Chồng Tôi Ngoại Tình, Tiểu Tam Lại Chính Là Em Gái Ruột Anh Ta...

Chương 14: Chương 14




Edit: Yến Phi Ly

“Mau nhìn bên kia!” Trên mái nhà của cửa hàng có người kêu lên, bốn năm người vội vã tụ tập lại, đứng trên cao nhìn về con đường gần đó. Ở nơi ấy vốn là bầy zombie dày đặc lại xuất hiện rối loạn, mơ hồ có thể trông thấy có hai người đang chém giết bên trong, tựa như là một giọt nước lạnh lạc trong bồn dầu sôi, toàn bộ bầy zombie đều bị khuấy động.

“Hình như là hai người.”

“Sao lại có người xông vào giữa đám đó nhỉ?”

“Có khi nào là bên nhà kính tới cứu chúng ta không?”

“Không có khả năng đâu. Mấy ông quên tại sao chúng ta lâm vào hoàn cảnh này rồi à?”

Lại nhìn thêm một lúc, mấy người đều không khỏi ôm tim hít khí lạnh.

“Mấy ông thấy không? Đếch dùng dị năng, mẹ nó, hai gã đó không có dị năng? Thế mà đám zombie kia chẳng thể tiếp cận họ được… Gì mà biến thái vậy trời!”

“Chúng ta có nên đi giúp không?”

“Để xem sao đã.”

Cửa kính trên tầng một và hai của cửa hàng bách hóa đều bị ván gỗ và sắt thép che kín, hai mươi mấy người ở trên tầng ba, tuy rằng quần áo trên người nhìn qua mới tinh nhưng sắc mặt bọn họ lại rất tệ. Mặc cho là ai bị mấy ngàn zombie vây quanh chờ chết hẳn chẳng thể dễ chịu được đâu. Về phần quần áo, đó là do họ tiến vào nơi đây xong thì tìm được để thay, còn quần áo ban đầu vốn đã chẳng thể mặc nổi nữa.

Nghe thấy có người xuất hiện, bọn họ tụ tập lại một chỗ, sắc mặt khó nén hưng phấn. Hai mươi bảy người không có một ai là phụ nữ hay người già, nhưng không phải toàn là đàn ông tráng niên vạm vỡ mà còn có vài thiếu niên trông có vẻ tương đối gầy yếu thanh tú.

“Không biết bọn họ đi ngang qua hay là vào thị trấn tìm vật tư nhỉ?” Mấy người ở nơi đó cân nhắc suy đoán, “Có lẽ đây là cơ hội của ta, nhất định phải nghĩ cách đi.” Rất có khả năng là đây là cơ hội duy nhất để được giải cứu bởi vì bọn họ đã bị nhốt ở chỗ này hơn một tháng rồi.

“Có thể nghĩ cách gì được? Bọn họ chỉ có hai người, ngu mới vì cứu người không liên quan mà chui vào bầy zombie kia.” Ôm trong bụng ý kiến này là không ít người, cho dù người đàn ông đưa ra ý muốn tìm cách cũng không tránh khỏi suy nghĩ như thế, bởi vì nơi họ ở trước giờ đều chẳng hề sinh ra sự đồng lòng.

“Nhưng bỏ qua cơ hội lần này thì mai mốt không biết tới khi nào mới có người đi qua nữa.” Người lên tiếng đề nghị ban nãy tiếp tục nói, cuối cùng lại bổ sung một câu: “Thức ăn sắp cạn rồi.” Thị trấn này là nơi bắt buộc phải qua nếu muốn đi từ nam chí bắc, trước khi họ tới không biết đã có bao nhiêu người sống sót ngang qua, đồ đạc thức ăn hiển nhiên cũng bị cướp đoạt gần như sạch sẽ. Bọn họ có thể chống đỡ lâu như vậy cũng là dựa vào lương thực thu lượm được từ một hộ nông dân dọc đường đi trước kia.

“Nhưng hai người ngoài ấy thì có thể làm được gì?” Có người chần chừ, cảm thấy cho dù là trong thân có mấy hệ dị năng nhưng chỉ với hai cá nhân thì rớt vào đàn zombie cũng chẳng thể làm nên trò trống gì.

“Quản nhiều thế làm gì, trước cứ nghĩ cách xem có thể kêu họ giúp chúng ta dẫn đám zombie kia đi không đã.” Từ chỗ nhà kính có bốn người trốn ra, tuy rằng lương tâm chưa mất nhưng cũng chẳng phải kiểu tốt đẹp gì, đối với chuyện liên quan tới sống chết của bản thân thì cũng không ngại hi sinh người khác.

