Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

Chương 19: Buông




Thực tế nói cho chúng ta biết, tuyệt đối đừng chọc vào người đàn ông lớn lên nhờ vào việc mỗi đêm uống sữa chứ không phải uống rượu.

Đáng thương cho tôi, lảo đảo kéo Tô Tín đến cửa trường học, trên đường đi có nhiều người nhìn xem, tôi vội vàng che mặt của Tô Tín, người này vẫn là một giáo sư đấy, bày đặt say rượu, toàn bộ thể diện đều vứt xuống hết rồi, còn hại tôi đây mất mặt vì phải chăm sóc anh nữa.

Nhưng tại sao lúc này tôi lại cảm thấy vui vẻ như thế?

Đúng lúc ở cổng có taxi, tôi vội vàng gọi một chiếc, chú tài xế vô cùng đáng yêu, xuống xe phụ tôi đỡ Tô Tín vào xe, tôi ngồi vào xe mà thở như chó.

Tô Tín dựa đầu vào cửa sổ xe, bóng đêm như màu mực tối đen, anh nhắm chặt mắt, đôi chân mày hơi nhíu lại, y như một đứa bé ngủ không yên ổn. Tôi kéo anh lại, anh khẽ cựa quậy dựa vào vai tôi.

Hơi thở anh xen lẫn mùi rượu phả vào cổ tôi. Tận đáy lòng tôi cảm thấy an ổn hơn bất kỳ lúc nào.

Mẹ ơi, rốt cuộc tôi thích người đàn ông này bao nhiêu rồi hả?

Chú tài xế thấy tôi đã ổn định, nghiêng đầu hỏi tôi đi đâu, tôi nói địa chỉ nhà Tô Tín và kêu chạy chậm một chút kẻo Tô Tín không thoải mái.

Nhớ tời lúc nãy khi Tô Tín vừa nói xong, trong nháy mắt tâm tình tôi như muốn sụp đổ, nhưng mà Tô Tín lại sụp đổ trươóc tôi, anh cúi đầu, sức lực cả người anh đè lên tôi, tôi vất vả lắm mới chống đỡ nổi anh.

Rồi sau đó kéo anh lên xe.

Chú tài xế: “Cô gái, đây là bạn trai con hả?”

“Uhm.”

“Chắc là cãi nhau rồi, đàn ông đi ra ngoài uống rượu cuối cùng phải để người phụ nữa của mình đưa về, khi còn trẻ tôi cũng vậy, giận nhau với vợ nên đi ra ngoài uống rượu giải sầu. Kết quả khi tỉnh đậy lại thấy bà ấy ở bên cạnh chăm sóc tôi, trong lòng tôi tự nhắc mình không đi như vậy nữa.”

Tôi gật đầu thật mạnh, dùng sức “Ừ” thật to.

Trong đầu tôi tràn đầy hình ảnh lúc Tô Tín nhìn tôi mà đôi mắt anh phiếm hồng, nghĩ đến một câu nói: Nếu một người đàn ông chịu vì bạn mà khóc, chứng tỏ anh ấy thật lòng yêu bạn.

--------------------

Lúc đến nhà Tô Tín, lấy chìa khóa ở chỗ bảo vệ, anh ta cũng rất tốt, nhìn một cô gái nhỏ nhắn gánh vác không nổi nên giúp tôi đỡ Tô Tín lên lầu.

Chờ xong hết mọi việc tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống đất. Tô Tín nằm trên giường, tôi đưa mắt xem anh, mái tóc che đi cái trán trắng nõn của anh.

Tôi suy nghĩ phương pháp giải rượu, đi vào phòng bếp làm một chén nước muối mang đến phòng Tô Tín, vỗ vỗ gương mặt nhỏ của anh: “Này này này!”

Tô Tín vẫn nhắm chặt mắt, vẻ mặt có chút khổ sở.

“Đồng chí Tô, nhà anh cháy rồi! Mau dậy đi!”

Anh hất tay tôi ra, không yên quay đầu đi.

Tôi đành phải đưa ra đòn sát thủ: “Tô Tín! Kỳ Nguyệt vợ anh bị người khác cướp đi kìa!”

Tô Tín vẫn còn thờ ơ, vẫn còn thờ ơ!

Tôi rất ấm ức, uống hết chén nước muối muốn chết lên chết xuống, để chén xuống, quay đầu lại, trong lòng kinh ngạc, Tô Tín đã tỉnh, anh nhìn tôi mà mất hồn, chỉ là trong tròng mắt đen của anh như có một tầng sương mù.

