Chọc Phải Người Đàn Ông Hồ Ly

Chương 39: Thành Đôi




Trần Viễn Lũng là nhân vật số hai của phòng tổ chức, hắn cảm thấy những người trườc kia cung kính căn bản chuyển sang trốn tránh, giống như sợ đi với hắn sẽ làm hủy hoại tương lai của mình. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó khăn, đồng thời trong lòng cực kỳ khó chịu.

Lúc này Trần Viễn Lũng căn cứ vào biểu hiện của Khổng Dụng Hoài mà cảm thấy đám người mũi còn thính hơn cả chó kia căn bản đã ý thức được sự việc sắp biến hóa, bây giờ mới biết bám đít mình sao? Hừ, với phẩm tính thấy lợi quên nghĩ thuận gió bẻ măng này thì đừng hòng, Trần Viễn Lũng tôi cũng căn bản khinh thường liên hệ với những người như các anh.

Trần Viễn Lũng thầm nghĩ như vậy, hắn đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Trước khi Vương Tử Quân đến nhận chức ở phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn thỉnh thoảng cũng đến nơi này báo cáo công tác. Nhưng khoảng thời gian gần đây số lần đến báo cáo căn bản đếm trên đầu ngón tay.

Trần Viễn Lũng cảm thấy mình nên làm mật thiết mối quan hệ với bí thư Diêu, hắn quyết định như vậy, thế là nhanh chóng đi vào trong khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Tuy hắn đã lâu chưa tới, thế nhưng đám chiến sĩ trực ban hay là nhân viên công tác đều căn bản không xa lạ gì, mặc dù không chào hỏi nhưng những gương mặt tươi cười nịnh nọt kia cũng làm cho hắn cảm thấy rất hưởng thụ.

- Trưởng phòng Viễn Lũng, đã lâu rồi chúng ta không gặp mặt, gần đây anh công tác thế nào? Khi Trần Viễn Lũng đi lên lầu, phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phòng Quảng Thắng mỉm cười chào hỏi.

Trần Viễn Lũng và Phòng Quảng Thắng căn bản đều là người bám vào bí thư Diêu Trung Tắc, thế nhưng hai người căn bản có biểu hiện cùng nhà nhưng khác tâm, bằng mặt không bằng lòng, luôn cảm thấy giống như hai ngọn núi cách xa nhau. Hai người làm quan lâu năm, vị trí và lý lịch luôn tương xứng, thế cho nên hai bên căn bản khó thể nào làm minh hữu. Điều này giống như bãi đậu xe, số vị trí là có hạn, hai chiếc xe đến song song với nhau, nếu có một chiếc xe chiếm vị trí, chiếc xe còn lại căn bản không còn vị trí nào khác, biện pháp duy nhất là phải thay thế chiếc xe kia.

Hơn nữa khi Trần Viễn Lũng đang ở vào giai đoạn chán nản, Phòng Quảng Thắng tuy có mở lời an ủi, thế nhưng khi đó Trần Viễn Lũng cảm thấy Phòng Quảng Thắng khá ngạo mạn đắc ý, mặc dù những thứ kia được Phòng Quảng Thắng cố gắng che dấu.

Lúc này thấy gương mặt của Phòng Quảng Thắng, Trần Viễn Lũng có chút chán ghét, nhưng ngoài miệng lại cười híp mắt nói: - Chào thư ký trưởng, trong khoảng thời gian này công tác khá tốt. Tôi nhìn vẻ mặt mà cảm thấy ngài càng thêm trẻ, xem ra tôi cần phải tranh thủ xin chỉ giáo về phương pháp dưỡng sinh của ngài.

- Ha ha, thuật dưỡng sinh chú trọng vào điểm người già tâm không già, vĩnh viễn mãi là bảo bối. Phòng Quảng Thắng bắt chặt tay của Trần Viễn Lũng, sau đó khẽ nói: - Lúc này không có người nào trong phòng làm việc của bí thư Diêu, nhưng nửa giờ sau có một hội nghị ở phòng tuyên truyền tỉnh ủy mà bí thư cần phải tham gia.

Trần Viễn Lũng biết Phòng Quảng Thắng nói như vậy căn bản là muốn lấy lòng mình, thế nên hắn thầm cảm thấy có chút an ủi. Sau khi nói một câu cảm tạ thì nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của Diêu Trung Tắc.

Gian phòng quen thuộc giống như không có gì biến đổi so với vài tháng trước, nhưng từ khi cố gắng an phận công tác đến nay thì Trần Viễn Lũng căn bản là ít khi đi đến, điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác lạ lẫm. Người có thể đến đây báo cáo công tác, không chỉ là báo cáo công tác mà thôi, còn là đại biểu cho thân phận và vị trí của mình.

- Viễn Lũng đến đấy à, mời ngồi. Diêu Trung Tắc đang lật xem văn kiện trong phòng, sau khi thấy Trần Viễn Lũng đi vào thì nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn buông văn kiện ra, sau đó đi ra khỏi bàn làm việc.

