Chọc Phải Người Đàn Ông Hồ Ly

Chương 42: Đi bụi




Biệt thự Sơn Trang.

Trong một căn phòng xa hoa, có một cô gái xinh đẹp đang ngồi trước bàn trang điểm.

Trên mặt cô không có nhiều cảm xúc lắm, chính là đôi mắt tràn ngập nước mắt chứa nhiều đau thương.

Cửa phòng đóng chặt, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.

"Cả ngày hôm nay cô ấy vẫn không ăn gì sao?" Một giọng nói thành thục vang lên, lúc này tiếng bước chân cũng dừng lại.

"Đúng vậy tổng giám đốc, hôm nay đã là ngày thứ ba, bác sĩ nói, tuy rằng hôm qua cô ấy té xỉu đã có truyền nhiều dinh dưỡng, nhưng không thể những tổn thương lớn cho cơ thể mấy ngày sau này liên tục nhịn đói nhịn khác, nếu như Mạc tiểu thư không ăn gì, thì cơ thể cô ấy vẫn còn có thể chịu được, nhưng cũng bị đau dạ dày." Một giọng nói đàn ông vang lên, như trả lời câu hỏi của người đàn ông kia.

"Mở cửa ra, tôi vào xem cô ấy một chút." Người đàn ông kia trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói.

Ngay sau đó, chợt nghe âm thanh tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên, cửa phòng được người ở bên ngoài mở ra, bóng dáng Lý Trường Dũng xuất hiện ở cửa.

Vừa bước chân vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, ông ta đứng cách xa nhìn chằm chằm vào Mạc Lâm, một lúc sau đó, mới nhàn nhạt mở miệng: "Em thật sự định nháo loạn với anh nữa sao?"

"Tôi phải rời khỏi đây, anh không có quyền giam cầm tự do của tôi." Ánh mắt Mạc Lâm nhìn lom lom vào mình qua gương trang điểm, không chút biểu tình nói.

"Anh từng nói với em rồi, Doãn Trạch đã qua đời, vì sao em không chịu tin?" Lý Trường Dũng cất bước đến bên người cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô, như đang khuyên nhủ.

"Mặc dù Doãn Trạch đã qua đời, tôi cũng sẽ không gả cho anh, vì vậy xin anh đừng hạn chế sự tự do của tôi, khóa tôi ở bên cạnh anh nữa." vẫn không nghiêng đầu liếc nhìn ông ta một cái, vẻ mặt Mạc Lâm giống như một búp bê gỗ mỹ lệ, keo kiệt không chịu cho ông ta một chút phản ứng.

"Mạc Lâm, anh thật lòng yêu em, vì sao em không thể chấp nhận anh chứ?" Thấy Mạc Lâm vẫn không nhìn đến mình một lần, Lý Trường Dũng hơi thất vọng hỏi.

Rốt cuộc Mạc Lâm nghe nói như thế cũng có một chút phản ứng, cô lặng lẽ quay đầu lại nhìn ông ta, giọng nói không cảm xúc vang lên: "Bởi vì người tôi yêu là Doãn Trạch, ông là anh họ của anh ấy, anh xem thường luân thường đạo lý muốn ở chung với tôi, không biết bản thân mình thật ghê tởm sao?"

Lời cô vừa dứt, Lý Trường Dũng lập tức đứng lên, hung hăng tát một cái vào gương mặt tái nhợt như gốm sứ của cô.

"Ghê tởm? Em dám nói tôi ghê tởm? Em nghe kỹ cho tôi, Lý Trường Dũng tôi có việc muốn làm, không không gì là không thành công. Đời này của em nhất định phải làm người phụ nữ của tôi, cho dù chết cũng phải chết bên cạnh Lý Trường Dũng tôi, tốt nhất em nên nhớ kỹ cho tôi. Muốn dùng chiêu tuyệt thực để uy hiếp tôi, em cảm thấy muốn đùa giỡn trước mặt tôi bao lâu?" Hung hăng bóp chặt cổ cô, khiến khóe miệng cô chảy máu gương mặt vì thiếu không khí mà trở nên đỏ bừng.