“Dẫn cái gì mà dẫn, đi rồi còn đâu.” Người đàn ông vẫn luôn quan sát tình huống bên ngoài đột nhiên tức giận mở miệng, hiển nhiên hắn vô cùng thất vọng.

Mọi người đang thảo luận kịch liệt đột nhiên ngừng lại, hai mặt nhìn nhau, ai cũng có thể nhìn thấy vẻ ảo não trong mắt nhau. Hiện có nói cái gì cũng chỉ dư thừa, mặc cho ai chạy thoát khỏi đàn zombie cũng sẽ không quay lại nữa, xem ra bọn họ đành phải nghĩ biện pháp khác để rời khỏi nơi này thôi.

Nhưng mà có một chuyện khiến tất cả mọi người trong cửa hàng phải giật mình và kích động, ngày hôm sau hai người với năng lực bá đạo kia lại tới nữa. Bọn họ cũng từng định gây sự chú ý với hai người nọ, có điều bất kể họ gọi hay kêu gào hoặc làm bất cứ thứ gì thì hai người đang lo chém giết bên ngoài đều không để ý. Ngược lại họ còn chọc cho bầy zombie càng thêm táo bạo, thiếu chút nữa tông sập cửa của tòa nhà. Cuối cùng dù bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định nhưng cũng không dám gây ồn nữa, ít nhất để yên như vậy thì đối phương còn dụ một số zombie đi, giảm bớt chút áp lực cho họ.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư… trong nửa tháng kế tiếp, hai người kia đều xuất hiện, chẳng qua thời gian có khi là mỗi ngày đều đến, có khi sẽ cách hai ba hôm mới tới, mỗi lần đến đều sẽ mang đi một lượng lớn zombie, mà đám đã rời đi ấy cũng không hề quay trở về nữa. Mặc kệ hai người nọ có mục đích gì, nhìn bầy zombie ngoài cửa hàng giảm bớt từng ngày thì họ biết, họ được cứu rồi.

Đến một ngày cuối cùng, zombie đã không còn lại nhiều, không chỉ hai người nọ xuất hiện mà còn có hai chiếc xe. Người trong cửa hàng mở cửa chính xông ra ngoài, cùng nhau diệt sạch đám zombie còn sót lại. Bọn họ đương nhiên cũng có thể tiếp tục giả ngu, thế nhưng bị bao vây ở chỗ này gần hai tháng, một đám đàn ông sớm nghẹn điên rồi, đúng lúc nhân cơ hội này ra ngoài mà xả giận. Mặt khác, bọn họ đã chuẩn bị rời khỏi nơi đây, nếu như có thể tạo quan hệ với người của hai chiếc xe kia thì có thể cùng nhau đi, vậy thì không thể tốt hơn. Chung quy mấy người kia nhìn qua hình như đều không phải người dị năng nhưng lại giết zombie dũng mãnh hơn bất kì ai khác, nếu như kết bạn với nhóm người này thì vừa không cần lo lắng bị đối phương áp chế mà lại được hỗ trợ rất nhiều.

“Hey anh bạn, một đám đàn ông mấy anh còn có không ít người người dị năng, sao lại để bị nhốt ở chỗ này thế?” May mắn là trong đội sáu người kia không phải ai cũng lạnh lùng khó có thể tiếp cận như hai người xuất hiện ban đầu. Cái tên Mập Mạp tới chào hỏi trông còn rất thân thiện, thoải mái.

Người cầm đầu vừa định trả lời thì nghe thấy thiếu niên trong đội của đối phương chần chừ gọi: “Đội trưởng Thường?”

Người đàn ông nhìn kỹ thiếu niên nhưng nhớ không nổi từng gặp ở nơi nào, thành ra hơi lúng túng, hắn đang định nói gì đó thì ánh mắt đột nhiên quét đến gương mặt quen thuộc khác.

“Thạch Tam!” Hắn rốt cuộc biết bọn họ đến từ nơi nào.

Hóa ra tên hắn là Thường Hán, dị năng hệ lôi, lúc trước từng sống ở thị trấn Vọng Dương, khi người trong trấn tổ chức tấn công huyện Tử Vân, hắn cũng là một trong các tổ trưởng. Sau này cùng với các tổ của Kiều Dũng, Hùng Hóa, Lý Trường Trạch, Lưu Hạ bị nhốt trong một khu cư dân cư, khi trời mưa to, đám Kiều Dũng rời đi mà hắn và Lý Trường Trạch thì ở lại. Thạch Bằng Tam có quan hệ tốt với Kiều Dũng, bản thân anh lại có dị năng mạnh, đương nhiên là Thường Hán sẽ biết tới anh. Chỉ là lúc trước hắn vẫn không chú ý, cũng không nghĩ đến cho nên không thể nhận ra.

