Chồng Nhỏ Nuôi Từ Bé (Lão Công Nuôi Từ Bé)

Chương 267: Trừng trị




Phó Diệc Sâm mới vừa bước vào hội trường liền cảm thấy được một cỗ khí tràng vô hình, rõ ràng không khí đang rất thoải mái, không hiểu sao lại phảng phất hơi lạnh, khiến người không rét mà run. Phó Diệc Sâm cau mày, trước mặt là đám người tốp ba tốp năm, tuy rằng vẫn đứng sững ra như trước, nhưng ánh mắt bọn họ lại đều không hẹn mà cùng hướng tới một nơi, hơn nữa còn là loại nửa dám nhìn nửa không, nhất là các cô gái, trong mắt lóe ra tia nóng lòng muốn thử không chút giấu giếm, thậm chí còn không phát hiện ra Phó Diệc Sâm tới gần.

Phó Diệc Sâm nhíu mày, có thể hoàn toàn che lập ánh sáng của nam phụ, ngoại trừ nam chính không có người khác, quả nhiên, đây là sức mạnh thần bí đến từ nam chính sao?

Phó Diệc Sâm theo tầm mắt của đám người nhìn lại, chỉ thấy trong góc phòng không mấy nổi bật, xuất hiện một thân ảnh cao gầy, nhưng cho dù chỉ là bóng lưng, cũng khiến góc tối tầm thường kia dường như biến thành trung tâm hội trường.

Không cần nghĩ nhiều, khí tràng này nhất định là của nam chính Cố Thần Phong, huống chi, đã tiếp xúc qua vài thế giới Mary Sue, Phó Diệc Sâm sao có thể không nhận ra dáng người quen thuộc kia được?

Trái ngược với Lê Hạo, chỉ cần nhìn đến bóng lưng cũng đủ thấy y cẩn thận tỉ mỉ đến mức nào. Một thân âu phục phẳng phiu đem dáng người y phác hoạ đến hoàn mỹ, đặc biệt nhìn từ phía sau, càng làm nổi bật hai chân thon dài thẳng tắp, khuỷu tay hơi cong nâng lên ly rượu.

Phó Diệc Sâm hơi hơi nghiêng người, chỉ thấy một vị phu nhân yêu kiều đang đứng đối diện y, nhìn kĩ, không ai khác chính là mẹ nam phụ, mà lúc này Phó Diệc Sâm cũng mới phát hiện, tuy rằng một đám giống cái xung quanh đang như lang như hổ nhìn chằm chằm đạo thân ảnh kia, nhưng trên thực tế, lấy Cố Thần Phong làm trung tâm, bán kính năm mét đều không người nào dám đến gần. Nói như vậy, mẹ nam phụ cũng thật có đủ tự tin, đủ mặt mũi.

Tuy rằng lúc này, Phó Diệc Sâm có chút nóng nảy khó kiềm chế, nhưng hắn sẽ không ngốc đến mức xúc động tiến đến, mặc dù hắn biết che dấu sau dáng vẻ lạnh lùng vô tình kia chính là một con chuột nhỏ thích giả chết. Dù sao dựa trên thiết lập của Cố Thần Phong mà nói, một tên tra nam hoa tâm như hắn mà đi đến, chẳng khác nào mặt nóng dán mông lạnh, làm không tốt, Tô Trạm đến cả một cái liếc mắt cũng sẽ không cho hắn, như vậy thật xấu hổ. Bởi vì trong nguyên tác, hai người bọn họ vốn là nhìn nhau không vừa mắt.

Chớp mắt, chỉ còn lại một mình Tô Trạm ở nơi đó, Phó Diệc Sâm chọn một góc độ tốt đứng dựa vào tường, trắng trợn nhìn ngắm. Uống hết nửa ly rượu, rốt cục một vị thiên kim tiểu thư ăn mặc thanh nhã can đảm đến gần y, đại khái là tự cho rằng mình khác với đám người “lẳng lơ yêu diễm” kia.

Khoảng cách quá xa, Phó Diệc Sâm nghe không rõ cô gái kia nói gì, chỉ thấy cô ta cẩn thận tiến đến, hình như là muốn lấy cớ mời rượu tự giới thiệu linh tinh. Người phụ nữ này tuyệt đối là thuộc vào loại hình xuất chúng, cho dù là tươi cười hay cử chỉ đều vô cùng khéo léo, nhưng Cố Thần Phong không chút nào dao động.