Mạc Lâm không nói gì, không cầu xin tha thứ, thậm chí cũng không giãy dụa, cô chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt đang bóp cổ mình, trong lòng cười nhạo, nhìn đi, cuối cùng bộ mặt của ông ta cũng lộ ra rồi!

Dường như cảm giác được người trước mắt sắp bị mình làm tắt thở, bàn tay to của Lý Trường Dũng chợt buông ra, hung hăng nhìn thoáng qua cô, sau đó xoay người đi ra cửa.

Mở cửa ra, ông ta lạnh lùng phân phó với vệ sĩ đang đứng bên ngoài: "Bảo phòng bếp làm một phần ăn rồi đưa đến đây, nếu cô ấy không ăn, các người nghĩ cách đổ cho cô ấy."

Nói xong thì biến mất ở cửa phòng.

Cửa phòng lại bị khóa lại, Mạc Lâm ngồi trước bàn trang điểm mà nước mắt như vỡ đê, cô vừa nhẹ nhàng lau sạch máu trên khóe miệng, vừa cẩn trọng lấy sợi dây chuyền màu bạc đeo trước cổ ra.

Nhẹ nhàng nhấn vào nút trên mặt sợi dây chuyền, mặt sợi dây chuyền vang lên âm thanh, bên trong có hình ảnh Lý Doãn Trạch đang nhếch miệng cười vui vẻ với cô.

"Doãn Trạch, anh đang ở đâu? Vì sao anh không đến cứu em? Ông ta nói anh đã chết, em biết anh không chết đúng không? Em rất nhớ anh, anh từng đáp ứng với em, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, đều sẽ ở bên cạnh em, anh nhanh chóng xuất hiện trước mặt em được không?" Cô nhìn vào ảnh chụp thì thào, nước mắt lặng lẽ chảy dài, trong đầu hiện lên hình ảnh bọn họ từng vui vẻ với nhau.

Bọn họ gặp nhau lại mỹ lệ như vậy, năm ấy cô mười tám tuổi, còn anh hai mươi tuổi.

Anh giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, trên vũ hội hoa lệ kìa, cho dù cô đeo mặt nạ, nhưng anh liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra cô đang lẫn trốn trong đám người kia.

"Váy của cô.... ...."Lúc anh chân thành đi đến trước mặt cô, cô cảm giác được mặt đỏ tim đập, hô hấp như muốn ngừng lại.

Anh đang nói với mình sao?

Cô khẩn trương như con nai đập loạn, tay anh chỉ xuống dưới, hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy được trên váy của mình không biết từ lúc nào đã bị dính chocolate, hơn nữa trước ngực còn bị dính một chút.

Rất ngượng ngùng lấy tay che trước ngực mình, hai tai cô đều đỏ bừng.

Nhưng mà rất nhanh sau đó đưa một tay giật dải dây bằng gấm màu đen buộc trên đầu cô xuống, khiến mái tóc dài đen nhánh óng mượt của vốn được buộc chặt của cô xõa xuống như thác nước sau gáy cô. Ngay sau đó, lúc cô còn chưa phản ứng kịp anh định làm gì thì chỉ thấy tay anh như đang làm ảo thuật, biến dải lụa màu đen trong tay cô thành một cái nơ bướm tinh xảo ngay trước mặt cô. Lúc cô hết sức hoa mắt thì anh lại gỡ một cái kẹp mảnh cô dùng để giữ tóc trên đầu cô xuống, dùng bật lửa đốt chỗ nút thắt cái nơ bướm, sau đó cố định cái kẹp tóc lên. Cuối cùng kẹp nó lên mái tóc trước ngực cô, làm thành một cái trâm cài cực kỳ xinh đẹp và độc đáo, rất vừa vặn mà che vết chocolate màu đen kia đi.

Mạc Lâm bị một màn trước mắt làm ngạc nhiên, trong lúc mái tóc cô buông xuống, mặt nạ trên mặt cũng rơi xuống theo, gương mặt cô đỏ bừng xuất hiện trước mặt anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.