Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 18





"Rất cảm tạ bệ hạ. Ta trở về nhất định xây dựng một ngôi giáo đường to lớn , đợi chờ ngài đặc sứ đến." Bần đạo làm bộ cao hứng nói. Dù sao ta không ngăn được rồi, không bằng trước mượn sức xây giáo đường kéo dài một chút, nói xây giáo đường "to lớn" ít nhất cũng phải mười năm hai mươi năm mới xây dựng xong nha?

"Không cần đợi, ta bảo bọn hắn theo ngươi trở về, thời điểm giáo đường xây dựng, bọn họ cũng có thể giúp ngươi!" Giáo Hoàng quả nhiên là lão cáo già. Một chút cơ hội cũng không cho ta.

"Vậy thì càng tốt. Chẳng qua ủy khuất mấy vị giáo chủ đại nhân." Bần đạo giả lả cười nói. Trong lòng tự nhủ, trở về ta bảo Khắc Lý biến bọn họ thành vong linh đi mà hầu hạ lão tử.

"Ừ. Rất tốt." Giáo Hoàng thoạt nhìn bộ dạng phi thường hài lòng.

Hai người chúng ta tiếp tục hư tình giả ý một lát sau, bần đạo vội vàng tìm một cơ hội cáo từ đi ra. Cùng cái lão cáo già này nói chuyện, thật con mẹ nó mệt.

Trên đường trở về, ta cố ý đi vòng qua chỗ tổ mẫu, nàng tự nhiên không thấy được, bởi vì nàng còn đang bận việc ở Thánh nữ cung. Ta tới tìm Tiểu ma nữ Tạp Thu Toa tiểu thư. Thời điểm nhìn thấy nàng, nàng đang an tĩnh đọc sách. Thật tình… Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, đánh chết ta cũng không tin nàng có thời điểm biết điều như vậy. Chẳng lẽ con cọp đi ăn chay rồi?

"Tạp Thu Toa tiểu thư." Bần đạo chào ngon ngọt, hỏi: "Ngươi đang xem sách gì đó?"

"Hử? Ngươi tới làm gì?" Nàng nhìn thấy ta rất là cao hứng. Tiện tay ném quyển sách xuống, chỉ nghe "ba" một tiếng cuốn sách rớt bẻ tan nát. Ta ngất... lực lượng của rồng thật sự không phải giả nha…

"Ý da... Cũng do ngươi đó! Làm hư cuốn sách rồi. Ngươi nói làm sao bây giờ?" Tạp Thu Toa tiểu thư tức giận nói.

Thời đại này còn không có phát minh ra giấy. Sách là dùng da thú chế luyện. Vốn rất dày, không chỉ nặng, hơn nữa nội dung ít đến thương cảm, chủ yếu nhất là giá cao quá mức. Ta nhìn lướt qua tên sách. Ví như quyển nàng đang xem "quang minh ma pháp bách khoa toàn thư" này, ít nhất cũng đáng một trăm tám mươi kim tệ. Bần đạo cũng đau lòng thay cho Quang Minh giáo hội, chỉ sợ cũng chỉ bọn họ mới nuôi được một con rồng phá sản thế này?

"Ha hả. Ta đặc biệt tới tìm ngươi thương lượng chuyện tình mở cửa tiệm." Bần đạo vừa nói, lại lấy ra ít mật đường. Đây là khi ta có mật Tử Tinh Phong rồi chế biến ra. Có mùi thơm đặc biệt của mật Tử Tinh Phong, chẳng những ăn ngon, hơn nữa bởi vì mật Tử Tinh Phong có tồn tại ma pháp nguyên tố, đối với làm đẹp dung mạo dưỡng nhan sắc cũng có hiệu quả.

"A. Lại là thứ này!" Tạp Thu Toa tiểu thư tức giận đoạt lấy nói: "Mỗi lần đều mang cho ta một điểm nhỏ như vậy, làm hại ta ăn không quen điểm tâm bình thường rồi. Thứ này có phải hay không có cái gì đặc biệt? Tại sao đầu bếp chỗ của ta làm không được?"

