Chồng Ma Của Em

Chương 49: Phiên ngoại kết thúc




Dịch Viễn Lưu lẩn đi trong doanh trại cuối cùng cũng đến được ôn tuyền một cách thuận lợi. Hắn và Tiểu Liên đã ước định rằng sau khi phóng hỏa đốt quân lương xong sẽ  gặp nhau ở ôn tuyền rồi cùng chạy trốn.

Vùng ngoại biên của ôn tuyền vốn được cây cối che chắn toàn một màu đen thẫm, chỉ trong chốc lát, phía chân trời đã bốc lên một ngọn lửa lớn, đó chính là chỗ  cất trữ lương lương thảo của Đan Mông. Ngọn lửa theo thế gió dần bốc  cao lên, dù đang ở rất xa cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng  keng keng báo động  không ngừng. Quân doanh hỗn loạn cả lên.

Kỵ mã không ngừng đi ngang qua bên cạnh Dịch Viễn Lưu, hắn lo lắng chờ đợi, chỉ thoáng chốc Dịch Viễn Lưu đã nghe thấy một tiếng bước chân rất nhỏ, đó là tiếng bước chân của một nữ tử chẳng có chút võ công nhưng chính chủ nhân của nó đã cho lương thảo doanh của Đan Mông một ngọn lửa, khiến kho lương bùng cháy, lửa liếm lên tận trời, toàn bộ quân doanh lâm vào sự hoảng loạn.

Tiểu Liên nghiêng ngả chui ra từ vùng cây cối rậm rạp, y phục đã bị cào rách vô số chỗ, trên mặt cũng có chút vết thương nhưng ánh mắt nàng sáng như sao trời. Dịch Viễn Lưu cười,  đưa tay nắm lấy thắt lưng nàng, nương theo bóng tối phi thân ra ngoài, một chưởng đánh gục kỵ mã ở phía trước, sau đó gọn gàng xoay người ngồi trên lưng ngựa.

Tiếp theo đó, hai tay hắn run lên, chân hắn căng cứng, thớt ngựa vung lên bốn vó chạy thẳng về phía trước, phong cảnh tụt lùi lại sau lưng hắn rất nhanh. Hắn sẽ trở lại được đại doanh của Dịch quốc. Phía trước ngực hắn truyền đến thanh âm hưng phấn của Tiểu Liên, giọng nàng còn có chút khẩn trương, “Đây là lần đầu tiên tiểu nữ cưỡi ngựa–“

“Cô nương chưa từng gặp qua Ô Tuyết, nếu là nó…” Dịch Viễn Lưu nói, nhắc tới bảo mã yêu quý của mình, trong lòng hắn lại trào lên thương cảm, “Chiến mã với một chiến binh mà nói, nó là chiến hữu gắn bó sinh tử. Cô nương sẽ không tưởng tượng được chúng trung thành và thông minh đến thế nào đâu, ở trên chiến trường, nó là chỗ che chở tốt nhất…”

Đúng lúc này phía sau truyền đến một tiếng hô, chiến mã dưới thân đột nhiên chồm lên giơ cao hai chân trước phát ra một tiếng hí dài. Tiểu Liên thét lên kinh hãi, Dịch Viễn Lưu nắm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa nhưng dù kỵ kĩ(1) của hắn cao siêu nhưng con ngựa kia lại không nghe sai sử. Dây cương siết đến nỗi con ngựa sùi bọt mép, còn tươm cả máu, phía đằng sau lại vang lên một tiếng hô, chiến mã đột nhiên quay đầu, chạy về phía đó.

Dịch Viễn Lưu thốt lên một câu: “Đáng chết”, vốn định một chưởng đánh chết nó nhưng lại không hạ thủ được hắn ôm lấy Tiểu Liên, nhảy xuống khỏi chiến mã, lăn vài vòng trên mặt đất mới có thể dừng lại được. Hắn cẩn thận dùng thân thể bảo vệ cho nàng khỏi bị thương nhưng chính bản thân hắn lại bị đá sắc đâm không nhẹ.

Hóa ra là do Dịch Viễn Lưu không dùng nhiều nội lực lắm, lúc đánh ngã binh sĩ kia vẫn chưa dùng toàn lực, chỉ định đánh cho hắn ngất xỉu thôi nhưng không ngờ người Đan Mông thân thể cường tráng, lại tinh thông tuần mã thuật, binh lính kia sau khi bị hôn mê thì tỉnh lại rất nhanh liền cất tiếng hô muốn tìm lại chiến mã của mình vì thế Dịch Viễn Lưu chỉ có thể núp trong bụi cây cối đen tối, đau đớn toàn thân vì ngã ngựa, giương mắt mà nhìn chiến mã chạy theo hướng phát ra tiếng hô.

