Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 29: Chuyện đứa bé phải ghi chú vào trong lịch trình




Edit: Vi

Beta: Blue

Chương 13: Đổng tiểu điên có việc làm

Tuy nói rằng hạnh phúc với mỗi người là giống nhau nhưng mỗi kẻ lại có nỗi bất hạnh của riêng mình. Nhưng nếu liên lụy đến cha mẹ thì chính là những chuyện cũ rích như cha mẹ bất hòa linh tinh, nói tóm lại thì chính là đánh nhau quá tay rồi diễn ra một hồi bi kịch.

Quá trình câu chuyện không người biết rõ, chỉ biết kết quả là người mẹ thất thủ (1) giết chết  người ba rồi đâm vào xe mà tự sát, Đổng Thư từ năm 13 đến 17 tuổi có bệnh án bốn năm điều trị chứng tự kỉ.

Giản Đan nhìn đi nhìn lại, nhìn đến nửa ngày cũng không phát hiện ra những điều này thì có gì quan trọng, lặng lẽ đem bệnh án của Đổng Thư rút ra, định mang đi. Bạch Nguyễn nhìn bộ dáng như con thú ngốc của Giản Đan thì hận đến nghiến răng nghiến lợi:

–       Tôi vừa nhìn mặt cậu thì tôi chỉ biết đầu óc cậu căn bản là chẳng để ý, là tự kỉ! Biết không? Đứa trẻ lớn lên từ một gia đình như thế có thể bình thường được hay không hả?

–       Đây là án kiện mà anh nói là liên quan đến mạng người đấy hả? Làm em sợ chết khiếp, em cứ nghĩ là Đổng Thư giết người cơ.

–       Thế này còn không nghiêm trọng?! Những người như thế đều có tâm lí biến thái! Nhỡ ngày nào đó hắn giết cậu thì làm sao?

–       … Anh xem nhiều phim trinh thám quá rồi đấy.

–       Tôi nói thật đấy.

Giản Đan rút di động ra, thoáng nhìn giờ, sau đó đem bệnh án của Đổng Thư nhét vào túi. Bạch Nguyễn nghiến răng nghiến lợi cũng không thể kiềm chế được nữa, Giản Đan thuận tay gõ đầu anh một chút:

–       Em nói thật, ở cùng nhiều ngày như vậy rồi, Tiểu Bạch anh đừng nghĩ nhiều quá thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả, em về nhà đây.

Bạch Nguyễn  xoa thái dương, phất tay:

–       Biến đi.

Lúc Giản Đan về ấy thế mà Đổng Thư lại chẳng có ở nhà, trên bàn là bữa tối cùng một tờ giấy. Giản Đan đọc thấy đại ý là Đổng Thư đi siêu thị mua đồ ăn, bữa tối bỏ vào trong lò vi sóng hâm lại một chút là được, Giản Đan lười làm mà cũng không đói, trở về phòng gọi điện cho Vương Thế.

Mặc dù đã hơi muộn, nhưng Vương Thế cho mình số di động thì hẳn là mình có thể gọi cho anh ta nhỉ.

–       Tít… tít… tít…

–       A lô, a lô ~ xin hỏi tìm ai?

Âm thanh này rất quen tai, Giản Đan khụ một cái:

–       Tôi tìm Vương Thế.

–       À, à… Anh ấy không ở đây.

Giản Đan nghĩ thầm: đương nhiên tôi biết, nếu anh ta ở đó làm sao đến lượt cậu nghe điện thoại. Ở đầu dây bên kia, bác sĩ nhỏ vẫn đang không ngừng lẩm bẩm:

–       Tôi có thể nhắn lại với anh ấy, nhưng tôi cũng không biết bao giờ anh ấy về nhà, rồi sau đó là tôi sẽ không thể nhắn lại với anh ấy… Anh ấy hẳn sẽ đánh tôi… A! Đau quá!

–       Ngại quá, tôi là Vương Thế đây. Giản Đan phải không?

–       Vâng, tôi có chút chuyện cần anh tư vấn một chút, không biết… có phiền hay không?

–       Không phiền, tất nhiên là không phiền! Lý Bách Đồng, cút ra thư phòng cho tôi, lúc nữa tôi xử lí cậu!

Hai người kia lúc nào cũng có thể trình diễn phim chưởng được... Giản Đan cùng Vương Thế nói về mấy tình huống mới, sau đó hẹn Vương Thế chiều mai đến viện đưa bệnh án.