Xa xa, Phó Diệc Sâm chỉ thấy nụ cười của cô ta cứng ngắc, ly rượu buông xuống cũng không phải, giơ lên cũng không được, hơn nữa còn là trước mắt bao nhiêu người, gần như mọi tầm mắt đều tập trung lên người cô ta, hiện trường vô cùng xấu hổ.

Nhưng mà, Cố Thần Phong sẽ chỉ để cô càng thêm xấu hổ. Phó Diệc Sâm thấy người kia đột nhiên xoay người lại, giây tiếp theo, gò má tinh xảo của Tô Trạm liền rơi vào mi mắt Phó Diệc Sâm. Ngũ quan đẹp đẽ trước sau như một, kết hợp với đôi môi hơi mím lại, cùng với khóe mắt lộ ra vài phần lạnh nhạt, tự dưng tỏa ra một cỗ khí thế người sống chớ đến gần, Phó Diệc Sâm không nhịn được khẽ nhếch môi, lại nhìn y một thân âu phục màu đen phẳng phiu, cà vạt và áo sơ mi trắng sạch sẽ tỉ mỉ, loại phối hợp thông thường cũng như đơn giản nhất, nhưng mặc trên người y lại toát lên khí chất không ai bằng được, đối với Phó Diệc Sâm mà nói, là mang theo một cỗ hương vị cấm dục dụ người phạm tội.

Phó Diệc Sâm vô thức giật mình, không thể phủ nhận, ánh mắt hắn nhìn Tô Trạm, chỉ sợ không thể tiếp tục giả bộ nữa.

Trên mặt Tô Trạm có thể nói là không chút gợn sóng, y cứ vậy mặt không đổi sắc xoay người, làm như không nhìn thấy người trước mặt, thậm chí đối với ánh mắt nóng bỏng xung quanh cũng không chút để ý, rồi sau đó liền hờ hững… đi mất, từ đầu đến cuối, tầm mắt của y đều không rơi lên người vị thiên kim kia một giây nào.

Thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn được phủng trong lòng bàn tay, nay lại vứt đi tự tôn kiêu ngạo đến trước mặt đối phương, mặc người bên ngoài lời ra tiếng vào, kết quả người ta đừng nói đến phản ứng, một cái liếc mắt cũng không nhìn, hoàn toàn làm như không thấy. Càng muốn mạng là hiện trường còn nhiều người như vậy, vì thế, cơ thể của vị thiên kim hơi run lên, thiếu chút nữa đã té xỉu, sau đó liền bụm mặt bật khóc chạy mất, đại khái trở thành bóng ma cả đời.

Phó Diệc Sâm run rẩy khóe miệng, tính cách này đặt ra, thật khiến người bi phẫn. Bất quá không thể không thừa nhận, diễn xuất của Tô Trạm quả thật làm người tán thưởng, nếu không phải hắn biết trong thân xác kia là một linh hồn khác, còn thật không nhìn ra chút sơ hở nào, bất luận là động tác tứ chi hay là biểu tình rất nhỏ trên mặt đều diễn đúng chỗ, tựa như từ khi sinh ra đã vậy. Ví như vừa nãy y xoay người lại, cho dù không có bất luận lời nào, cũng không biểu tình quá rõ ràng, nhưng đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng lại lộ ra một cỗ khí thế xa cách lạnh lùng, khiến người ta vô thức ngưỡng mộ truy đuổi nhưng lại không dám tới gần, giờ phút này y không phải Tô Trạm, y chính là người đứng đầu đế quốc thương nghiệp.

Phó Diệc Sâm biết y là một diễn viên rất tiềm năng, từ ban đầu khinh thường, đến càng về sau lén lút quan sát rồi bội phục, nhưng hắn cho tới bây giờ chưa từng xem y diễn ở khoảng cách gần như lúc này, không thể phủ nhận, bỏ qua một phần tình cảm riêng tư, chỉ bằng diễn xuất của y cũng đủ để Phó Diệc Sâm thật tâm thưởng thức.

Bất quá, mắt thấy Tô Trạm xoay người ra khỏi hội trường, Phó Diệc Sâm đột nhiên lo lắng, nhưng đúng lúc này, điện thoại vang lên.

