ráp thậm chí không có nhìn tất cả vật dụng ở trên bàn. Cái trò chơi này, không chỉ muốn huấn luyện các chiến sĩ phải có trí tưởng tượng, còn cho họ hiểu tất cả các loại vũ khí. Loại huấn luyện này, có thể đề cao dã ngoại sinh tồn của các chiến sĩ và khả năng tự vệ.

Cô gái trước mắt này, cô ấy rốt cuộc là ai, lại có thể không nhìn gọi ý mà lắp ráp thành công nhiều vũ khí như vậy? Chẳng lẽ, cô ấy học chính là cái này?

Ông đang hiếu kì, bình thường người đàn ông này đem thời gian còn quý báo hơn tiền bạc, lại lựa chọn đứng tại chỗ quan sát động tác Lãnh Tâm Nhiên.

"Đáng chết, cái này rốt cuộc là cái gì?"

Lãnh Tâm Nhiên không biết mình hoàn thành bao nhiêu tổ lắp ráp, cô chỉ biết mình gặp phải khó khăn. Trước mắt là một đống linh kiện, mặc kệ cô nghĩ như thế đều tìm không ra chổ phối hợp của các linh kiện này lại. Cảm giác này làm cho cô rất phiền não.

Cũng chính là phiền não này, để cho cô từ hết sức chăm chú nhìn, tỉnh táo lại. Cô cảm thấy không có mệt mõi. Cô nhớ tới cảm giác chăm chú đó, trong lòng rất hưng phấn, muốn được thể hiện một lần nữa.

Nếu như Lôi lão ở đây, chứng kiến trạng thái của Lãnh Tâm Nhiên, nhất định sẽ phi thường kinh ngạc. Bởi vì, cái loại chăm chú học tập, tập trung cao độ đó, ở bên trong Vũ Đạo, là một cấp tượng trưng. Nói cách khác, mới vừa rồi, Lãnh Tâm Nhiên đang bất tri bất giác, lần nữa mò tới ngưỡng cửa tầng lớp cao cấp nhất Vũ Đạo.

Chỉ là hiện tại, từ cái loại trạng thái đó đi ra ngoài, mặc kệ cô cố gắng thế nào, đều không thể cảm nhận được cái loại cảm giác giống như vừa rồi.

Lãnh Tâm Nhiên không thích để cho mình bị mất cảm giác khống chế trong tay, cho nên cái loại phiền não đó rất ngắn đã bị cô khống chế được. Trước mắt cô những linh kiện này, thật sự quá phức tạp, căn bản không tìm được kết nối chung. Chỉ là cô biết những vũ khí kia, căn bản không cần những linh kiện phức tạp này.

Đang ở thời điểm cô lâm vào khốn cảnh, chú Vu ở bên cạnh cô rốt cuộc đi tới.

Cái này, ông trải qua nhiều năm như vậy mới phát hiện một người có thiên phú về chuyên gia vũ khí như vậy.

"Cái này là nỏ."

Một âm thanh tang thương vang lên.

Sau khi Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt là người đàn ông trung niên cô đã gặp qua khi nãy.

"Chú Vu!"

Từ chỗ ngồi đứng lên, cung kính kêu một tiếng.

Loại cung kính này, cũng không phải bởi vì thân phận của đối phương hoặc là lấy lòng, mà là đơn thuần thần phục người tài giỏi. Triệu Vũ bọn họ đã nói qua, những thứ linh kiện lắp ráp này, đều là người trước mắt này lắp ráp ra, hơn nữa bảo đảm mỗi một tổ cũng có thể lắp ráp ra một loại vũ khí, nói cách khác tất cả vũ khí nơi này, ông ấy đều quen thuộc.

Một người có thể nắm trong tay nhiều vũ khí như này, không cần phải nói, đó là thiên tài tuyệt đối!

Lãnh Tâm Nhiên tôn kính người tài, thế giới của cô rất đơn giản, người giỏi chính là vương. Người có thực lực không có phải làm gì, cũng nhận được tôn trọng của cô, mà người trước mắt này, rất dễ nhận thấy thực lực của ông.

"Cái này là nỏ của người xưa."

