Chồng Trước Đuổi Tới Cửa

Chương 14




Đợi đến khi Phượng Lan đá văng được cánh cửa bị phá khóa, bà ta kêu lớn tên Phượng Lệ, đồng thời chạy tới ấn công tắc đèn trên tường. Vài giây sau khi ngọn đèn lóe lên, căn phòng tối đen rốt cuộc cũng đã có ánh sáng. Chỉ là, cảnh tượng bên trong lại khiến cho người ta có chút trợn mắt há hốc mồm.

Một cô gái ngũ quan tinh xảo, khí chất thanh lãnh đang ngồi tựa đầu vào tường, đầu hơi ngưỡng, mắt khép hờ. Vẻ lạnh nhạt trên mặt mang theo khí thế bức người, bộ dáng như đang đứng ngoài mọi chuyện. Mà Phượng Lệ thì đang rên la thảm thiết, giống như người điên, tóc tai bù xù, quần áo trên người hỗn độn, không ngừng la hét. Lúc nhìn thấy Phượng Lan thì như nhìn thấy cứu tinh, bổ nhào vào lòng bà, bắt đầu cáo trạng: "Cô, cô, nó đánh cháu, nó đánh cháu...... Hu hu, cô ơi, cô nhất định phải báo thù cho cháu!"

Phượng Lan kết hôn đã nhiều năm, vẫn không có con. Mà anh trai bà chỉ có một đứa con gái là Phượng Lệ, nó như bảo bối trong lòng bà vậy. Bình thường luôn là nâng tay tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan. Hiện giờ thấy Phượng Lệ bị bức đến bộ dáng chật vật như thế, sao còn nhịn được, tay đang cầm súng trực tiếp chỉa vào người Lãnh Tâm Nhiên lúc này đang mở to hai mắt nhìn bà.

Nhân viên cảnh sát theo sau Phượng Lan giật mình nhìn hết thảy trước mặt.

Tuy rằng toàn bộ tình huống có chút kỳ quái, vừa rồi bọn họ quả thật có nghe thấy tiếng thét. nhưng mà hiện tại, cô gái kia thì đàng hoàng tử tế ngồi trên ghế, động cũng chưa động, đội phó lại cứ cầm súng mà chỉa vào cô ấy như vậy có phải là có chút quá mức rồi không?

Nhưng mà, làm cộng sự với Phượng Lan nhiều năm, cậu đã sớm nghe qua sự tích của đội phó phụ nữ không thua đấng mày râu này. Bình thường bà ta là một người kiêu ngạo, tuy rằng là đội phó, nhưng bởi vì gia cảnh không bình thường cho nên trong cục có rất ít người dám đối đầu với bà ta. Hiện giờ, tuy rằng biết hành vi của bà ta không hợp quy củ, nhưng khi nghĩ đến tình hình thực tế, vẫn cố nhịn xuống, coi như cái gì cũng không thấy.

Nếu là người bình thường, bị người khác cầm súng chỉa vào mình như thế, không bị dọa ngất cũng sẽ bị dọa đến xanh mặt. Nhưng khiến cho Phượng Lan ngạc nhiên chính là, cô gái trước mặt này, từ đầu đến cuối biểu cảm trên mặt đều không chút biến hóa, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề biến hóa, bộ dáng ung dung, lạnh nhạt này, cho dù là người trưởng thành mấy chục tuổi, cũng chưa chắc có thể làm được.

Theo bản năng, tâm lý Phượng Lan sinh ra một cảm giác rất kỳ quái. Cô gái trước mắt này, giống như, đoán chừng không chỉ bình thường như những thứ trong tài liệu.

Gần đây có một phân cục xảy ra chút chuyện, trong đó có một sở trưởng họ Trịnh bị cắt chức. Nhưng mà, về phần vì sao bị cắt chức, lại không có ai biết. Chỉ nghe nói hình như là vì một sinh viên nào đó trong đại học Yến Kinh đã làm gì đó......

Không hiểu sao, sau khi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Lãnh Tâm Nhiên, Phượng Lan lại nghĩ đến câu chuyện phiếm đã nghe đồng sự kể lại này.

Chỉ là, gần như là đồng thời, trong đầu bà liền loại trừ suy đoán này. Sinh viên của đại học Yến Kinh nhiều như thế, nơi đó nổi tiếng là một nơi đầm rồng hang hổ, sao có thể khéo đến mức là nữ sinh này được?

"Không nghĩ tới nhìn cô nhu thuận như thế, cư nhiên lại là một đứa mạnh mẽ. Đã đến nơi này rồi mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy, hiện giờ, lập tức, lập tức xin lỗi Lệ Lệ, nếu không....." nói xong, còn lấy súng gõ gõ vào đầu Lãnh Tâm Nhiên.

Lần này, sắc mặt của Lãnh Tâm Nhiên thay đổi.