“Đã tỉnh rồi hả?” Tôi sửng sốt rồi tức giận hỏi.

Tô Tín vẫy tay với tôi ý bảo tôi đi lại, tôi nghi ngờ lại gần anh, cánh tay kéo lấy tôi vào lòng.

Trên người anh vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt nhưng không khó ngửi.

“Aizzz.” Anh thấp giọng than thở, giọng nói do say rượu mà khàn khàn: “Em đã về?”

Trong giọng nói anh mang chút thỏa mãn làm chóp mũi tôi đau xót, tôi vùi mặt vào ngực anh, nhiệt độ cơ thể anh bao lấy tôi, tôi đau lòng lại hơi vui mừng, giọng nói tôi hơi buồn bực nói: “Uh, em đã về.”

-------------

Tô Tín ôm tôi ngủ say đi, tôi mang ghế tựa vào bên giường, tính ngồi nhìn anh cả đêm như vạy.

Nhớ tới lời chú tài xế nói, hơi xấu hổ, thật ra thì từ lâu vẫn là Tô Tín chăm sóc tôi, cơ hội để tôi chăm sóc anh vô cùng ít.

Một đêm đó ngủ rất ngon không có việc gì xảy ra, mặc dù trong lúc đó tôi có tỉnh dậy mấy lần để xem anh, hơi thở anh vẫn đều đều, vô cùng điềm đạm.

Lần cuối tỉnh lại là lúc trời sáng, không biết vì sao tinh thần tôi vô cùng tốt, nhẹ nhàng đóng cửa đi vào phòng bếp.

(Tác giả: có bao nhiêu người có suy nghĩ sau khi say rượu là XXOO kịch liệt đây???)

Ở trong phòng bếp nấu cháo, sau khi uống rượu tốt nhất là nên ăn cháo để nuôi dạ dày.

Nhìn nồi cháo sôi trào, tôi cảm thấy mình quá hiền huệ, tuyệt đối không phải là người rãnh rỗi ở nhà không biết làm gì…

Cầm muỗng khuấy nồi cháo cả ngày, mùi thơm bắt đầu lan tỏa, đang chuẩn bị nếm thử một muỗng, đột nhiên cái muỗng bị cướp đi, tôi quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Tô Tín đã đứng đó.

Anh đã khôi phục trạng thái khoan khoái hàng ngày, nụ cười ôn hòa.

Tôi bất mãn nói: “Làm em sợ muốn chết.”

Tô Tín không lên tiếng, múc một muỗng cháo thổi nguội rồi đưa đến bên miệng tôi, hành động này của anh làm mặt tôi nóng lên, ăn thì ăn, dù sao cũng là mình làm không chết người.

Tôi đi tới ăn muỗng cháo đó, còn chưa kịp nuốt, Tô Tín đã kéo tôi về phía anh hung hăng hôn mạnh xuống, tôi định nói chuyện, đầu lưỡi anh đã quấy lấy tôi, linh hoạt cuốn đi miếng cháo trong miệng tôi, đến khi anh buông tôi ra tôi phải khó khăn lắm mới thở đều được.

Tô Tín liếm môi, còn đặc biệt đưa ra nụ cười tà mị với tôi: “Uhm, mùi vị không tệ.”

Tôi phẫn uất nắm tay thành quyền: @#$%^&*()……..

---------

Trong khi chờ nấu cháo, Tô Tín đã tắm rửa sạch sẽ ngồi trên salon xem báo, tôi bưng tô cháo để lên bàn trà, quát: “Ăn!”

Anh khép tờ báo lại, đưa mắt nhìn tôi, trong đôi mắt đều ánh lên nụ cười sáng ngời, vẻ mặt rất đáng đánh đòn, mẹ, anh ở đây mà vui vẻ đi.

Tôi thấy tô cháo cách anh khá xa nên đi lên muốn đẩy tô cháo lại gần anh chút, kết quả không cẩn thận đụng vào bàn trà, đau đến nước mắt tuôn rơi.

Tôi liều mạng xoa chân, nửa té trên ghế, Tô Tín muốn xem tôi thế nào lại bị tôi đẩy ra: “Nhìn thấy anh là không có chuyện tốt, ở chung một chỗ chắc mỗi ngày phải chịu đau đớn đến chết.”

Tô Tín nghe tôi nói mà cười to, tôi trừng mắt nhìn anh: “Cười cái gì?”

