Chồng Ấm Giường

Chương 60




Ánh nắng ấm áp đổ xuống, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu lên mặt đất.

Bên trong phòng, nữ tử đang nằm ngủ say trên chiếc giường khắc cành Lê Mộc lớn, mái tóc dài đen nhánh xõa trên gối, đầu gác lên cánh tay trắng nõn, bàn tay nắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp, lông mi như cánh quạt nhỏ nhẹ nhàng run rẩy, dung nhan ngây thơ lúc ngủ giống như đứa bé sơ sinh.

Tối hôm qua Lâm Lang quả thật uống quá say, đến người thường ngày có ngủ hay không cũng không quan trọng, hôm nay lại ngủ đến tận giờ tỵ còn chưa thức dậy.

Tử Y từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một cái khay, trên khay là một chén trà nhỏ được đậy nắp, nàng đi vào rồi đem khay đặt lên bàn, xoay người đến bên giường kêu Lâm Lang rời giường: "Tiểu thư, nên dậy rồi, phu nhân đã tới gọi vài lần, trễ chút nữa phải bỏ cơm trưa rồi. . . . . ."

Lâm Lang nghe được tiếng kêu, lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, duỗi lưng một cái, Tử Y cho là nàng muốn rời giường, liền vén màn lên, nhưng quay đầu lại thấy nàng đang níu lấy chăn lăn qua lăn lại ở trên giường, gương mặt rối rắm.

Đây là lần đầu tiên Tử Y thấy bộ dạng Lâm Lang như vậy, thường ngày tiểu thư luôn cư xử lạnh nhạt, tuyệt đối không giống tiểu cô nương mười mấy tuổi, có lẽ do tối hôm qua uống say nên hôm nay tiểu thư mới có bộ dạng buồn ngủ như thế, nhưng có chút. . . . . . khói lửa?

Thấy vậy, Tử Y không nhịn được bật cười: "Tiểu thư, Thành chủ tự mình nấu canh giải rượu cho ngài! Ngài còn không đứng lên canh sẽ lạnh mất!" Thành chủ đối xử với tiểu thư thật sự không có gì để nói mà, ai có thể nghĩ tới một nam tử cao lớn kiên cường , lãnh ngạo không kiềm chế lại có thể tự mình xuống bếp thổi lửa nấu canh vì một cô gái? Trong tam giới từ trước đến giờ nam nhân luôn tránh xa nhà bếp, nam nhân xem việc xuống nhà bếp là nhục nhã, ở nhân gian nhiều năm như vậy, nàng chưa từng thấy nam nhân nào xuống bếp cả, nhưng Thành chủ Vãng Sinh Thành lãnh khốc vô tình, khát máu tàn nhẫn, cao cao tại thượng trong mắt người đời chẳng những xuống bếp, mà còn tự tay vì tiểu thư mà nấu canh

Lâm Lang vốn cảm thấy tinh thần không được thoải mái, còn muốn ngủ thêm một lát, đột nhiên nghe Tử Y nói Quân Thương nấu canh giải rượu,nàng giật mình không còn cảm giác buồn ngủ.Chỉ thấy nàng dừng động tác lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt không dám tin hỏi "Quân Thương xuống bếp nấu canh giải rượu cho ta?"

Quân Thương xuống bếp? Trong lòng lập tức xúc động, nhưng nghĩ lại, Lâm Lang không thể nào tưởng tượng ra bộ dạng nam tử áo đen cao lớn tuấn lãng loay hoay ở phòng bếp.Huống chi nam nhân luôn lấy việc xuống phòng bếp làm hổ thẹn, Thành chủ Vãng Sinh cao cao tại thượng , sao có thể xuống bếp? Tử Y không phải đang lừa nàng rời giường chứ?

Nghĩ vậy, nàng lại nằm xuống, nhíu mắt lại , uy hiếp nhìn Tử Y: "Tử Y, Thành chủ sao có thể xuống bếp? Ngươi không nên lừa ta!"

Tử Y vội vàng cung kính bưng canh, ánh mắt trịnh trọng, nói: "Tiểu thư, nô tỳ không dám dùng Thành chủ để lừa ngài! Đây thật sự là canh giải rượu Thành chủ nấu cho ngài."

