Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 18: Bị tập kích.




Cái thời khắc lung linh kì diệu của đất trời không chỉ lay động lòng người mà đến cỏ cây, hoa lá cũng động tình xốn xang, náo nức. Cái thời điểm từ thu sang đông có sức lay động lạ kì như vừa níu kéo mùa thu chậm lại vừa vội vã, hối hả sang đông. Đông chớm về trên con đường xoe tròn bóng lá. Mỗi khi làn gió rì rào lướt qua mang theo cái hương đồng nội cỏ khiến tâm hồn như lắng lại để cùng gõ nhịp bình yên. Lãng đãng một chút cùng gió để nghe lòng mình ngân nga tiếng tơ đàn muôn điệu, để cất giấu một khoảnh khắc huyền diệu bay bổng nhất của tâm hồn. Thời gian cứ mãi trôi không bao giờ dừng lại. Có ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông đâu. Và người ta có bao giờ ngắm lại được trên con đường chiếc lá của ngày hôm qua?

Gió đầu đông có vô tình gọi mùa đến, rủ tình lên, gọi lòng người ta xốn xang rạo rực chờ mong một bàn tay ấm áp, một bờ vai đủ rộng....... để gợi cảm cho những tâm hồn bâng khuâng rạo rực khi làn hơi lạnh tràn về. Cứ mặc kệ làn gió đa tình gọi mùa ve vuốt, đôi bàn chân trần vẫn cứ chạy theo nhịp điệu hối hả của thời gian. Không gian lúc như ngưng đọng lúc như vỡ òa, như rưng rưng nuối tiếc cái thời khắc trời ban.

Tô Mộc Cầm yên lặng dẫm chân lên làn tuyết dày rơi đầy mặt đất, trời hôm nay rất lạnh, khí trong người bay ra tạo thành một làn khói trắng xóa hòa lẫn vào không khí lạnh đầu đông. Cô chà xát hai bàn tay để giảm bớt cơn lạnh, môi đã run cầm cập lên.

Hôm nay công ty của cô tổ chức một buổi từ thiện đấu giá, những sản phẩm đem đi đấu giá chính là những mẫu thiết kế mới nhất của công ty LMIT, mọi mặt hàng ở đây đều được trưng bày nhằm quyên góp tiền từ các nhà đầu tư hoặc những thương nhân giàu có ở Bắc Kinh.

Ngoài đại sảnh, tiếng người ồn ã đan cài vào nhau, kẻ đưa người đẩy, những ly rượu vang đỏ sóng sánh như máu, ở trong giới thương nhân này, mọi cảm xúc đều được các thương gia che giấu rất kỹ, khoác bên ngoài chỉ là những lớp mặt nạ ngụy trang, dường như bọn họ đến đây, không phải với mục đích đấu giá từ thiện mà chỉ câu dẫn những công ty có tiền khác đầu tư vào công ty của mình.

Tô Mộc Cầm đứng cạnh Nhan Miêu, lại nghe cô nàng ca thán, “Kẻ có tiền đúng thật là kẻ có tiền, bọn họ cứ mang vẻ mặt xã giao giả tạo đó không thấy mệt mỏi hay sao? Còn tôi thì thấy mệt thay bọn họ rồi đấy!”

Tô Mộc Cầm ngó trái ngó phải, dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ bất cần của Nhan Miêu, “Cô không sợ người khác nghe thấy hay sao?”

Nhan Miêu uống một chút rượu vang, cau mày hất mặt nói, “Có cái gì phải sợ chứ? Bọn họ nghe được thì làm sao? Chẳng lẽ sẽ đem tôi đi xử bắn!”

Ngừng một chút, sau đó Nhan Miêu lại nói tiếp, “Cô thấy tôi hôm nay trang điểm có xinh đẹp không?”

Tô Mộc Cầm không hiểu, nhướn mày nhìn Nhan Miêu, không biết cô ấy hỏi như vậy là có ý gì.

