Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 59: Còn nói nhảm, tôi sẽ lấp kín cái miệng nhỏ của cô!




Edit: Vi

Sau khi Khoai Rán đi rồi, thằng bé buồn thật lâu. Khoai Rán đi rồi nó mới phát hiện Khoai Rán ở đây lâu như vậy mà mình không hề chụp cùng nó tấm ảnh nào. Cuối cùng Vương Thế phải lên mạng tìm một con chó lông vàng trông không khác Khoai Rán lắm, in ra đưa cho Lí Bách Đồng, nói với nó đó là chủ nhân kia của Khoai Rán chụp.

Thằng bé đem ảnh chụp xem đi xem lại, còn xin Vương Thế một khung ảnh để đặt trong phòng khách.

Lí Bách Đồng tâm tính trẻ con, thương tâm cũng chỉ vài ngày rồi thôi, nó lại khôi phục tính trẻ con của mình, nhảy nhót ngày càng hăng hái. Vương Thế theo sau dọn dẹp cục diện rối rắm đến đau đầu, người bệnh đến viện hầu như ngày nào cũng nghe được tiếng rống giận truyền ra từ khoa thần kinh.

Thằng bé ở cùng Vương Thế để trị bệnh đã nhiều năm, nhưng nó không hề biết mình có bệnh. Vương Thế lo lắng vì nó không nên bị kích thích quá độ, cũng không nói cho nó biết. Nó có ra ngoài cũng không tiếp xúc với người quen.

Ba bốn năm rồi chuyện này cũng chưa lộ ra nên Vương Thế cũng có chút sơ xuất, kết quả của sơ xuất chính là vào một sáng trời trong nắng ấm nào đó, chỉ bằng thời gian Vương Thế ra ngoài mua bữa sáng, chuyện này đã bị lật tẩy.

Nguyên nhân tất nhiên vẫn là cô Lí Nhược Manh kia. Lí Nhược Manh chẳng qua chỉ là quá giả tạo mà thôi, cũng không đến mức chỉ số thông minh về âm. Người như cô làm gì có chuyện chỉ vì vài câu của Vương Thế mà bại trận.

Con chó kia rõ ràng là tự lao ra nên mới bị xe đâm chết, liên quan gì đến cô? Nhất định là vì đứa thần kinh kia đã nói bậy bạ gì với Vương Thế khiến anh tức giận, nhất định là vậy. Cô muốn tìm cơ hội nói rõ với Vương Thế, chỉ cần giải thích Vương Thế nhất định sẽ thích mình!

Vì thế chọn một buổi sáng, Lí Nhược Manh mặc bộ váy hoa công chúa mình thích nhất đến văn phòng tìm Vương Thế. Vào văn phòng thì phát hiện Vương Thế không ở đây, trong văn phòng chỉ có mình Lí Bách Đồng đang ngồi chơi máy tính.

– Sao lại chỉ có mình cậu? Vương Thế đâu?

Không phải Vương Thế, Lí Nhược Manh cũng không có tâm tình giả vờ, ngữ khí cao ngạo tựa hồ như đem mình trở thành nữ chủ nhân của văn phòng này.

Lí Bách Đồng liếc mắt nhìn một cái, không nói gì, tiếp tục cúi đầu chơi

– Đang nói với cậu đấy, thằng nhóc vô phép.

– Cô, cô tùy tiện vào văn phòng người khác, cô, cô mới vô phép.

– Tôi thì sao? Tôi sẽ gả cho Vương Thế, sớm thôi, tôi vào văn phòng anh ấy thì sao?

Cô không nói dối, mẹ Vương Thế thích mình như vậy, chuyện này nhất định là nắm chắc rồi, về phần thằng quỷ vô phép này, cứ chờ đi, chờ cô gả cho Vương Thế, việc đầu tiên sẽ làm đuổi thằng quỷ này ra ngoài.

Lí Bách Đồng nghe vậy thì tức giận, đứng lên to tiếng với Lí Nhược Manh:

– Cô, cô nói dối! Vương Thế không lấy cô đâu! Anh ta, anh ta, anh ta đến giờ cũng không nói muốn cưới cô! Anh ấy không thích cô!

– Này tên nhóc kia sao cậu độc miệng thế, sao lại châm ngòi li gián quan hệ của chúng tôi? Tôi không phải chỉ là làm chó của cậu bị đâm chết thôi sao? Tôi cũng không cố ý!

