Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 4: Phương trang và những đứa bạn cùng cùng xóm




“Tử Duệ thì định để cho nó quản lý sản nghiệp của Mộ gia ở nước ngoài, nhưng toàn bộ trong nước để lại cho Thiên Thần, đây cũng là ý của Mộ Đình.”

Thiệu Thiến cố ý thở dài.

Đường Hân hỏi: “Sao thế? Bà than thở cái gì?”

Bạn bè nhiều năm, dĩ nhiên biết bà ta than thở là có việc muốn nói, còn cố ý để bà phải hỏi.

“Thật ra thì có mấy lời tôi cũng không nên nói, nhưng chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, lại không muốn thấy bà bị lừa mà chẳng hề hay biết gì.”

“Chuyện gì?” Đường Hân tò mò.

“Ngày hôm qua Kỳ Kỳ con gái tôi thấy Dĩ Mạch ở quán cà phê ở chung một chỗ với một người đàn ông, hai người còn rất thân mật, lúc ấy còn cho rằng là chồng của nó, đến sau khi chào hỏi mới phát hiện không phải.”

Thiệu Thiến ngừng một chút, còn nói: “Cũng vì bị Kỳ Kỳ không cẩn thận bắt gặp nên Dĩ Mạch mới tức giận với Kỳ Kỳ.”

“Thật sự có chuyện này sao?”

“Mặc kệ như thế nào tôi cũng là mẹ của Dĩ Mạch, tôi có thể lừa bà sao?” Thiệu Thiến nói: “Tôi là lo Dĩ Mạch vì gia sản của nhà họ Mộ mà sinh con với người khác, làm chuyện không thể quay đầu lại. Thật ra thì trong lòng mỗi người chúng ta đều biết, đầu óc của Thiên Thần giống như đứa bé, làm sao biết làm thế nào để Dĩ Mạch mang thai đây? Bà nói có đúng không?”

Lòng của Đường Hân lập tức lạnh xuống, trên mặt vẫn bình tĩnh.

“Chuyện này cũng không thể nói lung tung, chuyện Mộ Đình phân chia tài sản chỉ có tôi biết, Dĩ Mạch cũng không biết, sao lại có thể cũng làm chuyện đó với người đàn ông khác để đoạt gia sản đây? Đều nói mẹ kế không có ai tốt, lời này thật không sai, không chỉ có ép buộc nó gả thay cho con gái ruột của bà, lại nói sau lưng nó như vậy!”

Lần này mặt lạnh với Thiệu Thiến rồi, lập tức cười một tiếng: “Không phải tôi đồng tình với bà sao? Sinh một đứa con trai, đầu óc vĩnh viễn chưa trưởng thành, cưới vợ còn mờ ám với đàn ông bên ngoài, còn nghe nói nó không cho đứa con trai lớn của bà chạm vào, lại cùng với đứa thứ hai…”

Đường Hân nặng nề đặt ly trà xuống, rõ ràng ám chỉ con trai của bà ngốc.

“Thiệu Thiến, ăn có thể ăn lung tung, cũng không thể nói lung tung.”

“Tôi thật là, không phải tin vỉa hè sao, tôi thật là lắm mồm, bà đừng trách, vì tôi gấp thay bà thôi.” Thiệu Thiến vội vàng nói xin lỗi, nhưng hôm nay đã đạt được như ý.

Giang Dĩ Mạch muốn làm thiếu phu nhân cao cao tại thượng ở nhà họ Mộ, nằm mơ!

“Bà nghe ai nói chuyện này?” Đường Hân hỏi.

“Ai nha, Đường Hân, bà đừng nghiêm túc như vậy, toàn là tin vỉa hè, sao tôi còn nhớ rõ ai nói chứ.”

“Bà không nói sao?” Đường Hân uy hiếp: “Bà không nói, tôi cũng cho người tra được.”

“Có gì đâu mà tra? Chuyện bí mật như vậy, có mấy người biết chứ.” Trong lời nói của Thiệu Thiến có ý khác.

Đường Hân vừa nghĩ, người trong nhà họ Mộ biết chuyện này, trừ mình và người trong cuộc, còn có người nào biết?

Con trai mình không thể nào đi nói với người ngoài, mình cũng chưa nói, vậy chỉ còn…

Lúc này Giang Dĩ Mạch bước vào, Đường Hân thấy Giang Dĩ Mạch, trong mắt lóe lên một tia hoảng hốt.

Thiệu Thiến vừa thấy Giang Dĩ Mạch đi tới, làm bộ bước lên nhìn con gái của chồng mình: “Mạch Mạch, lúc này con sống ở nhà họ Mộ có khỏe không? Tại sao có vẻ gầy đi…”

Giang Dĩ Mạch lạnh lùng hất tay Thiệu Thiến ra: “Bà muốn làm gì?”

“Để me xem một chút…nếu côn bị uất ức gì cứ nói với mẹ, mặc dù mẹ không phải là mẹ ruột của con, nhưng mẹ luôn xem con là con gái ruột, trước khi mẹ con lâm chung giao con cho mẹ, con giống như con gái ruột của mẹ vậy.”

Giang Dĩ Mạch buồn cười: “Lúc mẹ tôi chết bà ở bên cạnh mẹ tôi sao? Nói như vậy bà cũng thấy ai giết mẹ tôi rồi?”

Thiệu Thiến cứng đờ người, miễn cường cười nói: “Mạch Mạch, làm sao con lại nói tới chuyện lúc trước rồi? Mẹ là bạn tốt với mẹ con, khi bà ấy còn sống ta cũng đối với con rất tốt, xem con như con gái ruột của ta, bà ấy qua đời, ta cũng chăm sóc con như con gái ruột của ta.”

Giang Dĩ Mạch lạnh giọng nói với bà ta: “Tôi còn tưởng rằng bà biết người hại chết mẹ tôi là ai, đang muốn lôi bà đến đồn cảnh sát đây.”

Thiệu Thiến nghe rõ ràng Giang Dĩ Mạch đang hoài nghi bà.

Lúc này người giúp việc vội vàng chạy vào: “Không xong rồi, phu nhân, đã xảy ra chuyện, đại thiếu gia…”

“Nó thế nào?” Đường Hân nóng nảy đứng lên.

“Người giúp việc chỉ ra ngoài: “Ngài ấy…”

Lúc này Giang Dĩ Mạch mới phát hiện Mộ ngốc nghếch không có theo tới, lo lắng lập tức chạy ra ngoài.

Mộ ngốc nghếch vốn đi theo sau mông Giang Dĩ Mạch, lúc chạy đến hành lang, có người nhỏ giọng gọi anh.

“Này! Này!”

Mộ ngốc nghếch tò mò nhìn xung quanh, thấy em vợ đang gọi anh.

“Gia Kiệt, em gọi anh?” Mộ ngốc nghếch khờ dại hỏi.

“Anh còn nhớ tôi sao? Vậy cũng không ngốc à?” Gương mặt Giang Gia Kiệt xem thường.

“Anh rất thông minh.” Mộ ngốc nghếnh nghiêm túc nói.

Trên mặt Giang Gia Kiệt hiện rõ vẻ xem thường, đáng đời nha đầu thối Giang Dĩ Mạch gả cho tên ngốc, để cho cô ta không dám khi dễ mẹ và chị của mình nữa.

Lần trước tên ngốc này đánh mình, mình vẫn còn nhớ mối thù này.

“Tôi không tin, anh biết học theo chó sủa sao?” Giang Gia Kiệt cố ý hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.