Chú Vu đi tới, cầm lên linh kiện trên bàn, mang theo bao tay, đôi tay đặc biệt linh hoạt, chỉ một phút đồng hồ, liền lắp ráp thành công một cây nỏ tinh sảo.

"Loại nỏ này, co dãn kinh người, đơn giản là từ cây cối, cũng có thể bắn ra lực lượng kinh người."

Đem cây nỏ mới lắp ráp xong tháo ra, chú Vu không giải thích hành vi của mình, chỉ thản nhiên nói: "Cô thử xem."

Rất dễ nhận thấy, Lãnh Tâm Nhiên nghe được câu nói kiệm lời của ông. Mới vừa rồi thời điểm chú Vu lắp ráp cô đã nghiêm túc quan sát, bây giờ nghe vậy, cô cầm lên lắp ráp.

Trí nhớ của cô rất giỏi, coi như chỉ nhìn qua một lần, muốn lặp lại động tác cũng là một chuyện rất đơn giản.

Đợi đến khi cô đem cây nỏ lắp ráp xong, trên mặt chú Vu mới hiện lên một nụ cười than thở : "Không tệ, so với đám tiểu tử kia lợi hại hơn. Cô tên là gì?"

"Chú Vu khỏe, cháu tên là Lãnh Tâm Nhiên."

Mặc dù 467 người của ông không phải mọi người đều biết hết. Đứa nhỏ trước mặt này, có thiên phú kinh người, nếu như là nhảy vào, ông sẽ có ấn tượng, nhưng mà nhìn bề ngoài của đứa nhỏ này, không giống người làm lính.

"Đúng vậy. Cháu học ở đại học Yến Kinh, đại học tốt nhất ở đây."

Nghe Lãnh Tâm Nhiên trả lời, chú Vu cười, Yến Đại sao? Không trách được kiến thức cơ bản vững chắc như vậy. Trong lòng ông nghĩ, ông liền kết luận Lãnh Tâm Nhiên học ở khoa chế tạo vũ khí. Hiên tại rất nhiều trường học, không phải đều có giáo dục quốc phòng sao? Giáo dục quốc phòng tiếp nhận huấn luyện cường độ yếu hơn quân khu, nhưng là tất cả các hạng mục đều giống nhau.

"Cô học giáo dục quốc phòng sao?"

Chú Vu không nhịn được tò mò hỏi.

"Không phải."

Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu. Cô biết chú Vu tại sao lại hỏi cô vấn đề đó. Chỉ là, tình huống của cô hơi đặc biệt, nếu như là học sinh bình thường, tuyệt đối sẽ không biết nhiều về các loại vũ khí như vậy. Đối với cô mà nói, vũ khí là dùng để bảo vệ tánh mạng, muốn không biết cũng khó khăn.

Học chế tạo vũ khí là được rồi!

Trong lòng chú Vu đưa ra kết luận, trên mặt cũng không biểu hiện gì.

"Mấy cái này đều là linh kiện vũ khí khó tìm, đây là những loại vũ khí thất truyền. Những loại vũ khí mà các bộ lạc xa xưa dùng để săn lấy thức ăn. Mấy loại vũ khí này, trên sách cũng không được giới thiệu nhiều."

Chú Vu chỉ vào mấy tổ linh kiện chưa có lắp ráp nói.

Lãnh Tâm Nhiên hơi sửng sốt, càng thêm kinh ngạc vì kiến thức của chú Vu rất uyên bác. Không trách được bọn người Triệu Vũ nói ông là thiên tài, xem ra, thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

"Nơi này có sơ đồ, cô xem đi, không chừng có thể tìm được một chút manh mối.

Có một số việc, tới lúc nên dừng thì dừng.

Ông cảm thấy mình nói đủ rồi, liền ôm thùng sắt ở dưới đất, ngẫng đầu rời đi.

Được chú Vu nhắc nhở, lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới phát hiện trên bàn có một cái hộp. Mở hộp, lấy tờ giấy bên trong ra, cô mới phát hiện đây là một sơ đồ đơn giản. Chỉ là bản đồ này quá mức mơ hồ, khiến Lãnh Tâm Nhiên nhìn hồi lâu mới tìm ra được chút đầu mối.

