Editor: Nguyetmai
"Không tính là thiên tài, chỉ có thể nói là đám vệ sĩ của tôi ngu như lợn."
Hoắc Miên bật cười, Tô Ngự thấy lúc cô cười lên, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền trông rất đáng yêu.
Những người phụ nữ khác cười lên cũng giả tạo, hoặc là che miệng giả vờ rụt rè, hoặc là mỉm cười cứng đờ. Hiếm có ai cười tự nhiên lại xinh đẹp như cô. Hoắc Miên không nói gì thêm, treo bình dịch, chuẩn bị ghim kim.
"Tôi nói này, tôi trả nhiều tiền không phải để ở đây chịu tội. Cô không thể để một cái kim truyền ở đó luôn à, ngày nào cũng phải ghim kim, muốn để tôi đau chết sao?" Tô Ngự lạnh lùng trách móc.
Hoắc Miên ngẩng đầu, cực kì trịnh trọng nói: "Những người không hiểu kiến thức cơ bản thật sự rất đáng sợ. Đúng là để kim truyền lại thì rất thuận tiện, tránh được đau đớn do ghim kim nhiều lần, nhưng bởi vì thời gian ghim kim quá dài, cho nên vô cùng dễ bị nhiễm trùng, tạo thành tổn thương cho tĩnh mạch. Trong tình huống bình thường, trừ khi là trẻ em hiếu động sợ ghim kim, không đến mức bất đắc dĩ, chúng tôi sẽ không làm như thế."
"Xem ra cô rất chuyên nghiệp." Tô Ngự lẩm bẩm.
"Nói nhảm, nếu tôi không chuyên nghiệp thì sẽ bị phái tới truyền dịch cho anh sao? Anh cho rằng đây là chuyện tốt à? Anh tưởng tôi muốn lắm sao?" Lúc nói chuyện, Hoắc Miên đã ghim kim vào.
Trong lúc Tô Ngự lơ đãng, Hoắc Miên đã ghim kim xong. Thật ra, ghim kim không đau lắm, chẳng khác gì bị muỗi chích một cái.
Chủ yếu nhất là cậu Tô của chúng ta quá khác người, bởi vì không thể đi ra ngoài ăn nhậu chơi bời, cho nên mỗi ngày đều ở khu điều dưỡng bới móc.
"Nghe cô nói vậy, hình như cô rất không muốn chăm sóc cho tôi?"
"Đương nhiên rồi." Hoắc Miên vừa quan sát tốc độ truyền dịch vừa nói.
"Cô có biết chăm sóc cho tôi, mỗi ngày sẽ được cộng thêm hai nghìn tệ tiền típ?" Tô Ngự hỏi.
Hoắc Miên ngẩn ra, lắc đầu: "Tôi không biết."
Bây giờ cô đã hiểu vì sao mọi người tranh nhau đến phòng bệnh số 1 rồi. Không những được tiếp cận với cậu Tô, gần quan được ban lộc, mà còn được thêm hai nghìn tệ mỗi ngày, đúng là rất thoải mái.
"Bây giờ thì sao? Cô đã nghĩ lại chưa?"
"Không muốn."
Tô Ngự cho rằng Hoắc Miên sẽ chủ động xin anh ta chuyển cô đến đây.
"Vì sao?"
"Bởi vì làm y tá cho anh rất buồn chán, làm y tá cho ông cụ phòng bên cạnh còn tốt hơn, có thể cùng nhau chơi cờ tướng uống trà. Được rồi, trên cơ bản là ổn, sẽ có y tá khác tới rút kim truyền dịch. Trong khoảng thời gian này, anh cố gắng không ngủ, tự mình quan sát lượng dịch đã truyền."
Nói xong, Hoắc Miên cắm hai tay vào túi áo blouse, nghênh ngang đi ra ngoài, để lại Tô Ngự với vẻ mặt bối rối. Tại sao trên thế giới này lại có loại phụ nữ đáng ghét như thế chứ? Thật sự là không biết điều.
Lại còn nói làm y tá cho anh ta còn không bằng làm y tá cho ông cụ phòng bên.
Ngày mai anh ta phải hỏi thăm xem ông cụ phòng bên là ai, sau đó đuổi đi mới được.
Bởi vì tuần đầu tiên Hoắc Miên làm ca ngày, cho nên cô có thể tan làm đúng giờ.
Tiểu Mỹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y tá trưởng tạm thời nhận việc của cô ta.
Tan làm, Hoắc Miên gặp một y tá khác, đó là Nam Nam.
Nam Nam lái chiếc BMW X3 màu trắng, nhìn rất ngầu.
Cô ta nhìn thoáng qua xe của Hoắc Miên, cười nói: "Xe này của cô cũng không rẻ, sao cô không mua hãng nổi tiếng? Không có nhiều người biết xe Volkswagen."
"À, xe của người nhà tôi, không phải tôi mua." Hoắc Miên giải thích.
Nam Nam không nói gì, từ từ quay xe, lái xe ra cửa chính.
Đang là giờ cao điểm kẹt xe, đến sáu giờ rưỡi Hoắc Miên mới về đến nhà.
Tần Sở còn chưa về, trong nhà khá vắng lặng. Hoắc Miên mở tủ lạnh ra, buồn bực phát hiện bên trong chỉ có bánh mì và sữa tươi, không thể nấu được món gì rồi.
Cô định đi siêu thị mua thức ăn, thì nhận được điện thoại của Tần Sở.
"Em thay quần áo đi, mặc đồ chính thức một chút, mười phút nữa anh tới đón em."
Không đợi Hoắc Miên trả lời, Tần Sở liền cúp điện thoại.
Hoắc Miên bỗng nghĩ, mặc chính thức à? Chẳng lẽ hôm nay là ngày gì?