Chồng, Chúng Ta Ly Hôn Đi!

Chương 9: 9: Chậc Chậc Tình Anh Em




Editor: Nguyetmai

"Ông ơi!" Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh vui vẻ một lúc lâu, sau đó cậu nhìn Lưu Hoa Quân hỏi: "Còn mấy bạn Triệu Minh và Tô Oánh thì sao ạ? Có thưởng hết chứ ạ?"

"Có hết, có hết!" Lưu Hoa Quân tiếp tục cười nói: "Không chỉ riêng hai đứa, mấy đứa nhỏ kia cũng được thưởng đặc biệt, mấy đứa là một đội mà, lúc bọn ông xem xét tất nhiên sẽ tính luôn phần của tụi nó."

Lưu Hoa Quân nói rất có lý.

Không thể nào không công bằng được.

Nếu như có người ghen tỵ thì lực lượng đó sẽ vô cùng đáng sợ.

"Ha ha ha, để cháu gọi điện thoại cho các cậu ấy!" Hồng Tiểu Phúc vui vẻ đến nỗi tay cầm điện thoại hơi run run. Chuyện này khiến cậu thật sự rất vui.

Mới đầu cậu còn ngủ ở gầm cầu, sau đó gặp được một cô chủ nhà tốt bụng cho bọn họ ở trọ miễn phí, đến bây giờ còn có thể ở cả biệt thự, lại còn là biệt thự trong trấn Đa Phúc nữa, đây giống như một giấc mơ vậy!

"Tô Oánh, anh Minh, mau đến phòng họp đi, có chuyện tốt!" Lúc này, Hồng Tiểu Phúc bắt đầu nhắn tin, tin nhắn nhanh chóng được gửi đi, cậu cất điện thoại di động, sau đó lại ngồi cười ngây ngô với Thẩm Tiểu Linh.

Tốt quá rồi, chuyện này quá tốt…

"Đúng rồi ông ơi!" Hai người vui vẻ một lúc lâu, sau đó Hồng Tiểu Phúc mới móc chi phiếu trong túi quần ra đặt lên bàn, nói: "Trong triển lãm lần này có mấy quan viên nước ngoài muốn gặp lãnh đạo của chúng ta, còn hối lộ cháu nữa, tất cả đều ở đây này…"

"Ối chao? Để ông xem nào!" Lưu Hoa Quân cầm lấy chi phiếu nhìn qua số tiền phía trên: "Một trăm ngàn, một trăm ngàn, một trăm năm mươi ngàn, hai trăm ngàn, một trăm ngàn… Sao đám người này có thể keo kiệt như vậy chứ? Sao chỉ đưa cho cháu của ông có chút tiền như vậy? À, có vẻ người đưa hai trăm ngàn này có chút thành ý. Cứ gặp anh ta trước!"

Hồng Tiểu Phúc: "…"

Thẩm Tiểu Linh: "…"

Ông thật sự tốt vậy sao?

"Ông à, số tiền này…" Hồng Tiểu Phúc hỏi: "Phải xử lý thế nào ạ?"

"Còn xử lý thế nào nữa?" Lưu Hoa Quân thu chi phiếu lại, nói một cách đương nhiên: "Đưa cho cháu thì cháu cứ nhận đi, chúng ta có bản lĩnh nhận hối lộ thì sao không nhận chứ? Ông sẽ bảo kế toán đổi những chi phiếu này thành tiền mặt rồi gửi vào trong tài khoản của cháu, ha ha, không ngờ khi còn sống chúng ta lại có thể được đám người nước ngoài không xem ai ra gì kia hối lộ, ha ha ha!"

Nhóm lão làng trong quân đội lập tức cười to.

Thật ra số tiền này trong mắt bọn họ chẳng đáng là bao, cộng lại cũng chỉ chừng triệu mấy, Hồng Tiểu Phúc đã lấy ra công khai trước mặt, không lẽ bọn họ còn có thể đòi lại hay sao?

Chỉ cần kín đáo đưa cậu làm tiền tiêu vặt là được rồi, tất cả mọi người đều vui vẻ.

Dù sao thì hiện tại màn khoe khoang đã vô cùng thành công. Theo như kế hoạch ban đầu thì sau khi xong xuôi bọn họ cũng sẽ âm thầm gặp các chính khách của các quốc gia khác bàn bạc việc hợp tác, số tiền này tự rơi vào túi sao lại không lấy chứ?

