Chơi Đùa Với Nam Chủ

Chương 23




Ngày hôm sau, Đường Ngạo Thiên mở tiệc chiêu đãi đám người Lê Cảnh trong nhà.

Đường Hiên vốn chán ghét việc này, vì vậy ngồi trên ghế buồn bực dùng bữa.

“Tiểu Lục, tới ăn tôm.” Đường Diệp đưa tôm đến trước miệng y.

“Ca, đừng tiếp ta nữa, muốn rớt rồi.” Đường Hiên phồng má, trợn mắt trắng nhìn hắn.

“Vậy thì uống canh.” Đường Diệp đưa thìa trước môi y.

“A!” Đường Hiên uống một ngụm nước canh sau đó kêu lên thảm thiết: “Nóng, nóng, nóng!”

“Lão Tam, sao ngươi lại làm vậy? Sao ngươi không thổi cho nguội mới cho nó ăn.” Đường Khải đứng lên, hai ba bước chạy đến bên người Đường Hiên, lấy tay ôm đầu Đường Hiên: “Ngoan, há mồm miệng cho ca xem.”

Đường Hiên ngoan ngoãn há miệng, bị phỏng đến nước mắt lưng tròng.

“Tệ thật.” Đường Khải nhíu mày: “Ta dẫn ngươi đi bôi thuốc.”

“Ta cũng đi!” Đường Diệp vội vã đuổi theo.

Huynh đệ tỷ muội Đường gia còn lại nhao nhao lo lắng nhíu mày, làm sao bây giờ, Tiểu Lục bị phỏng rồi…Thật đau lòng, thật thống khổ.

Đường Ngạo Thiên ngồi ở ghế chủ tọa nhìn tình hình rối loạn, không nói gì, mặt cũng không biểu tình.

Một bên Lê Cảnh trợn mắt há hốc mồm, khuê nữ nhà mình vốn để ý Đường Hiên, vốn dĩ lão muốn dẫn nàng tới gặp, nhưng Lục thiếu gia Đường gia rất được chiều chuộng, bị dạy dỗ như vậy, chắc tính tình rất khó chịu.

Sau tiệc rượu, Đường Hiên lấy cớ miệng bị phỏng, không xuất hiện.

Đến bữa cơm tối, Đường Ngạo Thiên nghiêm mặt kêu Đường Hiên ở trong phòng ra.

“Quỳ xuống!” Đường Ngạo Thiên hung hăng đập tách trà trong tay xuống trước mặt Đường Hiên: “Trước mặt Minh Chủ mà ngươi có thể làm càn?”

“Ta không muốn lấy nữ nhi của hắn.” Đường Hiên nhìn thẳng Đường Ngạo Thiên.

“Cút tới Từ Đường quỳ cho ta. Sau hai canh giờ mới được về.” Đường Ngạo Thiên phất tay áo ra ngoài.

Đường Khải và Đường Diệp bị Đường Ngạo Thiên kêu tiễn Lê Cảnh về, vừa về thì liền nghe Tiểu Hiên bị phạt quỳ, vì thế vội vã chạy vào trong nhà.

Vào nhà đã nghe mùi rượu rồi thấy Đường Hiên đang nằm trên giường ngủ.

“Về phòng.” Đường Diệp nhỏ giọng nói: “Sáng mai trở lại.”

Đường Khải gật đầu, hai người nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Đường Hiên uống rượu Lê Hoa, uống rất ngọt, tác dụng chậm nhưng có tác dụng lớn, từ từ cảm thấy có phần khô nóng, vì thế mơ mơ màng màng mang giày xong muốn đi hít thở không khí.

Trong tiểu viện tử phía đông Đường phủ, Tô Ngọc đang ngồi trong phòng đọc sách, đột nhiên thấy Đường Hiên đẩy cửa vào.

“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc kinh hỉ, vội vàng đứng lên.

Đường Hiên không để ý tới hắn, lập tức đến giường trong phòng ngủ.

“Tiểu Hiên, ngươi uống rượu?” Tô Ngọc đứng bên cạnh giường cẩn thận hỏi y.

“Ầm ĩ muốn chết.” Đường Hiên bịt lỗ tai, mơ mơ màng màng than thở.

Tô Ngọc không dám nói tiếp nữa, suy nghĩ một chút, nhẹ chân nhẹ tay giúp y cởi vớ giày, đắp kín mền, còn mình ngồi bên cạnh.

Bình thường Đường Hiên không uống rượu, hôm nay đột nhiên uống nhiều như vậy, liền cảm thấy choáng váng, trợn mắt nhìn tên Đại Hùng ngu dốt ngồi bên cạnh mình, vì thế bổ nhào tới ôm, cọ qua cọ lại bụng hắn.

“Tiểu Hiên?” Tô Ngọc bị dọa sợ.

Đường Hiên liều mạng ôm cái bụng béo không buông tay, đầu cảm thấy không mềm mại, vì thế hai tay xé áo Tô Ngọc, ngã xuống cái bụng trắng trẻo mập mạp của hắn mà ngủ.