Tôi tiếp tục xoa chân không để ý đến anh, Tô Tín thấy tôi phát cáu lại muốn vươn tay ôm tôi, tôi vội vàng đưa tay ngăn cản anh, kết quả là mất thăng bằng, vô cùng khí phách áp đảo đồng chí Tô Tín trên ghế sofa mềm mại.

Tôi nằm trên người anh, cảm giác như muốn hóa đá………..

Tô Tín cũng không ngời tới tôi lại ngã nhào vào anh, vẻ mặt có chút kinh ngạc, nháy mắt mấy cái, tôi vội vàng giải thích: “Em không cố ý đụng ngã anh, một chút ý tưởng với anh em cũng không có nha~~”

Tô Tín cũng rất vô tội nháy mắt mấy cái.

Tôi quýnh lên: “Coi như em đụng ngã anh thì sao, giấu người phụ nữ sau lưng em! Em muốn bạo nát cúc hoa anh, xem anh có thể khó dễ em thế nào!”

Tô Tín đưa tay dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, anh hỏi: “Em bạo thế nào?”

“Còn bạo thế nào, sầu riêng gì đó đem lên hết….” Tôi mở to mắt, chống lên ngực anh tính ngồi dậy: “Em vào bếp lấy ra liền, anh chờ đó…..”

Tôi còn chưa nói hết, Tô Tín đã vòng tay qua sau ót tôi đè xuống, hai đôi môi nóng bỏng chạm nhau, anh hôn rất sâu, tôi hoàn toàn rơi vào rối loạn.

----------------

Tô Tín nhắm hai mắt, hàng lông mi dài cọ xát nhau, đầu lưỡi anh xoay vòng trong miệng tôi, thậm chí tôi còn nghe âm thanh nước bọt quấn quít nhau.

Không biết vì sao tôi rất khẩn trương, vừa hôn trả lại anh vừa nuốt nước bọt xuống.

Tô Tín nghe âm thanh, mở mắt ra, đôi mắt âm trầm cuồn cuộn, môi anh khó khăn lắm mới mấp máy ra được vài chữ, giọng anh khàn khàn: “Nhắm mắt lại.”

Trái tim tôi run lên: “Hả, ăn, ăn cháo trước đi………”

Tô Tín đưa tay dịu dàng đặt lên đôi mắt tôi, tôi thuận theo anh nhắm mắt lại, bờ môi anh lại rơi xuống.

“Kỳ Nguyệt, anh muốn ăn em trước.”

Tô Tín ôm tôi lật người. Anh vây tôi trong lồng ngục anh, đáy mắt chất chứ dịu dàng, anh nhìn tôi thật sâu cúi đầu…

Bộ não tôi nhanh chóng phản ứng, dĩ nhiên tôi biết anh nói “ăn” là có ý nghĩa gì, nhìn chăm chú vào gò má gầy gò của anh, trong đầu tôi lại hiện lên đôi mắt đỏ hồng của anh tối qua.

Tôi không chủ đưa tay vuốt ve mặt anh, được rồi, Kỳ Nguyệt, mày thừa nhận đi, ở trước mặt anh, căn bản là mày đã vứt hết những ngày tháng khổ sở trong ký túc xá.

Ngẩng đầu lên, tôi nhắm mắt chủ động hôn đôi môi Tô Tín, đương nhiên là tôi rất khẩn trương vì cô thể tôi đang run rẩy. Tô Tín khẽ cứng người rồi lập tức ôm tôi vào ngực, đôi tay vuốt ve phía sau lưng tôi, giống như an ủi hơn là kích tình.

Môi anh lướt qua vành tai tôi, nhẹ nhàng gặm cắn, hơi thở nóng bỏng của anh tràn ngập khắp nơi, tôi giật mình phản xạ có điều kiện nghiêng đầu né tránh. Tô Tín nhìn phán ứng ngạc nhiên của tôi mà cười ra tiếng.

Trong lòng tôi bức bối, không phục níu lấy cổ áo anh kéo anh xuống, tìm tai anh mà cắn vào. Anh đau hít một hơi thật sâu, hô hấp đột nhiên dồn dập.

Không biết từ lúc nào, khóa áo ngực sau lưng đã bị mở ra, hai tay Tô Tín luồn vào trong áo vuốt ve da thịt sau lưng. Tay tôi không biết nên đặt ở đâu, chắc là thấy sắc mặt tôi khác thường, anh kéo tay tôi đặt lên nút áo sơ mi màu đen của anh: “Để ở đây là được.”

