Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 5: Đại ca : nam mắt rồng




Mộ ngốc nghếch ngoẹo đầu: “Anh chưa từng thấy chó nhỏ, không biết chó nhỏ sủa như thế nào!”

“Chó sủa cũng không biết làm, còn nói mình thông minh?” Giang Gia Kiệt cố ý cười nhạo.

“Vậy em dạy đi anh đi, anh rất thông minh, chỉ cần có người dạy anh…anh có thể học được ngay.” Mộ ngốc nghếch khờ dại nhìn Giang Gia Kiệt: “Gia Kiệt, em thấy chó nhỏ rồi, nhất định học chó sủa rất giống, em dạy cho anh được không? Anh nhất định sẽ học được, anh thật sự vô cùng thông minh.”

Giang Gia Kiệt thầm mắng, đây là tên ngốc sao?”

“Học chó sủa không có ý nghĩa đâu, chúng ta nói chuyện khác đi.” Giang Gia Kiệt lại tránh đi chủ đề chó sủa: “Giang Dĩ…Chị tôi có đối xử tốt với anh không?”

Mộ ngốc nghếch gật đầu: “Vợ đối với anh tốt lắm.”

Giang Gia Kiệt liếc mắt thấy bốn phía không có ai, đến gần hỏi: “Các người có làm gì không?”

“Làm gì?” Mộ ngốc nghếch mở to đôi mắt tò mò.

Giang Gia Kiệt lại nhìn bốn phía, nói lại dễ hiểu: “Là lúc ngủ.”

Mộ ngốc nghếch gật đầu liên tục: “Anh ngủ cùng với vợ mà.”

“Sao anh lại ngốc nhu vậy chứ?” Giang Gia Kiệt tức giận mắng, thấy Mộ ngốc nghếch sắp tức giận, vội vàng nói: “Tôi không nói anh, tôi nói tôi ngốc, làm anh không hiểu ý của tôi.”

Mộ ngốc nghếch tức giận: “Gia Kiệt, em có ý gì?”

Giang Gia Kiệt nhỏ giọng nói: “Chính là lột sạch quần áo ôm nhau…” Liếc mắt nhìn thắt lưng Mộ ngốc nghếch: “Hiểu chưa?”

Mộ ngốc nghếch gật đầu: “Hiểu.”

“Ngủ qua chưa?”

“Anh không nói cho em biết, anh đã đồng ý với vợ không nói những thứ này cho người khác biết.”

Giang Gia Kiệt quẩn quanh một lúc lại không biết được gì, không kiên nhẫn: “Thật ra các người căn bản không có làm chứ gì? Anh cũng không chạm vào nha đầu thối Giang Dĩ Mạch đó chứ? Anh tưởng tôi không biết sao? Giang Dĩ Mạch đã sớm ngủ với em trai của anh rồi.”

Giang Gia Kiệt không chú ý tới sắc mặt của Mộ ngốc nghếch tái xanh, trán nổi gân xanh, tiếp tục chế nhạo: “Anh thật không phải là đàn ông, vợ mình ngủ với em trai ruột của mình, vẫn còn ở đây vừa cười vừa nhảy nhót, thật là một tên ngốc…”

Mộ ngốc nghếch đánh tới, Giang Gia Kiệt đánh trả cũng không phải là đối thủ của Mộ ngốc nghếch.

Bị một quyền đánh ngã trên đất, Mộ ngốc nghếch xông lên đánh Giang Gia Kiệt đến chết.

Mặc dù là một tên ngốc, nhưng đánh nhau rất tốt.

Thật ra Giang Gia Kiệt đã sớm lĩnh giáo rồi.

“Không cho ngươi mắng vợ của ta, cũng không cho ngươi mắng Tử Duệ, bọn họ không có ngủ…”

“Cứu mạng…Cứu mạng…” Giang Gia Kiệt bị đánh sưng mặt mũi, hai ba cái bị đánh sưng lên như đầu heo.

Giang Mỹ Kỳ đang gọi điện thoại nghe tiếng em trai kêu khóc lập tức chạy tới, thấy em trai mình bị Mộ ngốc nghếch đề xuống đất đánh, lập tức bước lên cứu người, bị Mộ ngốc nghếch đánh một chỏ, không thể làm gì khác hơn đi gọi người, kinh động tới Đường Hân đang nói chuyện,

Giang Dĩ Mạch chạy đến đây đầu tiên, chỉ thấy Mộ ngốc nghếch đang đánh Giang Gia Kiệt, trong miệng luôn nói: “Không cho ngươi mắng vợ ta, vợ ta không có ngủ với em trai ta, ngươi nói dối.”

Đường Hân và Thiệu Thiến chạy đến nghe những lời này, một người vừa tức giân vừa mất thể diện, một người chột dạ.

“Mạch Mạch, mau cứu em trai con đi!” Thiệu Thiến đau lòng gọi, đây chính là con trai duy nhất của mình.

Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nhìn, đánh chết càng tốt.

Thiệu Thiến không bỏ được con trai, liều mình đi cứu người, gương mặt Mộ ngốc nghếch xanh lét, đột nhiên nghiêng đầu: “Ai cũng không được tới đây!”

Mộ ngốc nghếch như vậy hoàn toàn không giống một tên ngốc, càng giống như mãnh thú bị chọc giận.

Đường Hân nhìn con trai của mình, quan sát cẩn thận vẻ mặt của anh: “Thiên Thần, con dừng tay đi!”

Mộ ngốc nghếch nâng quả đấm định đánh thêm một quyền lại để xuống, nghiêng đầu ủy khuất nhìn mẹ: “Mẹ, nó mắng vợ và Tử Duệ, còn nói bọn họ ngủ…”

Thiệu Thiến lúng túng, vội vàng nói: “Là Gia Kiệt nói đùa với con.” Vội vàng đỡ con trai đang khóc đến rối tung rối mù của mình dậy: “Có phải không Gia Kiệt?”

Giang Gia Kiệt khóc như con gái: “Đúng, đúng, nói đùa…”

Sắc mặt Đường Hân lạnh lẽo: “Có đùa giỡn như vậy sao?”

Bà đã sớm thấy Thiệu Thiến không vừa mắt, lúc trẻ xem thường bạn tốt nghèo khó, lại thấy người ta làm giàu, liền hao tâm tổn sức quyến rũ chồng người ta, làm tiểu tam đùa bỡn những người không nhận ra để chiếm vị trí vợ cả, bây giờ còn khi dễ con gái duy nhất của người ta.

Chuyện như vậy, chỉ có Thiệu Thiến làm được.

Không ngờ lúc này còn khi dễ trên đầu mình.

Ban đầu là bà ta cầu xin mình và Mộ Đình hợp tác với Giang thị, cũng là bà ta muốn kết thân với nhà họ Mộ, kết quả đến đám cưới của con trai mình lại đổi cô dâu, thật là nghĩ nhà họ Mộ của mình dễ khi dễ!

“Đường Hân, thật xin lỗi, Gia Kiệt còn nhỏ, còn không hiểu chuyện, hơn nữa nó đã bị Thiên Thần đánh, coi như xong đi.” Thiệu Thiến cầu xin.

Bà cũng không muốn trở mặt với Đường Hân, những năm gần đây công ty kinh doanh không tốt, vẫn luôn xuống dốc, bây giờ còn đang trông cậy vào nhà họ Mộ.

“Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, bây giờ còn là thân gia, hơn nữa trước giờ bà đều rất độ lượng, không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà tổn thương hòa khí, đúng không?” Thiệu Thiến chụp cho Đường Hân chiếc mũ lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.