Chồng Nuôi Từ Bé Của Nhóc Câm

Chương 22: Vàng bạc




Tiểu Đào làm hai đĩa rau trộn, hầm một nồi thịt ngũ vị, lại nướng thêm bánh nướng, lại làm một bát canh bí đao thịt viên.

Vài đại thẩm làm chăn ăn ăn một miếng giải thèm vừa khen tiểu nương tử tay nghề tốt.

Hoắc Trầm đặc biệt cao hứng, nhìn tiểu cô nương ngượng ngùng nhưng trong mắt lại hàm chứa ý cười chiêu đãi mấy đại thẩm, Hoắc Trầm cảm thấy trong nhà giống như đang có nữ chủ nhân, trong lòng hắn càng ngày càng kiên định.

Ăn xong cơm trưa, thu thập sạch sẽ phòng bếp, Tiểu Đào cũng không có mặt mũi rời đi trước được, rốt cuốc mấy đại nương còn đang ở chỗ này đâu, nàng nếu như tránh đi không quấy rầy giống như cũng không thích hợp cho lắm. Liền đi pha một ấm trà tiêu thực, cấp cho mấy đại thẩm uống, làm trợ thủ bên cạnh.

Tiểu nương tử ở hậu viện, Hoắc Trầm cũng không có tâm tình đi làm việc, đi theo sau Tiểu Đào đi tới đi lui, muốn giúp đỡ nàng một chút lại không thể giúp gì.

Dương thể ở bên cạnh làm chăn, vừa làm vừa che miệng cười trộm, cháu trai lớn thật thật thà nha, tương lai nhất định bị tiểu nương tử nhà hắn quản chặt.

Mọi người nhanh chóng làm việc thật tốt, trước khi mặt trời xuống núi, bốn cái chăn hỉ mới tinh liền được làm xong. Nhóm đại nương đều là người thành thật, tận lực làm xong công việc trước giờ ăn cơm.

Hoắc Trầm không nhìn ra được chăn tốt xấu như thế nào, nhung tiểu đfao nhìn ra được, bông được nhét dày mỏng thích hợp, đường may tinh mịn bằng phẳng, chăn được làm không tồi.

Tiểu Đào cảm thấy nếu nhân gia đã làm rất tốt, nhà mình cũng không thể keo kiệt được, liền lúc làm chăn sắp hoàn thành, cố ý ở trong phòng bếp làm mấy chút hồ lô ngào đường, để cho mấy đại nương mang về cho mấy hài tử trong nhà.

Mỗi người ngoài ý muốn thu hoạch thêm hai xâu hồ lô, làm mấy thím đại nương đặc biệt cao hứng, liền khen Tiểu Đào hào phóng lại biết làm việc, nói Hoắc Trầm tìm được tiểu nương tử thật tốt, nếu về sau có chuyện gì cần giúp đỡ cứ việc mở miệng. Mấy người đều hài lòng, liền Dương thị là người trung gian cũng đều cảm thấy rất có mặt mũi.

Hoắc Trầm đương nhiên sẽ không để ý đến chút đồ làm hồ lô này được, vô cùng cao hứng đưa mấy người ra khỏi cửa, sau khi trở lại còn nói với Tiểu Đào: " Tiểu Đào, muội nghĩ thật chu đáo, còn đưa cho mấy đại nương chút đồ ăn vặt, ta nghĩ cũng không nghĩ ra a."

Tiểu Đào nhìn hắn cười cười: " mấy người nam nhân làm sao hiểu được việc may vá này nha, nếu mấy đại nương cố ý làm lâu, khả năng đến buổi tối cũng không có làm xong, sẽ ở lại ăn thêm bữa cơm. Mấy người làm việc khá tốt, cũng rất thành thật, muội cảm thấy chúng ta cũng không thể bạc đãi nhân gia, đúng không?"

" đúng, đúng, Tiểu Đào, muội làm việc gì ta cũng yên tâm, mau tới xem qua chăn một cái đi!"

Hoắc Trầm đã sớm muốn đi sờ mó vào chăn mới này lâu rồi, chẳng qua có mấy thím đại nương ở đây, ngại không dám đi ra sờ mó chăn.