"Đúng, có một chút. Chẳng qua là thủ nghệ không giống mà thôi." Nói giỡn, nếu nói cho nàng biết về mật Tử Tinh Phong. Ta cũng đừng nghĩ an tâm mà sống.

"Tiệm của ngươi định lúc nào mở ?" Tạp Thu Toa tiểu thư hỏi gấp.

"Bọn họ đã bắt đầu. Ta tới gặp ngươi cũng vì chuyện này. Muốn tìm ngươi hỗ trợ đây?" Bần đạo cười nói.

"Chuyện gì?" Tạp Thu Toa mắt rồng chợt lóe nói: "Làm sao dính dáng trên người ta?"

"Chúng ta mới đến. Mọi người cũng chưa quen thuộc. Ngươi giúp đỡ giới thiệu một chút khách cao cấp quen thuộc là được. Còn có chút điểm phiền toái. Cũng mời ngươi hỗ trợ xử lý." Bần đạo lần này tự mình chạy chuyến, chỉ vì nhìn trúng thân phận đặc thù cua Tạp Thu Toa tiểu thư. Có nàng hỗ trợ dắt mối, quan lại quyền quý ở Thánh Đô không đến chỗ ta mới là lạ. Chỉ cần bọn tiểu nhị của ta tiếp xúc. Liền có cơ hội lấy được một chút tình báo trọng yếu. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Không thành vấn đề. Thế nhưng, những món ta ăn không cho tính tiền." Tạp Thu Toa tiểu thư nói.

"Dĩ nhiên, chúng ta cứ như vậy mà định." Bần đạo vừa lưu lại một chút mật đường cho nàng, vội vàng lẻn đi. Cùng nàng ở chung một chỗ luôn luôn có cảm giác ngồi trên miệng núi lửa. Ngươi không biết lúc nào nàng bộc phát, khi nào sẽ bị nuốt chửng…

Trở lại khách sạn. Tất cả mọi người đều đã ra ngoài tiến hành mua vài thứ mang về. Chỉ có Khắc Lý cùng Cái Thứ không có hứng thú. Làm ta kinh ngạc là Mân nhi cũng không đi.

"Không có ngươi ở bên. Người ta một chút hứng thú cũng không có." Mân Nhi giải thích."A. Thật là không tốt, để ngươi đợi lâu." Bần đạo áy náy. Ta còn tưởng rằng nàng cố ý chờ ta đây. Vừa cảm động một chút.

Nhưng nàng lại nói: "Những lão đầu tử kia đều một loại háo sắc, không thích chơi. Lại nói nhân gia không có tiền. Hiện tại có ngươi, mau theo ta đi ra ngoài chơi nào."

Ta buồn bực.

Bị nàng giằng co một ngày, thời điểm cuối cùng khi ta sắp lên thuyền lại đột nhiên kinh ngạc phát hiện, nơi xa cảng một khoảng đang chạy nhanh tới một chi kỵ binh. Mở đường chính là 200 danh kỵ sĩ toàn thân khôi giáp ngân bạch, từ trên khải giáp bọn họ phát tán ra tia sáng ma pháp nhàn nhạt màu trắng. Có thể nhận ra, đây là một ma pháp khải giáp vô cùng cao cấp, ít nhất trên phương diện phòng ngự ma pháp so với khải giáp Cuồng Long kỵ binh phe ta cao hơn một cấp. Rồi tọa kỵ của bọn hắn cũng không phải là ngựa bình thường, trên đầu có một sừng, so với ngựa bình thường thì cao lớn hơn, để cho người ta dễ dàng nhận biết thân phận của bọn chúng. Quang minh hệ ma thú - Độc Giác Thú cấp sáu. Chi quân đội này là tồn tại dài lâu nhất trong lịch sử Giáo Đình, lực chiến đấu cường hãn nhất trong các quân đoàn, Độc Giác Thú sư đoàn.