Tử Y nói xong, trong mắt xẹt qua một chút sợ hãi.Ngày đó, lúc đang đánh Diệp Cẩn Huyên, khi họ vừa thấy Tiểu Bạch liền cảm thấy không ổn, thầm nghĩ nhất định là Địa phủ đã biết họ là Du Hồn bên ngoài, phái Vô Thường đại nhân tới bắt.Nhưng Vô Thường đại nhân lại chưa từng động thủ đối với các nàng , họ liền cảm thấy kỳ quái! Sau lại thấy Hắc Bạch vô thường đại nhân đều đang nghe lệnh của Vãng Sinh Thành chủ, mà họ không cảm giác được Thành chủ là người, là tiên hay là yêu quỷ, này còn cái gì không hiểu?

Có thể làm Hắc Bạch Vô Thường đại nhân cam tâm tình nguyện nghe lệnh chỉ có Quân Vương Địa phủ chí cao vô thượng !

Mà là người Quân Vương yêu thương nhất, thân phận của tiểu thư nhất định cũng bất phàm.Họ đi theo tiểu thư rất đúng rồi, rốt cuộc không cần lo lắng cái gì, mà nói không chừng nếu may mắn, còn có thể ngồi lên một chức tiên.

Lâm Lang nhìn Tử Y, đôi mắt không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ hơi cười cười, nhàn nhạt hỏi "Ý của Tử Y là không cần dùng đến Thành chủ cũng có thể lừa gạt ta?" Nàng không có bỏ qua sự sợ hãi chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất trong đôi mắt Tử Y chứ, Tử Y đang sợ cái gì? Quân Thương tôn quý như vậy, tại sao lại nấu canh cho nàng ? hành động lần này Tử Y là vì sao?

Tử Y vừa nghe, hoảng hốt vội vàng quỳ xuống nói: "Tiểu thư, nô tỳ làm sao dám lừa gạt ngài? Nô tỳ không dám có ý lừa gạt tiểu thư. . . . . ." tính tình tiểu thư thường ngày hòa nhã, đối với các nàng cũng ôn hòa, nhưng không có nghĩa là người không có nguyên tắc , mình làm sao có can đảm lừa gạt tiểu thư?

Lâm Lang nhìn Tử Y kinh hoảng quỳ xuống như vậy, thì biết rõ nàng thật sự không lừa gạt mình, khoát tay một cái, nói: "Đứng lên đi! canh giải rượu Này rốt cuộc là ai làm? Ngươi chỉ cần nói, Quân Thương không thể làm gì ngươi!" Nàng vẫn là chưa tin Quân Thương sẽ vì nàng mà tự tay làm canh thang.

Tử Y nghi hoặc nhìn Lâm Lang: "Là Thành chủ!"

"Thật sự là Quân Thương?" Lâm Lang hỏi ngược một câu.

Tử Y gật đầu một cái: "Thật sự là Thành chủ, lúc này Thành chủ vẫn còn ở phòng bếp, đang làm bánh ngọt cho tiểu thư ! Tiểu thư không tin, có thể tự mình đi xem một chút."

Lâm Lang nghe vậy, trái tim căng thẳng, hình như bị thứ gì đánh trúng, một cỗ cảm giác chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong lòng.Nàng nhận lấy canh giải rượu Tử Y bưng lại, mở nắp ra.Canh giải rượu này giống màu sữa bò, nhìn rất nhu hòa.Nàng uống một hớp, phẩm không ra mùi vị gì, bưng lên, uống thêm vài hớp vào, trong nháy mắt liền cảm thấy một cỗ linh khí tràn đầy, cả người sảng khoái .

Chợt, nàng cảm thấy tim ê ẩm, mắt cũng khó chịu , nàng lắc đầu một cái đặt chén xuống, Tử Y thấy vậy vội tới thu chén, hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt.

Tử Y vừa hầu hạ nàng vừa nói: " Chưa đến Giờ mẹo Thành chủ đã đến phòng bếp, canh nấm ngân nhĩ hầm cách thủy này là món ăn tiên giới, tiên quan thường dùng để giải rượu, nước nấu canh là nước tiên suối thiên giới , tràn đầy linh khí.Sáng sớm hôm nay Hắc Bạch Vô Thường đại nhân cùng nhau đưa tới, Thành chủ tự mình đem nấm ngân nhĩ rửa sạch sẽ, tỉ mỉ cắt nát, dùng nước của Thiên Tuyền hầm ba canh giờ, đến khi ba chén nước hợp thành một chén, mới lệnh nô tỳ bưng qua cho tiểu thư!"