Ở tận thế có thể nhìn thấy gương mặt thân quen thật sự là một chuyện khiến người ta vui mừng, dù cho trước kia chẳng quá thân thiết, thậm chí còn không tính là quen. Nhưng mọi người đều đến từ một nơi, đã từng cùng nhau giết zombie, chỉ bằng chuyện này, cho dù đôi bên có hiềm khích nho nhỏ thì ở một chốn xa lạ gặp lại cũng sẽ nảy sinh chút cảm xúc thân mật, chung quy qua lâu như vậy, người có thể sống sót thật sự là không nhiều. Cho nên, ngay cả Thạch Bằng Tam luôn thờ ơ cũng dịu sắc mặt, gật gật đầu với đối phương. Bùi Viễn thì vô cùng vui vẻ bởi vì lần đó tấn công thị trấn, cậu là người thuộc tổ của Thường Hán, tuy rằng giờ Thường Hán đã quên sạch sành sanh về cậu. Chỉ có Trương Dịch vẫn dùng ánh mắt cẩn thận tìm tòi quét qua đám người này, không tìm thấy gương mặt mà anh mong chờ thì chỉ yên lặng rũ mắt.

Lúc này sắc trời đã tối, rời khỏi thị trấn cũng không hợp lý, vì thế mọi người quyết định ở lại đây một đêm, chẳng qua họ đổi một chỗ khác. Cửa hàng bách hóa này đối với đám Thường Hán thật sự là một cơn ác mộng, cộng thêm hai tháng qua bọn họ ăn uống vệ sinh ở bên trong, quả thực là hôi thối nồng nặc không ai có thể ở lại được.

“Sao anh lại tới đây? Người khác đâu?” Sau khi tìm được một nơi qua đêm, vài thiếu niên trong đội Thường Hán chủ động đi làm cơm chiều, người còn lại thì ngồi vây quanh một chỗ, trò chuyện về những gì mình đã trải qua.

“Lý Trường Trạch chết, Ngụy Trung Hoa chết, mọi người đều chết hết, chỉ có mình tôi trốn ra được.” Nghe Cục thịt Trần dò hỏi, Thường Hán cười khổ. Lúc ấy hắn tự cho mình là thông minh muốn cho đám Kiều Dũng đi trước dò đường rồi mới tính tiếp, ai biết sau hôm ấy bởi vì mưa to quá lớn, cả khu dân cư bị ngập, có không ít zombie bị cuốn tới. Đám xác sống đó dẫu bị dìm trong nước cũng sẽ không chết, nhưng người rơi vào nước thì sẽ không nắm rõ được tình hình cụ thể dưới đó, nếu như bị cắn thì đúng là xong đời. Cho nên cuối cùng mãi tới khi trận mưa dai dẳng đó chấm dứt, thực vật biến dị xuất hiện, bọn họ cũng không thể rời khỏi. Trừ công viên cùng với một ít hoa viên trong thị trấn, khu dân cư cũng là nơi thực vật biến dị sinh trưởng mạnh mẽ, những người còn sống bị náo loạn trở tay không kịp, trong lúc mơ mơ màng màng thì đã chết hơn phân nửa, trong đó phần lớn đều là người thường. Sau này dưới sự tấn công của thực vật biến dị và zombie, chỉ còn ít ỏi vài người trốn ra, không ngờ lại đụng trúng động vật biến dị, cuối cùng chỉ mỗi mình hắn may mắn trốn thoát, nhưng cũng bị thương nặng sắp chết. May mà người dị năng có thể chất và năng lực khôi phục mạnh mẽ, Thường Hán trốn trong một tiệm tạp hoá vài ngày mới nhặt lại một cái mạng.

Nghe xong chuyện hắn kể, trừ Từ Tịnh ra thì những người khác đều thổn thức. Lúc trước nếu không phải Nam Thiệu có linh cảm, Trương Dịch lại quả quyết đưa ra quyết định rời khỏi tiểu khu, có lẽ bọn họ cũng sớm mất mạng ở huyện Tử Vân. Bây giờ hồi tưởng lại tình cảnh khi đó, thực sự có cảm giác giật mình như mới trải qua giấc mộng dài. Cùng đi ra, thế nhưng bên mình cũng chẳng còn mấy người.

