Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 9




“Tiểu thư, người sao rồi?” Lúc này Tiểu Vân mới vội vàng đến đỡ nàng dậy, không biết tại sao tiểu thư lại chọc giận Vương gia.

“Tiểu Vân, không có việc gì, mà vậy cũng tốt, chúng ta tự mình đi dạo.” Cung Tuyết Thiến giả bộ không quan tâm đứng dậy nói. Nhưng không biết vì sao trong nháy mắt hắn bỏ rơi nàng, trong lòng lại cảm thấy chua sót.

“Tiểu thư.” Tiểu Vân đỡ nàng, tiểu thư đã muốn vậy thì mình còn có thể nói gì được nữa.

“Đúng rồi, Tiểu Vân, ngươi còn biết nơi nào thú vị nữa không?” Cung Tuyết Thiến hỏi, không phải hắn bỏ rơi nàng sao? Vậy nàng sẽ không quay về.

“Nô tỳ không biết, nô tỳ chưa từng tới nơi này bao giờ cả.” Tiểu Vân lắc đầu, một nô tỳ như nàng sao có thể có cơ hội ra ngoài chơi.

“Vậy chúng ta tùy tiện đi đi.” Cung Tuyết Thiến kéo tay Tiểu Vân, có chút bất an đi tới phía trước.

Mộ Dung Trần ngồi trên xe ngựa, sắc mặt âm trầm. Hắn không rõ vì sao nàng phải chọc giận hắn thêm lần nữa. Cái chết của Nhu Nhi là điều cấm kỵ, không có bất kỳ ai dám nhắc tới trước mặt hắn, vậy mà nàng năm lần bảy lượt nhắc tới. Nàng thật là đáng chết.

Nhìn thấy Vương gia cả mặt bừng bừng lửa giận trở lại Vương phủ mà Cung Tuyết Thiến lại không về theo. Thị vệ canh cửa cùng nô tỳ kinh ngạc không thôi, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

“Chủ tử…chủ tử, Vương gia cả mặt âm trầm một mình trở về rồi.” Một nô tỳ vội vàng đến Mai Uyển bẩm báo.

“Cái gì? Thật vậy sao?” Mai Cơ kinh ngạc hỏi.

“Dạ, là thật, chủ tử. Nhưng mà sắc mặt Vương gia rất khó coi.” Nô tỳ kia vội vàng đáp.

“Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Trên mặt Mai Cơ hiện lên nụ cười âm trầm. Không phải là nàng ta lại chọc giận Vương gia, khiến Vương gia tức giận đuổi ra khỏi Vương phủ chứ? Nhưng mà như vậy thật hợp với tâm ý của nàng, mà nàng cũng không cần hao phí tâm tư đối phó với nàng ta.

Rất nhanh tin tức này truyền khắp Vương phủ, những chủ tử khác đều tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Mà lúc này Cung Tuyết Thiến và Tiểu Vân lại bởi vì lạc đường, tìm không thấy đường ra mà lo lắng.

“Tiểu thư, làm sao bây giờ? Nơi đây nhiều lối rẽ như vậy chúng ta nên rẽ lối nào đây?” Tiểu Vân hoàn toàn mất hết chủ ý, bởi nàng cùng tiểu thư rất ít khi ra ngoài, căn bản không biết phân biệt đường.

“Rẽ phải đi.” Cung Tuyết Thiến nghĩ một lát rồi bảo, chỉ cần gặp đường rẽ nàng liền rẽ phải. Nàng cũng không tin các nàng không ra được, coi như không ra được cũng có thể gặp được người hỏi một tiếng.

“Dạ.” Tiểu Vân theo sau nàng.

Cứ đi mãi như vậy một lúc lâu, nhưng thật kỳ lạ là các nàng không gặp được người nào cả, càng không thoát ra được, mà chỉ cảm thấy rất mệt, đầu đầy mồ hôi.

“Tiểu thư, nghỉ một chút được không? Nô tỳ đi không nổi nữa.” Tiểu Vân ngồi xuống bên cạnh, dùng tay đấm bóp hai chân.

“Ừ, được.” Cung Tuyết Thiến cũng ngồi xuống, nàng cũng rất mệt nhưng mà nàng không thể từ bỏ như vậy, nhất định phải thoát ra. Nghỉ ngơi một lát nàng liền đứng dậy nói: “Tiểu Vân, chúng ta tiếp tục đi.”

