Chồng Khờ

Chương 6




Ads Điện thoại nhấc lên:

- Tề Nhạc. Thế nào, ngày đầu tiên đi làm có quen không?

Thanh âm của Tuyết Nữ có chút đùa giỡn microphone bên kia truyền đến.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Em cảm thấy anh quen được sao? Anh là người tự do đã quen. Sớm biết như vậy thì không đáp ứng bọn họ.

Tuyết nhi buột miệng cười nói:

- Anh đó. Nên kiên nhẫn một chút a. Tập đoàn Kỳ Lân chúng ta sớm muộn gì cũng phải do anh tới quản lý. Thừa dịp lúc này vừa vặn học một ít. Tốt rồi, em còn có nhóm sản phẩm thứ ba phải phân phối, không nói chuyện với anh nữa. Hiện tại nguồn tiêu thụ sản phẩm của công ty chúng ta không thể nói gì hơn, thời điểm nhóm sản phẩm thứ hai đưa ra thị trường, chỉ có ba ngày thì toàn bộ bán hết rồi, không thể không đem nhóm sản phẩm đưa ra thị trường thứ ba. Không ngờ phát hiện tích lũy tư bản của công ty đã tăng trưởng rất nhanh. Chị Nguyệt Quan nói muốn tiếp tục tuyển thêm công nhân khuếch trương quy mô công ty lên. Nếu như hết thảy như trước thuận lợi như vậy thì chúng ta liền chuẩn bị mở quốc tế thị trường rồi.

- Vậy được rồi, chính các em coi rồi làm tốt là được. Dù sao tập đoàn là giao cho các em. Đúng rồi, thu nhập của các em nhớ phân ra một bộ phận tiền từng bước trả hết cho bên tập đoàn Long Vực.

Tuyết Nữ trầm mặc bỗng chốc về sau, mới nói:

- Tề Nhạc, Tiền của tập đoàn Long Vực bên kia, bác trai đã thay chúng ta trả. Bác sợ anh mất hứng nên bảo chúng em đừng nói cho anh biết. Bất quá, em cảm thấy anh sớm muộn gì cũng biết, họ cũng chỉ là có hảo ý thôi...Anh xem...

Tề Nhạc vốn là sửng sốt một chút, trong lòng mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng Tề Thiên Lỗi đã làm như vậy, nếu như mình lại cự tuyệt hắn sẽ nghĩ như thế nào, trong lòng thầm than một tiếng, hết thảy thì thuận theo tự nhiên a.

- Nếu đã như vậy thì cứ thế đi.

Cúp điện thoại, Tề Nhạc lại bắt đầu nhàm chán. Lúc này, hắn không khỏi muốn nhanh tới ngày mười tháng một triển khai quyết chiến, Vũ Mâu ah Vũ Mâu, tôi đã có thêm được một kiện thần khí, tôi và cô chiến một trận, chẳng biết hươu chết về tay ai. Mối thù của Đình Đình tôi nhất định phải báo, cô chờ xem.

Hoàng Duy một bên gõ máy tính, một bên len lén nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc nói chuyện điện thoại rất ngắn gọi, ngoại trừ biết rõ hắn đang cùng một nữ hài tử trò chuyện thì những thứ khác nàng không nghe thấy. Bất quá, Hoàng Duy đối với Tề Nhạc khinh bỉ sâu hơn vài phần, con trai tổng giám đốc nhất định là một tên hoa hoa công tử, vừa tới làm thì gọi điện thoại cho bạn gái, bất quá, người ta là con trai của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Kim Cốc, cũng coi là toản thạch vương lão ngũ rồi. Hừ, dù sao hắn đừng đến trêu chọc chính mình, nếu không, mình nhất định sẽ không khách khí đối với hắn.

Tài nữ thích tự nhiên là tài tử, đối với Tề Nhạc là củi mục đương nhiên là Hoàng Duy tuyệt đối sẽ không cảm thấy hứng thú, chấm dứt nhìn lén, nàng toàn tâm vùi đầu vào bên trong công việc.

Tề Nhạc chán đến chết lại ngồi trong chốc lát, hắn thật sự là ngồi không yên, nhịn không được hướng Hoàng Duy nói:

- Hoàng thư ký, tôi muốn hỏi cô một chút, cô thấy Lý Diệu phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn người này như thế nào?

Hoàng Duy ngừng tay công việc, nàng ngẩng đầu nhìn hướng Tề Nhạc nói:

- Lý phó chủ tịch ah! Tôi là cấp dưới, không cách nào bình luận cao tầng của tập đoàn. Thực xin lỗi, phó tổng giám đốc.

