Chồng Hờ Ơi! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi!

Chương 17: Con đường nguy hiểm phía trước, Hung bảng cuồng nhân




lòng con người ta khi nhìn cảnh này không khỏi nao lòng. Moon lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

- Những bông hoa hồng đó rất đẹp phải không?- Moon.

Cô gái mải ngắm nhìn những bông hoa hồng mà không biết rằng Moon đã vào từ lúc nào.

- Em chào tiểu thư! - Cô gái bước xuống khỏi giường.

- Không cần phải xuống đâu, bạn cứ ngồi đó đi mà ta không phải tiểu thư nên đừng gọi ta như thế.- Moon.

- Vâng!- Cô gái.

- Bạn tên là gì?- Moon ngồi xuống bên giường nở một nụ cười ấm áp.

- Em tên Triệu Linh An 15t,chị cứ gọi em là Linh An.- Linh An.

- Chị là Moon 17t.Em đã đỡ chưa?- Moon.

- Em có nghe Vy nói chị mới từ Mỹ về.Em cũng đỡ rồi chị.- Linh An.

- Ừ!Nhà em đâu? Sao bạn lại dầm mưa vậy?- Moon.

- Em.....em.- Linh An.

Linh An nhìn ra phía cửa sổ,đôi mắt trở nên buồn, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn.

- Có chuyện gì hả em?.- Moon.

- Ba mẹ em bị sát hại từ khi em 9t từ đó em được bạn thân của bố mẹ em cưu mang nhưng em bị bố mẹ nuôi bắt ép phải làm gái kiếm tiền về cho họ khi em 12t, em không chịu nên đã bị bố mẹ nuôi nhốt trong phòng.......sau đó họ bắt em phải tiếp khách để họ thực hiện những bản hợp đồng những phi vụ làm ăn xấu xa của họ. Trong một lần tiếp khách em....em đã giết ông khách đó và bỏ trốn, cảnh sát và họ đang truy tìm em vì thế em luôn sống chui lủi.- Linh An.

Những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt xinh xắn kia, đôi mắt đẫm nước thoáng một nét đau khổ.

Moon nhẹ nhàng ngồi sát bên cô bé nhẹ nhàng an ủi vỗ về cô bé.

- Đừng buồn nữa nhé! Em là cô gái xinh xắn sẽ và đáng yêu sẽ có rất nhiều yêu thương em, em phải sống tốt thì ba mẹ em mới yên lòng chứ.- Moon.

- Vâng! Em cảm ơn chị đã cứu em, không có chị chắc em đã chết cóng ngoài đường kia.- Linh An.

- Không phải chị cứu em đâu. Tiểu thư là người cứu em đó, chị ấy bất chấp mưa gió ra ngoài cứu em.- Moon.

Moon nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn kia.

- Vâng! Tiểu thư tốt quá, em rất muốn gặp tiểu thư để nói lời cảm ơn.- Linh An.

- Em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi đã. Mà em đã định đi đâu chưa?- Moon.

- Em cũng không biết mình sẽ đi đâu nữa hay chị có thể cho em ở lại đây để giúp việc trong biệt thự được không chị?- Linh An.

- Chị rất vui khi em ở lại đây nhưng chị cũng không biết tiểu thư có đồng ý không nữa, để chị hỏi tiểu thư đã, còn bây giờ em cứ ở lại đây cho khoẻ lại đã.-Moon.

- Vâng! Em cảm ơn chị.- Linh An.

- Ừ! Thôi chị về phòng đây.Bye em nhé.- Moon.

- Bye chị.- Linh An.

Moon đứng lên và rời khỏi phòng khép cửa lại, bước trên dãy hành lang tầng 4 mà trong đầu bao nhiêu là cảm xúc.

Cô nhẹ nhàng tháo tai nghe được cắm trên chiếc đồng hồ đeo tay, trên màn hình là hình ảnh một cô gái ngồi trên giường, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt có nét buồn nhìn ra phía cửa sổ.

Chính xác là từng hình ảnh và cuộc nói chuyện giữa Moon và Linh An cô đã nghe và nhìn thấy hết qua chiếc đồng hồ đeo trên tay cô nhờ vào hệ thống camera và máy nghe lén ở trong biệt thự.Cô chỉnh chiếc đồng hồ trên tay về dạng giờ, bước xuống xe và đi vào trong biệt thự.Cái se se lạnh của mùa thu làm cho người cô có chút lạnh.

P/s: Các bạn cứ nhiệt tình ném gạch nha! Nhà mình cần nhiều gạch xây nhà lắm ạ!

Từ chương sau truyện này sẽ ít ảo hơn và sẽ ít xuất hiện những mô típ trường học. Giờ mình đăng lại mà cảm thấy mình viết các chương trước quá lố và ảo. Cũng đành nhắm mắt đăng vì không thể sửa lại được. Các bạn hãy ráng đọc hết các chương trước nha! Từ chương sau sẽ tốt hơn. Cảm ơn các bạn đã đọc và theo dõi truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.