“Dịch công tử, người có sao không?” Tiểu Liên vội vàng hỏi. Dịch Viễn Lưu  nhìn theo phương hướng chiến mã biến mất, trong mắt thoáng qua một chút u buồn: “Đúng là hảo mã.” Hắn thản nhiên nói, đứng dậy rồi đỡ Tiểu Liên đứng lên, cười khổ: “Chúng ta có chút phiền phức.”

Lời nói còn chưa dứt, hắn đột nhiên xoay người, phản thủ đâm ra một kiếm, xẹt qua phía bên trái đâm đến binh sĩ Đan Mông muốn đánh lén, thanh kiếm này cũng là do vừa này hắn thuận tay lấy đi của binh sĩ kia, tuy chẳng phải thần binh lợi khí gì nhưng cũng coi như là có cái hộ thân. Binh lính kia kinh hô một trận, một kiếm của Dịch Viễn Lưu mang theo lực đạo thật lớn, kiếm hoa từ phía bên hông hắn vươn lên đến bả vai trái, mang theo khí thế liều lĩnh.

Tiểu Liên cố nén một tiếng kêu kinh hãi, trước đó nàng chưa bao giờ nhìn thấy Dịch Viễn Lưu giết người, với nàng, ấn tượng về hắn vẫn chỉ là một vị công tử ốm yếu, cho dù đã biết hắn là Nhị hoàng tử Dịch quốc nhưng cũng chỉ là một sự nhận thức mông lung, nàng chưa bao giờ chân chính thấy được thân thủ của hắn, không ngờ lại nhanh và ngoan lệ đến thế.

Xung quanh truyền đến từng trận bước chân, Đan Mông quân binh đã phát hiện ra bọn họ, chúng không hoảng hốt chút nào, quả là đã được huấn luyện rất tốt. Dịch Viễn Lưu nắm chặt kiếm trong tay, tay kia vươn ra bảo vệ Tiểu Liên, muốn nàng đứng phía sau lưng mình. Tiểu Liên cảm thấy sống mũi cay cay nhưng quân Đan Mông cũng không cho nàng chút thời gian mà cảm động, một binh sĩ cầm kiếm vọt tới chỗ Dịch Viễn Lưu, Tiểu Liên cảm thấy tầm nhìn của mình đột nhiên bị che lấp, lúc nhìn rõ thì kiếm của Dịch Viễn Lưu đã đâm từ phía sau lưng xuyên thẳng qua ngực của binh lính đó, máu tươi tràn ra, nhuốm lên váy của Tiểu Liên khiến nàng kinh hô một tiếng, Dịch Viễn Lưu thực xin lỗi nói: ” Vô cùng xin lỗi.”

“Không, không sao…” Tiểu Liên lắp bắp nói, nàng cũng không thật sự hiểu được rốt cuộc Nhị hoàng tử Dịch quốc là loại người gì, hắn thiện lương  hay lãnh khốc vô tình, nhưng nàng biết hắn là kẻ giữa lúc sống còn vẫn sẽ vì việc máu tươi nhuốm đẫm váy nàng mà thật tình hướng đến một nha hoàn như nàng mà giải thích.

Góc nhìn lại biến đổi, Dịch Viễn Lưu từng bước lùi laị phía sau, phản thủ, đưa một kiếm đâm sâu vào bụng một kẻ đánh lén, sau đó hắn nắm chặt thanh kiếm, tựa sát vào thân thể kẻ đó đẩy lùi về phía chỗ cây cối dày đặc. Nội lực cửa hắn hiện tại là hữu hạn, phải sử dụng tiết kiệm. Cước bộ của hắn đã có chút phù phiếm, hắn phải mau chóng ly khai khỏi đại doanh của Đan Mông, tiến vào Ô Lý Tát Mãn Giang.

Nếu trốn không thoát thì chỉ có chết, bởi vì dù có chết hắn cũng không cho phép mình rơi vào tay người kia thêm một lần nữa.

Hắn lại huy kiếm cắt qua yết hầu của một binh lính nữa, máu tươi túa lên mặt hắn, nhưng hắn chớp mắt một cái cũng không, chỉ nhìn chằm chằm vào những binh sĩ trước mặt. Chỉ có một tiểu đội, nếu hắn giết sạch bọn họ thì có lẽ sẽ tranh thủ được một chút thời gian tuy rằng ước chừng có hơi xa vời.

Binh lính Đan Mông mặc dù kiếm pháp không cao minh nhưng số lượng lại nhiều, Dịch Viễn Lưu chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể trào lên cuồn cuộn, nếu không phải nội lực của hắn lúc này hầu như không có, hắn sẽ không khống chế được  việc chúng chạy tán loạn khắp thân, thể nào cũng tẩu hỏa nhập ma. Lại một kiếm đâm tới, hắn lách người, đưa tay kéo Tiểu Liên bước đi, kiếm phong xẹt qua vai trái của hắn, trong nháy mắt máu đã chảy tràn ra nhưng kiếm của hắn đã cùng lúc xuyên qua bụng của đối phương, hắn muốn nhanh chóng rút kiếm ra nhưng kiếm đã cắm sâu trong thân thể địch nhân nên hắn đành phải buông tay để nó cùng thi thể kia rơi xuống đất.