“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân uể oải nói, một chút tinh thần cũng không có.

Nhưng Cung Tuyết Thiến lại vẫn không bỏ cuộc, nàng cũng không tin tìm không được lối ra. Lại đi tiếp một khắc nữa, rốt cuộc các nàng nhìn thấy một con đường rộng lớn, còn có một chiếc xe ngựa đang chạy nhanh đến.

“Tiểu thư, chúng ta đã thoát ra được rồi, thật sự đã ra được rồi.” Lúc này Tiểu Vân mới vui mừng nói.

“Ừ, chúng ta thoát ra rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến thở phào, bây giờ mới cảm giác được dưới chân đau nhức không thôi.

Sắc mặt Mộ Dung Trần vẫn phẫn nộ như trước, một mình ngồi trong thư phòng. Hạ nhân của Vương phủ cũng không dám đến quấy rầy hắn.

Nhìn thấy sắc trời càng ngày càng tối mà Vương gia vẫn chưa dùng bữa, quản gia lấy hết can đảm gõ cửa bẩm báo: “Vương gia, đã muộn rồi, nên dùng bữa tối thôi.”

“Đã muộn rồi?” Mộ Dung Trần sửng sốt đứng dậy mở cửa, sắc trời thật sự đã tối, mặt lạnh hỏi: “Nàng trở về chưa?”

“Hồi bẩm Vương gia, vẫn chưa. Có cần nô tài phái người đi tìm hay không?” Không cần hỏi quản gia cũng biết Vương gia đang hỏi đến ai. Xem ra Vương gia vẫn rất quan tâm đến tình hình của nàng, không giống như những gì mọi người đoán.

“Vẫn chưa trở về?” Mộ Dung Trần nhíu chặt mày. Nàng không muốn trở về sao?

“Vương gia, nô tài nghĩ có phải là Tuyết chủ tử không biết đường hay không? Không bằng để nô tài đi tìm.” Quản gia rất biết nhìn mặt đoán ý. Tuy rằng vẻ mặt Vương gia rất tức giận nhưng xem ra người vẫn còn rất yêu thích Tuyết chủ tử.

(Lời tác giả: Ở đây tôi muốn giải thích một chút. Ở trong Vương phủ, Cung Tuyết Thiến chính là Tuyết Cơ. Mỗi một nữ tử vào Vương phủ, Vương gia đều ban cho bọn họ tên mới, giống Mai Cơ, Lan Cơ vậy.)

Mộ Dung Trần nghĩ đến những vùng lân cận suối nước nóng đều là rừng cây rậm rạp, nếu trước khi trời tối mà nàng không ra được thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng hắn vẫn mặt lạnh phân phó: “Không cần.”

“Dạ, vậy nô tài hầu hạ Vương gia dùng bữa.” Quản gia nói.

“Bổn Vương không muốn ăn, ngươi lui xuống trước đi. Đừng để người khác đến quấy rầy bổn Vương.” Mộ Dung Trần phân phó.

“Dạ. Vương gia.” Quản gia rất biết điều lui ra ngoài.

Mộ Dung Trần lại phi thân một cái từ cửa sổ bay lên nóc nhà rồi bay nhanh về phía suối nước nóng. Hắn rõ ràng không thể buông nàng ra, cho dù nàng có tiếp tục chọc giận hắn.

Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân giúp đỡ nhau chậm rãi đi lên phía trước.

“Tiểu thư, lúc nào chúng ta mới gặp được khách điếm đây?” Tiểu Vân hiển nhiên đã không chịu nổi, vừa đói vừa mệt. Mà bây giờ trời đã tối rồi, nàng cũng rất sợ.

“Tiểu Vân, kiên trì thêm chút nữa, hẳn là sẽ nhanh tìm được thôi.” Mặc dù chính cản thân mình cũng đã mệt rã rời nhưng Cung Tuyết Thiến vẫn khích lệ Tiểu Vân.

“Tiểu thư, người nói xem, Vương gia có đi tìm người không?” Trong lòng Tiểu Vân ôm hi vọng, nàng hi vọng Vương gia đến tìm tiểu thư.

“Sẽ không.” Cung Tuyết Thiến không hề nghĩ ngợi nói. Nàng đã chọc giận hắn như vậy, hắn sẽ không đến tìm nàng đâu.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện buốn người bịt mặt cầm đại đao sáng ngời chặn đường đi của các nàng hét lớn: “Giao bạc ra đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.