Độc Giác Thú sư đoàn, nói là sư đoàn, thật ra thì toàn bộ thành viên cũng chỉ hơn ba vạn người, thành viên đều là ngân bạch chiến sĩ trở lên, ngựa cỡi đều là Độc Giác Thú, khải giáp gia trì ma pháp, tổng thể thực lực vô cùng cường hãn, có thể nói vương bài trong vương bài, lệ thuộc Thánh Quang kỵ binh đoàn của tổ mẫu đại nhân. Là quân đoàn tinh nhuệ do tổ mẫu tự tay nắm giữ.

Quân đội lợi hại như thế chẳng qua chịu trách nhiệm mở đường mà thôi. Phía sau bọn họ chính là 500 kỵ binh, người cưỡi trên lưng ngựa ai nấy vóc dáng mảnh mai, mặc áo giáp, vác trên lưng một trường cung. Trên thân đeo đầy ống tên. Từ cung cùng mũi tên phát ra ma pháp ba động các hệ, bọn họ phải là binh đoàn ma cung thiết kỵ nổi tiếng đã lâu trong Thánh Quang cung. Bọn họ là Thánh Quang binh đoàn siêu cấp tinh nhuệ, nhân số chưa đầy năm vạn danh ma cung thiết kỵ nhưng có thể ở trong mấy trăm vạn cung tiễn thủ an toàn đi ra,. Cho thấy năng lực của bọn họ xuất chúng đến cỡ nào. Có tin đồn, bọn họ có thể ở một lần hô hấp ngắn ngủn bắn ra 1500 tiễn, ma pháp gia trì khiến cho xạ trình của bọn hắn xa nhất lên tới 500 thước. Có danh khí nhất là xuyên giáp tiễn, có thể nhắm trọng giáp kỵ sĩ một mũi tên hạ hai chim. Thật sự là một loại lực lượng công kích từ xa cực kỳ đáng sợ.

Phía sau của bọn hắn là hơn 200 người đủ màu sắc hộ vệ một chiếc xe ngựa, một chiếc xe 12 ngựa kéo, phía trên có khắc hoa văn màu sắc rực rỡ tràn lan, hoàng kim dát giống như sắt vụn, bộ vị bắt mắt nhất cũng có khảm các loại bảo thạch. Mà ở trong mắt bần đạo, dưới bề ngoài hoa lệ kia giấu diếm sát cơ nặng nề. Chiếc xe này ít nhất cũng có điêu khắc không dưới 2030 ma pháp trận khác nhau. Bất luận từ phòng ngự hay là công kích, quả thực có thể xưng là xe thiết giáp rồi. Trên xe ngựa có dấu hiệu Thập Tự Tinh màu vàng biểu lộ thân phận chủ nhân, Tiên Nhã, nàng tới đưa tiễn ta.

Bần đạo tạm thời chế trụ tư niệm với nàng, tỉ mỉ quan sát, hộ vệ chung quanh xe ngựa. 200 hộ vệ này có đặc thù chính là tuổi cũng không nhỏ. Nhất là mười sáu tên pháp sư ở cạnh xe ngựa, xem bọn hắn có thể sử dụng "Phi Hành Thuật " thuần thục như thế, cũng biết tuyệt đối phải là Ma Đạo Sĩ trở lên.

Bên ngoài còn hơn một trăm mười tên trang phục kỳ lạ, rất giống Ái Liên Na tiểu thư, một thân áo vải màu trắng che khỏa thân, trong tay cầm một cây trượng sắt luyện. Hiển nhiên chính là cuồng tín giả rồi. Bọn họ bàn chân trần chạy trước, bất luận xe ngựa chạy mau hay chậm cũng không rơi lại phía sau. Hơn nữa thẳng đến hiện tại, cũng không thấy trong bọn trong có người nào thở gấp. Ông trời, bần đạo có cảm giác bọn họ không khác những khổ sai tăng ở Thiếu Lâm tự là mấy.