Hắn thở hổn hển, cố gắng đè áp huyết khí nhộn nhạo trong người, tự cười nhạo rằng nếu đêm nay hắn trốn không thoát, ít ra hắn có thể chết ở đây, cũng không bị rơi vào tay Sách Lôi.

Một trận gió lạnh truyền đến,  khí phách như khai sơn phá thạch, hắn hoảng hốt, đến khí lực để né tránh cũng không có, chỉ kịp vận sức kéo Tiểu Liên đến sát bên cạnh, dùng thân thể của chính mình ngăn lại đao quang đang bổ về phía nàng. Tiểu Liên không biết làm sao, chỉ nắm lấy vạt áo của hắn, Dịch Viễn Lưu đứng còn không vững cố ôm lấy Tiểu Liên, đao phong chém lên lưng hắn tạo thành một vết thương lớn, máu tươi chảy tràn ra trong khoảng khắc, nhiễm hồng lên cả phần lưng Dịch Viễn Lưu. Hắn quay đầu lại nhìn thấy kẻ đánh lén kia là Ba Thái, hai mắt Ba Thái đỏ ngầu lên,  chừng như là vì chính mắt nhìn thấy một kẻ nam sủng như hắn đã giết chết bao nhiêu huynh đệ của y, dáng điệu của y như muốn băm nát hắn thành thịt vụn.

Thêm một đao chém xuống, Dịch Viễn Lưu đem Tiểu Liên đẩy ra khỏi lồng ngực mình, hắn cúi xuống, nhìn như một con thú hoang dại hướng về phía khố hạ của Ba Thái, người nọ không nghĩ đến một hoàng tử vốn ngạo mạn lại có thể làm cái việc này không khỏi ngẩn người ra, Dịch Viễn Lưu nắm chặt lấy mắt cá chân y, vận lực kéo, thân thể đồ sộ của Ba Thái ngã lăn ra đất.

Trong khoảnh khắc thân thể của y rơi xuống đất, Dịch Viễn Lưu xoay người tránh đi, sau đó nhanh nhẹn trở mình, vọt lên từ phía sau lưng y, Ba Thái còn chưa kịp phản ứng thì chủy thủ trong tay Dịch Viễn Lưu đã hung mãnh cắm sâu vào cổ hắn.

Nhìn tướng quân chết trận, bọn lính nhất thời không biết phải làm sao, dưới ánh trăng, kẻ đáng sợ như lệ quỷ kia lại ngẩng đầu, hướng đến tiểu nữ tử đang đứng sững vì bị dọa hoảng, mỉm cười: “Lại đây, Tiểu Liên.”

Tiểu Liên không động đậy, nàng đứng đó nhìn hắn, xung quanh hắn đều là máu tươi và thi thể, nàng u buồn, thống khổ, lắc đầu nói: “Tiểu nữ ở đây chỉ biết liên lụy đến người mà thôi.”

“Không, chúng ta cùng nhau quay về Dịch quốc, Tiểu Liên.” Dịch Viễn Lưu nói, dùng sức rút ra thanh chủy thủ vẫn cắm sâu trong thi thể của Ba Thái, cố gắng đứng thẳng, hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng là chân tay hắn như nhũn cả ra.

Tiểu Liên nhẹ nhàng lui từng bước, ôn nhu nói: “Nhị hoàng tử, trong nước ta đều nói ngài là  chiến thần của Dịch quốc chúng ta, chỉ cần ngài đứng trước ba quân tướng sĩ, quân đội Dịch quốc chúng ta tuyệt đối sẽ vĩnh viễn bất bại, lãnh thổ của Dịch quốc cũng sẽ không rơi vào tay giặc dù chỉ một phân một tấc. Ngài biết không?” Nàng cười rộ lên, ” Tiểu nữ vẫn nghĩ ngài phải vô cùng cao lớn, bộ dáng phải vô cùng hung bạo nhưng mà hiện tại nhìn thấy ngài… người xem đi, gầy yếu đến vậy thật làm cho người khác lo lắng, nhưng mà tiểu nữ chưa bao giờ tin tưởng mãnh liệt như lúc này, người là hy vọng của Dịch quốc chúng ta, người có thể bảo hộ chúng ta không chịu bất cứ thương tổn nào.”

