Chồng Ấm Giường Hay Ghen

Chương 34




Paris

- Cậu còn nhớ Caroline Leblonde không?

- Lớp nhì A, luôn ngồi ở cuối lớp. Nụ hôn đầu tiên của cậu. Cũng đã vài năm rồi đấy nhỉ...

- Cô ấy quả xinh thật, Caroline Leblonde.

- Sao cậu lại nghĩ tới cô ấy vào ngay lúc này thế?

- Đằng kia kìa, gần trò đu quay, tớ thấy người phụ nữ ấy giống cô ta.

Antoine chăm chú nhìn người mẹ trẻ ngồi trên ghế đọc sách. Khi lật trang, cô đưa mắt liếc nhanh cậu con trai nhỏ của mình đang cười, tay bám chặt con ngựa gỗ.

- Cô ta phải ngoài băm lăm rồi, người phụ nữ đang ngồi gần trò đu quay kia.

- Thì chúng mình cũng vậy, ngoài băm lăm rồi còn gì, Mathias nói thêm.

- Cậu nghĩ đó là cô ấy à? Cậu có lý đấy, cô ta có vẻ hao hao giống Caroline Leblonde.

- Sao mà hồi ấy mình đã có thể say cô ấy đến thể nhỉ?

- Cậu cũng đã thường xuyên làm bài tập toán cho cô ấy để được cô ấy hôn còn gì?

- Cậu nói nghe ghê quá.

- Sao mà ghê chứ? Cô ấy chẳng hôn tuốt tuột những thằng nào được từ 14/20 điểm trở lên là gì.

- Tớ vừa nói với cậu rằng tớ đã yêu cô ấy phát điên lên!

- Thế thì... bây giờ cậu có thể chuẩn bị sang trang mới được rồi.

Ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài bao quanh khu đu quay, Antoine và Mathias lúc này đưa mắt nhìn một người đàn ông bận com-lê màu xanh lơ vừa đặt chiếc túi hồng to sụ xuống chân một chiếc ghế và đưa đứa con gái nhỏ của anh ta đến tận sàn đu quay.

- Đó là một tay sáu tháng đấy, Antoine nói.

Mathias dò xét chiếc túi to. Từ miệng túi có khóa hé mở, để lộ ra một gói bích-quy, một chai nước cam, và cánh tay của một chú gấu bông.

- Ba tháng thôi, không hơn! Cậu cá không?

Mathias chìa tay ra, Antoine đập vào lòng bàn tay anh.

- Rồi!

Bé gái ngồi trên con ngựa bờm vàng hình như hơi bị mất thăng bằng, bố của nó nhảy phốc tới, nhưng người điều khiển trò đã kịp đặt lại cô bé trên yên ngựa.

- Cậu thua rồi..., Mathias tiếp tục câu chuyện.

Anh tiến gần tới bên người đàn ông bận com-lê xanh và ngồi xuống cạnh anh ta.

- Ban đầu cũng khó khăn đấy chứ hả? Mathias hỏi, giọng hạ cố.

- Ồ, đúng thế! Người đàn ông trả lời trong tiếng thở dài.

- Cùng với thời gian, rồi anh sẽ thấy, nó còn trở nên phức tạp hơn nữa.

Mathias lén lút nhìn chiếc bình sữa không nắp thò ra khỏi túi.

- Anh đã ly thân lâu chưa?

- Ba tháng...

Mathias vỗ vỗ vào vai anh ta rồi hào hứng đi về phía Antoine. Anh ra hiệu cho bạn đi theo mình.

- Cậu nợ tớ hai mươi euro rồi!

Hai người đàn ông khuất dần vào một lối đi dạo của công viên Luxembourg.

- Cậu trở lại London ngày mai phải không? Mathias hỏi.

- Tối nay.

- Thế thì không ăn tối cùng nhau tối nay à?

- Trừ phi cậu lên tàu đi với tớ.

- Mai tớ phải đi làm mà!