Sau khi nói chuyện với chú Vu, Lãnh Tâm Nhiên lại một lần nữa chìm đắm trong thế giới của mình. Lần này là nhìn rất chăm chú, chuyên tâm nhìn, không phải tập trung tinh thần giống như lúc nảy.

Nhưng cũng làm cho cô quên đi thời gian. Nếu như Trịnh Đạt không nhắc nhở cô nên đi ăn cơm, cô căn bản không biết mình đã ở trong căn phòng này suốt một buổi sáng.

"Chờ một chút, tôi sắp xong rồi."

Lãnh Tâm Nhiên đang lắp ráp món vũ khí thứ mười, sau món vũ khí thứ ba, cô nhìn trong sơ đồ mới biết được. So với mấy cái trước đó, mấy cái sau này càng khó khăn hơn nhiều. Còn lại năm tổ linh kiện, Lãnh Tâm Nhiên không cảm thấy mệt mõi, mà ngược lại rất là hưng phấn.

Khiêu chiến cực hạn của mình, đây là một trải nghiệm thú vị.

Nói với Trịnh Đạt xong, Lãnh Tâm Nhiên nhìn mấy tổ linh kiện ở trên bàn trong lòng càng hăng say hơn. Tổ hợp xong, đó là món vũ khí mà cô chưa thấy qua bao giờ. Nhưng là cô chưa thấy qua, không đại biểu là nó không tồn tại. Cô chuẩn bị một lát nữa cô sẽ hỏi thăm chú Vu về mấy món vũ khí này.

Còn bây giờ, nếu đã đến thời gian ăn cơm, thì nên đi ăn cơm.

Đem món vũ khí ở trên tay để xuống, Lãnh Tâm Nhiên nhìn Trịnh Đạt khẽ mỉm cười: "Chúng ta đi thôi."

Trịnh Đạt dẫn cô đi tới nhà ăn quân sự, mấy người Triệu Vũ đã chờ ở đó. Thấy bộ dáng Lãnh Tâm Nhiên nhẹ nhàng đi tới, sau khi bọn họ đi tới nơi, mấy người nhịn không được hỏi: "Tâm Nhiên, như thế nào?

"Cũng không tệ."

Lãnh Tâm Nhiên lộ ra nụ cười hiếm thấy, bày tỏ tâm tình của cô đang rất tốt.

Nhìn cô như vậy, càng làm cho bọn họ muốn biết tình hình xảy ra lúc đó. Chỉ là, nhìn Lãnh Tâm Nhiên không muốn nói chuyện, nhất thời trong lòng bọn họ cực kì rối rắm, hối hận tại sao buổi trưa mình không trực tiếp tới đó nhìn xem.

Dưới tình huống này, Trịnh Đạt thể hiện lòng từ bi nói ra: "Cô ấy lắp ráp được mười món vũ khí."

"Hả. . . Mười món?"

Mọi người hít một hơi lãnh khí.

Những người này đang ăn, đều giật mình làm rơi chiếc đũa xuống mặt đất.

"Làm sao có thể?"

Một tiếng kêu lên, nói ra tiếng lòng của mọi người, cũng làm cho những người khiếp sợ hồi phục lại tinh thần. Trong nhất thời, tiếng ho khan không ngừng.

"Mới một buổi sáng mà thôi, làm sao có thể lắp ráp ra mười món vũ khí?"

Triệu Vũ đưa ra móng vuốt, muốn lay động bả vai Trịnh Đạt để xác nhận tin tức này đều là chân thật. Nhưng là móng vuốt còn chưa vươn tới, đã nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Trịnh Đạt, liền rưng rưng đem móng vuốt thu về.

Cái này quá kích thích, làm cho mọi người ở đây đều bị đã kích!

Vốn họ còn mong đợi Tiểu Quái Vật xuất hiện, để thể hiện tài năng của mình, bây giờ Tiểu Quái Vật đã xuất hiện, liền đem tự tin của bọn họ đã bại. Nếu như còn tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ thương tích đầy mình!

"Cô ấy còn chưa phát hiện là có bản đồ nữa."