Tử Y nhìn Lâm Lang khẽ cúi thấp đầu, thấy nụ cười ngọt ngào trong mắt Lâm Lang, cười cười tiếp tục nói: "Mặc dù khi Thành chủ giao cho nô tỳ cũng không nói gì.Nhưng nô tỳ nhìn ra được hắn đã dùng cả trái tim để hầm cách thủy chén canh giải rượu này .Nô tỳ muốn nói, Thành chủ đối với tiểu thư thật sự không còn gì để phản đối.Nam nhân phàm trần , ai có thể vì người mình yêu mà làm được như vậy? Huống chi là người có thân phận địa vị như Thành chủ, tiểu thư nhất định phải quý trọng. . . . . ."

Lời nói của Tử Y giống như dòng nước nhỏ chảy qua trái tim Lâm Lang.Mặt nàng không tự chủ hiện lên nụ cười đầy cảm động ngọt ngào.Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút chuyển hồng, nàng thật sự không có nghĩ đến,Vãng Sinh Thành chủ cao cao tại thượng sẽ vì nàng xuống mà bếp.Từ lần đầu tiên gặp Quân Thương, đến khi hắn tự mình làm chủ mà nói nàng là vị hôn thê của hắn , rồi đến khi vì chiều theo lòng nàng mà không để cho Tiểu Bạch Tiểu Hắc gọi nàng là phu nhân.Thậm chí lần Ly Hồn kia vì trừ hậu hoạn cho mình mà phải bị thương nặng, nàng chỉ không có cảm giác lạnh nóng đau đớn, chứ không phải không có tim. Quân Thương đặt nàng ở trong tim như vậy , nàng sao có thể không cảm nhận được? Nhưng. . . . . . nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại cảm thấy bi ai, nàng là một quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, có tài đức gì nhận được tình yêu của Quân Thương. . . . . .

Nàng giơ tay lên che trái tim, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt đau nhức.Bởi vì trái tim không đập, không có một chút sức sống. . . . . . Nàng chỉ là một quái vật, Quân Thương có biết không?

Nàng đã không phủ nhận được tình ý trong lòng.Nàng cười khổ một tiếng, có chút xem thường mình, năm đó đối mặt với Triệu Tễ, nàng vừa thấy đã yêu, lại cảm thấy không phải là không thể quên.Mình hứa hẹn yêu cả đời, coi như Triệu Tễ làm ra những chuyện hèn hạ vô sỉ hại tánh mạng của nàng, nàng không còn thương hắn nữa , nhưng tại sao nàng có thể yêu người khác nhanh như vậy?

Tình cảm một thế tại sao có thể trở nên yếu ớt như vậy, hay là nói bản thân nàng là một nữ tử đứng núi này trông núi nọ?

Như vậy, cho dù thật sự yêu Quân Thương, thì phải làm thế nào đây? Có lẽ qua không được bao lâu lòng của nàng sẽ thay đổi. . . . . . Cho nên, mặc kệ Quân Thương là tiên là yêu là quỷ, nàng đều không thể ở chung một chỗ cùng Quân Thương.Nàng không thể vì tình cảm nhất thời mà hại Quân Thương. . . . . . Hoặc là, một thời gian dài sau, có lẽ Quân Thương cũng có thể yêu người khác?

Lâm Lang hít sâu một hơi, giấu sự đau xót trong mắt, đứng dậy, nói: "Tử Y, ngươi đi bày một bàn tiệc, nói đó là lời cám ơn của ta đến Thành chủ.Sau khi dùng xong, mời hắn rời đi!"

Tử Y nghe thế, khiếp sợ ngẩng đầu: "Tiểu thư, ngươi không phải là đã để Thành chủ chuyển vào Hiên Viên đường đối diện ở sao? Chẳng lẽ ngài muốn đuổi Thành chủ đi?" Nhìn sắc mặt nặng nề Lâm Lang , nàng không hiểu, Thành chủ đối với tiểu thư tốt như vậy, tiểu thư còn cái gì không hài lòng?

Lâm Lang nghe nói, cũng cả kinh: "Ngươi nói cái gì? Quân Thương chuyển đến Hiên Viên đường đối diện ở?"

Tử Y không hiểu hỏi: "Tối hôm qua Thành chủ đã chuyển qua rồi, chẳng lẽ tiểu thư không biết sao?"