- Sang bên đó làm việc đi.

- Đừng có lại bắt đầu đấy nhé. Thế cậu muốn tớ làm gì ở London mới được chứ?

- Sống hạnh phúc!

London, vài ngày sau đó

Ngồi sau bàn làm việc của mình, Antoine thảo nốt những dòng cuối cùng của một bức thư. Anh đọc lại, lấy làm hài lòng cẩn thận gập lại trước khi đút nó vào túi.

Qua những cánh chớp của cái cửa sổ hướng ra phố Bute Street áng sáng của một ngày thu đẹp trời lọt vào những tấm lát sàn bằng gỗ vàng của văn phòng kiến trúc sư.

Antoine khoác chiếc áo vest treo trên thành ghế, sửa lại hai ống tay áo pull và bước nhanh về phía tiền sảnh ra vào. Anh dừng lại giữa chừng vào cúi xuống vai người chủ hãng để nghiên cứu bản đồ án mà ông ta vừa phác ra. Antoine chuyển dịch chiếc ê-ke và sửa một đường thiết diện. McKenzie gật đầu cám ơn anh, Antoine chào anh ta bằng một nụ cười và vừa đi tiếp về phía lễ tân vừa nhìn đồng hồ. Trên tường treo các tấm ảnh và các bức vẽ của những dự án được hãng thực hiện kể từ khi thành lập.

- Cô bắt đầu nghỉ phép từ tối nay à? Anh hỏi cô lễ tân.

- Vâng ạ, đã đến lúc tôi cho đứa bé này chào đời rồi.

- Trai hay gái thế?

Người phụ nữ trẻ làm ra vẻ nhăn mặt khi đặt tay lên chiếc bụng tròn của mình.

- Cầu thủ bóng đá!

Antoine đi vòng qua bàn, ôm cô ta trong vòng tay và siết chặt.

- Hãy sớm trở lại nhé... đừng sớm quá, nhưng dẫu gì thì cũng nhanh nhanh nhé! Tóm lại, hãy trở lại khi nào cô muốn.

Anh đi khỏi trong lúc đưa tay ra hiệu cho cô và đẩy những cánh cửa kính mở ra thềm hành lang của thang máy.

Paris, cùng ngày hôm ấy

Cánh cửa kính của một hiệu sách lớn ở Paris mở ra dưới bước chân của một vị khách rõ ràng là rất vội. Mũ trên đầu, khăn quấn quanh cổ, ông ta đi thẳng về phía quầy sách học phổ thông. Chót vót trên một chiếc thang, cô bán hàng xướng to những tên và số lượng các tác phẩm được xếp trong các gian hàng, trong khi Mathias ghi lại những thông số kèm tên những ấn phẩm vào một cuốn sổ. Không một lời mào đầu, vị khách hỏi họ với một giọng chẳng mấy hòa nhã về những tác phẩm trọn bộ của Victor Hugo in trong bộ sách Pléiade.

- Cuốn nào chứ? Mathias hỏi và ngước mắt lên khỏi cuốn sổ của anh.

- Đầu tiên, người đàn ông trả lời, với một giọng còn khô khốc hơn nữa.

Cô bán hàng trẻ vặn vẹo mình và với tay nhón cuốn sách. Cô cúi xuống để đưa nó cho Mathias. Người đàn ông đội mũ lanh lẹ tóm lấy và đi nhanh về phía quầy trả tiền. Cô bán hàng và Mathias đưa mắt nhìn nhau. Quai hàm nghiến chặt, anh liền đặt cuốn sổ lên mặt quầy và chạy theo sau vị khách hàng.

- Xin chào, làm ơn, cám ơn, tạm biệt! Anh vừa gào vừa chắn ngang trước mặt ông ta ở lối thông ra quầy trả tiền.

