Chồng Nuôi Từ Bé Của Nhóc Câm

Chương 14: Mẹ con




Lời nói của Tô Tinh rất chân thành, nhưng nét mặt Eden lại không chút thay đổi: “Cô nghĩ rằng bây giờ tôi còn có cơ hội làm ngơ sao?” Bọn họ bị đám người kia đuổi giết suốt đường đi, có lẽ đám người kia đã nắm rõ thân thể của anh rồi

Ở trong mắt đám người kia, anh và Tô Tinh là một phe, muốn phủi sạch quan hệ là chuyện hoàn toàn không thể

“Tô Tinh, cô biết bọn họ sẽ không chịu để yên mà

Bọn họ đã điều tra tội rõ ràng, còn tôi lại hoàn toàn không biết gì về bọn họ, như vậy ngược lại càng nguy hiểm với tôi hơn” Eden nói

Tô Tinh do dự, tổ chức của cô khác với tổ chức của Allen

Allen trông có vẻ không2có nhân tính, nhưng cuối cùng vẫn vì Thẩm Thanh Lan mà nương tay phần nào

Còn đám người này, nhất là người đàn ông kia, họ thực sự là ma quỷ

Một khi bị ma quỷ để mắt tới thì muốn thoát khỏi gần như là không thể

Như vậy, nếu Eden càng biết nhiều, thì người đàn ông kia sẽ càng không buông tha, đến lúc đó Eden chỉ còn con đường chết

Nhưng đúng như lời Eden nói, họ đã bị theo dõi, quan hệ của cô và anh đã không thể phủi sạch, nên thật ra người đàn ông kia chắc chắn sẽ không tha cho Eden

Trong lòng Tô Tinh đột nhiên cảm thấy rất hối hận, trước kia cô không nên dính dáng đến Eden

“Eden, xin lỗi, tôi không nên kéo anh vào chuyện7này” Tô Tinh thành tâm thành ý xin lỗi

“Bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện này

Tô Tinh, tối cần phải biết lai lịch của bọn họ” Nét mặt Eden rất nghiêm túc

Tô Tinh do dự một lúc lâu, khẽ cắn môi, cuối cùng cũng mở lời, kể lại tường tận lại lịch của đám người kia

Eden nghe xong thì nét mặt nặng nề

Đám người này còn nguy hiểm hơn cả Allen

Thật ra khi ở căn cứ ma quỷ, anh đã từng nghe đến tên tuổi của tổ chức này, thế nhưng xưa nay tổ chức này hoạt động rất kín kẽ, lại chưa bao giờ đối đầu với bọn họ, nên hiển nhiên anh không hề quan tâm, hay cố ý đi nghe ngóng điều gì

“Cho nên trước kia cô đã được thủ9lĩnh của tổ chức này cứu, có phải không?” Eden hỏi

Tuy Thẩm Thanh Lan chưa từng nói, nhưng Eden cũng đã đoán được thân phận của Tô Tinh, minh chứng tốt nhất chính là vết sẹo trên ngực cô

Tô Tinh im lặng, cuối cùng ngầm thừa nhận lời nói của Eden

“Tô Tinh, cô có muốn hủy diệt nó không?” Tô Tinh cười khổ: “Eden, không thể nào đâu” Nếu có thể rời khỏi tổ chức kia, thì cô đã làm từ lâu rồi

“Trước kia các anh có thể thành công cũng là vì Allen nhân nhượng, bằng không anh thật sự cho rằng bản thân các anh có thể phá hủy căn cứ ma quỷ sao?” Căn cứ ma quỷ không phải do Allen thành lập, mà là của gia tộc hắn

Nó đã tồn tại5trên trăm năm, trải qua mấy thế hệ

Tính ra trong khoảng thời gian đó đã có vô số người muốn phá hủy căn cứ ma quỷ, nhưng nó vẫn sừng sững không sụp đổ, điều đó đã đủ để thấy sức mạnh thật sự của nó

Nếu không phải Allen cố ý nhân nhượng thì nhóm người Thẩm Thanh Lan hoàn toàn không thể thành công được

Ban đầu không biết, nhưng sự việc đã xảy ra ngần ấy năm, Eden cũng đã sớm hiểu ra

Đúng thật như Tô Tinh nói, bọn họ có thể rời khỏi căn cứ ma quỷ hoàn toàn là do Allen cổ ý thả Thẩm Thanh Lan đi