"Ái chà…" Lưu Hoa Quân dựa vào ghế cảm thán: "Hiện tại Hoa Hạ chúng ta đã không còn tụt lại phía sau như trước đây nữa! Kẻ nào còn dám cà khịa với chúng ta thì cứ thẳng tay xử đẹp kẻ đó! Xử kẻ đó ngỏm củ tỏi luôn!"

Đám ông lớn trong quân đội cùng gật đầu: "Không thành vấn đề!"

Hồng Tiểu Phúc: "…"

Thấy mấy ông lớn lưu manh như vậy, cậu yên tâm rồi!

Mọi người nói cười một lúc, sau đó Lưu Hoa Quân nhìn thoáng qua ba người Trình Dương, hỏi một cách thân thiết: "Các cháu là Trình Dương, Ninh Hạo và Tiêu Vi đúng không?"

Ba người cùng gật đầu.

"Ừ, được, rất tốt." Lưu Hoa Quân vô cùng hài lòng vỗ vai ba người bọn họ rồi nói: "Mười bốn tuổi mà đã đạt LV3, tư chất như vậy rất hiếm thấy. Rất tốt, rất tốt."

Ba người bọn họ đều ngượng ngùng gãi đầu, Tiêu Vi cười nói: "Ông Lưu, thật sự hôm nay chúng cháu đã được mở rộng tầm mắt, bây giờ quốc gia của chúng ta thật sự rất đỉnh!"

Lúc cô bé nói chuyện để lộ nụ cười có hai lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.

"Ha ha ha, tất nhiên rồi!" Lưu Hoa Quân cười lớn nói: "Vừa khéo là các cháu gặp được một cơ hội tốt, hai giờ chiều mai nhớ là phải đến đây tìm ông, nghe rõ chưa?"

Ba đứa cùng nhau gật đầu: "Vâng ạ!"

"Được rồi, đi đi!" Lưu Hoa Quân cười ha hả rồi phất tay: "Ngày mai các cháu cũng sẽ có niềm vui bất ngờ."

Ba người bọn họ nhanh chóng được binh sĩ dẫn ra ngoài, Lưu Hoa Quân nhìn Hồng Tiểu Phúc nói: "Cả cháu và Tiểu Linh nữa, hai giờ chiều mai nhớ tới đây!"

"Hả? Cháu cũng đến sao?" Hồng Tiểu Phúc hỏi với vẻ tò mò: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?"

Lưu Hoa Quân cười khà khà: "Tới sẽ biết!"

"Ông Lưu, tới sẽ biết chuyện gì?" Lúc này, mấy người Tô Oánh và Triệu Minh đẩy cửa bước vào, Triệu Minh cười hì hì hỏi: "Có phải có chuyện tốt gì không ạ?"

"Ha ha, tất nhiên là có chuyện tốt rồi." Lưu Hoa Quân nhìn mấy đứa trẻ mà ông vô cùng yêu thích này.

Mấy cô cậu này là kiểu người không vì người khác nghèo khó mà coi thường, cũng không hề thấy người ta giàu có mà nịnh bợ.

Tính tình cực kỳ ngay thẳng.

Bọn họ là những đứa trẻ ngoan, cần phải đầu tư thật nhiều cho những đứa trẻ như vậy mới đúng.

"Phần thưởng cho các cháu đều đã được phê duyệt rồi." Lưu Hoa Quân vừa cười vừa nói: "Ngay trong trấn Đa Phúc, mỗi người một căn nhà, cạnh bên căn của Tiểu Phúc."

"Oa!" Cả nhóm người đều kinh ngạc đến ngây người!

Tin này quá dữ dội!

"Quá tuyệt!" Cả đám đều nhảy cẫng lên: "Bây giờ chúng ta lời to rồi, ha ha ha ha!"

Đi từ trong phòng họp lớn ra mà bọn họ có cảm giác lâng lâng như đang bay vậy.

Năm căn biệt thự, trong đó căn của Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh là lớn nhất, ở tại vị trí trung tâm, quay lưng về phía Bắc, hướng nhìn về phía Nam.