“Tiểu Liên–” Dịch Viễn Lưu kêu lên, thiếu nữ nhìn hắn mỉm cười, “Người nhất định phải trở lại Dịch quốc đi, Nhị hoàng tử, hãy làm cho quốc thổ của chúng ta không rơi vào tay giặc, những người dân Dịch quốc không bị nô dịch giống như ta, thỉnh người… đừng đến đây!”Nàng kêu lên, nhặt lấy một thanh kiếm trên đất, nhằm đúng vào ngực mình, “Nhị hoàng tử, tiểu nữ không thể làm liên lụy đến người, người còn nhiều chuyện phải làm lắm.”

Nàng nói xong liền chậm rãi thối lui về phía sau, phía sau nàng là thanh âm giận dữ của binh lính Đan Mông, Dịch Viễn Lưu trong lòng biết rõ rằng hướng nàng đang đi đến là đường đến địa ngục.

“Tiểu Liên!!”hắn hét lớn, tiến lên về phía trước, sau lưng hắn truyền đến thanh âm của đao kiếm, hắn cường mãnh xoay tay lại, chủy thủ bay ra ngoan lệ cắm vào yết hầu của một sĩ binh gần nhất, hắn quát lớn: “Cút ngay–“

Hắn vừa tức giận vừa vội vàng, khí huyết trong cơ thể dường như đều dồn cả lên yết hầu, cổ họng hắn có vị ngọt, hắn cắn chặt răng, muốn nuốt ngược lại ngụm máu đang cố tràn ra nhưng mà khóe môi hắn vẫn tràn đầy vị máu, hắn quay đầu, hung tợn nhìn về phía những binh lính Đan Mông ở phía sau, trong bóng đêm, hắn đứng cạnh binh sĩ bị giết, sát khí ngập tràn tựa như lệ quỷ nhưng lại thê diễm không nói nên lời làm cho những người gần đó nhất thời không dám đến gần.

“Đại soái nói người này là hoàng tử của Dịch quốc, nhất định phải bắt sống.” Thanh âm của một binh sĩ nào đó truyền đến từ phương xa.

Dịch Viễn Lưu nhếch môi, lại nhớ đến lời nói lạnh băng của người đó, “Hắn– đương nhiên là để ta tự tay trảm sát trước trận tiền!” Tự tay trảm sát trước trận tiền? Nghĩ lại, thật nực cười. Không, Sách Lôi, ngươi sẽ không có cơ hội làm vậy, ngươi bắt được ta, nhục mạ được ta, nhưng lại quản không được ta đi tìm chết.

Dịch Viễn Lưu hít vào một hơi dài, áp chế trái tim vừa thoáng xao động, gió cuối thu mang theo thứ hơi lạnh giá băng của mùa đông nhưng thân thể hắn đột nhiên khô nóng khác thường, trong người hắn có một cảm giác gì đó khó nói  thành lời, mãnh liệt đấu đá lung tung.

….

Binh lính Đan Mông đông như kiến, nhanh chóng tiến đến hình thành một vòng vây, có vài người không sợ chết đã muốn thử tấn công, mũi chân Dịch Viễn Lưu khẽ xoáy xuống đất, sử một chút lực. Không hề lường trước, thân thể hắn chưa bao giờ nhẹ đến thế, tựa như có thể bay bổng lên trời, tâm hắn động.

Chẳng lẽ vừa nãy phá vây đã dùng hết toàn bộ khí lực sao?

Tiếng vang vọng của quân côn bổ tới càng lúc càng gần, bất đắc dĩ, Dịch Viễn Lưu đành phải dùng hai bàn tay tiếp lấy, thân thể mượn đà tấn công của đối phương phiêu động về phía trước, hy vọng có thể mượn lực tá lực tránh đi một phần sát thương.

Dựa theo kinh nghiệm trên chiến trường, hắn đã chọn đúng lựa chọn tốt nhất, côn phong đem hắn quăng xa ra quá ba trượng vừa đúng chỗ hổng của vòng vây, cũng cách chỗ của Tiểu Liên không xa lắm.

Hắn vươn tay, lạnh lùng nói: “Tiểu Liên, mau đến đây.” Thời gian của bọn họ đã không còn nhiều lắm, chỉ lát nữa Sách Lôi sẽ đuổi đến đây, chỗ rừng núi thâm u này chính là tuyệt địa của hắn.

Đại địa như rung chuyển, tiếng ngựa hí giữa vùng núi rừng tĩnh lặng vang lên kinh tâm động phách, cùng với thanh âm này, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm nổ vang, chẳng biết là từ lúc nào, bầu trời màu lam trong sáng đã bị bao trùm bởi tầng tầng mây đen, một tia chớp xẹt qua, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, hắn nhìn thấy gương mặt của Tiểu Liên… Hoảng sợ, bi ai… sau lưng nàng đã có hai gã sĩ binh Đan Mông, không cao lắm, cũng không cường tráng nhưng bọn họ đã nắm chặt lấy cánh tay của Tiểu Liên.