Nhan Miêu thấy vẻ mặt mịt mờ của cô, thì thụt nói, “Hôm nay có rất nhiều người giàu có đến, nếu như may mắn, không chừng tôi có thể câu được một gã trai vừa đẹp trai vừa có tiền đấy!”

Tô Mộc Cầm bặm môi, nín cười, “Giống như người kia sao?”

“Ở đâu cơ?” Nhan Miêu hứng chí nhìn về phía tầm mắt của Tô Mộc Cầm, nghĩ rằng đó sẽ là một gã trai trẻ đẹp có tiền, vừa phong độ, vừa lịch thiệp, thế nhưng, vừa nhìn đến lại khiến cô ta giật mình, lắp bắp nói, “Tại.... Tại sao hắn ta lại ở đây chứ?””Anh ấy cũng là thương nhân ở Tây Thành, tất nhiên công ty chúng ta không thể bỏ qua rồi!”

Tô Mộc Cầm liếc mắt nhìn về phía người đàn ông chững chạc đang sải bước về phía đại sảnh, hôm nay Dương Quân vận một bộ âu phục màu đen, trên người anh toát ra dáng dấp của một người trưởng thành, thành đạt, mỗi cử chỉ nhấc chân, cau mày đều rất tao nhã.

Mặt Nhan Miêu nhất thời trở nên méo mó, theo bản năng trốn sau lưng Tô Mộc Cầm, giống như sắp chạy đến nơi, “Hắn ta rất đáng sợ đấy cô biết không? Lần say rượu đó, tôi say đến mức không biết gì, cũng đâu có cố ý làm hắn mất mặt chứ, đã thế hắn còn tính kế với tôi, khiến cho ba mẹ tôi hiểu nhầm! Lần này tôi còn không dám về thăm nhà, đến cả gọi điện thoại cũng không dám!”

Tô Mộc Cầm kinh ngạc, khóe miệng nâng lên ý cười ái muội, “Tính kế? Trước giờ Dương Quân đều rất đĩnh đạc, làm sao lại tính kế với cô được chứ? Hay là anh ấy có tình ý với cô?”

“Tôi phi.....” Nhan Miêu cau mày nói, “Hắn ta mà có tình ý với tôi? Còn đáng sợ việc bắt tôi ngủ với heo.”

Tô Mộc Cầm dở khóc dở cười, đúng lúc đó tiếng loa thông báo vang lên, “Buổi từ thiện còn mười phút nữa sẽ bắt đầu, kính mời các vị khách mới kiểm tra lại bảng tên của mình!”

“Chúng ta vào trong thôi.” Tô Mộc Cầm lên tiếng.

Mấy ngày nay do phải giải quyết cho xong tất cả số công việc trong thời gian chuẩn bị cho lễ kết hôn, cho nên Mạnh Hàn sẽ không thể đến được, Tô Mộc Cầm cũng chỉ có thể nhắc nhở anh ăn uống đầy đủ, chú ý đến sức khỏe, sau đó một mình đến buổi đấu giá.

Buổi đấu giá từ thiện hôm nay quy tụ những thương nhân có máu mặt của Bắc Kinh, Tô Mộc Cầm vẫn nơm nớp lo sợ sẽ gặp phải Thẩm Tư Thanh ở đây. Mặc dù chuyện đêm hôm đó cũng đã qua, thế nhưng trong lòng cô vẫn có chút bài xích.

Các nhà đầu tư đã ổn định ngồi vào chỗ, áo khoác bên ngoài cũng đã được cởi ra, toàn thân đều là lễ phục sang trọng, quý phái.

Buổi đấu giá từ thiện bắt đầu.

Đèn đóm trang nhã, nhìn càng lộ vẻ xa hoa, ngay cả sân khấu bày biện những sản phẩm cũng được bài trí một cách tỉ mỉ công phu, vô cùng bắt mắt. Một loạt những đồ trang sức xa hoa, những mẫu thiết kế bắt mắt, sang trọng được đặt trên bục, tỏa sáng lấp lánh. Các sản phẩm đấu giá được bày biện tỉ mỉ và đám đông khách quý giả tạo đang vui cười nói chuyện, tất cả đều không khỏi lọt vào tầm mắt của Tô Mộc Cầm.