Hành động của anh khiến máu tôi tăng vọt lên não, trên mặt nóng hừng hực. Tôi từ chối không được, cắn răng, làm thì làm, dù sau một vào một ra thì trời cũng sáng. Tôi không dám nhìn mặt anh chỉ đưa tay cởi nút áo anh.

---------------------

Da anh cực kỳ mềm mịn, lửa nóng truyền vào tay tôi, quần áo chúng tôi dần dần xốc xếch cả lên. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở gấp của hai người, tôi dính sát vào bên dưới anh, làn da trần trụi trong không khí đột nhiên có gì vướng vướng.

Tôi cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện trang phục trên người lại ít hơn Tô Tín, tôi đưa tay tới thắt lưng anh lại bị anh nắm lấy.

Trong đôi mắt tĩnh mịch tràn đầy mê ly và cuồng nhiệt, anh hỏi: “Kỳ Nguyệt, em nghĩ kỹ chưa?”

Câu hỏi anh làm vành mắt tôi chua xót, im lặng thật lâu tôi mới nhẹ nhàng nói: “Tô Tín, em rất thích anh.”

Anh vui vẻ cười lên, dùng sức ôm chặt lấy tôi, hai đôi môi lần nữa tìm được nhau quấn lấy nhau. Trong mê loạn, tôi cảm thấy bụng dưới có vật gì đó cứng cứng chỉa vào, tôi cố gắng khắc chế tâm tình đang cuồng loạn của mình.

Một tay Tô Tín nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực tôi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực, một tay kia thì đang sờ trên vùng eo. Tôi nhắm mắt, đầu lưỡi dây dưa với Tô tín, cảm giác trong cơ thể như có một ngọn lửa chạy thẳng xuống bụng.

Phần thân dưới dần có cảm giác khác thường, trong lúc bối rối tôi muốn khép chân lại, Tô Tín nhanh hơn một bước lấy một chân ngăn lại. Tay anh thăm dò bên đùi tôi, tôi cắn chặt răng cố gắng không cho mình phát ra tiếng kêu kỳ quái nào.

Tô Tín ngẩng đầu nhìn tôi, nhẹ giọng kêu tên tôi: “Kỳ Nguyệt.”

Anh nói xong, ngón tay đã nhẹ nhàng đi đến nơi mềm mại ấy, tôi sợ đến cứng người, không dám nhúc nhích.

“Kỳ Nguyệt, nhìn anh, đừng sợ.”

Giọng nói Tô Tín trầm thấp dụ dỗ tôi, mà tôi lại từ từ buông lỏng.

Tô Tín điều chỉnh tư thế của mình, đặt mình vào giữa hai chân tôi.

Anh ôm lấy mặt tôi, yên lặng nhìn rồi nói: “Kỳ Nguyệt, anh yêu em.”

Tôi mím chặt môi, muốn trấn định bản thân mình, cưỡng ép mình không được rơi nước mắt, cố gắng gật đầu một cái.

-----------

Hai tay Tô Tín chống bên người tôi khẽ cong, hạ thấp người xuống, tôi cảm thấy vật cưng cứng phía dưới đang ma sát, từ từ đi vào.

Không phải là rất đau sao?

Ánh mắt Tô Tín nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, thấy vẻ mặt tôi không thay đổi, đột nhiên anh dùng sức. Lúc này, phía dưới cảm thấy bỏng rát lại có chút đau, đôi tay vô ý thức chống lên ngực anh muốn đẩy anh ra. Tô Tín cũng không cho tôi thời gian nhiều, xông lên phía trước.

Vật cứng nằm bên trong cơ thể to dần, tôi thấy mình như bị xé rách, không nhịn được kêu lên, Tô Tín vội vàng hôn môi tôi trấn an tôi.

Tôi hút sâu đôi môi anh, chờ đợi cơn đau qua đi.

Tôi nhìn anh, hai chân mày anh cau lại thật chặt, dáng vẻ rất khổ sở, trên trán dính đầy mồ hôi.

Đàn ông vĩnh viễn đều không biết sợ chết, anh bắt đầu động đậy, nhưng tôi vẫn còn đang đau.

“Tô Tín, anh khoan đã!” Tôi khẩn cấp gọi anh.

Tô Tín nghe thấy, vẻ mặt anh vừa khó chịu vừa buồn cười nhìn tôi, mồ hôi rơi vào cổ tôi, nóng bỏng khác thường: “Đã đến lúc rồi.”