Bốn căn khác hơi nhỏ hơn một chút, Triệu Minh ở hướng Đông, Tô Oánh ở hướng Tây, Trương Dương ở hướng Nam, Triệu Minh ở hướng Bắc, năm căn biệt thự còn có chung một cái sân rộng hai nghìn mét vuông.

Đúng là không gì sánh bằng!

"Anh… Anh Phúc?" Môi của Trương Dương run run, cậu ta nhéo mạnh Lý Thiên Kỳ một cái: "Không phải tớ đang nằm mơ đó chứ?"

Lý Thiên Kỳ: "???"

Cậu có nằm mơ hay không thì nhéo tớ làm gì?

Sau đó cậu ta cũng nhéo mình một cái thật mạnh: "Tớ không nằm mơ đúng không?"

"Tất nhiên là không phải nằm mơ rồi." Về mặt này thì đầu óc của Triệu Minh tỉnh táo nhất, dù sao với điều kiện của cậu ta thì tiền không phải là vấn đề quan trọng, nhưng trong lòng cậu ta thật sự vui vẻ! Cuối cùng cuộc sống khổ cực trước đây của Hồng Tiểu Phúc cũng chấm dứt rồi.

"Anh Phúc!" Triệu Minh vui vẻ ôm lấy bả vai của Hồng Tiểu Phúc nói: "Chúng ta làm gì tiếp theo đây?"

"À, tớ muốn đi thăm người chủ trọ cho thuê nhà." Hồng Tiểu Phúc cười hì hì, cậu cũng rất xúc động. Dù sao đó cũng là một căn biệt thự! Còn là tòa nhà đặc biệt nhất của trấn Đa Phúc nữa!

Cuối cùng cuộc sống khổ cực lúc trước cũng qua rồi, hiện giờ trong tay cậu cũng có hơn bảy trăm ngàn tiền mặt, căn nhà nhỏ lúc trước cũng không cần phải thuê nữa, dù thế nào cũng nên đến cảm ơn người chủ nhà: "Hai năm qua cô chủ nhà chưa từng lấy tiền nhà của tớ, bây giờ tớ có tiền rồi, dù sao cũng nên đến cảm ơn một tiếng."

"Đúng đúng đúng!" Hai mắt Thẩm Tiểu Linh gần như phát sáng: "Đi mau, đi mau, chúng ta đến cảm ơn cô chủ nhà đi!"

Mọi người liếc nhìn nhau rồi cùng gật đầu, đúng vậy!

Trước đây Hồng Tiểu Phúc dẫn theo Thẩm Tiểu Linh ngủ dưới gầm cầu, đúng lúc cô chủ nhà đi ngang qua, thấy hai người tội nghiệp nên đặc biệt cho thuê một căn phòng trống nhỏ, lúc này hai người bọn họ mới được coi là thật sự có nhà.

Uống nước nhớ nguồn, tuy có thể chủ thuê nhà không thiếu chút tiền này, nhưng dù thế nào cậu vẫn nên đến cảm ơn một câu vì ơn nghĩa ấy.

Triệu Minh vội vàng nói: "Còn phải nói, đến cảm ơn đi, chúng ta đi thôi!"

Lúc xuống lầu, Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh vô cùng hài lòng, nụ cười trên mặt vẫn chưa hề tắt.

Nhìn hai người bọn họ vui vẻ, Triệu Minh thở phào nhẹ nhõm.

Quả thực là giống với niềm tin kiên định trước giờ của bọn họ, một ngày nào đó chắc chắn cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.

Bây giờ ở Hoa Hạ, cái khác không dám chắc, nhưng chỉ cần chăm chỉ, không lười biếng, không bài bạc, không tham lợi trước mắt thì cuộc sống cũng không đến nỗi nào.

Trước đây Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh đã từng đi nhặt ve chai, ngủ dưới gầm cầu, thế nhưng bọn họ chưa từng từ bỏ ước mơ.

Vậy nên hôm nay cuối cùng bọn họ cũng hết khổ rồi, tin rằng từ nay về sau bọn họ sẽ có cuộc sống ngày càng tốt hơn.

Mấy người bọn họ ra khỏi cửa bước lên xe, Triệu Minh hỏi: "Anh Phúc, cô chủ nhà sống ở đâu vậy? Cậu có biết đường không?"

"Ừ, biết." Hồng Tiểu Phúc gật đầu nói: "Tầng 7, lô số 3, tòa nhà 16, khu 3 Tử Kim Thành."