"Ta. . . . . ." Chẳng lẽ là nàng đã đồng ý? Lâm Lang cố gắng suy nghĩ chuyện xảy ra tối hôm qua, lại chỉ nhớ được tửu lượng của Quân Thương rất tốt.Nàng uống rượu cùng Quân Thương rất vui vẻ, về phần đã mình nói gì, làm gì lại không có một chút ấn tượng nào.

Đúng rồi, tối hôm qua nàng trở về như thế nào?

Lâm Lang cả kinh, vội hỏi Tử Y nói: "Tử Y, tối hôm qua không phải ta đang cùng Quân Thương uống rượu sao? Ta. . . . . . trở về như thế nào ?"

Tử Y nghe hỏi, cười "Hì hì" một tiếng nói: "Tiểu thư uống say, là Thành chủ đưa tiểu thư trở về!" Tối hôm qua Thành chủ cẩn thận bế tiểu thư, ánh mắt ôn nhu nhìn gò má của tiểu thư muốn chảy ra nước, lúc đầu thấy Thành chủ như vậy, họ giật nảy mình!

Nhìn này dáng vẻ này, chắc tiểu thư còn không biết nàng ôm cánh tay thành chủ không buông, là Thành chủ ôm nàng ngủ cả đêm! Nhưng nàng cũng không dám lắm mồm đâu!

Mắt Lâm Lang lập tức trừng lớn: "Hắn đưa ta về?"

Nàng uống rượu say rồi, giống như đã biết làm chút chuyện không lịch sự.Vậy tối hôm qua. . . . . .

Lâm Lang trong con ngươi thoáng qua quyết tuyệt, do do dự dự hỏi "Ta tối hôm qua không có làm cái gì. . . . . Chuyện gì quá phận chứ?" A di đà Phật, cầu nguyện không có! Nếu là thật đối với Quân Thương cái ấy ấy rồi, nàng trực tiếp gặp trở ngại . . . . . . Nàng làm sao lại uống say đây? từ trước đến giờ Nàng " ngàn chén không say ", làm sao biết chứ? Chẳng lẽ là cổ thân thể này tửu lượng thiếu độ lửa? Ai. . . . . .

Tử Y chưa trả lời, Quân Thương đã đi vào rồi.Trên người hình như còn mang theo khói lửa, dung mạo tuấn lãng đắm chìm dưới ánh mặt trời.Hắn mặc quần áo màu đen khoan khoái nhẹ nhàng, càng lộ ra bản lĩnh kiên cường, góc cạnh rõ ràng.Chỉ thấy trên mặt hắn lạnh lùng, chỗ sâu trong đôi mắt nhìn Lâm Lang là nụ cười vui vẻ cùng Nhu Tình, hắn đi tới, nói với Tử Y : "Ngươi đi xuống trước đi!"

Tử Y cung kính đồng ý nói: "Dạ!" Xoay người hướng ngoài cửa đi tới, mặc dù tiểu thư là chủ tử trực tiếp của nàng.Nhưng quan lớn đè chết người, đối mặt với Thành chủ, nàng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với tiểu thư!

Lâm Lang vừa thấy, trong mắt thoáng qua hốt hoảng, vội muốn theo sau: "Tử Y. . . . . ." Lại bị Quân Thương đưa tay ngăn lại.

"Không phải có lời muốn hỏi ta sao?"

Lâm Lang nhìn bóng lưng Tử Y gấp gáp rời đi.Tử Y sao lại có thể rời đi như thế hả ? Nàng thật muốn hỏi Tử Y, rốt cuộc ai mới là chủ tử của nàng? Cứ để nàng cùng Quân Thương ở lại trong phòng như vậy, tính làm cái chuyện gì ?

Nghe Quân Thương hỏi, Lâm Lang lui về sau hai bước, ánh mắt hốt hoảng nghiêng sang một bên, không dám nhìn Quân Thương.Nàng quanh co nói: "Ta. . . . . . Ta chỉ muốn hỏi Tử Y một ít chuyện. . . . . ."

Nàng trải qua nhiều lần uống rượu say.Nếu lúc say bên cạnh có người, không tránh được bị nàng độc hại rồi.Tối hôm qua nàng rốt cuộc có hay không, có hay không làm vậy với Quân Thương. . . . . . Ai, thật là gấp chết nàng!