Chậm rồi sao?

Dịch Viễn Lưu ngơ ngác nhìn.

Thanh kiếm trong tay Tiểu Liên đã cắm thật sâu vào ngực nàng, miệng vết thương đỏ sẫm một màu máu khiến đôi mắt Dịch Viễn Lưu đau nhức, hắn trơ mắt nhìn vết máu nhanh chóng loang rộng với một tốc độ không thể ngăn cản được, đem y phục thanh lịch của Tiểu Liên nhiễm lên một tầng huyết hồng tiên diễm.

“Đi mau.. mau đi..đi” Thanh âm của Tiểu Liên càng lúc càng manh, thân người nàng mềm oặt, ngã xuống đất.

“Aaa–.” Dịch Viễn Lưu ngửa mặt lên trời thét dài, đoạt lấy trường kiếm của tên binh sĩ đánh lén hắn, phản thủ, bổ lại một kích, kẻ đó lập tức té trên mặt đất. Hắn xoay người nhảy lên chiến mã của kẻ đó, phóng về phía trước, thúc ngựa phi đi như bay. Phía trước chính là con sông đó, chính là chiến hào thiên nhiên của Dịch quốc- sông Ô Lý Tát Mãn.

Tiếng rít dài của hắn quanh quẩn trong những sơn cốc, thanh lãnh, thê lương, người nghe thấy thanh âm đó đều nhất thời kinh hãi. Các quân sĩ không tự chủ được mà lui về phía sau, cuồng phong thổi loạn, mưa to trút xuống, cơn mưa tháng mười chỉ trong chớp mắt đã làm lụi tàn đi những ngọn đuốc đang hừng hực cháy sáng trên tay Đan Mông binh sĩ, vầng mây đen vô biên vô hạn đã che lấp tất cả ánh sáng, trừ những tia chớp ngẫu nhiên xẹt qua bầu trời le lói trong chốc lát thì cả thiên địa đều là một mảng hắc ám.

Lúc sấm vang rền lần thứ nhất, Sách Lôi đã thấy không ổn, vào lúc đêm tối, rừng núi là nơi dễ dàng ẩn nấp nhất, hơn nữa còn có mưa to gió giật, đúng là thượng thiên ban thưởng cho hắn một cơ hội tốt để trốn thoát.

Khoách Nhĩ Thái giục ngựa chạy lên: “Đại soái, thương thế của người quan trọng hơn, việc bắt Dịch Viễn Lưu hãy giao cho thuộc hạ đi.”

Sách Lôi lắc đầu, cổ y vẫn ẩn ẩn đau, dù đã được băng bó qua nhưng vẫn có máu chảy ra. Dịch Viễn Lưu do vội vàng cũng không thể giấu y một cách kín đáo được, rất nhanh chóng, quân sĩ đã phát hiện ra y.

Nhưng mà có điểm không hay lắn, dáng điệu thảm hại này của y đều bị bộ hạ nhìn thấy hết. Y hơi cười khổ– chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà hai lần bị thương trong tay của một tù bình, vô luân như thế nào cũng không thể xử lý qua loa tắc trách như lần trước được. Nếu bắt lại được Dịch Viễn Lưu, liệu còn có thể nào giữ hắn lại tại đại trướng của mình đơn giản như vậy không đây?

Nếu thuộc hạ tiền trảm hậu tấu, mang đầu Dịch Viễn Lưu đến gặp y thì sao— Trái tim của Sách Lôi co thắt lại.

Y nghiêng đầu nhìn Khoách Nhĩ Thái, ánh mắt của vị lão tướng vẫn dõi theo y, tựa hồ như đợi y hạ mệnh lệnh cuối cùng.

“Ta muốn tự tay bắt hắn.”

Y tin tưởng rằng Khoách Nhĩ Thái đã sớm ngập tràn sát ý với Dịch Viễn Lưu, trong phút chốc, đầu óc y chẳng có một ý niệm nào cả, y chỉ hi vọng có thể nhìn thấy lại một lần nữa đôi mắt trong trẻo, kiêu ngạo đó, nhưng cũng lại lo lắng rằng nếu y gặp lại hắn thì đó là lúc hắn phải chết.

Lần này để bắt Dịch Viễn Lưu, toàn bộ kỵ binh tinh nhuệ đều đã được điều động, những cây đuốc được đốt lên thành một hàng uốn lượn như một con hỏa long dài chừng một dặm, tiến về phía trước rất nhanh, phần cuối của hỏa long cách một gò đất  không xa lắm, rất nhiều ánh lửa tụ tập về nơi đó.

Hiển nhiên, Dịch Viễn Lưu đã bị bao vây ở đó.