Hoảng hốt, vị khách cố đi vòng qua anh; Mathias giằng cuốn sách ra khỏi tay ông ta trước khi quay trở lại công việc của mình, trong lúc vẫn gào tướng lên “Xin chào, làm ơn, cám ơn, tạm biệt!” Vài khách hàng chứng kiến cảnh đó kinh sợ. Người đàn ông đội mũ bực tức, rời khỏi hiệu sách, cô nhân viên thu tiền nhún vai, cô bán hàng trẻ, vẫn chót vót trên thang, thì thật khó giữ được vẻ nghiêm túc, còn ông chủ cửa hàng thì yêu cầu Mathias cuối ngày rẽ qua gặp ông ta.

London

Antoine đi bộ ngược lên phố Bute Street; anh tiến về lối đi đóng đinh dành cho khách bộ hành, một chiếc black cab (xe taxi - ND) giảm tốc độ và dừng lại. Antoine ra hiệu cảm ơn người tài xế và tiến về phía ngã năm trước cửa trường Trung học Pháp. Sau tiếng chuông, sân trường tiểu học chẳng mấy chốc bị tràn ngập bởi một lũ trẻ đông đúc. Emily và Louis, cặp sách trên lưng, bước đi cạnh nhau. Cậu bé nhảy ngay vào lòng bố mình. Emily mỉm cười và đi xa dần về phía hàng rào sắt.

- Valentine chưa đến đón cháu à? Antoine hỏi Emily.

- Mẹ đã gọi điện cho cô giáo, nói sẽ đến muộn, mẹ muốn cháu đợi ở nhà hàng của bà Yvonne.

- Thế thì cùng đến với bọn chú, chú dẫn đi, cả ba chúng ta sẽ ăn điểm tâm chiều ở đó.

Paris

Một cơn mưa nhẹ in dấu trên vỉa hè loang loáng sáng. Mathias dựng lại cổ áo đi mưa của mình và bước xuống lối đi ngang dành cho khách bộ hành. Một chiếc taxi nhấn còi và sượt qua anh. Người lái xe thò một tay ra khỏi cửa kính, ngón giữa đưa lên trong một tư thế rõ ràng (trong giao tiếp của người phương Tây, khi đưa ngón giữa lên tức là rất coi thường người đối thoại trước mặt - ND). Mathias đi qua phố và bước vào trong một siêu thị nhỏ. Ánh sáng chói chang của đèn néon kếp tiếp sắc xám của bầu trời Paris. Mathias tìm một gói cà phê, ngập ngừng trước những món ăn đông lạnh khác nhau và chọn một bao jambon bọc kín trong lớp chân không. Chiếc làn nhỏ của anh đã đầy, anh tiến về phía quầy trả tiền.

Người tiểu thương trả lại anh tiền lẻ nhưng không đáp lại lời chào của anh.

Khi tới trước cửa hiệu giặt là quần áo thì tấm lưới sắt đã hạ xuống, Mathias đi liền về nhà mình.

London

Ngồi quanh bàn trong gian phòng vắng tanh của nhà hàng, Louis và Emily đang tập vẽ trên những cuốn vở của chúng và ăn ngon lành món kem caramel mà chỉ có bà chủ cửa hàng, Yvonne, là có được bí mật về nó. Bà đi từ tầng hầm lên, Antoine đi theo sau, bê một két rượu, hai sọt rau và ba lọ kem.

- Cô làm thế nào mà nâng những thứ đó lên được chứ? Antoine hỏi.

- Tôi phải làm thôi! Yvonne trả lời và chỉ cho anh đắt tất cả lên mặt quầy.

- Cô nên lấy một người nào đó để phụ thêm

- Thế tôi sẽ lấy gì để trả cho một người nào đó của anh đây? Một mình tôi mà cũng khó khăn lắm mới trụ nổi.

- Chủ nhật tới, cháu và Louis sẽ tới giúp cô một tay; bọn cháu sẽ sắp xếp lại tầng hầm, dưới ấy đúng là ngổn ngang quá.