“Lê thiếu, đều làm thỏa đáng.” Phó Diệc Sâm nghe xong liền không tự chủ được nhếch môi, hiệu suất không tồi.

Không nói đến du thuyền này của nhà bọn họ, chỉ bằng thân phận của nam phụ, phòng của hắn cũng tuyệt đối là cấp độ hoàng gia. Mà nam chính thân là “đế vương thương nghiệp”, không cần nói cũng được đãi ngộ cao cấp nhất, vừa khéo, phòng bọn họ ở cạnh nhau.

Chính bởi vì vậy, nữ chính vốn là được đưa cho nam phụ lại bị đưa đến phòng nam chính. Trước không chỉ trích công tác bảo an trên du thuyền quá qua loa, chỉ nói đến căn phòng “cấp độ hoàng gia”, phá khóa liền vào được à? Bất quá may mắn Phó Diệc Sâm đã quen với văn Mary Sue, tùy tiện vơ tay cũng được một nắm bug.

Trong nguyên tác, nữ phụ ác độc bởi vì khẩn trương nên nhớ lầm số phòng, mới dẫn đến vụ việc đưa đến sai giường, vậy Phó Diệc Sâm chỉ cần đem tráo đổi lại số phòng. Dựa theo tình tiết trong truyện, không phải vừa vặn đem nữ chính đưa đến phòng Phó Diệc Sâm sao?

Tuy rằng dựa theo kịch bản, nam nữ chính sau này khẳng định vẫn sẽ trùng hợp gặp mặt, nhưng ít ra phải ngăn cản bọn họ lần đầu tiên gặp mặt đã lăn lên giường. Đương nhiên, Phó Diệc Sâm tin vào nhân phẩm của Tô Trạm, nhưng hắn không tin vào cốt truyện đã trở nên ngày càng quỷ dị.

Vì thế trước khi tiến vào phòng mình, Phó Diệc Sâm vẫn như cũ chắc chắn cho là vậy. Nhưng hiển nhiên, tuy rằng hắn không đánh giá cao chỉ số thông minh của tác giả Mary Sue, nhưng hắn tuyệt đối đá đánh giá thấp sức mạnh của cốt truyện, đúng như hệ thống đã nói, nó yếu đi, thì sức mạnh của cốt truyện lại càng lớn.

Sau khi Phó Diệc Sâm trở lại phòng ngủ, việc đầu tiên làm là đến thẳng giường lớn nhìn xem, nhưng khiến hắn ngoài ý muốn chính là, nữ chính không như dự đoán của hắn nằm yên trên giường.

Phó Diệc Sâm sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nghĩ mình về sớm, nhưng rất nhanh liền phủ định loại khả năng này, bởi vì hắn rõ ràng đã nhìn thấy Tô Trạm lên lầu, đừng quên, Tô Trạm cũng biết trước nội dung, hơn nữa căn cứ vào biểu hiện của y ở vài thế giới trước, có thể y muốn đi theo đúng cốt truyện, tuy rằng hiện nay Phó Diệc Sâm cũng không biết mục đích thực sự của y. Cho nên dưới tình huống như vậy, không thể do hắn về sớm được.

Cuối cùng, Phó Diệc Sâm cũng nhận ra một vấn đề, kịch bản là nữ chính bị đưa đến giường nam chính, nói cách khác, cho dù hắn có đổi biển số phòng hay không, nữ chính như cũ vẫn sẽ bị đưa đến phòng Tô Trạm. Lúc này, Phó Diệc Sâm đã chân chính cảm nhận được ý tứ của hệ thống, sức mạnh của cốt truyện, quả nhiên đã lớn hơn rất nhiều.

Nhưng nếu thật như vậy, Phó Diệc Sâm càng thêm sốt ruột, cho nên cốt truyện rất có thể sẽ bắt Tô Trạm và nữ chính làm mấy chuyện kia? Tưởng tượng một chút, Phó Diệc Sâm liền đứng ngồi không yên, cân nhắc kĩ càng, hắn cuối cùng đứng dậy ra ngoài, sau đó quyết đoán gõ cửa phòng Tô Trạm.