Còn Thẩm Thanh Lan lại quan tâm đến tính mạng của bạn bè, không thì hậu quả thế nào, anh cũng có thể tưởng tượng3được

Eden cau mày: “Nhưng cứ đuổi giết mãi thế này, hậu quả sau cùng chỉ có thể là hai chúng ta cùng chết

Dù bọn họ không giết cô thì cũng sẽ bắt cô về căn cứ

Cô cho rằng người đàn ông kia sẽ bỏ qua chuyện cũ mà tha cho cô sao?” Đương nhiên Tổ Tinh biết nếu bị bắt về căn cứ thì sẽ phải đối mặt với điều gì

“Eden, anh hãy nghe tôi, đi đi

Tôi tin, với khả năng của anh, chỉ cần hai chúng ta tách ra thì anh chắc chắn sẽ có cách trốn thoát” Tô Tinh nói

Đám người kia vẫn sẽ đuổi giết Eden, nhưng mục tiêu của bọn họ là cô, nên chỉ cần rời khỏi cổ, Eden sẽ ít gặp nguy hiểm hơn

Đến lúc đó, anh muốn trốn thoát cũng không khó

Đây là biện pháp tốt nhất mà bây giờ cô có thể nghĩ ra

“Vậy còn cô?” Eden hỏi

Trên mặt Tô Tinh vụt qua vẻ cam chịu: “Cứ coi như đó là số mạng của tôi đi” Số mạng cô đã được định sẵn là kiếp này không thể tự do

“Cho nên cố định buông xuôi sao? Tần Mộc trong miệng Thanh Lan không phải là một người như vậy” Tô Tinh cụp mắt xuống: “Eden, tôi là Tô Tinh, không phải là Tần Mộc”

Eden nhún vai: “Được rồi, Tô Tinh, nếu hai chúng ta không thể, vậy hãy dùng tiền đi, thưởng cao ắt có người làm

Tôi không tin không có ai chống lại được bọn họ?” Anh không thiếu tiền

“Eden, anh ngây thơ quá rồi

Bọn họ là tổ chức bán thông tin tình báo, ít nhiều gì cũng có qua lại đến nội bộ chính quyền ở khắp nơi trên thế giới

Trước khi chúng ta có đủ người để đối phó với bọn họ thì bọn họ đã nhận được tin tức trước một bước rồi

Đến lúc đó, số người đuổi giết chúng ta có lẽ sẽ còn nhiều gấp mười lần hiện giờ” Nếu phương pháp này khả thi thì Tô Tinh đã làm từ lâu rồi, cần gì phải chịu cảnh bị đuổi giết thê thảm như vậy

Eden im lặng

Những cách có thể nghĩ tới đều không hữu dụng, cứ như bọn họ chỉ có thể cam chịu số phận trước mắt, tiếp tục bị đuổi giết

À, không, còn có một cách nữa, bọn họ có thể chết

Nếu bọn họ chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc

“Cho nên anh đi đi

Ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi này, về sau chúng ta đừng gặp lại nữa” Dường như Tô Tinh đã hạ quyết tâm, không đợi Eden trả lời mà lập tức đóng cửa phòng lại

Cô dựa vào cửa phòng, ngẩn ngơ nhìn trần nhà, ánh mắt vô định

Thật ra cô cũng đã quá chán ghét cuộc sống thế này, không ngừng bị đuổi giết, không ngừng làm nhiệm vụ

Người đàn ông kia cứ như mèo vờn chuột, hết lần này đến lần khác đùa cợt cô

Trong lòng Tô Tinh rất rõ ràng, người đàn ông kia muốn cho cô biết cô mãi mãi không thể thoát khỏi bàn tay hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, làm theo mệnh lệnh của hắn mới có thể sống lâu

Nhưng dù sao cô cũng không phải là con rối, sao cô có thể cam chịu được? Thay gì vậy, chi bằng liều mạng một lần, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi

Ánh mắt Tô Tinh dần trở nên kiên định

Sáng hôm sau, khi Tô Tinh ra khỏi phòng thì thấy Eden đứng trước cửa phòng mình, giơ tay định gõ cửa

Cô khẽ nhíu mày: “Có việc gì không?” Eden gật đầu: “Có, hôm qua tôi suy nghĩ suốt cả đêm, tôi đã thông suốt

Cô là bạn của Thanh Lan phải không? Nếu như cô chết thì Thanh Lan sẽ rất đau lòng, mà tôi lại không muốn cô ấy buồn