- Để mặc cái tầng hầm của tôi như thế, và hãy dẫn con trai anh đi cưỡi ngựa ở Hyde Park đi, hoặc dẫn nó đi thăm Tháp London, thằng bé mơ ước chuyện ấy từ nhiều tháng nay rồi.

- Và nhất là nó mơ được tới thăm nhà bảo tàng Những Thứ Ghê Rợn, cái đó không giống nhau đâu nhé. Nhưng nó còn bé quá.

- Hay anh quá già thì có, Yvonne đáp lại trong lúc xếp gọn những chai rượu Bordeaux.

Antoine thò đầu qua cửa bếp vẻ thèm thuồng nhìn hai đĩa thức ăn lớn đặt trên bếp. Yvonne vỗ vai anh.

- Tôi chuẩn bị hai bộ đồ ăn cho các anh tối nay chứ? bà hỏi.

- Có thể là ba nhỉ? Antoine trả lời khi nhìn Emily chăm chú trên cuốn vở của mình ở cuối phòng.

Nhưng anh chỉ vừa mới dứt lời thì mẹ của Emily bước vào tiệm ăn, thở hổn hển. Chị đi nhanh về phía con gái, hôn cô bé và xin lỗi về sự chậm trễ của mình, một cuộc họp ở lãnh sự quán đã buộc chị phải ở lại. Chị hỏi con gái đã làm xong bài tập chưa; cô bé trả lời đã xong, hết sức tự hào. Antoine và Yvonne đứng ở quầy nhìn chị.

- Cám ơn nhé, Valentine nói.

- Không có gì, Yvonne và Antoine đồng thanh trả lời.

Emily đeo cặp sách và cầm tay mẹ. Từ bậu cửa, cô bé và mẹ mình ngoảnh lại, chào tạm biệt cả hai người bọn họ.

Paris

Mathias đặt lại chiếc khung ảnh lên quầy ăn trong bếp. Anh dùng đầu ngón tay mình vuốt ve mặt kính hệt như âu yếm mái tóc con gái. Trên tấm ảnh, Emily một tay cầm tay mẹ, còn tay kia đưa lên ra hiệu tạm biệt anh. Đó là ở công viên Luxembourg, ba năm trước đây. Vào hôm trước ngày mà Valentine, vợ anh, bỏ anh để đến lập nghiệp ở London cùng với con gái họ.

Đứng sau chiếc bàn để là quần áo, Mathias đưa tay sát gần mặt bàn là để kiểm tra nó đã đủ nhiệt độ chưa. Xen giữa đống sơ-mi mà anh là phẳng theo nhịp mười lăm phút một có một cái gói nhỏ bọc trong giấy bạc được anh là còn cẩn thận hơn nữa. Anh đặt chiếc bàn là vào kệ của nó, rút phích cắm điện và giở lớp giấy bạc, để lộ ra một miếng bánh mì kẹp jambon và pho-mát bốc khói nghi ngút. Anh trút nó vào một cái đĩa và mang bữa ăn của mình về phía tràng kỷ trong phòng khách, trên lối đi, anh với lấy tờ báo nằm trên mặt bàn thấp.

London

Nếu như đầu buổi tối ấy quầy bar nhà hàng thật nhộn nhịp, thì phòng ăn còn xa mới phải dán yết thị đầy khách. Sophie, cô hàng hoa trẻ có cửa hiệu nằm ngay bên cạnh nhà hàng, bước vào, trên tay ôm một bó hoa lớn. Xinh xắn duyên dáng trong chiếc blouse trắng, cô cắm những bông hoa huệ vào một chiếc bình đặt trên mặt quầy. Bà chủ quán kín đáo ra hiệu chỉ cho cô thấy Antoine và Louis. Sophie đi về phía bàn họ. Cô ôm hôn Louis và từ chối lời mời đến nhập hội với họ của Antoine; cô còn phải sắp xếp cửa hiệu của mình và hôm sau còn phải đi chợ hoa Columbia Road từ rất sớm. Yvonne gọi Louis đến cho cậu tự chọn một cây kem trong tủ lạnh. Cậu bé lẩn đi ngay.