Cửa vừa mở ra, Phó Diệc Sâm liền đối diện với một gương mặt cực kì khó coi, nhất là khi nhìn thấy người đến là Phó Diệc Sâm, vẻ không kiên nhẫn trên mặt y càng hiện ra rõ ràng, nhưng Phó Diệc Sâm dám chắc, trong nháy mắt nhìn thấy mình, đáy mắt người kia chợt lóe nghi hoặc, nhưng ngay lập tức đã bị lạnh lùng của y thay thế. Trước sau như một đem tâm tình của mình che dấu vô cùng kín kẽ, hoàn toàn dung nhập vào nhân vật.

Tô Trạm đương nhiên nghi hoặc, trong kịch bản làm gì có một đoạn thế này đâu, trong đầu đột nhiên nhớ lại âm thanh quỷ dị như xa như gần lúc mới đến, “Từ giờ trở đi, cậu chính là Cố Thần Phong… Xin hãy đi theo quỹ đạo của Cố Thần Phong cho đến cuối cùng… Cậu chính là Cố Thần Phong…” Y căn bản không biết là ai nói, càng không biết tại sao mình lại gặp phải loại chuyện quỷ quái này, hơn nữa còn rơi vào một cuốn tiểu thuyết Mary Sue não tàn.

Tô Trạm diễn qua không ít kịch bản Mary Sue, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thể loại cẩu huyết não tàn phi logic như vậy, Tô Trạm cũng đau đầu thật lâu mới tiếp nhận hiện thực này, dù sao đây cũng là phương pháp duy nhất để y trở về. Nhưng tình tiết chỉ vừa mới bắt đầu, sao lại lòi ra một cái lỗ bug rồi?

Vì thế, tại tình huống không rõ ràng trước mắt, Tô Trạm tính yên lặng theo dõi, “Có việc?”

Giọng nói mang theo chút thanh lãnh, nhưng lại vô cùng dễ nghe, là thanh âm của Tô Trạm không sai, bất quá nhìn ra được, người ta rõ ràng thật không muốn thấy Phó Diệc Sâm.

Sau khi biết được nam chính chính là bản thân Tô Trạm, đây xem như lần đầu tiên Phó Diệc Sâm đến gần y mà không mang theo mục đích xác minh, không thể nghi ngờ, tâm tình Phó Diệc Sâm lúc này rất vui vẻ, nhưng đồng thời cũng đau trứng không chịu được, bởi vì đối phương căn bản không biết hắn, không chỉ vậy, ngay cả ký ức ở mấy thế giới trước y cũng không có, đây rõ ràng là muốn ngược tâm hắn mà.

Phó Diệc Sâm đứng thẳng tắp, thu lại vài phần bất cần của nhị thế tổ, dù sao thì lần đầu gặp mặt vẫn nên lưu lại ấn tượng tốt thì hơn, bất quá, lời nói ra không hiểu sao lại lộ ra mùi vị lưu manh, Phó Diệc Sâm cũng thật bất đắc dĩ.

“Có thể… mượn phòng tắm của Cố tổng dùng một chút được không? Bên chỗ tôi bị hỏng.” Phó Diệc Sâm biết rằng cái cớ này dở tệ, vô cùng dở, nhưng không hiểu sao lại mượn cớ như vậy, dù sao mục đích của hắn chỉ là muốn thăm dò xem nữ chính rốt cục có ở phòng y không, nếu có, Tô Trạm nhất định sẽ không để hắn bước vào, nhưng hắn trăm triệu không ngờ phản ứng của người này sẽ thô bạo như vậy.

Nhà tắm hỏng? Tô Trạm chỉ cảm thấy đầu óc người này lẽ nào có bệnh, cả cái du thuyền này đều là của nhà hắn, hắn đến mượn phòng tắm chỗ mình? Còn nữa, hơn nửa đêm còn muốn mượn phòng tắm người khác là có ý gì? Không biết còn tưởng rằng hắn ta đang ám chỉ gì đó kìa! Quả nhiên không phải loại người tốt đẹp.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 2】

“Rầm” một tiếng, người ta đến câu từ chối cũng lười nói, lập tức đóng sầm cửa, kia có thể xem là vô cùng lưu loát. Trong nháy mắt đó, xấu hổ lan tràn toàn thân, Phó Diệc Sâm khó nhịn nhu nhu huyệt thái dương. Tổng cảm thấy đầu óc mình vừa nãy nhất định là chập mạch, rốt cuộc là nghĩ thế nào lại lấy một cái cớ thiểu năng trí tuệ đến vậy, nhưng hắn phát thệ, hắn hỏi câu này câu thật sự chỉ mang mục đích thăm dò, không phải muốn mượn phòng tắm gì đó.