Còn chưa ngại tin tức đã đủ chấn động, Trịnh Đạt bổ sung thêm một câu làm cho mọi người chết không kịp ngáp.

Tới lúc này, mọi người nhìn Lãnh Tâm Nhiên như nhìn thấy quái vật, muốn quỷ dị như thế nào liền quỷ dị như thế đó.

"Tôi cảm thấy, tôi cần nghỉ ngơi một chút."

Triệu Vũ vỗ trán, cảm nhận được trái tim mình không chịu được thêm một đã kích nào nữa.

Lãnh Tâm Nhiên rất đói, thức ăn quân khu rất nhiều, mùi vị cũng không tệ. Trong khi mấy người đang nói chuyện, cô đã nắm chặt thời gian ăn xong vài hớp cơm. Đợi đến khi không còn đói bụng nữa, uống miếng nước giải thích: "Sau khi nhìn bản đồ, không hổ là hạng mục huấn luyện của lính đặc biệt, thật sự là rất khó!"

Lãnh Tâm Nhiên nói ra lời thật tâm.

Nhưng mọi người trong nhóm Báo Tuyết, lại nghe ra thành châm chọc. Trong thời gian ngắn như vậy lắp ráp thành công mười món vũ khí là rất khó? Cô ấy đi tới đó là lúc mười giờ, hiện tại là một giờ rưỡi, thời gian ngắn ngủn có mấy tiếng liền lắp ráp thành công mười món, chuyện này. . .

"Trời ạ, trước kia các cậu nói cô ấy là Tiểu Quái Vật. Tôi còn không tin, khi đó nhìn cô ấy so với chúng ta lợi hại một chút, đó vẫn là bình thường. Hiện tại, tôi rốt cuộc biết được bất cứ chuyện gì cũng là lời đồn có căn cứ. Trừ gọi cô ấy là Tiểu Quái Vật, tôi thật sự không biết phải gọi cô ấy là gì nữa, để mà hình dung.!"

Một người thở dài, bày tỏ mình đã chịu kích thích đến cực hạn rồi.

"Thật ra tôi chỉ làm được bảy món. Ba món còn lại, là do chú Vu nhắc nhở mới lắp ráp thành công, hơn nữa còn không thể bảo đảm là lắp ráp đúng hay không. Bởi vì, những món đồ vật đó, tôi căn bản chưa từng thấy qua."

Lãnh Tâm Nhiên cầm lên khăn ăn lau miệng, thành thật giải thích thêm một lần nữa.

Thật ra có thể lắp ráp thành công bảy món vũ khí kia, đều dựa vào kí ức còn bé của cô. Sau khi cô trở thành cô nhi, cô và hai người khác đều lưu lạc ngoài đường, thường xuyên gặp phải người xấu, cô chỉ cần bảo vệ được chính mình là tốt rồi. Có thể nói, từ nhỏ cô đã là một tên côn đồ. Cũng bởi vì, cô đã trải qua rất nhiều nguy hiểm mà người bình thường chưa từng trải qua, cho nên cô biết món đồ nào có thể bảo vệ được sinh mạng của mình, bởi vậy cô biết rất nhiều vũ khí.

Mà chú Vu bày ra mấy cái linh kiện kia, tất cả đều là những món vũ khí bình thường trong cuộc sống thường gặp nhất, cho nên cô trước kia đã từng gặp qua. Chính là nguyên nhân này, mới để cho cô thuận lợi hoàn thành bảy món vũ khí đó.

Về phần ba cái vũ khí kia, nói thật, dù sao cô cũng không phải là chuyên gia vũ khí. Cô biết, cô biết cũng chỉ là những vũ khí có thể bảo vệ được chính mình. Giống như những vũ khí hiếm gặp, cô cũng chỉ mới nghe lần đầu tiên.

Mặc dù trước kia không có cầm qua, cũng không đại biểu cô sẽ bài xích mấy loại vũ khí đó. Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Tựa như phim truyền hình thường nói, người trong giang hồ, làm sao có thể không bị người giết! Nếu đã lựa chọn con đường đầy máu tanh, vậy thì người đó phải biết có năng lực tự bảo vệ chính mình.

