Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 41-1: Trung thu đoàn viên (9)




Dọc theo đường đi bước chân ta khó khăn đi về phía trước, nghĩ một chút về vụ án ngày mai.

A, tất cả những chuyện này phải trách người nào? Trách ta xen vào chuyện này? Ta không hối hận đã tố cáo quan huyện đó. Trách Bạch Nguyệt Diệu sợ quyền sao? Nếu hắn thật sợ quyền cũng sẽ không nhận vụ án này, có lẽ lúc hắn nhận vụ án này hắn có chút kích thích? Thật là trách ai được đây? Ha ha ha, trách hoàng thượng, trách đương kim hoàng đế có mắt không tròng, bổ nhiệm quan ngu muội!!!

Ta thật là muốn khóc, thật thật là muốn...

Thân thể đau quá, tâm càng đau hơn, không nơi nương tựa cảm giác càng thêm đáng sợ, ta không thể đem tâm sự tùy tiện kể cho người khác, trước kia ta dù bị bao nhiêu ủy khuất, cũng chưa từng nói cho cha mẹ, vì ta sợ bọn họ lo lắng, nhưng giờ phút này, ta nghĩ liệu có thể bày tỏ ra không? Ta hi vọng nhiều... Huyễn Ngâm Phong có thể xuất hiện...

Nhanh chóng đến cửa hàng, ta khó khăn kéo cửa cửa hàng xuống, nhưng thân thể không có sức, lực đạo quá lớn xương cùng sẽ đau.

Đang lúc này một nam tử áo đen đến kéo cửa giúp ta, đêm rất tối, ta không cách nào thấy rõ ràng mặt của hắn, nhưng người này dường như đã gặp ở đâu rồi.

“Cám ơn.” Ta cẩn thận nhìn chằm chằm người nọ, sau đó nói câu cám ơn.

“Cái này là Nhị hoàng tử bảo ta giao cho ngươi.” Người nọ lời nói rất lạnh, hắn nói xong lập tức đem một cái bình nhỏ giao cho ta, sau đó rời đi, ta biết hắn là ai rồi, hắn là tùy tùng đi bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu?

Không nghĩ nhiều, ta trở vào trong cửa hàng, mở cái bình nhỏ ra ngửi một cái, mùi thuốc xông vào mũi, ta biết, cái này là thuốc Bạch Nguyệt Diệu đưa ta, haiz.

Sao không đưa ta sớm một chút? Sao phải bảo nam tử đó đưa thuốc cho ta? Chẳng lẽ... nam tử đó vẫn luôn đi theo ta? Thì ra Bạch Nguyệt Diệu có mục đích này.

Ý tốt của hắn ta nhận, ta không suy nghĩ chút gì khác, cũng không mong muốn khác, ta nghĩ Bạch Nguyệt Diệu đang chuộc tội thay cho vụ án ngày mai thôi!

Thuốc thượng hạng, ta lập tức nằm lỳ trên giường đi ngủ, cả đêm khó tránh khỏi trằn trọc trở mình, rốt cục trời sáng...

Hơn nữa xương cũng đỡ đau rất nhiều, ta thật hoài nghi, rốt cuộc là thuốc ở khoa học hiện đại tốt? hay là thuốc của y thuật cổ đại tốt hơn? Nếu ở hiện đại ta thế nào cũng phải nghỉ mười ngày nửa tháng mới có thể không đau, nhưng bôi thuốc Bạch Nguyệt Diệu cho ta, chỉ qua một đêm đã đỡ rất nhiều.

Ta và Trương thúc chào hỏi nhau, sau đó chuẩn bị đến nha môn, ở của nha môn, ta gặp chuyện kích động, rất nhiều dân chúng trước cửa nha môn tạo thành một ‘Đám fans hâm mộ’, sự xuất hiện của ta, bọn họ đều biểu hiện ra ánh mắt bội phục, hơn nữa cũng vỗ tay, làm như vụ án hôm nay ta nhất định sẽ thắng vậy, nhưng... phải khiến bọn họ thất vọng rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.