"Tầng 7, lô số 3, tòa nhà 16, khu 3 Tử Kim Thành…" Triệu Minh nghe xong địa chỉ, bỗng cảm thấy rất lạ: "Sao tôi cứ cảm thấy quen quen nhỉ?"

Tử Kim Thành là một khu chung cư khá cao cấp ở thành phố Thẩm Dương, tất nhiên là tài xế biết đường, vậy nên chỉ cần đi thẳng đến đó.

Nếu đã đến thăm cô chủ nhà, tất nhiên không thể đến tay không, tài xế nhanh chóng lái xe đến một chợ nông sản khá lớn ở gần đó, mọi người cùng nhau bước xuống xe mua quà.

Trước đây Hồng Tiểu Phúc hơi túng thiếu, bây giờ có tiền rồi, tuy không thể vung tay quá trán nhưng ít nhất vẫn phải giữ thể diện.

Nhóm bọn họ đi vào chợ nông sản, vừa đi vừa nhìn, bỗng nhiên bọn họ sửng sốt.

Cảm giác toàn bộ chợ nông sản hoàn toàn không giống trước kia nữa, xem những người ở đây bán cái gì này!

"Thịt sói tốt nhất trong dị cảnh, năm trăm nửa cân, sau này sẽ không được phép săn nữa đâu, muốn mua thì nhanh tay, hôm nay chỉ còn lại hai lăm cân thôi, nếu không nhanh là lát sau sẽ hết!"

"Đặc sản cá bốn chân trong dị cảnh, ba trăm một con!"

"Trái cây đặc sản đây, tám mươi tệ một quả, tiêu độc, dưỡng nhan, nhuận âm tráng dương!"

"Châu chấu đặc sản của dị cảnh, ba trăm nửa cân, mua quà đến thăm bà con bạn bè đi nào! Muốn mua thì nhanh tay nếu không sẽ hết hàng!"

"Đất đào từ trong dị cảnh đây, năm mươi tệ nửa cân. Quý khách chú ý đây, nếu như sân biệt thự của mọi người được xây bằng đất này thì tuyệt đối là cao cấp bá cháy bọ chét luôn!"

Mọi người: "…"

Mới mấy ngày không đi dạo chợ mà đã thay đổi nhiều vậy à?

Lần trước, lúc bọn họ ăn cơm ở nhà Hồng Tiểu Phúc, trong chợ vẫn bán những loại rau xanh và thịt bình thường, bây giờ ở đây đã thành bách hóa về đặc sản trong dị cảnh rồi, tất cả những thứ bọn họ gặp được trong dị cảnh ở đây đều có hết!

"Anh Phúc." Triệu Minh nhếch lông mày, cười nói: "Mua chút gì đắt tí chứ?"

"Tất nhiên rồi." Hồng Tiểu Phúc cười hì hì gật đầu: "Chọn đồ tốt vào, nếu trước đây không có cô chủ nhà cưu mang thì làm gì tớ và Tiểu Linh có nhà, mua bao nhiêu thứ tốt cũng chưa đủ."

Lời này là thật.

Đối với Hồng Tiểu Phúc, cô chủ nhà là một trong những người quan trọng nhất trong đời bọn họ.

Ơn cưu mang nặng tựa Thái Sơn.

Bây giờ cậu đã có tiền trong tay, với một ân nhân như vậy, có cảm ơn thế nào cũng là không đủ.

Đám người bọn họ bắt đầu chọn mua.

Đầu tiên là năm cân thịt sói!

Bảy con cá bốn chân, tượng trưng cho sự may mắn!

Mười sáu quả trái cây đặc sản, một cân châu chấu chiên dầu! Đất… Mua mua mua mua, mua trước năm cân cho cô chủ nhà trồng hoa!

Nhóm bọn họ dạo quanh chợ một vòng, sau đó thắng lợi trở về, cả đám người xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào khu chung cư.

Sau khi vào khu chung cư, Triệu Minh càng cảm thấy kỳ lạ hơn: "Sao thấy quen vậy nhỉ?"

Sau đó, bọn họ nhanh chóng tìm thấy tòa số 16 lô số 3, đi thang máy lên lầu, khi chủ nhà ra mở cửa thì Triệu Minh bỗng ngạc nhiên ngẩn người: "Cô?"

Mọi người: "!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.