Chồng Nuôi Từ Bé Của Nhóc Câm

Chương 17: Ai dạy ngươi




Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Eden: “Thật ra tôi có thích anh đấy” Cô xác định mình thật sự thích Eden, hơi thích, nhưng chưa phải là yêu, và có thể sau này cũng sẽ không đến mức độ ấy

Cô không biết người khác khi thích một người sẽ có cảm giác gì, nhưng cô không muốn anh tiếp tục mạo hiểm vì mình

Cô rót một ly nước, bỏ thuốc ngủ vào, sau đó đút cho Eden uống, như vậy trong một khoảng thời gian ngắn anh sẽ không thể tỉnh lại

Cuối cùng, cô nhìn thoáng qua Eden rồi dứt khoát rời khỏi khách sạn

Tô Tinh về đến khu ở chuột MD thì nghe sau lưng có tiếng bước chân, cô dừng lại

Khi cô2đứng lại thì người phía sau cũng đứng lại

Khóe môi Tô Tinh cong nhẹ rồi quay lại nhìn người đó: “Bruce, quả nhiên là anh” Vừa ra khỏi khách sạn, cô đã biết mình bị theo dõi

Có điều, vì nhận ra người đi theo mình không có ý đồ xấu, cho nên cô mới vờ như không biết, dẫn người đó đến nơi này

Bruce bình tĩnh nhìn Tô Tinh: “Vì sao lại làm như vậy?” Trước kia cô luôn lẩn trốn một cách hoàn hảo, lần nào tìm kiếm bọn họ cũng mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm ra cô

Nhưng lần này lại nhanh chóng tìm được, chứng tỏ cô không cố ý trốn tránh nữa

“Bởi vì không muốn trốn nữa

Tôi đã chịu đựng7cuộc sống trốn chui trốn lủi quá đủ rồi” Tô Tinh khẽ cười

“Tô Tinh, cô sẽ chết đấy” Bruce cau mày, sâu trong ánh mắt ngập tràn lo lắng

Nếu có người nào đó trong căn cứ không muốn Tô Tinh chết thì đó chắc chắn là Bruce

Tô Tinh cười nhìn Bruce: “Nếu tôi sợ chết thì hôm nay đã không đứng ở đây rồi” Cô đã chuẩn bị cho cái chết từ lâu

“Tổ Tinh, cô đi đi

Hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng gặp cô” Bruce vẫn không muốn cô quay về chịu chết

Người đàn ông kia đã mất kiên nhẫn từ lâu, có thể thấy điều này qua lượng người đuổi giết cô ngày một nhiều hơn

Nếu Tô Tinh trở về, thì dù không chết9cũng chỉ có thể còn chút hơi tàn, phải sống thoi thóp

Thay vì sống không bằng chết, chi bằng cứ trốn chạy như bây giờ

Chỉ cần Tô Tinh thật sự muốn trốn, thì trong khoảng thời gian ngắn, người đàn ông kia sẽ không thể bắt được cô

“Bruce, anh nên biết nếu thả tôi đi thì anh sẽ chịu hậu quả thế nào không?” Tô Tinh cau mày, ánh mắt sâu thẳm

“Tô Tinh, lời này của tôi có thể hơi giả dối, nhưng trong lòng tôi, cô là bạn của tôi

Tôi không muốn nhìn cô chịu chết

Còn về thủ lĩnh, tôi vẫn có tác dụng với hắn, nên hắn sẽ không giết tôi đâu”

“Không, Bruce, anh vẫn không thật sự hiểu hắn rồi

Người đàn ông kia là5ác quỷ, thứ hắn không thiếu nhất lại chính là tay chân

Nếu anh thật sự thả tôi đi thì có nghĩ đã phản bội hắn, mà anh cho rằng hắn sẽ tha cho người phản bội mình hay sao?”