Tô Ngọc bị y chỉnh dở khóc dở cười, đưa tay muốn nhét y vào trong chăn.

Đường Hiên cực kỳ phẫn nộ, đây là ai? Muốn phá giấc ngủ của ta? Vì thế cắn răng, tay níu chặt cổ áo Tô Ngọc, ném hắn lên giường rồi mình bổ nhào tới, chính xác nằm trên cái bụng to ấm áp, tiếp tục ngủ.

“Tiểu Hiên, ngươi mau tỉnh.” Tô Ngọc nhẹ giọng gọi y.

“Ngươi đừng làm ồn.” Ngữ điệu Đường Hiên cực kỳ ủy khuất: “Đầu ta rất đau.”

“Í…” Tô Ngọc ngoan ngoãn ngậm miệng, nắm chăn bông nhẹ nhàng đắp lên người y.

Gối đầu lớn vừa ấm áp vừa mềm mại, Đường Hiên nằm úp sấp thoải mái cọ tới cọ lui, chảy nước miếng như mèo con, động tay động chân cởi ngoại bào của mình.

Tô Ngọc nhìn cái đầu cọ tới cọ lui trên bụng mình, thu can đảm đưa tay sờ tóc y, thuận tiện lướt qua gương mặt y, trong lòng cảm thấy rất tốt.

Đêm đó, hai người ngủ rất say, mãi đến nắng sớm ngày hôm sau chiếu vào song cửa sổ, Đường Hiên mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Vừa mở mắt thì phát hiện không phải phòng ngủ của mình, nhìn lại, tiểu thiếu gia Đường gia bị chấn kinh, sao mình có thể nằm sấp trên bụng tên Đại Hùng ngu dốt này mà ngủ?

Tô Ngọc còn đang ngủ, không phát hiện người bên cạnh mình sắp nổi điên.

Đường Hiên nhìn quần áo mình không chỉnh tề, nhìn lại vạt áo rõ ràng bị Tô Ngọc xé mở, trong đầu ong ong rối loạn, chẳng lẽ mình uống rượu xong rồi bị tên Đại Hùng này cường bạo?

Giết hắn diệt khẩu! Đường Hiên lấy chăn che mặt, sau đó nhanh chóng lấy ra, gầm thét vào lỗ tai hắn: “Ngươi tỉnh lại cho ta!!!”

Đôi má Tô Ngọc đỏ ửng, hừ hừ hai tiếng rồi xoay người tiếp tục ngủ.

Điều này nghĩa là buông thả dục vọng quá độ sao? Đường Hiên khóc không ra nước mắt, gác chân lên người hắn, cố gắng nhớ lại… Nhưng mà sống chết cũng không nhớ ra tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Bình thường Đường Hiên cũng lén lút xem qua Long Dương đông cung của Tam ca nhà mình, nghĩ thầm, nếu như đã làm, nơi đó sẽ sưng? Sờ sờ cái mông nhỏ của mình, hình như không sao, trong lòng Lục thiếu gia càng thêm bi thương muốn rơi lệ, xong rồi, xem ra Đại Hùng bị mình cường bạo! Nhìn Tô Ngọc đang ngủ, Đường Hiên đưa tay để hắn nằm sấp trên giường, run rẩy cởi bỏ đai lưng của hắn, muốn nhìn rốt cuộc mình chà đạp hắn thành cái dạng gì.

Lúc Đường Hiên bi thương chuẩn bị cởi quần hắn ra, cửa phòng bị người ta một cước đá văng, Đường Diệp và Đường Khải xuất hiện ở cửa.

“Tiểu Lục, ngươi…” Đường Khải há to miệng, mình đã thấy gì?

“Đại ca!” Đường Diệp kêu thảm thiết, chui vào trong lòng Đường Khải; “Cái gì ta cũng không thấy. Tiểu Lục không có ở đây, không có ở đây!”

“Ta không… Tối hôm qua ta uống rượu….” Đường Hiên lấy chăn che Tô Ngọc lại, thiếu chút nữa là khóc.

Đường Diệp có chết cũng không thể tiếp thu một màn này, chạy vào trong viện, ôm một thân cây mà đập đầu vào.

“Sao lại thế này?” Đường Khải bình tĩnh một phen, ngồi trên giường nhìn Đường Hiên.

Đường Hiên ủy khuất chui vào trong lòng đại ca nhà mình: “Tối hôm qua ta uống rượu, sáng nay tỉnh lại thì như vậy.”

Đường Khải đau lòng, không đành lòng mắng Đường Hiên, vì thế tất cả lửa giận phát tiết lên người Tô Ngọc, đập giường gầm thét: “Ngươi tỉnh lại cho ta!!!”

Tô Ngọc vẫn ngủ bình yên như cũ, Đường Khải lấy tay nắm đầu của hắn, sửng sốt: “Hắn phát sốt rồi.”