Hắn vui vẻ ra mặt mà lôi kéo Tiểu Đào đi vào giường đất, vươn bàn tay to thật cẩn thận sờ vào chăn hỉ tơ lụa bóng loáng: " thật đẹp, Tiểu Đào, ta thật muốn nhìn thấy bộ dáng muội nằm trong chăn!"

Tiểu Đào bị hắn chọc cười: " ban ngày ban mặt, như thế nào lại nằm trong chăn nha, mau đứng lên đi, muội phải về nhà rồi."

Tiểu Đào cong thắt lưng đi gập chăn lại, Hoắc Trầm đứng ở bên cạnh nhìn thân hình yểu điệu, eo nhỏ mê người, vòng eo đong đưa, làn váy khẽ lay động...

Bỗng nhiên hắn cảm thấy cổ họng đột nhiên khô khốc, Hoắc Trầm đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy Tiểu Đào, đem nàng áp lên chăn hỉ đỏ thẫm, nhịn không được hôn xuống. Trước kia hắn cũng hôn qua nàng, nhưng cũng chỉ là chạm vào môi, hôn vào má mà thôi, nhưng mà lần này hắn cảm thấy chỉ như vậy thôi thì có điều không đủ.

Ngậm lấy cánh môi Tiểu Đào, dùng sức mút, càng chạm vào càng thấy ngọt, không dừng lại được. Dùng sức hôn chạm đến đầu lưỡi hoảng loạn, tựa như lần đầu tiên ăn được món ăn trân quý mỹ vị, ngậm lấy rồi không chịu rời đi.

Tiểu Đào bị hắn hôn đến khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng, sắp không thở được nữa. cuối cùng thừa dịp hắn hơi rời môi ra thở nàng liền quay đầu sang bên cạnh, há miệng thở dốc.

Hoắc Trầm vùi đầu vào hõm vai nàng, cũng kịch liệt thở dốc, qua hồi lâu, cắn lấy vành tai Tiểu Đào, ủy khuất nói: " Tiểu Đào, tuy rằng ta có thể nhịn, chính là... ta đặc biệt muốn viên phòng a."

Tiếp xúc gần gũi như vậy, Tiểu Đào làm sao không hiểu đươc ý của hắn? Hoắc Trầm chính là bởi vì đau lòng nàng, mới muốn chờ đến sau khi nàng cập kê. Nếu đổi lại thành nam nhân khác, chắc sẽ không quản nhiều như vậy làm gì.

Trên đường về nhà, Tiểu Đào cúi đầu suy nghĩ cả một đường. Bản thân 12 tuổi liền có quỳ thủy, mỗi tháng đều đến rất đúng ngày, cũng không xuất hiện tình huống không bình thường nào. Tuy thân thể có chút ốm yếu, không có nhiều sức, nhưng cái gì trên người cần phát triển liền phát triển rất tốt. Mặc kệ nghĩ như thế nào nàng đều cảm thấy bản thân hẳn là có thể viên phòng.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của bản thân, nàng cũng không thể biết chính xác được, nghĩ tới bộ dạng đáng thương hề hề của Hoắc Trầm, Tiểu Đào liền không đành lòng. Bổng nhiên nghĩ tới một biện pháp tốt.

Nghĩ tới đã có biện pháp giải quyết, cả người Tiểu Đào đều nhẹ nhàng, nhanh chân bước vào cửa nhà. Vừa mới bước vào cửa lại gặp phải Trần lang trung trong thôn đang từ trong nhà đi ra, trên mặt Diệp thị mang theo ý cười, đi ra tiễn khách.

" cha, ông ấy tới xem chân cho cha sao?" Tiểu Đào hỏi.

Điền Mãn Thương ngồi dựa trên giường, mỉm cười gật đầu: " đúng vậy, ông ta đến đây sờ xương chân của cha, nói chân đã tốt hơn nhiều rồi, không có di chứng gì, lại dưỡng thêm một tháng liền có thể xuống đất đi lại."

Lần này, người trong nhà đều yên tâm. Mùa đông nên người nhà nông cũng không có việc gì vội, vừa có thể ở nhà an tâm dưỡng thương. Có Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu hai khuê nữ giỏi giang kiếm tiền, cuộc sống hàng ngày của Điền gia trôi qua cũng không đến mức quá khó khăn.