Tề Nhạc thật là mất mặt, chỉ phải bất đắc dĩ lắc đầu, đúng lúc này một loại bất an mãnh liệt đột nhiên tràn ngập trong lòng hắn, vô ý thức, Tề Nhạc mạnh mẽ từ vị trí ngồi đứng lên nhảy về phía tủy tinh phía sau. Hắn cảm giác được rõ ràng, chính mình bị cái gì đó khóa chặt lại mà sau một khắc, dựa vào thị lực kinh người đã thấy rõ ràng, ở phía một tòa lầu tầng cao nhất đối diện ước chừng mấy ngàn thước có một người khiêng máy phát xạ nhắm bắn phương vị của mình.

Một đạo đuôi lửa huyễn sáng lên trên không trung. "Vèo!" Một tiếng hướng phía văn phòng của Tề Nhạc bắn đi qua. Chỉ là thời gian nháy mắt, viên đạn hỏa tiễn đã đến ngoài cửa sổ.

Tường ngoài thủy tinh của tòa nhà Kim Cốc đều là kinh chống đạn nhưng mà thủy tinh chống đạn cũng không có nghĩa là có thể phòng bị được oanh kích của đạn hỏa tiễn, lại khủng bố tập kích? Tề Nhạc đã không kịp phá cửa sổ mà ra rồi, vô ý thức hắn phi thân lên, bay thẳng đến Hoàng Duy nhào tới.

Hoàng Duy tại thời điểm Tề Nhạc mạnh mẽ đứng dậy cũng đã chú ý tới hắn, lập tức hắn lại hướng chính mình đánh tới, lập tức kinh hô một tiếng, vô ý thức từ trên mặt bàn lấy ra cây kéo trong ngăn bàn ngăn trước người. Trong lòng vô cùng kinh sợ, tên sắc quỷ này giữa ban ngày ban mặt muốn phi lễ mình sao?

Không đợi Hoàng Duy suy nghĩ nhiều cái gì, Tề Nhạc đã nhào tới trên người nàng, nàng cảm giác được rõ ràng cây kéo trong tay phảng phất đâm vào bên trên thép tấm. Thân thể của mình đã bị một đôi cánh tay chặt chẽ hữu lực ôm lấy. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền tới trực tiếp đem thân thể của Hoàng Duy từ đó bay ra ngoài, bất quá, khi nàng rơi trên mặt đất lại không có cảm giác được đau đớn. Chuyện cười, dùng thực lực của Tề Nhạc, chẳng lẽ sẽ không phóng xuất ra năng lượng sao?

Trong tiếng ầm ầm nổ vang, tiếng kinh hô trong miệng của Hoàng Duy dừng lại. Khí lưu hỗn hợp có năng lượng nóng rực mênh mông vô cùng tràn ngập trong văn phòng. Thủy tinh chống đạn bị oanh nổ thành bột mịn, mà cả gian văn phòng đều hoàn toàn bị khí lưu cuồng bạo đánh nát. Cho dù là kết cấu của tòa nhà Kim Cốc kiên cố cũng không khỏi bị run rẩy kịch liệt trong chốc lát.

Trong văn phòng bên kia tầng cao nhất, Lý Diệu ngồi ở trên mặt ghế một bên hút xì gà một bên cười lạnh một tiếng:

- Ngươi không phải đánh nhau rất giỏi sao? Ta muốn nhìn, đạn hỏa tiễn có thể nổ tan xác ngươi hay không?

Đáp án đương nhiên là không thể rồi. Tề Nhạc dùng thân thể cao lớn của chính mình hoàn toàn bảo hộ Hoàng Duy ở bên trong, trong lúc cấp thiết, hắn chỉ có thể chú ý được lúc Hoàng Duy rơi xuống đất thì dùng năng lượng lót xuống bên dưới, còn mình thì không quan tâm.

Nghe tiếng oanh minh vô cùng kịch liệt, đại não của Hoàng Duy hoàn toàn lâm vào trống rỗng, thật lâu không cách nào khôi phục, khi ý thức một lần nữa tiến vào đại não, làm nàng dần dần thanh tỉnh lại, nàng mới đại khái hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Hoàng Duy hét lên một tiếng:

- Phó tổng giám đốc!

- Tôi không sao.

Thanh âm trầm thấp mà tỉnh táo vang lên bên tai Hoàng Duy, Tề Nhạc phóng người lên, trong nháy mắt đã biến mất ở bên ngoài cửa sổ bị nghiền nát. Vừa đến nơi đây thì gặp tập kích, trong lòng Tề Nhạc đã tràn đầy sát khí lạnh như băng. Chính hắn thì không sao, nhưng mà hắn quyết không cho phép uy hiếp như vậy thủy chung tồn tại bên cạnh cha mẹ. Lúc này, hắn đã bất chấp sự kinh thế hãi tục rồi. Thân hình lóe lên, lấy tốc độ lấy mắt thường mắt thường khó phân biệt xông về tòa nhà đã phóng ra đạn hỏa tiễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.