"Tâm Nhiên, tôi thật sự rất hiếu kỳ đầu óc của cô có cấu tạo ra sao. Cũng may tôi sớm đã không so đo với cô, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ bị tức chết!"

Triệu Vũ quả quyết nói ra lời trong tim của mình. Dĩ nhiên, mọi người ở đây đều nhất chính tán thành!

"Buổi chiều có kế hoạch gì?"

Quân đội ăn cơm tuyệt đối là có hiệu sức, mặc dù mới bắt đầu có chút nhếch nhác do nói chuyện, nhưng chờ tất cả mọi người ăn xong cũng chỉ qua một phút đồng hồ.

Nói về ăn cơm, Lãnh Tâm Nhiên xác nhận mình thua họ. Cô dù cô dũng cảm như thế nào, vẫn không học được giống như bọn họ, mở miệng thật to ra ăn, sau đó vài hớp liền giải quyết xong một chén cơm to. Cô có thói quen nhai kỹ nuốt chậm, cho nên, mặc dù cô ăn ít nhất, hơn nữa còn là lúc bọn họ nói chuyện đã bắt đầu ăn, nhưng người buông chén xuống cuối cùng, vẫn là cô!

"Trực tiếp đi đấu trường so tài với nhau. Thời gian rất quý báu, một buổi chiều, một cái chớp mắt đã vượt qua. Chúng ta thừa dịp chỉ đạo viên chưa tới, cùng Tâm Nhiên so vài chiêu, chờ chỉ đạo viên tới, theo như lần trước bọn họ so tài, chắc chắn sẽ là một giờ đồng hồ mới có kết quả!"

Đối với sự an bài này, Lãnh Tâm Nhiên không có bất kỳ ý kiến gì.

Cô tới nơi này, mục đích là đấu với Chu Đào, kiểm tra xem thời gian qua cô đã tiến bộ bao nhiêu rồi. Mà Trần Anh làm cho cô một người không phải là quân nhân tiến vào trong này, nguyên nhân cũng rất đơn giản, chính là lợi dụng cô làm cho binh lính dưới trướng của hắn tiến bộ, trở nên tinh duệ hơn!

Bên này một nhóm người kích động đến cực kì hưng phấn. Đổi thành bên kia, trong phòng làm việc, đang tiến hành một cuộc nói chuyện.

"Chu Đào, cậu giống như bị đã kích không nhỏ."

Trần Anh phát hiện mình mới rời đi không lâu, Chu Đào liền tìm tới. Vẻ mặt của hắn không có biểu hiện gì, nhưng hắn đi theo bên cạnh anh đã nhiều năm rồi, chẳng lẻ anh không biết tâm tình của cấp dưới mình hiện đang không tốt, nếu không là thủ trưởng như anh cũng qua thất bại đi.

Chỉ là người có thể làm cho hắn lộ ra bộ mặt này, ít đến càng ít hơn. Hiện tại, không cần phải nói, nhất định là cô bé đó đã làm cho hắn bị đã kích rồi.

Chu Đào ngồi ở trên ghế trầm mặc rất lâu, cũng không biết phải nói chuyện với người trước mặt mình như thế nào. Trần Anh cũng không thúc giục hắn, an vị ngồi xem tài liệu, chờ hắn mở miệng.

"Thủ trưởng",

Rốt cuộc, Chu Đào nhịn không được lên tiếng.

Chu Đào không có chú ý tới thủ trưởng của mình, khóe miệng Trần Anh khẽ gợi lên. Thế nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc, trước sau như một nghiêm túc. Chính là loại nghiêm túc này, làm cho thủ hạ của anh cực kì tôn kính anh.

"Hoạt động bia huấn luyện, thành tích tốt nhất trong đội là 175 vòng, là Triệu Vũ mới sáng tạo, thành tích tốt nhất chính là hắn."

, "175 vòng sao? Không tệ không tệ, tôi nhớ thành tích tốt nhất là cậu đang nắm giữ, hình như là 190 vòng. Cứ tiếp tục huấn luyện như vậy đi, trình độ của cậu và bọn họ ngày càng cao rồi. Dĩ nhiên, toàn bộ bọn họ không thể nào ưu tú hết được, nhưng có tiến bộ là được rồi!"