Phượng Lan cho rằng cô đang sợ hãi, lại không nghĩ rằng, Lãnh Tâm Nhiên không sợ súng, như mà, cô ghét có người chỉa súng vào đầu cô, càng ghét có người làm gì đó trên đầu cô.

Không để ý đến vẻ mặt đắc ý của Phượng Lan, Lãnh Tâm Nhiên đứng dậy. Ngay khi cô đứng dậy, Phượng Lệ ở trong lòng Phượng Lan giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khủng bổ, cả người không ngừng run rẩy. Phượng Lan thấy thế lại càng đau lòng, yêu thương vuốt đầu Phượng Lệ, ôn nhu an ủi: "Lệ Lệ đừng sợ đừng sợ, cô có cái này có thể giúp cháu trút giận. Cô ở đây, cháu không cần sợ gì hết." Bà không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên là nữ sinh này đã làm gì đó với Phượng Lệ. Nếu không, Lệ Lệ luôn có lá gan rất lớn sao có thể bị dọa thành thế này?

"Nói, cô đã làm gì với Lệ Lệ? Nếu không nói, cũng đừng mong có thể ra khỏi nơi này!" Uy hiếp như vậy, ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, không có chút uy hiếp nào.

"Cái gì mà tôi làm gì cô ta? Mắt của bà nhìn thấy tôi làm gì cô ta rồi à?" Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt đáp lại, mày nhíu chặt. Lần này chậm trễ thời gian cũng quá lâu rồi, vừa rồi chơi đùa với Phượng Lệ một phen, hiện giờ, đã chơi chán rồi, bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán.

"Vừa rồi chỉ có hai người là cô và Lệ Lệ ở trong này, không phải cô làm gì Lệ Lệ thì là ai? Chẳng lẽ là tự nó biến mình ra thế này sao?" Phượng Lệ cau mày, rất chán ghét những người mạnh miệng như Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên như có như không quét mắt nhìn Phượng Lệ một cái: "Vậy bà nói xem tôi đã làm gì cô ta? Đánh cô ta hay là làm thế nào? Nhưng mà, trước đó, vị cảnh sát này, có phải bà bên giải thích một chút, sao cô ta có thể đứng ở đây không? Chuyện này, hình như là không hợp quy định cũng trái với luật pháp nhỉ?"

Những người lăn lộn trong xã hội đều sẽ biết, quy củ gì đó, đều chỉ dành cho kẻ ngốc. Quy định đều chỉ là nhận định, đã có người đặt ra, vậy thì không phải vĩnh viễn không đổi. Nghe thấy Lãnh Tâm Nhiên cư nhiên lấy quy định ra chất vấn bà, Phượng Lan nhịn không được lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Cái gì mà có hợp quy định hay không, ở đây, tôi chính là quy định, tôi chính là pháp luật!"

"Phải không?"

Một câu nói nhẹ bỗng phát ra từ miệng của Lãnh Tâm Nhiên, Phượng Lan cảm thấy có chỗ nào đấy không hợp lý, bà không hề nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt của cô gái này. Sau khi cẩn thận tìm kiếm, cũng chỉ có thể nhìn ra được vẻ trào phúng nhàn nhạt.

"Tiểu Lâm, thủ khảo đâu? Lôi cô ta ra đánh cho tôi." Nghe đến mình đường đường là đội phó, vậy mà lại không chiếm được chút lợi thế nào trên người một con nhóc, sắc mặt Phượng Lan trở nên vô cùng khó coi. Trực tiếp xoay người ra lệnh cho cậu cảnh sát phía sau.

"Đội phó, như vậy, không tốt lắm đâu?"

Nhân viên cảnh sát tên Tiểu Lâm thấy Lãnh Tâm Nhiên trắng trẻo nõn nà, lại nhìn Phượng Lệ quần áo không chỉnh tề trong lòng Phượng Lan, tâm hoàn toàn hướng về phía Lãnh Tâm Nhiên. Dưới mệnh lệnh của Phượng Lan, thế nhưng lại nổi lên dũng khí phản bác.

"Vô nghĩa, kêu cậu làm thì làm đi!"

Nhưng mà, câu phản bác của cậu ta, lại bị Phượng Lan quát lại.

"Nhưng mà...."

Tiểu Lâm ấp úng, tay đặt bên hông cả buổi cũng không lấy ra.

Phượng Lan cũng không còn tâm trạng đi quản những thứ này, từ lúc nãy, bà đã chú ý thấy Phượng Lệ luôn phát run, nghĩ đến tiếng thét vừa rồi, phản ứng đầu tiên của bà chính là Phượng Lệ bị Lãnh Tâm Nhiên đánh, hiện giờ tự nhận là đang giải quyết sự việc, bắt đầu ôm Phượng Lệ, ôn nhu trấn an: "Lệ Lệ, để cho cô nhìn xem, trên người cháu bị thương ở đâu thế? Còn nữa, vừa rồi xảy ra chuyện gì, cháu cứ nói với cô, có cô ở đây, không ai dám khi dễ cháu!"