Chỉ cần có đủ người, y có thể một lần nữa bắt lại nam tử đầy ngạo khí đó.

Nhưng mà bắt được hắn trở về rồi thì sao?

Y nhớ tới khoảng khắc mà chủy thủ của Dịch Viễn Lưu đâm đến yết hầu của hắn, ánh mắt Dịch Viễn Lưu kịch liệt phẫn nộ, còn có tuyệt vọng, thống khổ và tựa hồ như còn vương một chút tình ý nào đó khó hiểu rõ…

Y sờ sờ cổ của mình, thật là cửu tử nhất sinh, nếu không phải có binh sĩ kia, y dám khẳng định bây giờ đã trở thành một vong hồn dưới tay Dịch Viễn Lưu rồi—những lúc gần đây, mỗi khi cao trào qua đi, người kia vô lực, cuộn tròn tựa sát vào lồng ngực của y, khi đó y đều có một loại ảo giác, người này—là tình nhân của y.

Nhưng ảo giác chung quy vẫn là ảo tưởng sai lầm, Dịch Viễn Lưu muốn giết y, điều này tuyệt đối không thể nghi ngờ.

Bất quá trong lòng y vẫn không mất đi cái ý niệm mà y đã xác định từ trước: bản thân y không muốn hắn chết.

Nhưng mà bắt hắn trở về rồi…y khẳng định con đường phía trước của hắn là tử lộ.

Sách Lôi nắm nhanh dây cương, không tự chủ được mà khiến tốc độ chậm lại. Kẻ luôn mạnh mẽ, anh minh, quyết đoán như hắn giờ phút này đây đang đắm chìm trong những ý niệm mâu thuẫn dây dưa không ngớt,

Khoách Nhĩ Thái cau mày nhìn chủ soái của mình, thanh âm vẫn lộ vẻ cung kính: “Đại soái, mạt tướng đề nghị phái ba ngàn quân sĩ của Tả doanh tại vùng  phụ cận này quây thành hình quạt, chúng ta khép dần vòng vây tróc nã, đến hừng đông ngày mai nhất định có thể bắt được hắn. Lương thảo lần này bị đốt, tuy không bị hủy hết hoàn toàn nhưng cũng làm quân tâm rung chuyển. Lập tức đem hắn đến tế cờ chẳng những có thể kích khởi ý chí chiến đấu của quân ta mà còn có thể làm cho đối phương nghe tin mà sợ mất mặt. Chiến cuộc đã dằng dai lâu quá rồi.”

Lời đề nghị của Khoách Nhĩ Thái phi thường đúng, hợp tình lại hợp lý, chủ soái không thể nào làm bậy được cũng không thể bỏ mặc không nghe.

Quả nhiên, ánh mắt Sách Lôi hơi động.

Đúng lúc này cách đó không xa, tại chỗ những ngọn đuốc đang hừng hực thiêu đốt đột nhiên truyền đến tiếng hét dài,  một tiếng lại một tiếng, vô cùng thê lương, tiếng hét vang vọng giữa bầu trời đêm xơ xác tiêu điều này thật khiến người ta không tự chủ được mà rùng mình.

Thanh âm của Dịch Viễn Lưu.

Đã xảy ra chuyện gì rồi? Hắn bị thương sao? Lâm vào đường cùng rồi vẫn còn ngoan cố chống cự?

Đôi tròng mắt của Sách Lôi đột nhiên căng lên. Y dừng ngựa, giơ tay phải lên, mọi người đều theo lệnh y ngừng lại. Thiết kỵ quả là kỷ luật nghiêm minh, khiến địch nhân vừa nghe tên đã sợ mất hồn.

“Khoách Nhĩ Thái, ngươi đem quân về trước đi.” Y chậm rãi lên tiếng.

“Đại soái…”

“Chuyện hôm nay xảy ra có lẽ địch nhân đã sớm chuẩn bị từ trước, nhân lúc chúng ta không phòng bị mà đánh lén ngươi trở về trước chủ trì quân vụ ta mới yên tâm được.”

Gương mặt Sách Lôi không chút biến đổi, hạ lệnh xuống dưới, chuyện hôm nay y dám cược rằng chỉ  là quyết định của một mình Dịch Viễn Lưu, hiện tại càng ít người càng dễ dàng cho y hành động.

Còn về việc y sẽ làm gì, chính y cũng không hiểu được.

Khoách Nhĩ Thái vô cùng khẩn trương, cơ hồ như muốn nắm lấy dây cương của Sách Lôi mà ghì lại: “Đại soái, người không thể một mình mạo hiểm…”

“Đừng bắt ta phải lặp lại mệnh lệnh một lần nữa, Khoách Nhĩ Thái tướng quân.” Sách Lôi nhìn Khoách Nhĩ Thái không chớp mắt, lạnh lùng nói: “Phía trước đã có mấy trăm binh lính tinh nhuệ, ta làm sao lại là một mình mạo hiểm.”