– Cô, cô nói gì? Chó nào?

Thằng bé bối rối.

– Cậu có mấy con chó nữa? Không phải là con Khoai Rán kia sao, tôi xin lỗi rồi cậu còn muốn thế nào nữa?

Lí Nhược Manh càng nói càng thấy thằng nhóc này có tâm cơ, nhìn một cái, đồ ngốc này cải trang thật tốt! Sau lưng có khi còn nói xấu mình!

Lí Bách Đồng lắc đầu:

– Không thể nào! Vương Thế, Vương Thế nói… nói Khoai Rán bị chủ nhân của ó đưa về! Cô, Cô lừa tôi! Khoai Rán không thể, không thể chết được… Vương Thế sẽ không lừa tôi!

– Lừa thì sao, cậu cho cậu là ai? Cậu chẳng qua chỉ là người bệnh của Vương Thế, cậu có muốn làm rõ ràng không?

– Khám… bệnh?

– Đúng, chờ cậu khỏi rồi thì phải đi, đến lúc đó cậu muốn quản cũng không được.

– Ai nói nó có bệnh? Tôi thấy có bệnh phải là cô chứ?

Ngay trong lúc Lí Nhược Manh nói hăng thì Vương Thế quay về, nhìn thấy Vương Thế, Lí Bách Đồng lập tức tìm được chỗ dữa vững chắc, oa một tiếng nhào vào ngực Vương thế:

– Oa oa oa, cô ta nói, nói Khoai Rán chết rồi, nói đến lúc cô ta cùng anh kết hôn sẽ lập tức, lập tức đuổi tôi đi, oa oa oa…

Vương thế không ngờ mình chỉ mới vắng mặt một lát mà đã xảy ra chuyện thế này, lại còn đem chuyện từ trước đến nay nói ra bằng hết. Cho dù đời trước anh gây nghiệp chướng thì chỉ một Lí Bách Đồng là đủ trả thù anh rồi, đời trước anh nợ nhà họ Lí hả? Một đứa, hai đứa, anh đều không thể chịu nổi!

– Vương, Vương Thế, em không…

– Cô là con gái, tôi không muốn nói lời khó nghe, bây giờ cô ra ngoài, nể mặt mẹ tôi, tôi không tính toán với cô.

Vương Thế lạnh lùng nhìn Lí Nhược Manh đã rơm rớm nước mắt, chưa bao giờ anh cảm thấy ghét một người thế này. Cô gái này khiến cho ấn tượng về nữ giới của anh trở nên cực thấp, anh đâu nhớ mình có một người bạn gái chín chắn thế này, tốt thế này đâu?

Lí Nhược Manh bị ánh mắt và lời nói của Vương Thế dọa rồi, lén lút lườm bác sĩ nhỏ một cái liền giẫm trên đôi cao gót, cộc cộc cộc rời đi.

Cũng vì chuyện này mà việc của Khoai Rán không thể giấu được, anh đành ăn ngay nói thật, vừa nói  thằng bé khóc đến suýt ngạt thở. Bị chuyện của Khoai Rán đả kích, thằng bé tạm quên chuyện kết hôn và việc có bệnh hay không, như vậy cũng coi như may.

Vương Thế vừa đấm vừa xoa an ủi, Lí Bách Đồng cũng ngừng khóc. Vương Thế mua một ít Pedigree rồi đưa thằng bé đi tế bái chỗ chôn Khoai Rán. Thằng bé lầm rầm với Khoai Rán một đống chuyện, lúc thì dặn nó ăn nhiều, lúc thì hỏi nó trên thiên đường có tìm được bạn mới hay không.

Dỗ xong thằng bé, Vương Thế xin nghỉ hai ngày về nhà để giải quyết chuyện kết hôn. Vương Thế nổi giận, mẹ anh cũng không làm gì được, đành đáp ứng hoãn lại rồi bàn bạc chuyện này sau.

Vương Thế nghĩ thầm cứ hoãn không biết đến ngày nào cũng được, một năm hay ba năm chẳng phải là do mình sao.

Lí Bách Đồng dường như không bị chuyện của Khoai Rán ảnh hưởng nhiều, mỗi ngày vẫn làm loạn và gặp đủ loại rắc rối, Vương Thế vẫn mỗi ngày đi theo sau mông nó thu dọn cục diện rối rắm đến mức sắp nổ cả mạch máu vì tức. Tuy thằng bé biểu hiện bình thường ở tất cả các phương diện nhưng Vương Thế vẫn từ một vài chi tiết nhỏ mà phat hiện biến hóa của nó.