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tô Tinh vẫn rất ấm áp vì Bruce sẵn lòng bỏ qua cho mình

Ít nhất trên đời này cô vẫn còn có một người bạn

Bruce tất nhiên biết vậy, nhưng bảo anh bắt Tô Tinh về thì anh không làm được

“Lần này chắc không phải chỉ một mình anh đến phải không?” Tô Tinh mỉm cười

“Đúng vậy, tổng cộng có mười người, đều là người của đội át chủ bài” Đội át chủ bài là đội bảo vệ người đàn ông kia,3tổng cộng ba mươi người, người nào cũng là tinh anh trong tinh anh

Đám người kia không quen thu thập tình báo, nhưng năng lực rất cao, chuyên phụ trách bảo vệ an toàn cho người đàn ông kia

Tô Tinh cười nhạo, xem ra lần này người đàn ông kia thật sự muốn giết cô rồi, ngay cả đội át chủ bài cũng phải đi

Những lần truy sát trước kia, đa số hắn chỉ phái đàn em bình thường, nên cô đều ứng phó được

Thay vì nói người đàn ông kia muốn truy sát cô, thì chi bằng nói là đùa với cô

Nhưng lần này thật sự khác biệt, đội át chủ bài

Cô không sợ một đầu một, bởi không ai là đối thủ của cô cả, nhưng mười người

cô chỉ nắm chắc mười phần trăm tỉ lệ đánh thắng

Có điều như vậy cũng tốt, kết thúc sớm một chút cũng là một cách giải thoát đối với cô

“Người bạn đi cùng tôi” Tô Tinh mới nói nửa câu, Bruce đã lập tức hiểu ra, gật đầu: “Hắn không sao, đội át chủ bài vẫn không biết hắn ở đâu” Cũng bởi vì hợp tác cùng Tô Tinh lâu năm, nên anh ta mới có thể tìm ra cô trước những người đó sớm một bước

Tô Tinh yên tâm, đột nhiên cô dựng tại lên nghe, ánh mắt trầm xuống, trong tay bỗng xuất hiện một con dao găm, đâm về phía Bruce

Anh ta lập tức né tránh theo bản năng

“Bruce, bọn họ tới rồi, đánh tôi đi” Tô Tinh mượn khoảng cách khi đánh nhau, đè thấp giọng nói

Bruce cũng đã nhận ra có người sắp đến, hiện giờ đã không chạy kịp nữa, ánh mắt hung tàn, khéo mạnh khuỷu tay của Tô Tinh

Lúc đội át chủ bài đến thì nhìn thấy cảnh Bruce đang bị Tô Tinh đè lên người

Tên đi đầu cầm súng, chỉ về phía hai người đang đánh nhau

“Tô Tinh, cô đã bị bao vây, trốn không thoát đầu, đầu hàng đi”

Tổ Tinh lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ, làm như không thấy cây súng trong tay hắn, chỉ tươi cười: “Muốn bắt Tô Tinh tôi đi thì hãy cho tôi thấy bản lĩnh của các người đi” Cô càng ra tay ác liệt hơn, Bruce bị tay cổ đè mạnh lên ngực, không thở được ho khan mấy tiếng

Cô ra tay quá tàn nhẫn, hoàn toàn không nể tình

“Đoàng” Một tiếng súng vang lên, Tô Tinh đau đớn kêu to, rồi quỳ xuống

Chân cô trúng một phát đạn, cô nghiêng mình, một viên đạn từ cây súng trong tay cô bắn ra, người vừa nổ súng lập tức ngã xuống đất

Tô Tinh rên lên một tiếng, súng trên tay rơi xuống đất, máu tươi chảy dọc theo cánh tay, nhỏ xuống đất

“Đủ rồi, thủ lĩnh nói phải giữ lại mạng cô ta, bọn mày muốn giết chết cô ta đấy à?” Bruce ôm ngực, nghiêm nghị nói

Thủ lĩnh của đội át chủ bài nghe vậy chỉ hừ lạnh một tiếng, nhìn vẻ mặt lạnh giá của Tổ Tinh, vừa rồi Tô Tinh đã giết một người anh em của gã, nhưng mệnh lệnh của thủ lĩnh quả thực là phải mang Tô Tinh còn sống về, nếu thật sự giết chết cô ta thì sẽ không có cách nào ăn nói với thủ lĩnh

Một tay và một chân của Tô Tinh đã trúng đạn, hành động cũng bị ảnh hưởng

Bọn họ mang cô đi vô cùng dễ dàng, trên mặt đất chỉ để lại một vũng máu

Trước khi đi, Tô Tinh nhìn lướt qua Bruce với vẻ ẩn ý

Bruce lặng lẽ gật đầu, trong lòng Tô Tinh lập tức thở phào một hơi

Trong địa lao u ám, Tô Tinh nằm trên mặt đất lạnh buốt, viên đạn trong người cô đã được lấy ra, nhưng trên người lại có thêm nhiều vết thương hơn, ngoài mặt ra thì khắp người đều có vết roi quất