Đuổi được Khoách Nhĩ Thái đi rồi, Sách Lôi vội vàng phóng ngựa lên trước, ngựa của y là loại tốt nhất, bản thân y kỵ thuật vốn hoàn mỹ, cho dù trong đêm đen vẫn phóng đi như gió nhưng mà mưa to lại trút xuống ngăn trở tầm nhìn của y, đợi đến lúc y đến được chỗ những cây đuốc đang rọi sáng thì y hốt nhiên có một loại ảo giác—tựa hồ như y đã mất cả đêm dài mới đến được đây.

Y nhìn lên tình cảnh phía trên sườn núi, không khỏi sửng sốt.

Máu… nơi nơi đều là máu.

Là máu của Dịch Viễn Lưu sao? Tâm y run lên từng đợt.

Trong thứ ánh sáng chớp loáng tuyết trắng của một tiêng chớp nháng quá bầu trời, giữa những thương binh nằm đầy đất kia không có thân thể quen thuộc của người đó, trong lòng y hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

“Hắn đâu?”

Tựa hồ như một bách phu trưởng vẫn đang kinh hồn táng đởm chưa định thần lại được báo cáo với y: “Thuộc hạ vô năng, tù binh thừa dịp mưa to đã đào tẩu, quân ta đã bố trí nhân thủ đuổi theo.”

“Hướng nào?”

Bách phu trưởng chỉ chỉ vào một cái đường hẹp quanh co.

Sách Lôi nao nao, địa hình bốn phía y đã rất quen thuộc, hai con đường phía sau núi này đều thông về phương nam nhưng một đường là dẫn đến một bãi sông bằng phẳng còn đường kia lại dẫn đến một đỉnh núi cô tuyệt không có đường thoát.

Vì bị đuổi giết trong đêm tối, Dịch Viễn Lưu đã chọn nhầm con đường dẫn đến tuyệt lộ kia…

Dịch Viễn Lưu ơi Dịch Viễn Lưu, đây là trời cao cũng không muốn ngươi trở về cố quốc sao? Vẫn là đã định sẵn ngươi phải trở về trong tay ta?

Chú mục nhìn lên phía đỉnh núi xa xa, Sách Lôi vung dây cương hướng về phương hướng đã được chỉ mà phóng đi. Dọc theo đường đi y nhìn thấy có mấy thớt ngựa lăn trên mặt đất cũng thấy binh sĩ bị thương tựa vào ven đường nhưng y bất chấp, hiện tại y không nghĩ được nhiều đến thế, một mach lướt qua bọn họ đi thẳng về phía trước.

Trong đầu y chỉ có mọt ý niệm là nhất định phải nhìn thấy Dịch Viễn Lưu, nhìn thấy hắn còn sống thì y mới có thể an tâm được.

Cây cối hai bên cứ thế chạy nhanh qua trước mặt, rất nhanh, con đường nhỏ đã uốn lượn dẫn lên đỉnh núi.

Một đạo cô phong bất ngờ thổi qua vách núi thẳng đứng như đao nhọn.

Xoay người xuống ngựa, Sách Lôi mang theo truy binh phía sau chạy lên sơn đạo. Dọc theo đường đi đều có thương binh ngã ở ven đường, điều này cũng minh chứng rằng Dịch Viễn Lưu thủy chung không thể thoát được truy binh dũng mãnh của y.

…Cuối cùng, ở phía xa xa, cách chừng mấy chục bước, nơi đỉnh núi vươn thẳng lên trời.

Một tia chớp sáng trắng xẹt qua bầu trời, chiếu sáng chân núi tối đen như mực cũng chiếu sáng lên chỗ người kia đang lạnh lùng giằng co cũng mười mấy quân sĩ.

Dịch Viễn Lưu…

Cả người hắn đầy vết máu nhuốm lên vạt áo đã phiến phiến thành từng mảnh vụn, trên người hắn hững hờ một tấm áo choàng màu đen. Dây cột tóc đã chẳng biết tuột mất từ khi nào, mái tóc đen dài dưới làn mưa lạnh như băng dính sát trên gương mặt tuấn mỹ vô trù của hắn, duy chỉ có cặp mắt rạng rỡ lan tỏa thứ ra thứ quang hoa lấp loáng là vẫn như cũ tản ra vẻ kiêu ngạo cùng lạnh lùng không thể che giấu.

Đúng vậy, chính là cặp mắt đó, chính nó lúc ở trước trận tiền của quân đội hai bên từng khiến y khắc ghi thật sâu.

Ánh mắt khinh miệt lướt qua đám truy binh mới đến tăng viện, Dịch Viễn Lưu vừa muốn dời mục quang đi thì lại đột nhiên chấn động.

