Chồng Thiếu Tá Truy Đuổi Vợ Sát Thủ

Chương 88




“Dừng xe!” Xe mới đi được một đoạn, cô liền kêu dừng xe.

Quên lấy cái gì sao?” Anh còn gấp hơn cô.

“Em lập tức quay lại, chờ em!” Cô vội vàng chạy xuống xe.

Mấy phút sau, qua kính chiếu hậu anh thấy cô xách một túi đồ cẩn thận đi tới, trong nháy mắt tâm tình trở nên vui vẻ, cuối cùng không nhịn được bật cười.

“Mau ăn đi! Anh cũng không nói cho em biết trước là phải về Bắc Kinh, bình thường la em, vậy mà bản thân anh cũng không chú ý, cẩn thận không em biến anh thành thầy giáo phản diện đó!” Cô tức giận ngồi lên xe, không biết sao đột nhiên mình lại tức giận.

Cười cười sờ đầu của cô “Lúc trước không muốn nhìn thấy em ở chung với Lý Trung Khải, bởi vì muốn giới thiệu chỗ tốt hơn cho em, biết em thích, sao anh lại có thể không ủng hộ chứ? Lần này là một cơ hội tốt, anh muốn giúp em giữ lấy!”

Áy náy mân mê cái miệng nhỏ nhắn, từ từ rũ đầu xuống “Em cũng không muốn ở chung với anh ta, chỉ là ở trường anh ta dạy em rất nhiều điều, hơn nữa còn cho em một nền tảng tốt, em chỉ muốn nắm chắc cơ hội mà thôi, muốn sớm chứng minh bản thân mình với Mạnh Phỉ, Trịnh Dao, nói trắng ra là muốn anh xem trọng em!” Câu cuối cùng cô nói rất nhỏ, gần như thì thầm “Thật ra thì xem như anh ấy là phụ nữ, em cũng sẽ làm nhưu vậy, tất cả đều không liên quan đến em, em chỉ hứng thú với công việc chứ không hứng thú với người, cũng bởi vì cái này, cho nên lầ này mới chủ động rời đi!” Hơn nữa còn trả một cái giá rất cao, đoán chừng bây giờ tất cả các công ty thiết kế ở thành phố A sẽ không chấp nhận đơn xin việc của cô? Cô cố gắng giải thích cho anh, nhưng có một số việc cô chỉ muốn một mình gánh chịu.

“Có lẽ nên có khởi đầu mới? Anh an ủi cô “Bữa sáng không tệ, cả người anh tràn đầy động lực!” Anh yêu cô, thật ra cũng không quan tâm tới xuất thân của cô, hoàn cảnh gia đình cô, lý lịch cùng những cái khác, anh chỉ yêu cô, cô nhóc đơn thuần tính tình bướng bỉnh mà thôi, anh tin dù anh không nói, cô cũng sẽ từ từ hiểu, không có người nào không ngừng lớn lên?

“Thần, cảm ơn anh, lúc trước là em sai.......” Cô xoay người dựa lên vai anh “Lúc trước em không hiểu chuyện, anh có thể tha thứ cho em không? Mấy ngày không có anh, em mới hiểu thế nào là cái xác không hồn......Trong lòng thật là khổ sở, chỉ sợ anh không bao giờ để ý tới em......” Uất ức cọ xát trên bả vai anh.

“Nếu chấp nhặt với em thì uổng phí anh sống bao nhiêu năm! Ngồi đàng hoàng, anh không muốn bị phân tâm!” Anh cười hì hì nghiêng đầu cọ xát vào cái đầu nhỏ của cô “Nhớ, mọi việc đều có anh! Dù anh có bảy tám mươi tuổi cũng sẽ không để vợ anh phải chịu uất ức!”

“Ai là vợ anh! Anh không dùng kết hôn là mục đích chính là lưu manh!” Không muốn lộ rõ biểu cảm của mình, cô cố ý chọc giận anh “Nhìn về phía trước đi! Lưu manh!”

Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu thẳng vào trong phòng chờ của sân bay, ngoại trừ những khách qua đường vội vàng cho kịp chuyến bay, còn lại chỉ có vài người ngồi ở đây, có người cảm khái khi lên đường một lần nữa, lại có người lưu luyến không muốn rời xa......Bất luận là đi hay ở, đều có khổ sở cùng hưng phấn xen lẫn với hy vọng, giống như mấy người ở trong phòng chờ VIP.

Mấy người đàn ông lịch sự tao nhã đứng bên cạnh ghế sa lon, từ cách ăn mặc của bọn họ có thể thấy rõ tính cách cùng thái độ của bộ họ khiến cho người khác nhìn thấy đều khen ngợi về cách tu dưỡng cùng thân phận, trong đó bắt mắt nhất là một thanh niên tóc đen, tài trí siêu đẳng, thắt lưng thẳng, dáng đứng tiêu chuẩn, khiến người khác chú ý, hơn nữa ở phía sau anh ta còn có một cô gái xinh đẹp.