Người được Diêu Trung Tắc đi ra đón tiếp căn bản phải là cấp bậc thường ủy tỉnh ủy, dù là một vị bí thư thị ủy quan trọng, cũng không có được thể diện này. Bây giờ Trần Viễn Lũng cảm thấy Diêu Trung Tắc giống như đang chờ đợi mình, hắn cảm thấy một dòng nước ấm chảy trong lòng, càng cảm thấy lần này mình đến đúng lúc đúng chỗ.

- Bí thư Diêu, nhìn tinh thần của ngài mà tôi cảm thấy cực kỳ hâm mộ, tôi cũng không cầu mong được nhiều như vậy, chỉ cần được một nửa tinh lực của ngài thì cảm thấy quá đủ rồi. Sau khi bắt tay Diêu Trung Tắc thì Trần Viễn Lũng dùng giọng hâm mộ nói.

Diêu Trung Tắc lớn hơn mười tuổi so với Trần Viễn Lũng, nhưng hắn căn bản chỉ thích nghe người ta nói mình tràn trề tinh lực. Trần Viễn Lũng lúc này đắc ý nhưng cũng chưa đến quá mức, thế cho nên vừa gặp mặt đã mở lời nịnh nọt bí thư Diêu theo đúng thói quen.

Diêu Trung Tắc sờ lên đầu mình rồi cười ha hả nói: - Viễn Lũng, lời nói này của anh rõ ràng là nịnh nọt tôi rồi, nếu nói đến tinh lực thì rõ ràng là năm tháng không buông tha cho con người. Các vị lãnh đạo thường nói, thế giới này là của chúng ta, cũng là của anh, vài năm sau sẽ là giang sơn mà các đồng chí trẻ tuổi như anh phải quan tâm.

Trần Viễn Lũng trước mặt người khác thì có tư cách nặng nề, nhưng bây giờ được Diêu Trung Tắc gọi là trẻ tuổi, căn bản có chút thoải mái. Hơn nữa khi Diêu Trung Tắc nói lời này thì căn bản là một câu hai nghĩa, đầy toan tính.

Càng là như vậy thì Trần Viễn Lũng càng có biểu hiện thêm kính cẩn, sau khi buôn chuyện vài câu thì đem sự kiện chuẩn bị đề bạt Đoạn Văn Đống nói ra một lượt với Diêu Trung Tắc. Cuối cùng còn nói: - Bí thư Diêu, tôi cảm thấy trưởng phòng Vương căn bản có ý kiến không đồng ý với sự kiện này.

Diêu Trung Tắc nâng ly trà lên uống một ngụm, sau khi trầm mặc một lúc lâu thì mới dùng giọng trầm bổng nói: - Viễn Lũng, trưởng phòng Vương có năng lực công tác rất mạnh, thành tích quá rõ ràng, nhưng có câu nói thế này, con người không phải thánh hiền, ai mà không có lúc phạm sai lầm? Trưởng phòng Vương tuy tuổi trẻ vĩ đại, thế nhưng có một sự thật chính là vẫn tương đối chưa hiểu rõ ràng về tỉnh Nam Giang. Hơn nữa có một số việc mà anh ấy căn bản là chưa đủ trưởng thành lão luyện, vì vậy anh làm phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, anh nên định vị đúng vị trí của mình, nên bày mưu tính kế, lo lắng giải ưu phiền cho trưởng phòng Vương.

Diêu Trung Tắc nói đến đây rồi cầm văn kiện kia lên xem, sau đó lại ném lên mặt bàn: - Khi đó mọi người đang bàn bạc về phương diện nhân tuyển cho vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, trưởng phòng Tử Quân đồng ý với đồng chí Lưu Thành Lâm, tôi cũng tình nguyện tin tưởng ánh mắt của trưởng phòng Tử Quân, vì vậy mới tán thành thông qua. Nhưng anh xem, đã hai tháng trôi qua, công ty xe hơi Đông Hồng có tình huống thế nào? Không những công trạng giảm đi khá nhiều so với tình huống Triệu Hòa Duyệt chủ trì công tác trước kia, xí nghiệp còn không có chút khởi sắc. Điều làm cho người ta cảm thấy khó tiếp nhận chính là hôm nay đã bị loại ra khỏi hàng ngũ mười công ty sản xuất xe hơi lớn trong nước, thật sự làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Trần Viễn Lũng không ngờ Diêu Trung Tắc lại nói như vậy, sau khi nghe lời nói của bí thư Diêu thì hắn cảm thấy tràn đầy đồng cảm. Lúc này sự việc của Vương Tử Quân có thể liên hệ với công ty xe hơi Đông Hồng, nếu như sau này công ty xe hơi Đông Hồng vẫn không thể phát triển, như vậy người bị ảnh hưởng lớn chính là Vương Tử Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.