Trần Anh rất quan tâm đến hoạt động bia huấn luyện. Cái huấn luyện này là kế hoạch định sẳn, có người nhắc nhở bọn họ, nghe nói là quốc gia nào đó bí mật huấn luyện. Nếu như bọn họ có thể đột phá được huấn luyện này, như vậy, thực lực của quân đội đều nâng cao thêm một bước.

"Là như vậy không sai. Trước tôi vẫn tin chắc là như vậy. Nhưng là. . ."Nhớ tới sự việc mới diễn ra không lâu, Chu Đào trầm mặc im lặng, thật lâu mới từ trong kẽ răng nặn ra lời nói: "Chính là mới vừa rồi, Lãnh Tâm Nhiên, cô ấy bắn ra 189 vòng, hơn nữa, chỉ bắn thử tám phát súng đầu tiên."

"Cái gì?"

Trần Anh là người có kiến thức rộng rãi, nghe được tin tức này cả kinh từ trên ghế đứng lên, âm thanh theo bản năng cất cao.

"Là tôi tận mắt nhìn thấy. Binh lính của chúng ta đã trải qua nhiều huấn luyện nghiêm khắc như vậy, cũng không có được thành tích đó, lại làm cho một cô bé dễ dàng đạt thành. Thủ trưởng, hiện tại tâm tình của tôi rất hỗn loạn. Loại cảm giác này, giống như là vẫn tin chắc vào một loại chân lý nào đó, nhưng đột nhiên bị phá vở."

Trước mặt thủ trưởng, người đã bồi dưởng hắn, Chu Đào không có che giấu tâm tình của mình, lộ ra vẻ mặt khổ sở.

Trần Anh cũng không biết nên làm sao an ủi Chu Đào. Hắn nghĩ hắn hiểu tâm tình của Chu Đào bây giờ. Cho tới nay, bọn họ vẫn tin chắc, cố gắng ra thành tích. Chỉ cần ngươi đủ cố gắng, vậy thì có thể lấy được thành công mà người khác không thể lấy được. Bọn họ tin chắc, thế gian này đều công bằng. Bỏ ra bao nhiêu, sẽ thu hoạch được bấy nhiêu.

Nhưng cái chân lý này bọn họ vẫn luôn tin tưởng, lại bị Tiểu Quái Vật Lãnh Tâm Nhiên phá vỡ.

"Thủ trưởng, chẳng lẽ trên đời này thật sự có thiên tài? Thật sự có người có thiên phú này sao?"

Ánh mắt Chu Đào rất mê mang.

Thậm chí Trần Anh còn chưa kịp hấp thu tin tức khổng lồ này, nên chưa biết an ủi thuộc hạ mình như thế nào. Nhưng là, dưới tình huống này, anh cũng không biết nên nói cái gì nữa.

"Nửa năm trước, mặc dù cô ấy rất ưu tú, so với bầy gia hỏa kia đều muốn ưu tú hơn, nhưng ít ra tôi có thể thừa nhận. Nhưng là hiện tại, tôi đã mất đi sự tỉnh táo. Hiện tại thực lực của cô bé ấy, đã sâu không lường được. Cô ấy tốc độ phát triển làm cho người ta sợ. Thủ trưởng, tôi không dám tưởng tượng, nếu cô ấy phát triển hơn nữa, về sau, sẽ là một cảnh tượng như thế nào!"

Chu Đào chậm rãi nói ra lo lắng của mình.

Hắn lúc này lo lắng nhất, Lãnh Tâm Nhiên tốc độ phát triển như vậy, nếu để cho cô ấy cường đại đến mức độ không ai địch lại được, liệu ai có thể đảm bảo cô ấy không làm tổn hại đến quốc gia đây?

Nếu mọi chuyện là như vậy, hiện tại, nên lựa chọn như thế nào đây?

Lời nói Chu Đào, khiến Trần Anh chầm chậm ngồi xuống, cũng đi theo lâm vào trong trầm tư.

Lãnh Tâm Nhiên không biết, trong lúc vô tình cô đã để lộ thực lực, sẽ dẫn tới nhiều chuyện như vậy. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.