Lúc không có việc gì, thằng bé liền tự nói lảm nhảm một mình, làm việc bừa bãi, lúc Vương Thế gọi nó đi ngủ thì nó chạy ra ngoài mua đồ, có đôi khi nó còn xuất hiện chứng đãng trí. Tình huống này có thể khẳng định là do bị kích thích, nhưng là tốt hay xấu vẫn còn phải quan sát thêm, có vài người bệnh do bị kích thích mà bệnh tình lại có chuyển biến tốt.

Sau khi Lí Nhược Manh làm hỏng bét mọi chuyện, Vương Thế nghĩ để Lí Bách Đồng thế này cũng không hay, bệnh tâm thần bị kì thị thế nào, anh là người hiểu rõ nhất. Anh không thể ở bên thằng bé cả đời được.

Nhưng việc trị liệu này có tốt với nó hay không…

Lí Bách Đồng bị tâm thần phân liệt, quá trình trị liệu chính là ép cho nhân cách phân liệt thứ hai xuất hiện, làm cho nhân cách chủ có cơ hội chiếm được thân thể một lần nữa. Trị liệu không hoàn toàn chính là để nhân cách thứ hai ngủ say, trị liệu hoàn toàn là để cho nhân cách thứ hai này biến mất.

Tính cách thằng bé bây giờ là nhân cách thứ hai, việc anh cần làm là kết hợp thuốc để trị liệu cho nó hoàn toàn biến mất.

Trước đây không dám dùng thuốc vì nhân cách chủ của nó không hề xuất hiện trong suốt nhiều năm, tùy tiện dùng thuốc hậu quả sẽ nghiêm trọng. Hiện tại tình huống của Lí Bách Đồng không ổn, nhân cách thứ hai không ổn định sẽ ảnh hưởng đến thân thể, bây giờ cho nó uống thuốc có thể nói là một cửa đột phá rất khó khăn.

Sở dĩ đem thằng bé thành nhân cách thứ hai là bởi vì thái độ quen thuộc của nó với mọi người chính là Lí Bách Đồng kia, nhân cách tùy tiện xuất hiện này trở thành một sai lầm, trở thành một người không nên tồn tại.

Nhưng đứa bé mà anh chăm sóc ba năm, là tên ngu ngốc hiện tại này.

Rối rắm lại càng rối rắm, lúc thuốc tây nhập khẩu đến, Vương Thế vẫn cho Lí Bách Đồng một phần, đây là việc bác sĩ như anh phải làm, bằng không thì chẳng phải đã ăn không ba năm tiền của nhà người ta sao.

Vừa khéo Lí Bách Đồng đang bị cảm, Vương thế liền để lẫn thuốc cảm cùng thuốc trị bệnh cho Lí Bách Đồng uống. Thằng bé chảy nước mũi, ngoan ngoãn uống thuốc mà không hề hoài nghi.

Thuốc nhập khẩu từ nước ngoài nên hiệu quả tốt, nó được nghiên cứu để chuyên trị loại bệnh này, Vương Thế không biết thuốc này dùng cho người phương Đông hiệu quả sẽ thế nào. Thật ra mà nói, anh hi vọng nó không có hiệu quả.

– Khoai Rán, hôm nay tao làm vỡ một cái đĩa của Vương Thế, anh ta rất tức giận. Tháng này tao không có tiền tiêu vặt rồi. Tao biết là lần trước tao có hứa mua Pedigree cho mày, nhưng tháng này không có tiền, xin lỗi, tháng sau tao nhất định mua…

Lí bách Đồng nằm trên sofa than thở, Vương Thế đi qua xoa xoa đầu nó.

– Làm gì thế? Ăn cơm, đi rửa tay ngay.

Ôi, đúng là thằng nhóc khiến người ta phải lo lắng mà.

Những ngày bình thường như thế tiếp tục trôi qua, cho đến một ngày Vương Thế vừa bước vào cửa liền nhìn đến Lí Bách Đồng đứng ở phòng khách nhìn xung quanh, nhìn thấy Vương Thế lập tức như con nhím xù lông, khuôn mật nhỏ nhắn đầy ý đề phòng.

