Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 2: Minh nguyệt thanh huy (2)




Người hiện đại tắm đều là dùng xà bông thơm, sữa tắm, mà người cổ đại là dùng cánh hoa thay thế những thứ này. Hồ tắm trong nhà Bạch Nguyệt Diệu thật là lớn, haiz, thật giống với ao rượu rừng thịt của Trụ Vương, tên hoàng tử Bạch Nguyệt Diệu ngu ngốc này!

Sau khi ta tắm xong thì đi ra hồ tắm, sau đó đổi lại phi tử của Bach Nguyệt Diệu nói đã chuẩn bị quần áo cho ta, thật là không biết Bạch Nguyệt Diệu đối xử với phi tử của mình thế nào, sao ta cảm giác phi tử của hắn càng ngày càng giống nha hoàn vậy chứ? Trên ti vi những Vương Phi kia rõ ràng được hưởng thụ lắm mà.

Vừa ra cửa, những phi tử kia đã chỉnh tề đứng ở cửa.

“Công tử.” Đừng khách sao với ta thế chứ? Theo lý thuyết vị trí của các nàng cao hơn ta rất nhiều.

“Các vị Vương Phi tỷ tỷ đừng gọi ta là công tử.” Lời của ta nói xong mấy phi tử đứng ở cửa đều ngạc nhiên.

“Công tử, đừng nói bậy, ta chẳng qua chỉ là thị nữ của Gia mà thôi, Gia cũng không cưới bất kỳ phi tần nào.”

... A??? Bạch Nguyệt Diệu có phần... Thật là quá đáng? Ta lúc trước cảm thấy hắn tam thê tứ thiếp đã rất phong lưu rồi, nhưng ngẫm nghĩ nam tử cổ đại không phải đều như vậy sao? Nhưng... Những nữ tử hoàng hoa khuê nữ này, hắn lại trêu ghẹo họ? Ngay cả danh phận cũng không cho? Bạch Nguyệt Diệu không khỏi quá đáng, thật là xấu xa!! Thảo nào lúc nãy ta trêu ghẹo những nữ tử này Bạch Nguyệt Diệu ngay cả tức giận cũng không có, có phải thê tử của hắn đâu!

“Bạch Nguyệt Diệu...” Lời của ta mới vừa nói ra khỏi miệng những nha hoàn kia thần sắc hốt hoảng, sau đó cắt đứt lời của ta.

“Công tử, không thể gọi thẳng tên họ của các hoàng tử được.” Quy củ đúng là nhiều, điểm này ta còn hiểu, phim cổ trang đã thấy nhiều rồi, ta có thể không hiểu quy củ cùng những lễ tiết sao? Nhưng ta cũng đã sắp chết, còn sợ cái này ư?

“Được rồi, ta biết!” Ta nói xong lập tức theo những nha hoàn kia lại trở về đại sảnh, trong đại sảnh Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân ngỗi vững như bàn thạch, nhưng theo bước chân ta bước vào, Bạch Nguyệt Diệu lộ ra nụ cười tà mị ghê tởm kinh khủng với ta, mà Bạch Tinh Ngân lộ vẻ mặt khẩn trương cùng ngượng ngùng, Bạch Tinh Ngân ngượng ngùng cái gì? Ta có chút tò mò.

“Ồ, thật sạch sẽ không ít!” Bạch Nguyệt Diệu châm chọc cùng cười nhạo ta.

Hắn nói xong, ta ngay cả khách sáo cũng không khách sáo tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống: “Cái đó!! Đa tạ ngươi Bạch Nguyệt Diệu.” A, ta đây lập tức kêu gào vùng vẫy đấu tranh, biết rõ mình sắp chết, cho nên cứ tùy ý mà nói.

“Lam... Lam đệ, đệ là...”

“Khụ khụ...” Bạch Tinh Ngân ấp a ấp úng hỏi ta, nhưng Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên ho nhẹ một tiếng, Bạch Tinh Ngân lúc này mới dừng lại lời nói: “Hình pháp bắt đầu.”

Tới rồi, tới rồi, ha, giờ chết của ta đến rồi, Bạch Nguyệt Diệu vừa nói xong, ta trực tiếp đứng lên: “Đến đây, đến đây.” Ta không hề sợ hãi đối với lời vừa nói của Bạch Nguyệt Diệu, quân vương cổ đại vốn không nói đạo lý, người ta nói quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống chi ta còn mắng phụ hoàng hắn, sỉ nhục hắn, hơn nữa ta lại không phải thần tử! Giống như những quan binh kia nói, ta chỉ là một kẻ thảo dân mà thôi.

“A? Xem ra ngươi đã chuẩn bị tốt, đến đây.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức đứng lên, sau đó đi về phía ta, hắn một phát bắt được ta, ta có chút ngạc nhiên, không phải là thập đại khốc hình gì đó sao? Đây là ý gì? Ta tò mò nhìn Bạch Nguyệt Diệu, nhưng con ngươi Bạch Nguyệt Diệu lại lóe ra ánh mắt phóng đãng?

“Nhị hoàng huynh...”

“Hoàng đệ, đệ chờ ta một chút đi!”

“Chờ một chút, muốn đi đâu?” Ta hoảng sợ hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

“A, ngươi cũng sắp chết rồi, còn quan tâm đi đâu làm gì?” Không đợi ta phản kháng, Bạch Nguyệt Diệu ngay lập tức lại bế ta nhấc lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.