“Kính chào quý vị đã đến với buổi đấu giá từ thiện của công ty LMIT ngày hôm nay! Kính thưa quý vị, trong buổi đấu giá ngày hôm nay, sẽ có tám mẫu thiết kế của tám nhà thiết kế ưu tú chưa được tung ra thị trường của công ty LMIT, chúng tôi sẽ đưa ra mức giá sàn đầu tiên, người nào đưa ra mức giá cao nhất sẽ là người chiến thắng, và buổi đấu giá ngày hôm này sẽ là buổi đấu giá công bằng và rõ ràng nhất dưới sự chứng kiến của hội quỹ từ thiện và tổng giám đốc công ty LMIT, Triệu Mẫn!”

Tiếng MC trên sân khấu vừa dứt, toàn bộ hội trường ồn ào tiếng vỗ tay.

“Và điều đặc biệt ngày hôm nay là số tiền công ty chúng tôi thu được từ buổi đấu giá ngày hôm nay sẽ trích một phần cho hội quỹ từ thiện và các hoạt động từ thiện sẽ được công ty LMIT thực hiện trong năm nay! Buổi đấu giá xin chính thức bắt đầu”Người MC vừa dứt câu nói, tiếng đèn nháy tí tách vang lên, những cánh nhà báo liên tục chụp ảnh, không khí đột nhiên trở nên nào nhiệt.

Những mẫu thiết kế nhanh chóng được đưa lên bàn cân của buổi đấu giá, những con số dần dần tăng lên, hội trường trong phút chốc trở nên căng thẳng như một chảo lửa.

Cuối cùng cũng đến mẫu thiết kế cuối cùng, đây là một chiếc dây chuyền khảm ngọc lấp lánh, những viên ngọc trai lớn nhỏ sắp xếp một cách tỉ mỉ. Đây cũng là mẫu thiết kế do Tô Mộc Cầm tạo ra, tuy không sắc sảo bằng những sản phẩm trước, thế nhưng sợi dây chuyền này lại mang một vẻ đẹp lộng lẫy, quý phái mà những sản phẩm trước không thể có được.

Giá sàn ban đầu là một vạn tệ, con số đó rất nhanh chóng được nâng lên, dường như phái nữ rất thích kiểu dáng này, có một số quý bà vung tay rất hào phóng, trong phút chốc con số đó đã lên đến năm mươi vạn. Nhưng tưởng chừng như số tiền đó là mức giá cuối cùng thì một giọng nói uy nghiêm đột nhiên cất lên.

“Tôi ra giá một trăm ngàn vạn tệ!” Cánh cửa hội trường được mở ra, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía người đàn ông đang đi vào, Thẩm Tư Thanh một thân tây trang thong thả đứng đó, mọi ánh đèn lập tức hướng về phía hắn, máy ảnh nháy liên tục vang lên tiếng “tách tách“.

Thanh âm hắn vang lên bình tĩnh, lộ ra ngưng đọng, “Một trăm ngàn vạn, thấy thế nào?”

Một tiếng hít khí truyền tới, mọi người không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm Tư Thanh..... Không ai nghĩ đến hắn lại vung tay nói ra con số một trăm vạn, tất cả mọi người đều bị con số đó làm cho kinh ngạc, mọi suy nghĩ đều trở nên ngưng trệ.

Tất cả mọi người ở đây, chỉ có sắc mặt Tô Mộc Cầm đột nhiên chuyển biến..... Tay cô trong nháy mắt nắm chặt, đáy mắt có một tia sợ hãi nhìn Thẩm Tư Thanh. Cô cứ nghĩ rằng hôm nay sẽ không thể đụng phải hắn, thế nhưng ông trời thật trêu ngươi, ngay khi buổi đấu giá sắp kết thúc, hắn lại bỗng nhiên xuất hiện, khiến cô có một linh cảm không tốt.