Antoine lấy lá thư trong túi mình rồi kín đáo đưa cho Sophie. Cô gái giở ra và bắt đầu đọc, rõ ràng là rất hài lòng. Vừa tiếp tục đọc thư, cô vừa kéo cho mình một chiếc ghế và ngồi xuống. Cô đưa trả lại Antoine trang đầu tiên.

- Anh có thể bắt đầu bằng: “Tình yêu của em” được chứ?

- Em muốn anh nói với hắn: “Tình yêu cảu em” à? Antoine trả lời, vẻ hoài nghi.

- Vâng, tại sao?

- Chẳng sao cả!

- Điều gì khiến anh bực mình nào? Sophie chất vấn.

- Anh thấy như thế hơi quá.

- Quá cái gì?

- Quá là quá chứ sao!

- Em không hiểu. Em yêu anh ấy bằng tình yêu, thì em gọi anh ấy là “tình yêu của em”! Sophie cố nài, vẻ cương quyết.

Antoine lấy cây bút của mình và tháo nắp ra.

- Chính em đang yêu, thì chính em quyết định! Nhưng tóm lại thì...

- Tóm lại thì sao?

- Nếu hắn ta ở đây, có lẽ em sẽ bớt yêu hắn đi một chút đấy.

- Anh thật rắc rối, Antoine ạ. Tại sao lúc nào anh cũng nói những điều như thế chứ?

- Bởi vì nó là như thế! Khi ngày nào người ta cũng gặp anh thì người ta ngắm anh ít đi... thậm chí sau một khoảng thời gian nào đó lại còn chẳng thèm ngó ngàng gì nữa.

Sophie nhìn sững vào mặt anh, rõ ràng là rất bực mình. Antoine lấy lại tờ giấy và thực hiện ngay.

- Tốt thôi, vậy chúng ta nói: “Tình yêu của em”...

Anh phe phẩy tờ giấy cho mực khô đi và đưa lại cho Sophie. Cô hôn lên má Antoine, đứng dậy và đưa tay gửi nụ hôn gió tới Yvonne, người đang bận rộn đằng sau quầy bar của mình. Trong lúc cô sắp sửa bước qua ngưỡng cửa, Antoine gọi cô lại.

- Bỏ qua cho anh chuyện lúc nãy nhé.

Sophie mỉm cười và bước đi.

Điện thoại di động của Antoine réo vang, số của Mathias hiển thị trên màn hình.

- Cậu đang ở đâu? Antoine hỏi.

- Trên tràng kỷ nhà tớ.

- Cậu có chuyện buồn hả, tớ không nhầm chứ?

- Không, không, Mathias trả lời trong lúc vặn véo hai tai của con hươu cao cổ bằng bông.

- Hồi nãy tớ đã tới đón con gái cậu ở trường.

- Tớ biết rồi, con bé đã nói cho tớ, tới vừa mới gọi cho con bé xong. Vả lại, tớ phải gọi lại cho nó ngay đây.

- Cậu nhớ con bé đến mức đó cơ à? Antoine hỏi.

- Còn nhớ hơn nữa khi mình vừa dập máy với nói, Mathias trả lời pha chút buồn bã trong giọng nói.

- Hãy nghĩ tới sự may mắn có thể nói thao hoàn toàn hai thứ tiếng mà sau này con gái cậu có được và hãy lấy làm sung sướng vì chuyện đó. Con bé thật tuyệt và rất hạnh phúc.

- Tớ biết tất cả những điều đó, chỉ có bố nó là kém phần hạnh phúc nhất thôi.

- Cậu có vấn đề gì đó à?

- Tớ nghĩ rằng rốt cuộc tớ sẽ bị đuổi việc.

- Thêm một lý do nữa để đến lập nghiệp ở đây, sống cạnh con bé.