Cô ho khan vài tiếng, lồng ngực quặn đau, khóe miệng khẽ giật

Tên đàn ông này quả nhiên đủ độc ác! Có điều cô cũng thành công rồi, người kia tuyệt đối sẽ không giết cô, thậm chí còn không làm cô bị tàn phế, mặc dù khắp người cô vết thương chằng chịt nhưng lại không hề có vết thương trộmạng nào, tất cả chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần chăm sóc cho tốt là được

Căn phòng rất tối, Tô Tinh không phân biệt nổi là ngày hay đêm, nhưng chuyện này với cô cũng chẳng khác gì nhau

Bây giờ cô đã bị mang về căn cứ, như vậy tức là Eden đã an toàn rồi, mà bây giờ chắc hẳn là Eden đã tỉnh rồi, Eden có thể hành động tự do đương nhiên sẽ càng thêm an toàn

Thật đáng tiếc, bản thân khó lắm mới có cảm giác động lòng với một người đàn ông

Hình ảnh Eden chỉ chợt lóe lên trong đầu Tô Tinh rồi cô nhanh chóng gạt bỏ nó, cô nhớ đến Thẩm Thanh Lan, sau khi rời khỏi Nam Thành, thật ra cô đã từng đến thủ đô một chuyến để liếc nhìn Thẩm Thanh Lan từ xa, đúng lúc Thẩm Thanh Lan xuất viện, được rất nhiều người vây quanh, bên cạnh là Phó Hoành Dật

Bọn họ mỗi người bể một đứa bé trong tay, con trai cả tên An An của Thẩm Thanh Lan thì nắm góc áo cổ

Không biết An An nói gì mà vẻ mặt Thẩm Thanh Lan cười dịu dàng, khắp người tản ra ánh hào quang của người mẹ hiền

Cô chỉ nhìn thoáng qua, ấy vậy mà đã suýt chút nữa bị Thẩm Thanh Lan phát hiện ra

Cô cười khẽ, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, trực giác của Thẩm Thanh Lan vẫn nhạy bén như thế, thảo nào khi xưa có thể trở thành sát thủ số một khiến người ta chỉ nghe thôi đã sợ mất mật

Nhớ tới dáng vẻ của Thẩm Thanh Lan lúc lần đầu tiên gặp mặt, ừm, vô cùng lanh lợi, vô cùng xinh đẹp, tựa như một con búp bê vậy

Nhất là đôi mắt, sợ hãi, nhưng lại sáng trong, vừa nhìn đã biết là lớn lên trong một gia đình rất hạnh phúc

Cô nghĩ hảo cảm của cô dành cho Thẩm Thanh Lan có lẽ cũng là bởi vì cái nét trong trẻo trong mắt cô ấy

Cô muốn bảo vệ nét sạch sẽ ấy, dù biết ở nơi như vậy, nét sạch sẽ ấy chắc chắn không thể tồn tại được bao lâu

Nhưng đời người mà, vẫn nên có chút hy vọng, không phải sao? Hơn nữa Tô Tinh cũng muốn biết, chút ấm áp mình dành cho người khác, phải chăng có thể sẽ khiến cái cô gái ấy giữ được phần nào hy vọng khi ở trong địa ngục, lòng vẫn hướng về phía ánh sáng

Mà Thẩm Thanh Lan quả thực đã không khiến cô thất vọng

Mọi người đều nói người mang trong lòng thiện lương thì vận may cũng sẽ không quá tồi, có lẽ là đúng đấy nhỉ? Thẩm Thanh Lan là người may mắn ấy, gặp được Allen, mặc dù Allen biến thái vô nhân tính nhưng lại có tình cảm với Thẩm Thanh Lan, thậm chí còn đồng ý dùng toàn bộ căn cứ để đổi lấy sự tự do cho Thẩm Thanh Lan

Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân lộc cộc, không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm, Tô Tinh không nghĩ nữa

Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, trong mắt cô lóe lên tia lạnh lùng, vẻ mặt không cảm xúc

Cửa địa lao được mở ra, một thân hình cao lớn xuất hiện ở trước mặt cô

Người đàn ông nhìn xuống cô từ trên cao: “Tô Tinh, biết mình sai chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.