Phượng Lệ dè dặt ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không dám liếc nhìn Lãnh Tâm Nhiên lấy một cái. Chỉ hơi mở quần áo trên người mình ra một chút, muốn phơi bày toàn bộ vết thương trên người mình cho cô xem, nhưng mà, khi cô nhìn thấy cánh tay của mình vẫn trắng nõn trơn mềm như trước, liền nhịn không được mà phát ra một tiếng hô đầy giật mình: "Sao lại như thế?"

Phượng Lan không thấy có gì đó không đúng, nghe thấy tiếng hô của Phượng Lan, cũng cùng lúc cởi quần áo trên người Phượng Lệ ra. Cuối cùng, khi trên người Phượng Lệ chỉ còn một cái áo lót, hai người mới thật sự kinh hoàng với cảnh tượng trước mắt. Làn da lộ ra bên ngoài, đều trắng nõn trơn mềm, đừng nói là vết thương, ngay cả vết bầm cũng không có. Nghĩ đến chuyện này, Phượng Lệ liền thấy choáng váng.

"Cô, chuyện này...."

Rõ ràng, khắp người cô vô cùng đau đớn, sao có thể không có vết thương nào như thế?

"Là mày, Lãnh Tâm Nhiên, khẳng định là do mày giở trò gì rồi đúng không?" Vừa rồi rõ ràng khi cô chuẩn bị động thủ với Lãnh Tâm Nhiên thì bị cô ta đạp ngã xuống đất rồi quyền đấm cước đá, nhưng mà hiện giờ..... Vì sao rõ ràng là vô cùng đau đớn, nhưng trên người lại không có chút thương tổn nào như thế?

Lãnh Tâm Nhiên lạnh mặt nhìn cô ta, không nói gì. Vốn là Tiểu Lâm đang rối rắm không biết phải làm gì, giờ nhìn thấy một màn này thì lập tức cất còng tay lại. Tuy rằng, đội phó thực sự đáng sợ, nhưng mà, cậu vẫn không muốn làm chuyện trái với lương tâm, thương thiên hại lý thế này. Cô gái trước mắt này, vừa nhìn đã biết là một học sinh ngoan ngoãn, chỉ vì đắc tội với người thân bất lương của nữ đội phó mà phải rơi vào hoàn cảnh thế này. Cô đã thảm như thế, mình sao có thể nối giáo cho giặc được?

Trong lòng nhân viên cảnh sát này, cậu ta đã thành sứ giả tranh luận. Tuy rằng năng lực của cậu ta có hạn, nhưng cậu muốn dùng năng lực của hạn của mình để làm nhiều việc thiện.

"Bạn học, cô không sao chứ?"

Chậm rãi đi về phía Lãnh Tâm Nhiên bị cậu ta xem là người bị hại, Tiểu Lâm nhỏ giọng hỏi.

Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc nhìn cậu ta một cái. Vừa rồi, cô có để ý, người này luôn thờ ơ lạnh nhạt, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ rồi? Nhưng khi nhìn đến ánh mắt trong suốt của đối phương, lại thu hết hoài nghi lại. Có lẽ, xã hội này, có khi cũng không có bẩn như trong tưởng tượng cũng không chừng!

" Lãnh Tâm Nhiên cái con nhóc thối tha này, cô quá đáng!" Tuy rằng không thấy được vết thương, nhưng khi nhìn thấy Lệ Lệ bởi vì sự đụng chạm của mình mà phát ra tiếng rên đầy thống khổ, Phượng Lan liền hận không thể lập tức nổ súng bắn Lãnh Tâm Nhiên. Đặc biệt là khi nhìn thấy đối phương vẫn có vẻ mặt trào phúng khinh thường như cũ, lại càng không thể nhìn được lao về phía đối phương.

Lãnh Tâm Nhiên cũng không phải là một người cuồng bị ngược, sao có thể để mặc bà ta muốn làm gì thì làm? Ngay khi cảm giác được động tác của đối phương, thì nhẹ nhàng đưa tay ra, trực tiếp bắt được cánh tay của đối phương trên không trung, không chút sứt mẻ. Cánh tay nhìn như mảnh khảnh lại ẩn chứa sức mạnh khiến cho người ta kinh sợ.

"Phượng Lan, cô đang làm gì thế?"

Gần như là đồng thời, một tiếng gầm từ phía cửa truyền đến. Phượng Lan kinh ngạc quay đầu, lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục đang đứng đó, vẻ mặt tức giận, tiếng gầm vừa rồi, chính là phát ra từ miệng ông ta. Nhưng mà, người này khiến cho Phượng Lan khiếp sợ, hoảng loạn, nhưng lại không hấp dẫn sự chú ý của Lãnh Tâm Nhiên. Bởi vì, toàn bộ ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên, đều bị bóng dáng mặc quân trang đứng sau người đàn ông kia hấp dẫn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.