Phía sau xe ngựa chính là thủ hộ quân đoàn. Một đám người được xưng thủ hộ kỵ sĩ, đặc điểm của bọn hắn chính là da dày, không chỉ thân mặc trọng giáp, hơn nữa một tay cầm tấm chắn, một tay cầm kiếm. Ta ngất, sợ chết cũng không phải như vậy sao? Ngựa bọn họ cưỡi sớm muộn cũng bị đè chết. Cũng không biết thương yêu động vật gì cả. Cùng bọn họ đối chiến, trừ phòng thủ kinh người, cũng không có sở trường gì đặc biệt, quên đi.

Một nhóm người như thế bôn ba trên bến cảng, tự nhiên đưa tới oanh động, nhưng bao nhiêu người có chút kiến thức liền hiểu nguyên do, Thánh nữ đến tiễn ta. Thân phận Tiên Nhã bây giờ không phải cao quý bình thường rồi. Quốc vương thấy ta muốn đi tới, hắn tự nhiên không dám chậm trễ, dẫn mọi người chúng ta cùng xuống thuyền nghênh đón.

Xe ngựa rốt an ổn dừng lại, cửa mở ra, bên trong đi ra hai hầu gái, các nàng xuống tới liền trải thảm đỏ trên mặt đất, lại lấy ra băng ghế tinh xảo đặt gần cửa xe, lúc này mới đỡ Tiên Nhã từ bên trong đi xuống. Nàng hôm nay, đầu đội kim quan, thân mặc lễ phục, thấy thế nào cũng giống Thiên Sứ thánh khiết. Mặc dù xa hoa vô cùng, nhưng so với tiểu cô nương khả ái trước kia, trong ánh mắt bần đạo thấy rõ ràng nàng mang nhiều hơn một tia sầu bi.

Bần đạo mặc dù không ưa, nhưng đây nhất định là chỷ ý của Giáo Đình, cũng đành bình thường nghênh đón. Tiên Nhã vừa lộ diện, quốc vương mang theo chúng ta cùng nhau hướng nàng hành lễ, rồi người vây xem chung quanh đều quỳ đầy đất. May mà quý tộc có quyền lợi miễn quỳ, nếu không, ta phải buồn bực đến chết.

"Người khỏe. Tôn kính Thánh nữ !" Quốc vương vẻ mặt chân thành nói.

Nhìn quốc vương vẻ mặt mất tự nhiên, bần đạo không khỏi buồn cười một trận. Cảnh tượng này thật đúng là đủ tức cười, mấy ngày trước, bọn họ còn là một vua một dân, hiện tại thì ngược lại, dân thành người phát ngôn của thần, quốc vương làm tín đồ ngược lại thành người hầu Thánh nữ.

"Người khỏe. Tôn kính quốc vương bệ hạ." Tiên Nhã hiển nhiên cũng không thích ứng loại biến hóa này, nàng hơi ngây ra một lúc, mới phản ứng được, cười nói: "Ta nghe nói các ngươi muốn đi, cho nên cố ý tới đưa tiễn các ngươi."

"Hết sức cảm tạ ngài. Thật sự không dám nhận rồi." Quốc vương cười khổ nói. Đích xác là hắn không dám nhận, ngay cả hoàng đế ba đại đế quốc cũng chỉ được một hồng y giáo chủ đưa tiễn mà thôi. Hắn sao dám động chạm tới Thánh nữ.

"Ta có vài lời muốn nói với ca ca." Tiên Nhã không cùng hắn dây dưa mà nói thẳng ý định: "Có thể không?"

"Dĩ nhiên. Xin mời ngài !" Quốc vương vội vàng lui ra phía sau.

"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong khoang thuyền nói đi?" Bần đạo biết nàng có nói cũng không muốn để người khác nghe, liền đề nghị.

"Ừ. Không thể tốt hơn." Tiên Nhã cao hứng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.