– …Lí Bách Đồng?

– Sao anh biết tên tôi?

Vương Thế biết chuyện mình muốn tránh vẫn xảy ra, nhân cách chủ của Lí Bách Đồng đã thức tỉnh sau quá trình điều trị bằng thuốc, tuy rằng nó chỉ xuất hiện trong một giờ ngắn ngủi.

Đối với bác sĩ thì chuyện này là một hiện tượng tốt, chỉ cần uống thuốc liên tục và không bị kích thích thì việc làm cho nhân cách thứ hai biến mất và khiến nhân cách chủ xuất hiện chỉ là vấn đề thời gian. Cũng đồng nghĩa với chuyện trong tương lai gần, anh và thông gia gặp nhau sẽ không phải đem theo tên luôn gây chuyện lại không có đầu óc, còn luôn miệng: Vương Thế tôi thích anh. Đứa nhỏ ấy, sẽ bị gạt bỏ khỏi thế giới này…

Buổi tối, thấy thằng bé ngoan ngoãn uống thuốc, anh có xúc động muốn giằng lấy thuốc trị tâm thần kia đổi thành thuốc cảm bình thường. Nhưng với chức nghiệp của thầy thuốc, đạo đức không cho anh làm thế, nhiệm vụ của anh là chữa khỏi cho người bệnh, như vậy cũng là công bằng cho bệnh nhân.

Nhưng thế có công bằng cho thằng bé không? Cứ thế gạt bỏ tồn tại của nó, coi sự tồn tại của nó lạ một sai lầm, cứ đúng tình hợp lí mà gạt nó ra khỏi thế giới này.

Thằng bé không biết Vương Thế lo lắng điều gì, rửa sạch hai quả táo, ngồi trên sofa gặm, còn biết điều chọn một quả to cho Vương Thế.

– Ông bán hàng bảo quả táo này ngọt, Vương Thế anh ăn thử xem.

– Ừ.

Thật ra quả táo kia chỉ nhìn là đã biết không ngon, không bóng lại còn hơi nẫu, Vương Thế hiếm khi không nổi giận, yên lặng cắn một miếng.

Hương vị của quả táo không ngon vẫn lan đến trong lòng, đúng là tự tìm khổ.

Nhân cách chủ của Lí Bách Đồng sau lần đó cũng không thấy xuất hiện nữa, tuy vậy Vương Thế cũng chưa yên lòng, cũng như lúc mà nhân cách thứ hai của Lí Bách Đồng xuất hiện, sẽ là một sáng nào đó, Lí Bách Đồng còn vừa cùng ngủ với mình sẽ biến thành thằng nhóc kia, nhân cách thứ hai cũng vì nhân cách chủ xuất hiện mà biến mất, không bao giờ đi ra nữa.

Anh không muốn để thằng bé cứ như thế biến mất, bởi vì người xuất hiện trong nhân sinh của anh là Lí Bách Đồng.

Một Lí Bách Đồng ngốc nghếch thích cười, đầu óc không tốt nhưng lại rất thiện lương, tuy sẽ khiến người ta tức đến phát điên nhưng xét cho cùng vẫn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.

– Lại đây, uống thuốc.

– Ừ.

Vương Thế xoa đầu thằng bé, nó quay đầu nở nụ cười với Vương Thế, trên miệng còn dính bọt nước lấp loáng.

– Không thèm nhìn đã uống, không sợ tôi cho cậu thuốc độc?

– Không đâu.

Nâng tay lau đi khóe miệng đầy nước của Lí Bách Đồng, Vương Thế đùa nó:

– Sao mà biết được? Cậu ngốc vậy, có khi tôi liền làm cho cậu hôn mê rồi đem bán.

Vương Thế thật hiếm có khi ôn nhu đùa giỡn với mình, thằng bé vui đến đỏ hồng cả mặt, đôi mắt trong suốt nhìn Vương Thế:

– Không đâu mà, dù sao, dù sao, Vương Thế tốt với tôi nhất, tôi tin tưởng nhất là Vương Thế.

Tin tưởng nhất… Vậy ư?

– A lô, có phải nhà của Lí Bách Đồng không ạ? Phải, tôi là Vương Thế. Tôi muốn cùng ông thảo luận một chút…

Ngu ngốc, bởi vì luyến tiếc để cậu đi, bởi vì Lí Bách Đồng mà tôi biết, chỉ có cậu mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.