- Và tớ sẽ sống bằng gì?

- Hiệu sách cũng có ở London, và không phải là thiếu công việc đâu.

- Chúng không phải hơi kiểu Anh một chút à, những hiệu sách của cậu ấy?

- Ông hàng xóm của mình về nghỉ hưu. Hiệu sách của ông ta nằm ngay giữa trung tâm khu phố Pháp, và ông ta đang tìm một người quản lý để thế chỗ ông ấy.

Antoine công nhận rằng chỗ đó quả khiêm tốn hơn nhiều so với nơi Mathias đang làm tại Paris, nhưng cậu ta sẽ là ông chủ của chính mình, điều không phải là một ác ở nước Anh... Chỗ đó đầy vẻ duyên dáng, ngay cả khi cần phải được tân trang lại.

- Chắc phải sửa sang nhiều lắm à?

- Đó là chuyện của tớ, Antoine trả lời.

- Thế chức quản lý đó giá bao nhiêu?

- Ông chủ cửa hàng trước tiên tìm cách tránh cho hiệu sách của mình không bị biến thành một tiệm bán bánh mì kẹp thịt. Ông ta chấp nhận một số phần trăm nho nhỏ dựa trên kết quả thu được.

- Cậu định nghĩa chính xác chữ “nho nhỏ” như thế nào? Mathias lục vấn.

- Nhỏ! Nhỏ như... cái khoảng cách từ nơi cậu sẽ làm việc tới trường học của con gái cậu.

- Tớ sẽ chẳng bao giờ có thể sống được ở ngoại quốc đâu.

- Tại sao chứ? Cậu cho rằng cuộc sống ở Paris sẽ tốt đẹp hơn khi tàu điện được hoàn thành à? Ở đây cỏ không chỉ mọc ở giữa các đường ray thôi đâu, mà còn có công viên ở khắp nơi... Mà này, sáng nay tớ đã cho lũ sóc ăn ngay trong vườn nhà đấy.

- Cậu có những ngày bận rộn nhỉ!

- Cậu sẽ nhanh chóng làm quen với London thôi, ở đây có một sức mạnh kỳ lạ, con người thật dễ chịu, vả lại khi tớ nói với cậu về khu phố Pháp, thì thật cứ như đang ở Paris thật sự... mỗi tội là không có dân Paris.

Và Antoine dẫn ra một danh sách đầy đủ mọi mặt của tất cả các cửa hiệu Pháp mọc lên quanh trường trung học.

- Cậu thậm chí còn có thể mua được cả tờ Equipe và uống cà phê kem ngoài hiên mà không cần phải rời khỏi Bute Street.

- Cậu nói hơi quá đấy!

- Thế theo cậu, tại sao dân London lại đặt tên phố là “Frog Alley” (Đường Ếc, vì người dân Pháp nổi tiếng là thích món đùi ếch - ND) nào? Mathias, con gái cậu sống ở đây, và cả thằng bạn nối khố của cậu nữa. Vả lại cậu chả luôn miệng nói rằng cuộc sống ở Paris thật căng thẳng là gì.

Khó chịu bởi tiếng ồn ào từ ngoài phố vọng vào, Mathias tiến ra tận cửa sộ; một người lái xe đang nạt nộ những người chuyển rác.

- Đợi tớ chút, Mathias đề nghị trong lúc cúi đầu ra ngoài.

Anh gào to với người lái xe vì đã không tôn trọng xung quanh, anh ta chí ít thì cũng nên có tí kính trọng đối với những người đã phải làm một công việc khó nhọc. Ở cửa xe cua mình, người lái xe chửi như tát nước. Chiếc xe ben chở rác cuối cùng cũng đậu gọn được vào một bên đường và chiếc xe hơi chạy vội trong tiếng xào xạo của bánh xe.

- Vừa có chuyện gì thế? Antoine hỏi.

- Chẳng có gì cả! Cậu đang nói gì về London ấy nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.