Trần thịt lợn trở về, Trần Mẫn Đạt liền không thể đứng bán thịt được nữa, Tiểu Liễu cũng không thể đứng thu tiền hộ hắn. ngày ngày trôi qua thật yên bình, có khi Tiểu Đào cũng sẽ buồn bực vì chuyện thái độ của Trần Mẫn Đạt, chính là mặc kệ suy đoán của mình có đúng hay không, nàng cũng sẽ tuyệt đối không đem Trần Mẫn Đạt giới thiệu cho Tiểu Trân. Trên trấn nhiều tiểu tử như vậy, trừ bỏ Trần Mẫn Đạt, còn có rất nhiều người để chọn. tiểu đfao đang lo lắng ở trên trấn tìm người thích hợp, liền nghe nói tới nhà Tiểu Trân cùng Phùng Mãn đính thân, tính toán tháng 2 sang năm thành thân.

Tiểu Đào lo sợ Tiểu Trân sẽ nghĩ quẩn trong lòng, cố ý chạy tới nhà nàng nhìn một hồi. Ai ngờ thế nhưng Tiểu Trân trên mặt đều là vui mừng, nhìn thế nào cũng không nhìn ra được một chút u sầu nào, mang trang sức mà Phùng gia đưa tới, còn lôi kéo Tiểu Đào hỏi đẹp hay không đẹp.

Đối với tỷ muội tốt chuyển biến nhanh như vậy, Tiểu Đào có chút không tiếp thu được, buồn bực hỏi: " Tiểu Trân, trước đó vài ngày tỷ còn nói, không muốn gả cho Phùng Mãn mà? Như thế nào hiện tại lại đính hôn rồi, tỷ còn cao hứng như vậy?"

Tiểu Trân soi gương cười cười: " ta nghĩ thông suốt rồi, gả cho ai mà không giống nhau, đổi lại thành nam nhân khác cũng chưa chắc đã được như vậy, cũng may Phùng gia có tiền, đưa tới đều là thứ tốt. Muội nhìn xem, những thứ này trông thật đẹp, không kém so với của muội."

Tiểu Đào cũng không nghĩ tới muốn so trang sức với nàng, thấy nàng vui vẻ chuẩn bị của hồi môn, cảm thấy bản thân sốt sắng đi tìm đối tượng cho nàng ta là lo chuyện dư thừa. Về sau vẫn là ít quản chuyện của người khác thì tốt hơn, không bằng làm thêm chút điểm tâm, quan tâm đến người trong nhà tốt hơn.

- --

Đảo mắt đã tới tháng chạp, cách ngày hôn kì càng ngày càng gần.

Ngày 9 sau khi họp chợ, Tiểu Đào liền cùng Hoắc Trầm thương lượng: "sắp đến ngày thành thân rồi, muội không thể tới đây mỗi ngày mở cửa tiệm mì được, ngày mai chúng ta vào thành đi, đem đồ vật còn thiếu mua về."

Hoắc Trầm không nghĩ nhiều, dù sao Tiểu Đào nói cái gì thì chính là cái đấy, hắn đều nghe nàng, liền đáp ứng mà không cần suy nghĩ.

Sáng sớm ngày 10, hai người vội vàng lên xe ngựa xuất phát vào thành, tháng chạp trời rét buốt, Hoắc Trầm sợ nàng thấy lạnh, trên xe ngựa cố ý để chăn bông giúp nàng chắn gió. Tiểu Đào trong lòng nghĩ tới chuyện khác cũng không cảm thấy lạnh, bất quá vẫn đem chăn bông hắn cố ý chuẩn bị trùm lên người.

Sau khi vào thành, mua chút đồ dùng hàng ngày, ăn một bữa trưa đơn giản, Tiểu Đào liền chuẩn bị về nhà. Hoắc Trầm nhìn nhìn vào trong xe, thấy trong xe đồ vật ít đến đáng thương, hàm hậu nói: " lại mua thêm một chút đi, chúng ta đi xa như vậy, lại mua ít đồ như vậy rồi trở về sao?"

" muội không nghĩ ra muốn mua thêm gì, cảm thấy thế này là đủ rồi, đi thôi, bằng không, nửa đêm mới về đến nhà, bây giờ là tháng chạp trời lạnh, buổi tối đánh xe đi, rất lạnh thật sự không chịu nổi đâu."