“A!!” Đường Diệp đập đầu xong, khó khăn lắm mới lấy được bình tĩnh, ai ngờ vừa vào thì nghe một câu như thế, tan vỡ lần thứ hai, bổ nhào vào tường mà cào, phát sốt, phát sốt!!! Tiểu Hiên nhu nhược lại nhỏ xinh, không ngờ lại thượng một tên nam nhân to lớn đến….

“Lão Tam, ngươi mau cút ra ngoài tìm Đông thúc cho ta.” Đường Khải bị tiếng gào khóc của Đường Diệp làm phiền.

Đường Đông là lão Đại phu của Đường gia, sau khi xem xong cho Tô Ngọc, nói; “Không sao, chỉ bị phong hàn, uống mấy thang thuốc thì không sao.”

“Không phải, Đông thúc, cái kia, hắn, cái kia….” Khuôn mặt Đường Hiên đỏ bừng chỉ vào Tô Ngọc.

“Hả?” Đông thúc cực kỳ mờ mịt.

“Không có gì, không có gì, coi như trị phong hàn đi!” Đường Diệp không kiên nhẫn phất tay.

“Sao lại coi như phong hàn, vốn là phong hàn!” Đông thúc không vui.

“Đúng, đúng, đúng. Đông thúc, ngươi mau sắc thuốc đi.” Đường Diệp đẩy lão ra khỏi cửa.

Nấu mấy thang thuốc rồi bưng lên xong, Đường Hiên nhận lấy chén thuốc mà épTô Ngọc uống, còn mình ngơ ngác ngồi bên giường hắn.

Đường Diệp và Đường Khải ngồi trong ngoại sảnh mắt to trừng mắt nhỏ. Sớm biết như vậy, tối qua bọn hắn sẽ ở cùng Tiểu Hiên, lần này thì tốt rồi, gây raphiền toái lớn như vậy…

Một lúc lâu sau, Tô Ngọc mơ màng tỉnh lại.

“Ngươi đã tỉnh.” Đường Hiên cực kỳ áy náy, đưa tay dìu hắn: “Ngươi có đói bụng không? Ta kêu người làm thức ăn cho ngươi.”

Tô Ngọc có phần mờ mịt, Tiểu Hiên bị làm sao mà đối tốt với mình vậy?

Thấy Tô Ngọc không nói lời nào, Đường Hiên càng áy náy, Đại Hùng vốn ngu dốt, lần này khẳng định bị mình dọa sợ đến ngốc rồi.

“Tối hôm qua, thực xin lỗi.” Đường Hiên nổi lên dũng khí giải thích.

“Tối hôm qua không có gì.” Tô Ngọc cực kỳ thật thà sờ đầu, nghĩ thầm, không phải ngươi nằm trên bụng ta một đêm sao, ta cao hứng còn không kịp.

“Về sau ta sẽ không bắt nạt ngươi nữa.” Đường Hiên tiếp tục áy náy nói.

“Không có gì, ta thích bị ngươi bắt nạt.” Tô Ngọc tiếp tục thật thà.

Ngoại sảnh, Đường Diệp ôm Đường Khải im lặng khóc lớn, làm sao bây giờ, tên mập này lại thượng Tiểu Lục chúng ta rồi…

“Chỗ của ngươi, có đau không?” Mặt Đường Hiên đỏ bừng.

“Đau?” Tô Ngọc nghĩ thầm, bụng ta không đau, vì thế lắc đầu: “Không đau, chỉ hơi tê dại.”

Tê dại? Không quá nghiêm trọng đi. Đường Hiên nhíu mày, nghĩ thầm, da Đại Hùng thật dày.

Vì thế sau khi Tô Ngọc khỏi bệnh, ngạc nhiên phát hiện Đường Hiên hình như là đã thay đổi thành người khác.

Còn về nguyên nhân, ngược lại Đại Hùng không nghĩ nhiều, chỉ cần Tiểu Hiên bằng lòng đối tốt với hắn, quan tâm nguyên nhân làm gì.

Qua hai ngày thì đến ngày Trình Mộc Phong quyết đấu với Lê Cảnh. Sáng sớm đã có không ít người tụ tập dưới chân núi xem náo nhiệt.

“Chuẩn bị tốt chưa?” Trưởng lão Cái Bang đẩy phương trượng Thiếu Lâm bên cạnh mình.

“A di đà Phật, thiện tai thiện tai.” Phương trượng Tứ Đại Giai Không nhắm mắt niệm Phật.

Trưởng lão Cái Bang mắt trợn trắng, đồ dối trá!

“Ăn không? Ăn không?” Chưởng môn Thục Sơn mang theo một bao hạt dưa phát mọi nơi, làm mọi người ở đây bất giác nhớ tới Dạ Lan San mười mấy năm trước, trong lòng hơi hiểu, vì sao Bảo chủ Vân Sát Bảo đồng ý thu hắn làm đồ đệ.

Hai người rất giống nhau, trong lòng đều kiêu ngạo, ai cũng không bắt chước được.

Trình Mộc Phong quét mắt bốn phía về đám người đông nghẹt, khóe miệng nâng lên thành nụ cười nhạt khó thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.