-------------------

Tôi chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh, hòa theo động tác của anh mà lên xuống, hai tay cào lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh. Đau đớn dần xen lẫn tê dại, càng ngày càng rõ ràng, cái cảm giác vui sướng làm không khống chế được mà rên rỉ.

Tô Tín nghe âm thanh, cúi đầu chôn vùi vào cổ tôi hôn lấy hôn để, dường như có được sự khích lệ, động tác anh càng tăng nhanh xâm nhập càng sâu. Tôi muốn lui về sau né tránh thế nhưng anh lại nắm chặt bả vai tôi đè xuống. Cảm giác đau đớn đã biến mất thay thế bằng sự tê dại tựa như thủy triều dâng lên phải tìm một cái cửa để xông ra.

Hơi thở tôi gấp gáp, theo va chạm của anh mà thấy thân thể mình có sự biến đổi, đến lúc cao trào, bụng dưới như bị lửa thiêu đốt đầu óc trở nên trống rỗng.

Tô Tín cảm thấy biến đổi của tôi, ngậm đầu vai tôi thật sâu, động tác càng dồn dập rồi bất chợt anh gầm lên một tiếng, cảm giác mệt lả, anh đè lên người tôi, tôi thấy toàn thân mình như bị rút hết sạch sành sanh…..

--------------

Đúng là không muốn sống, chúng tôi làm chuyện đó đến trưa mới nghỉ, toàn thân đau nhức không thể cử động.

Thì ra là vậy, cái gọi là ép khô trong miệng dì quản lý ký túc xá là như bây giờ, tôi hiện tại giống như một con cá phơi khô xụi lơ trên ghế sofa…

Cái người tên Tô Tín thì tinh thần vô cùng rạng rỡ đi nấu cơm trưa rồi.

Tôi liếc nhìn bóng dáng bận rộn của anh trong phòng bếp, trái tim lặng lẽ dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Thỏa mãn thì thỏa mãn nhưng tôi vẫn cảm thấy mất mác, từ hôm nay trở đi tôi không còn hoàn chỉnh như xưa nữa. Cũng khó trách, thứ bảy - thiên thời, ghế sofa - địa lợi, một nam một nữ sống chung - nhân hòa, nhìn đến chén cháo trên bàn trà đã chứng tỏ hôm nay tôi hoàn toàn bị ăn sạch… tôi thật xin lỗi gia đình nơi Giang Đông, thật xin lỗi dân chúng quê nhà, tôi không còn là thiếu nữ thuần khiết, không còn là một công dân tốt, tôi im lặng hỏi ông trời, tại sao trên đời này tôi làm người lại đau khổ như thế? T_T

--------

Tôi ăn năn hối hận nửa ngày, Tô Tín bưng chén đi ra, anh ngồi vào cạnh tôi, cau mày quan tâm hỏi: “Kỳ Nguyệt, em khỏe chưa?”

Tôi uốn éo trên ghế một hồi, không nhìn anh, có thể nghe được phía sau anh đang bật cười, anh ôm mặt tôi quay lại, dụ dỗ tôi: “Ăn cơm đi rồi đi tắm.”

Tôi vừa nghe đến cái này lại càng bực tức: “Ăn ăn ăn! Kết quả cuối cùng là chính mình cũng bị ăn!”

Tô Tín buông chén xuống, nghiêm túc nói: “Vậy phải làm sao? Rõ ràng là em nhào vào anh trước.”

“……….” Tôi lầm bầm: “Cái đó là không cẩn thận nên té vào.”

“Dù sao cũng là em nhào vào, anh chỉ phụ trách phối hợp thôi.”

“………..”

“Ăn cơm cho ngon đi.”

Tôi chống thân cố gắng ngồi dậy, eo vẫn còn rất đau, Tô Tín múc một muỗng cơm đưa đến miệng tôi, tôi nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của anh ngay trước mắt, dùng hết sức cắn lấy cái tay.

Tô Tín đau buông tay ra, muỗng rớt trên sàn.

Tôi cười vài tiếng, trừng mắt với anh, cắn răng nghiến lợi: “Anh không được trách em, vừa rồi em vừa chịu nỗi đau mà người thường không chịu nỗi đấy.”

Chân mày anh giản ra, đưa bàn tay vừa bị tôi cắn bưng lấy mặt tôi, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt mặt tôi: “Thật xin lỗi.”

Sự dịu dàng của anh khiến tôi không nói được gì, chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót.

Anh tiếp tục dịu dàng nói: “Kỳ Nguyệt, chuyển về với anh đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.