Tân Đồng nháy nháy mắt, trạng thái hưng phấn lúc đầu khi chuẩn bị được gặp thần tượng liền chuyển thành trạng thái lúng túng, ngẩng đầu nhìn Trâu Thần đứng bên cạnh nói tiếng Đức một cách lưu loát, lại quay đầu nhìn Luigi Rams ở phía đối diện, hai người rõ ràng nói chuyện rất vui, thậm chí quên mất phải ngồi xuống. Suy nghĩ thật lâu, cô khẽ kéo tay áo Trâu Thần, nhắc nhở anh về sự tồn tại của mình.

Cuối cùng không biết Trâu Thần nói với Rams câu gì, hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Tân Đồng. Tân Đồng nhất thời không phản ứng kịp khi {người vô hình} đột nhiên chuyển thành tiêu điểm, lại một lần nữa ngơ ngác trừng hai mắt nói “Can you speak chinese?”. Hai người còn lại đều sửng sốt.

“Một cô gái rất lịch sự!” Đột nhiên Rams lại nói ra một câu tiếng trung.

“Cảm ơn đã khen, tôi là Tân Đồng, rất hân hạnh được biết anh!” Đưa tay phải ra, nở nụ cười, hàm răng sáng lấp lánh.

“Tôi biết, vợ cậu ta.” Rams cười nắm tay cô, một tay khác không quên phối hợp chỉ về phía Trâu Thần “Lúc trước cậu ta đã từng nói với tôi, vẫn chưa có cơ hội được gặp mặt.”

“Lần này có cơ hội thật tốt!” Tân Đồng thu tay về, kéo cánh tay Trâu Thần, dưới góc độ Rams không thấy được hung hăng nhéo một cái, ai bảo anh đi rêu rao cô ở khắp nơi......

“Đúng vậy, Cậu ấy đã nói với tôi về trường hợp của cô, tôi cũng đã xem qua tác phẩm của cô, điện thoại rất đẹp, rất có nét đặc trưng của Trung Quốc, còn có chiếc đèn nhỏ, rất đẹp, cũng khiến người ngoài chú ý, hoan nghênh cô gia nhập vào đội của tôi!” Vừa nói lại vừa chủ động đưa tay về phía Tân Đồng.

“Gia nhập vào đội của anh?” Tân Đồng nghi ngờ, quay đầu nhìn Trâu Thần từ lúc cô nói chuyện liền im lặng.

“Ừ, đây là một cơ hội rất tốt, nhưng đây cũng không phải do anh cầu xin Rams đưa cho em, là bản thân cậu ấy thấy em rất có tiềm năng, tính giác ngộ cao. Dĩ nhiên, cũng có một chút xíu liên quan đến quan hệ của bọn anh.” Anh nhân cô hội này đẩy tay cô ra, nắm hai vai cô, anh cúi người, thành khẩn nói với cô “Đồng Đồng, lần này Rams muốn đưa em cùng về Đức, như vậy em có cơ hội được cậu ấy chỉ dạy, đây không phải là ước mơ của em sao?” Ánh mắt anh thâm thúy mà sáng ngời, lại làm cho người ta không thể thấy rõ cảm xúc trong lòng anh thế nào.

Tân Đồng im lặng nhìn anh, giống như anh, khuôn mặt đau khổ không vui, khi anh có chút mê mang bỏ cánh tay trên vai mình ra, chuyển sang Rams “Thật vui khi em có cơ hội thế này” Hai bàn tay vừa mới bị đẩy ra ở bên cạnh chủ nhân từ từ thu hẹp, cô không ngẩng đầu nhìn biểu cảm của anh lúc này, khóe miệng khẽ nhếch “Thiết kế của anh là tấm gương cho tôi học tập, thiết kế khiên tốn nghiêm cẩn giả sử dùng lại có thể hấp dẫn thị giác của người khác hay không, mặc dù được anh chỉ dạy là mơ ước của tôi, nhưng tôi cảm thấy năng lực trước mắt của tôi vẫn chưa đủ tư cách tham gia đội của anh, cho nên, thật xin lỗi, lần này tôi không thể về Đức cùng anh, nhưng nếu có một ngày, tôi có thể đạt tới trình độ như đội của anh, đến lúc đó xin anh hãy cho tôi một cơ hội” Lễ phép cúi người, đó là sự tôn kính dàn cho một người thầy.

“Oh” Rams nhìn về phía Trâu Thần “Thật là đáng tiếc!” Anh ta lại lần nhìn Tân Đồng lần nữa “Thần cũng đã đặt vé máy bay rồi, hành trình của tôi cũng đã được đặt sẵn, thật là đáng tiếc.” Trong mắt có một chút tiếc hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.