"Hỏi người trong cuộc này không phải tốt hơn sao?" Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, ánh mắt Quân Thương nhìn Lâm Lang bỗng nhiên tĩnh mịch, hắn không phải nặng muốn người.Hắn chủ trì Địa phủ vạn năm, chưa bao giờ có một cơ thiếp.Nhưng đối mặt với Lâm Lang, hắn lại rất muốn, rất muốn, muốn nàng trên người hơi thở ấm áp nhàn nhạt , muốn đôi môi ngọt ngào của nàng , thân thể mềm mại, muốn mỗi một tấc da thịt của nàng . . . . . . Nhưng hắn lại không thể. . . . . .

Mỗi một đời, hắn đều có thể sớm tìm được Lâm Lang, sau đó làm Lâm Lang yêu hắn, hai người từ từ làm bạn đến già.Nhưng cuối đời trước, tân nhậm Thiên đế lên ngôi, nhúng tay vào sổ ghi chép vận mệnh, đưa hắn đến thời điểm tìm được Lâm Lang , cách thời gian Lâm Lang luân hồi chuyển thế lần trước , đã qua hai mươi năm, mới khiến Lâm Lang bị đau khổ nhiều như vậy.Rốt cuộc tìm được nàng, hắn muốn đặt nàng dưới cánh chim của mình để bảo vệ, che chở nàng thật tốt , yêu nàng, nhưng cái nha đầu không có lương tâm này, mỗi lần đều quên hắn!

Lâm Lang không giống các thần tiên khác.Trường sinh bất tử làm cho nội tâm các thần tiên trở nên cứng nhắc, trở nên lạnh lùng vô tình, trở nên tự cao kiêu ngạo.Còn mục đích sống hình như chỉ còn lại một, chính là cố gắng tu luyện để đạt tới cảnh giới cao hơn.Về phần tại sao muốn đạt tới cái cảnh giới này, có lẽ chính bọn hắn cũng không biết.Nhưng Lâm Lang, mặc dù từ nhỏ là yêu thai, lại cất giữ tinh khiết thiện lương, bảo lưu các loại tình cảm, nội tâm là ánh sáng cùng bóng tối lần lượt thay đổi, lại có thể nở rộ ra đóa hoa tuyệt mỹ .

Cho nên, năm trăm năm trước, thân là Thái Thanh công chúa tôn quý , thái tử Thiên Tộc chưa cưới thê tử, nàng mới có thể làm ra hành động quyết liệt như vậy. . . . . .

Các vị thần tiên không hiểu một nữ tử từ trước đến giờ luôn dịu dàng tại sao phải làm ra chuyện hướng thái tử Thiên Tộc xin từ cưới.Đây là đại nghịch bất đạo.Bọn họ cũng không hiểu nữ tử này tại sao muốn buông tha vị trí nữ nhân tôn quý chí cao vô thượng nhất Thiên Tộc kia, bọn họ lại càng không hiểu nữ tử tính tình ôn nhu này tại sao có thể không chút do dự nhảy xuống vòng luân hổi cả nhân thần đều e ngại mà không có một chút sợ hãi nào.Nhưng, hắn hiểu được, nữ tử nhìn như dịu dàng ôn nhu này lại quật cường từ trong xương không có gì sánh kịp, nàng tràn đầy tình cảm, bất chấp tất cả yêu, chỉ có hắn biết.

Lâm Lang cúi đầu, sắc mặt từ từ chuyển hồng, nàng thầm nghĩ nếu không hỏi rõ ràng, trong lòng mình sẽ luôn nghĩ chuyện này, chỉ sợ ăn không ngon ngủ yên, nhưng là lời này lại tuyệt đối không thể hỏi Quân Thương, mặc kệ có hay không, lời này một khi hỏi ra đi, sau này hai người gặp mặt nhất định rất lúng túng.

Quân Thương thấy đôi mắt trong suốt của Lâm Lang lộ ra rối rắm, lông mi run rẩy, nhất thời lại lộ ra một cỗ kiên định.Trong lòng thì biết rõ nàng sẽ không hỏi hắn, nghĩ đến việc Lâm Lang tình nguyện hỏi người khác cũng không hỏi hắn, trong mắt hắn không thể không nổi lên tia không vui.Sắc mặt liền xanh đen xuống, cũng là dịu dàng nói: "Lang Nhi, có cái gì cứ hỏi đi! Nàng và ta thật sự không cần phải khách khí!"