Người MC đứng ở trên đờ người với con số một lúc lâu, sau đó mới khẽ ho một tiếng, lắp bắp lên tiếng, “Một..... một trăm vạn.... có ai đưa ra giá cao hơn nữa không?”

Ánh mắt Thẩm Tư Thanh liếc qua khuôn mặt tái nhợt của Tô Mộc Cầm, đem tất cả biểu tình kinh hoảng của cô thu vào đáy mắt, một giây sau khóe môi liền nhấc lên một nụ cười lạnh lẽo.

Cả hội trường bàn tán ầm ĩ, không một ai nâng bảng giá lên, con số một trăm ngàn vạn tệ là một con số quá lớn cho một mẫu thiết kế chưa đạt trình độ cao như thế này. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nín lắng.

MC trên sân khấu đếm từng giây chậm rãi, tiếng gõ búa vang lên lanh lảnh, chính thức tuyên bố, “Mẫu trang sức Cẩm Tố chính thức trở thành vật sở hữu của ngài Thẩm!”

Tiếng vỗ tay vang lên, sắc mặt Tô Mộc Cầm càng trở nên rét lạnh, cô xoay người, trong hội trường ồn ào này, cô thật sự rất muốn bỏ trốn, thế nhưng vừa bước đi lại bị hai bàn tay cứng rắn ôm vào ngực, cả thân thể cô chìm trong người hắn.

Tô Mộc Cầm hoảng hốt, cánh tay dùng sức muốn thoát ra khỏi người hắn, thế nhưng sức mạnh ở cánh tay hắn quá lớn, đối với một chút lực nhỏ bé của cô cũng giống như bị kiến cắn, cô lạnh giọng nói, “Tổng giám đốc Thẩm xin anh tự trọng, buông tôi ra!”

Trái tim Tô Mộc Cầm đập một tiếng ”thình thịch”, đột nhiên nhen nhóm một tia bất an.

“Đeo cái này vào!” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên, tuy êm dịu như hương rượu, nhưng lại có quyền uy không thể khống chế.

Một chiếc hộp tinh xảo hiện ra trước mặt cô, tất nhiên bên trong là mẫu thiết kế Cẩm Tố của cô vừa được hắn đấu giá thành công, cô đột nhiên nhíu mày, lễ phép nói, “Thẩm Tổng, cám ơn ngài, nhưng mà..... tôi không cần....”

Dùng sức, cô muốn thoát khỏi hắn ngay bây giờ, những nhà đầu tư đã lục đục ra về thế nhưng ánh mắt tò mò đã bắt đầu quét về phía cô, hơn nữa phía sau còn có những tay nhà báo, nếu như cô còn dây dưa với hắn thêm nữa, ngày mai trên báo nhất định sẽ có scandal.

“Thẩm Tư Thanh, tôi nói anh buông tôi ra!”

Thẩm Tư Thanh cúi đầu, tiếng cười không chút ấm áp. Chỉ trong giây lát, bàn tay hắn lướt qua, trên cổ cô đã xuất hiện một chiếc vòng ngọc sáng lấp lánh.

Tô Mộc Cầm hoảng hốt.

“Cứ coi như đây là món quà cưới mà tôi tặng cho em!”

Tiếp đó, hông cô được buông lỏng, cặp mắt cuồng ngạo của Thẩm Tư Thanh khẽ nhìn lướt qua khuôn mặt kinh ngạc của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một cái, lập tức đi khỏi không quay đầu lại

Tô Mộc Cầm ngây ngẩn cả người, tay cô lướt nhẹ qua chiếc vòng cổ. Hơi lạnh xuyên thấu qua đầu ngón tay, len lỏi vào sâu trong nội tâm cô, nhất là nghĩ tới nụ cười của hắn, lạnh lùng như có thể xuyên thấu người khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.