Hoắc Trầm tính tình tốt, Tiểu Đào nói về nhà, hắn liền ngoan ngoãn vội vàng dắt xe ngựa đi về. cũng không so đo đi thật xa mới tới thành, lại mua ít đồ như vậy có đáng hay không, ở trong lòng hắn chỉ cần Tiểu Đào vui là được rồi quản cái khác làm gì.

Vào thành mấy lần, y quán ở đâu đương nhiên Tiểu Đào biết rõ. Đi ngang qua y quán lớn nhất thành, Tiểu Đào liền kêu ngừng xe ngựa lại, thấp giọng nói: " Đại Trầm ca, muội muốn vào kia nhờ đại phu bắt mạch."

Vừa nghe thấy lời này, Hoắc Trầm liền sợ tới mức thay đổi sắc mặt: " Tiểu Đào muội làm sao vậy? thân mình không thoải mái sao?"

Tiểu Đào khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ ngập ngừng nói: " không có không thoải mái, muội chỉ muốn cho đại phu bắt mạch xem, xem tình huống cơ thể muội như thế nào,...không phải huynh muốn viên phòng, còn lo lắng cho thân thể của ta hay sao?...cái kia, lát nữa, huynh đi vào hỏi, muội không dám nói."

Hoắc Trầm không thể tin được vào lỗ tai mình, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tiểu Đào, ngây ngốc nói: " muội...muội nói cái gì? Ta nghe không rõ, muội lặp lại lần nữa được không?"

Tiểu Đào tức giận đỏ mặt liếc nhìn hắn một cái: " thôi, không đi, về nhà!"

" đừng, Tiểu Đào, ta nghe thấy, nghe rõ, chúng ta đi thôi, hiện tại ta liền đi, không cần muội nói, để ta hỏi." Hoắc Trầm kích động cực kì, Tiểu Đào nhà hắn thật tốt, nàng rất thương hắn nha, hắn như thế nào lại không nghĩ ra tới có thể như thế này a? hắn đi tìm đại phu hỏi một cái, nếu đại phu nói có thể, hắn liền không cần phải nhịn nữa hay sao? Ai da! Thật là.

Hắn nâng tay lên vỗ một cái vào ót của mình, cười hắc hắc, rồi lôi kéo Tiểu Đào xuống xe ngựa.

Trong y quán, ngồi chẩn bệnh là một lão đại phu râu tóc bạc phơ, vừa ăn xong cơm trưa, bên trong trống rỗng cũng không có bệnh nhân tới xem bệnh. Tiểu Đào ngoan ngoãn ngồi lên ghế, vươn cổ tay để lão đại phu xem mạch. Lão đại phu vừa nhìn thấy Tiểu Đào khí sắc trên mặt không giống như người có bệnh, nghi hoặc nhìn nhìn nàng, thấy nàng vươn cổ tay cho ông xem mạch, liền đặt ngón tay lên xem mạch cho nàng, tay trái vê râu nói: " tiểu cô nương, thân thể ngươi khá tốt, cũng không có chứng bệnh gì a."

Tiểu Đào thu tay lại, cúi đầu sang một bên, đưa lưng về phía bên đó, căn bản là không dám nhìn đại phu. Hoắc Trầm nhìn bộ dáng tiểu nương tử ngại ngùng, vội vàng đi qua, ngồi vào cạnh ghế Tiểu Đào, nhẹ giọng hỏi: " đại phu, đây là vị hôn thê của ta, 6 ngày nữa chúng ta sẽ thành thân. Ngài xem thân mình nàng có vấn đề gì hay không?"

Trước khi thành thân còn muốn tới bắt mạch xem bệnh hay sao? lão đại phu làm nghề y cả đời, vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống này: " tiểu nương tử nhà ngươi thân thể rất tốt, có thể có cái vấn đề gì?"

Hoắc Trầm lại cười gượng hai tiếng, mặt dày lên nói trắng ra luôn: " nàng tuổi còn nhỏ, năm nay mới 14, ta muốn hỏi là.. cái kia, trước khi nàng cập kê 15 tuổi, chúng ta có thể... có thể viên phòng hay không?"

Lão đại phu nhìn ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Trầm, lại nhìn tiểu cô nương sắp chui xuống đất kia, cười ha ha: " nha đầu a, ngươi đúng thật là đã tìm được một nam nhân tốt rất thương ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.