Lâm Lang quyết định , bình tâm lại, cười một tiếng nói: "Hỏi ngươi cũng được, thật ra thì cũng không còn chuyện khác, chính là muốn hỏi canh giải rượu quả thật là ngươi làm sao?" Chuyện kia nàng nói gì cũng không hỏi được , mà Quân Thương cũng không phải dễ gạt gẫm, chỉ có thể chuyển hướng trước như vậy .

Quân Thương nhìn đôi mắt nàng lóe lên, liền biết nàng nói xạo, mới vừa rồi lúc hắn tiến vào đã nghe được lời Lâm Lang hỏi Tử Y.Lúc này trong lòng Quân Thương nhận định Lâm Lang không chịu trực tiếp hỏi là còn coi hắn là người ngoài, trong lòng liền không thoải mái.Lần này lại không thể để cho nàng lừa gạt rồi, ánh mắt của hắn trầm lắng nhìn Lâm Lang một hồi lâu, thẳng tới khi thấy hai gò má Lâm Lang ửng hồng, ánh mắt né tránh, lông mi run rẩy, mặt luống cuống, mới nói: "tối hôm qua Nàng đem bổn tọa sờ soạng từ trên xuống dưới một lần, còn ôm bổn tọa không buông tay ngủ một đêm, này cũng không thể làm như chưa từng xảy ra." Nếu Lâm Lang không hỏi, hắn đã nói ra ngoài, nhìn nha đầu này làm thế nào.

Lâm Lang vốn thấp thỏm trong lòng, không biết được tối hôm qua mình có làm gì hay không.Giọng nói của Quân Thương làm cho bốn bề yên tĩnh, lại không cho người chất vấn, trong lòng nàng bỗng nhiên cả kinh, trong đầu ầm ầm một cái trống rỗng, chợt hiểu ra liền trợn to hai mắt, trên mặt cũng oanh một cái, nàng hận không có một cái động để cho nàng trốn vào đi ra ngoài.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Thật xảy ra, thật xảy ra, lúc này trong đầu Lâm Lang trống rỗng, căn bản không biết muốn nói gì.

Quân Thương thấy vậy, đáy mắt chợt lóe lên nụ cười.Tiếp tục hạ thấp giọng nói: "Sự tình đã xảy ra rồi , suy nghĩ nhiều cũng vô ích, không bằng nghĩ biện pháp, có phải hay không?"

Lúc này trong đầu Lâm Lang rầm rầm suy nghĩ lung tung, thẹn thùng hận không thể lập tức biến mất,làm sao có thể suy nghĩ cái gì? Lúc này, nàng nghe Quân Thương nói hợp lý, liền nhìn hắn gật đầu một cái: "Dạ!"

Trong con ngươi Quân Thương tràn đầy hài lòng cười, lại nghiêm trang nói: "Bổn tọa không phải người tùy tiện, nên làm nàng đều làm, có phải hay không nên chịu trách nhiệm?"

Mặc dù nói không biết Quân Thương có phải người tùy tiện hay không.Nhưng Lâm Lang cũng đã nghe nói qua, trong thành Vãng Sinh tất cả đều là nam tử, bên cạnh Vãng Sinh Thành chủ càng không có nữ nhân xuất hiện.Nhưng trách nhiệm này nàng đánh chết cũng không thể nhận, trong đầu nàng không khỏi bắt đầu tìm lý do, chợt, ánh mắt nàng sáng lên, vội vàng nói: "Truyền thuyết có rất nhiều quan lại quyền quý giang hồ hào kiệt tất cả đều dâng mỹ nữ cho ngươi , ai đến ngươi cũng không cự tuyệt, khác gì thu toàn bộ!"

Quân Thương trên trán trượt xuống ba vạch đen, ánh mắt nhìn Lâm Lang trở nên thâm thúy.Hắng giọng một cái hỏi "Lang Nhi ghen? Yên tâm, về sau khẳng định chỉ có một mình nàng."

Quân Thương thầm nghĩ trước kia cũng là chỉ có một mình nàng, chỉ là nàng không nhớ rồi liền đổ oan cho người!

Lâm Lang trừng mắt nhìn hắn, chính nghĩa nói: "Trước không nói về sau, chỉ cái sự kiện này đã nói lên ngươi không phải là người tùy tiện, nhưng tùy tiện đứng lên không phải là người. . . . . ."

Quân Thương. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.