Cho nên cô đi đâu thì tôi sẽ theo đó”

“Eden, anh không nên đưa ra lựa chọn thể này”

Eden hỏi ngược lại: “Vậy tôi nên lựa chọn thế nào? Tôi cũng chẳng sợ chết, trên đời này tôi chẳng sợ gì cả, sống hay chết cũng như nhau thôi”

“Vậy còn Thanh Lan thì sao?” Tô Tinh hỏi

Eden yêu Thanh Lan, cô đã biết từ lâu, chẳng qua người đàn ông này chôn chặt tình cảm trong đáy lòng quá kín đáo mà thôi

Nghe vậy, Eden khẽ cười, không phủ nhận chuyện mình yêu Thẩm Thanh Lan: “Bên cạnh cô ấy có một người chồng hết mực yêu cô ấy và một đứa con dễ thương, hiện giờ cô ấy rất hạnh phúc”

“Nếu là vì Thanh Lan mà anh mới làm như thế, vậy thì không cần đâu

Eden, cảm ơn anh đã xem tôi là bạn, nhưng đây là con đường của tôi, tôi không cần lỗi người khác đi cùng” Ánh mắt Tô Tinh hững hờ, nét mặt thản nhiên

“Không phải vì Thanh Lan, xem như tôi báo ơn vì cô đã cứu tôi đi, dù sao cô cũng đã cứu tôi không dưới một lần mà” Eden nói

“Anh cũng từng cứu tôi, hai ta đã hòa nhau từ lâu rồi

Eden, anh là người thông minh, hãy đi đi” Nét mặt Tô Tinh bắt đầu lạnh lùng, mọi cảm xúc bỗng chốc biến mất

Eden chăm chú nhìn cô: “Cô muốn tôi rời đi đến vậy sao?”

Tổ Tinh gật đầu: “Đúng

Nói thật, hai chúng ta đi cùng nhau, anh chỉ kéo chân tôi thêm

Bản lĩnh của anh kém hơn tôi, lúc nguy hiểm toàn là tối cứu anh, nếu tiếp tục đi chung, chúng ta chắc chắn sẽ chết

Nhưng nếu chúng ta tách ra, như vậy tôi mới có cơ hội trốn thoát, hoặc ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không thể bắt được tôi”

Ánh mắt Eden sâu thẳm: “Tô Tinh, cô thuyết phục tôi thành công rồi đấy

Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi” Nghe anh nói vậy, trong lòng Tô Tinh lập tức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn có chút chua xót không nói nên lời

Trước kia, không phải cô không có bạn đồng hành, mà còn từng vào sinh ra tử với họ, cùng nhau làm vô số nhiệm vụ

Nhưng những người đó không giống Eden, cùng lắm họ chỉ có thể gọi là công sự, chứ không phải bạn bè

Họ vào sinh ra tử cùng có phần lớn là vì nhiệm vụ yêu cầu

Nhưng Eden không như vậy

Mấy tháng qua, hai người họ luôn ở cùng nhau, trải qua rất nhiều nguy hiểm trong rừng mưa nhiệt đới, từng an ủi nhau, cũng từng cứu giúp nhau

Sau khi ra khỏi rừng mưa nhiệt đới ấy, anh vẫn tiếp tục giúp cô

Đây mới thật sự là bạn bè, mặc dù ban đầu anh làm vậy là vì Thẩm Thanh Lan

Eden đi vào phòng rồi nhanh chóng xách ba lô ra: “Tô Tinh, tôi đi đây



bảo trọng”

Tô Tinh gật đầu, nhìn Eden rời đi

Có điều anh vừa ra đến cửa thì cô bỗng gọi anh lại: “Eden, tôi sẽ báo bình an định kỳ cho anh

Nếu một ngày nào đó anh không nhận được tin của tôi nữa, thì chứng tỏ tôi đã chết, đến lúc đó anh tuyệt đối không được nói với Thanh Lan đấy

Cô ấy có hỏi thì anh cứ nói tôi đang đi du lịch vòng quanh thế giới, sau đó gặp được một người đàn ông đáng tin, gả cho anh ta và sống rất hạnh phúc” Ánh mắt Eden sâu thẳm, mặt không biểu cảm: “Được, ở đây không an toàn, bất cứ lúc nào đám người kia cũng có thể đến, nên cô cũng mau rời khỏi đi” Nói xong anh lập tức bước đi, không chút do dự

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.