Trung tâm của đám người đó, có gương mặt lạnh lùng khiến khẻ khác hít thở cũng khó khăn, có ánh mắt cường liệt của người nam nhân đó, y không phải chỉ là một truy binh bình thường, y là Sách Lôi.

Rốt cuộc là hắn muốn hay không muốn gặp đây…

“Không kịp đâu, ngươi đã … không thể trở về được nữa rồi.” Thanh âm băng lãnh trầm thấp, như giọng nói của ác ma vang lên bên tai hắn, như một nhát búa đánh vỡ nát tâm của hắn.

Đúng không? Thật sự hắn không thể trở về được nữa sao? Hắn nhìn xuống phía dưới vách đá dựng đứng, lại nhìn nước sông phía dưới như ba đào đang gào thét giận dữ, hơi hoảng một chút.

Trong lòng hắn chưa có tính toán gì cả, những hình ảnh từ trước đến nay cứ thế hiện về một cách hỗn độn, trước mặt cả ngàn người đang đứng, trong một khắc, hắn buông lỏng tâm thần, nhìn Sách Lôi, mỉm cười.

Trong ánh lửa, thân ảnh Sách Lôi hiện lên trong mắt hắn, hắn cười, lạnh nhạt tự giễu mình, quyết tuyệt mà kiên định.

….

Khoách Nhĩ Thái nghiêng nghiêng ngả ngả mà chạy đến đỉnh núi, trong lòng ảo não khônng thôi— trách không được  y  luôn thấy trên người  nam sủng kia có thứ cảm giác kỳ quái, khiến y cảm thấy được khí thế bức người, hóa ra đó chính là Nhị hoàng tử của Dịch quốc, là kẻ mà đã lần lữa cầm chân đại quân của bọn họ ở phía ngoài Tuyết thành, là tướng lãnh thủ thành của Dịch quốc.

Hiện tại kẻ đó đang ở phía trước, bị Sách Lôi tướng quân tự mình truy sát. Dọc theo đường hắn đi đều có binh sĩ bị thương ngã xuống ven đường, người kia đơn thân độc mã lại có thể đánh đến mức này ư?

Bất quá hắn có chạy cũng tuyệt đối không được, phía trước là tuyệt lộ, cho dù không chết trong tay truy binh thì hắn có thể chạy được đến đâu? Sách Lôi đại soái đã đuổi đến phía trước, có lẽ mình tiến lên thêm vài bước nữa là có thể nhìn thấy Sách Lôi đại soái tự thân đem tên hoàng tử kiêu ngạo của Dịch quốc đó về.

Là bắt sống hay là sẽ mang đầu của hắn về?

Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, Khoách Nhĩ Thái cuối cùng cũng đã lên đến đỉnh núi.

Yên tĩnh. Y cùng tất cả mọi người giống nhau, vô cùng kinh ngạc mà nhìn thấy một thân ảnh thẳng tắp, ngạo nghễ, quay đầu lại, cười ảm đạm rồi thả người nhảy xuống từ đỉnh cao trăm trượng.



“Dịch Viễn Lưu!”Giữa mưa gió, giữa cuồng phong, Khoách Nhĩ Thái nghe thấy rõ ràng từ cổ họng của Sách Lôi đại soái phát ra một tiếng rống lớn, thê lương mà khiếp sợ.

Trừ bỏ sự khiếp sợ, Khoách Nhĩ Thái tựa hồ còn có cảm giác kỳ quái rằng, trong tiếng rống đó còn có sự hoảng sợ cùng đau xót.

Điên cuồng bước lên phía trước, Sách Lôi từng bước từng bước đạp lên vách đá, tại một khắc đó, Khoách Nhĩ Thái thậm chí có thứ cảm giác vớ vẩn rằng—đại soái dường như muốn nhảy xuống theo người kia.

Khoách Nhĩ Thái cuống quýt tiến lên, kinh hoảng giữ chặt lấy Sách Lôi đang lung lay như sắp ngã: “Đại soái, cẩn thận!Nguy hiểm!”

Sách Lôi chậm rãi quay đầu lại, dùng đôi mắt đỏ sậm trừng trừng nhìn Khoách Nhĩ Thái, không nói. Ánh mắt đó làm cho Khoách Nhĩ Thái âm thầm kinh hãi, nhất thời không biết phải nói cái gì.

“…”Lẳng lặng nhìn Khoách Nhĩ Thái một cái, ánh mắt Sách Lôi trở nên luống cuống, trầm giọng quát: “Người đâu…Xuống hạ du tìm cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Quay đầu lại nhìn xuống dòng sông phía dưới đỉnh núi, thanh âm của y trầm thấp mà ẩn hàm sự cuồng mãnh của lôi phong: “Hắn nhất định sẽ không chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.