Bất quá, vừa rồi Tô Trạm mở cửa đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc sơ mi trắng, cà vạt bị tháo xuống một nửa, cổ áo cũng đã cởi mất hai nút trên cùng, nhất là lúc nãy còn thoáng thấy trên cổ tay áo y hình như dính nước, chi tiết này khiến Phó Diệc Sâm vô cùng để ý, thậm chí còn gần như kết luận, nữ chính chắc chắn đang ở trong này.

Vì thế, Phó Diệc Sâm cắn răng một cái, mặt dày mày dạn tiếp tục gõ cửa. Trên thực tế, Phó Diệc Sâm là một người đàn ông có lòng tự trọng rất cao, nếu không sau ngần ấy năm lăn lộn trong giới giải trí, hắn cũng sẽ không kiên trì với nguyên tắc của mình như vậy. Nhưng trước mắt dù sao cũng chỉ là diễn kịch, hết thảy vì hoàn thành nhiệm vụ, trở lại hiện thực, quan trọng ở chỗ, người bên trong là Tô Trạm, cho nên hắn nguyện ý vứt đi thể diện.

“Rốt cuộc cậu muốn gì?” Tô Trạm hơi hơi nheo mắt, tổng tài đại nhân rõ ràng đã thiếu kiên nhẫn.

“Tiểu thư Chu gia có phải đang ở chỗ anh không?” Phó Diệc Sâm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, ngay khi sắc mắt của đối phương khẽ biến lại tiếp tục nói, “Người là của tôi, anh không thể chạm vào cô ấy.” Bất quá, ngoài miệng Phó Diệc Sâm đã nói xong, nhưng lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt Tô Trạm, tâm tình lộ ra trong đáy mắt kia, căn bản không phải là thứ dành cho tình địch.

Hai người chiều cao không hơn kém bao nhiêu, đều là loại hình chân dài cao ngất, nhưng khí chất lại khác xa nhau, Phó Diệc Sâm rõ ràng tùy hứng, có hơi lười nhác, cơ thể cũng thiên về khỏe mạnh cường tráng. Tô Trạm lại là nghiêm cẩn lạnh nhạt, so với Phó Diệc Sâm càng thêm tinh tế, tăng thêm một tầng băng sương kiêu ngạo, lộ ra dáng vẻ cấm dục mê hoặc.

Tô Trạm khó giải thích bị ánh mắt này giật tê, người này thân hình vô cùng xuất sắc, cho dù ở trong giới giải trí, cũng không tìm được mấy người đàn ông hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của y như vậy, nhưng quan trọng là, tính cách của vị nhị thế tổ này là loại hình y chán ghét nhất, huống hồ hành vi vừa rồi của hắn, Tô Trạm cũng không sinh ra được bao nhiêu hảo cảm, huống chi, Tô Trạm còn biết rõ hắn chỉ là một nhân vật giả tạo trong tiểu thuyết mà thôi.

Nhưng không thể phủ nhận, bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, mặt y không hiểu sao có chút nóng lên, y có một loại cảm giác rất quỷ dị, rằng người này giống như không phải đang nhìn Cố Thần Phong. Nhưng Tô Trạm là một người lý trí, năng lực tự khống chế số một, vì thế rất nhanh y liền nghĩ, nếu muốn đi hết kịch bản, đêm nay nữ chính nhất định phải ở tại phòng y không thể rời khỏi.

Cho nên, vẻ mặt Tô Trạm lúc này trầm xuống, “Lê Hạo, chú ý tới lời nói và việc làm của cậu, ” Nói xong, còn lộ ra một tia cười lạnh tràn đầy khinh thường, không chút nào che dấu trào phúng trong mắt, “Không phải ai cũng giống cậu có loại sở thích nhàm chán thấp kém như vậy.”

Phó Diệc Sâm khóe miệng giật giật, tiểu khả ái hay xấu hổ thích giả chết của tôi đâu? Nói chuyện ác độc như vậy? Thiết lập tính cách thế này khiến tôi rất tuyệt vọng a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.