Sau đó Thường Hán hỏi bọn họ đã trải qua những gì, đến từ nơi nào, sắp tới định đi đâu. Bởi vì chưa nắm rõ tâm tính những người này cho nên Cục thịt Trần chỉ nói bọn họ từng ở Bác Vệ, sau này gặp phải bầy kiến cạnh, cố tình bỏ qua chuyện lập doanh trại của họ ở Dung Hà.

Nghe thấy bọn họ đang tìm một thằng bé khoảng 5-6 tuổi, tuy rằng Thường Hán không cho rằng đứa trẻ kia còn sống, thế nhưng khi nhìn về phía Trương Dịch ánh mắt hắn vẫn lộ vẻ ngạc nhiên. Sự tồn tại của người đàn ông thọt chân dắt theo đứa con trai này rất nổi bật, hắn không có khả năng không nhớ rõ, hắn chỉ không ngờ người nọ không thức tỉnh dị năng lại tàn tật nhưng vẫn có thể sống đến bây giờ, hơn nữa còn trở nên vô cùng lợi hại. Cảnh tượng Trương Dịch giết zombie đã tạo thành ấn tượng khắc sâu trong lòng Thường Hán. Hắn là dị năng hệ lôi, trong tay cũng có mấy miếng võ, thế nhưng hắn tự biết không thể cản nổi một đao của đối phương.

Quá nhanh! Vừa nhanh vừa sắc bén, căn bản khiến hắn bó tay.

Về phần một đầu tóc trắng kia thì so với thân thủ kinh diễm nổi trội, ngược lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả. Hiện tại đã là thời buổi nào rồi, xác chết đều có thể ăn người sống, người sống có thể thức tỉnh dị năng, tóc hóa màu trắng thì có là gì đâu.

Đang lúc mọi người nói chuyện, một thiếu niên chuẩn bị cơm chiều đi tới, duỗi tay khoác lên trên vai Thường Hán, cười bảo: “Mọi người mệt mỏi cả ngày rồi, rửa tay ăn cơm đi.”

Thường Hán thò tay nhéo lên cái eo mảnh khảnh của thiếu niên, sau đó vỗ vỗ cái mông cong nẩy của cậu ta, “Đi đi, bảo mấy đứa bưng lên đây, anh ăn trên này.”

Động tác của hai người rất tự nhiên, người cùng đội của họ thì tự lo chuyện của mình, vốn chẳng ai chú ý tới bên đây, tựa hồ loại chuyện này đã trở nên quá đỗi quen thuộc. Thế nhưng quan hệ phụ thuộc giữa hai người, hoặc là nói vai trò của mấy thiếu niên trong đội họ khiến đám Cục thịt Trần kinh ngạc. Tuy không ai biểu hiện ra ngoài nhưng Thường Hán vẫn cười giải thích: “Hiện tại phụ nữ ít, còn phiền phức nữa, chi bằng tìm một cậu nhóc xinh xắn.”

Từ Tịnh hừ lạnh một tiếng, Thường Hán lúng túng, thầm hối hận mình mau mồm mau miệng, vội vã ngỏ ý xin lỗi: “Đương nhiên, nếu phụ nữ giống chị Từ đây thì đám đàn ông xấu tụi tôi sợ là cầu mà không được.”

Từ Tịnh vẫn tức giận, nhưng cũng không quá để tâm hay bám riết chuyện này không tha. Trên thực tế cô tự hiểu rõ trong lòng, phụ nữ trời sinh thể lực yếu kém, lại có kinh nguyệt hàng tháng, loại chuyện này vô cùng phiền phức, nếu như không cẩn thận mang thai, tại thời điểm như bây giờ quả thật là vấn đề nan giải. Trừ khi là lúc nào đó loài người và zombie cũng như sinh vật biến dị đạt tới một mức độ cân bằng ổn định, hoặc là có hoàn cảnh ưu ái hơn, hay có người mạnh mẽ che chở, bằng không dựa vào thân thể đi mưu cầu an ổn nhất thời căn bản là hành vi vô cùng ngu xuẩn. Có điều cô tin tưởng, những cô gái có thể sống đến bây giờ hẳn đều sẽ không quá yếu, có lẽ là năng lực đủ khiến mình ngang hàng với đám đàn ông, có lẽ tâm cơ đủ thâm sâu, tóm lại mọi người đều nên tìm ra phương thức sinh tồn thích hợp cho riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.