Lăn lộn một hồi, Giản Đan mở sưởi rồi đi ngủ. Hơn 8 giờ tối, Đổng Thư về. Sắp xếp tốt đồ ăn và hoa quả, vào phòng ngủ anh lại thấy con bạch tuộc đã rơi trên mặt đất.

Đem Giản Đan về giường là một quá trình đầy gian khổ, không chỉ vì thể trọng của Giản tiểu ngốc mà còn vì Giản tiểu ngốc cứ cuộn cuộn rồi lại lăn lăn.

Nghĩ rằng Giản tiểu ngốc sau khi rơi khỏi giường sẽ không xoay nữa là một sai lầm ngây thơ, Giản Đan từng lăn vào tận gầm giường người đối diện trong kí túc xá đấy. Cho nên Giản tiểu ngốc sẽ cứ lăn trên sàn, nếu muốn đỡ cậu, sẽ giống như đuổi theo quả táo đang lăn trên con dốc nghiêng 60 độ.

Vất vả mãi mới đem Giản Đan trở lại giường, vừa dính vào gối thì Giản Đan tỉnh. Cậu mang vẻ mặt ngu ngốc bị tóc dính cả vào mắt, dụi mắt, trên đầu vừa tỉnh ngủ là những ông sao nhỏ bay bay.

–       Tôi đói…

–       Anh hâm nóng bữa tối cho em nhé? Em chưa ăn tối đã ngủ à?

–       Ừ, không muốn ăn đồ có dầu mỡ… Muốn ăn bánh canh.

Bánh canh là thức ăn phổ biến với người phương bắc, được gọi là mì mắt cá hoặc mì viên. Có thể dùng như bữa chính hay ăn như bữa phụ đều được, nếu làm ngon thì ăn hết mấy bát rồi người ăn vẫn có thể rơi vào tình trạng “no bụng đói con mắt”.

Cách làm rất đơn giản, phần bánh chỉ cần đổ chút nước vào bột mì, quấy lên thành những viên to nhỏ khác nhau. Phần nước dùng  có thể là nước trắng hay canh thịt gà, thịt dê đun sôi lên rồi cho bánh vào, nấu lên. Tùy vào khẩu vị từng người mà cho thêm trứng, rau hay thịt. Khi ăn còn có thể cho thêm dấm, xì dầu, dầu vừng là xong.

Đổng Thư chuẩn bị nguyên liệu rất tốt, bánh canh không có mùi bột. Giản Đan ăn tới ba bát nước lớn, ăn xong thì ngã ngay lên sopha giả chết.

–       Trưa mai em muốn ăn gì? Anh mua xương, ăn sườn chua ngọt  thì thế nào?

Đổng Thư mở tivi, đến bên cạnh Giản Đan, sờ sờ tóc của Giản tiểu ngốc.

Giản Đan xoa xoa mũi:

–       Được… Tôi còn muốn có đồ ăn thêm là ngô chiên.

–       Ừ, được.

–       Tiểu Bạch rất đáng ghét… Không mang đồ ngon cho anh ta nữa…

–       Được.

–       Đổng Thư…

–       Ừ.

–       …(khò khò ~)

Đổng Thư cầm tấm chăn lông  bao Giản Đan thành một gói, mang lên giường, hôn một cái vào khuôn mặt hồng lên vì ngủ của Giản tiểu ngốc.

Thôi, vốn là có chuyện muốn bàn bạc, ngày mai nói cũng được, đi chuẩn bị xương trước đã.

Bảy rưỡi sang, gọi mãi mới làm cho Giản Đan tỉnh ngủ, trong lúc Giản Đan chậm rì rì ăn bánh rán, uống sữa ngũ cốc, Đổng Thư cũng mang chuyện hôm qua mà mình muốn nói ra.

–       Mua xe?

–       Ừ, anh kiểm tra lại tiền gửi trong ngân hàng, hẳn là đủ để mua trả góp một chiếc xe.

Đến lúc này Giản Đan mới nhớ tới mình đã quênđòi lại ví của Đổng Thư. Nhưng vì sao lại muốn mua xe? Đổng Thư lại không mấy khi ra khỏi nhà. Chẳng lẽ anh ta muốn lái xe đi mua đồ ăn à?

–       Mua xe làm gì?

Giản Đan cầm một cái bánh rán, chóp chép cắn, nhồm nhoàm hỏi.

–       Vì đi tàu điện buổi sáng có vẻ tốn thời gian, hơn nữa em không dậy sớm được. Đúng rồi, em xem này.

Đổng Thư rất vui vẻ đi lấy một chiếc túi đưa cho Giản Đan xem.

–       Công ty này đã nhận anh vào làm, anh bắt đầu thử việc rồi.

–       Một tháng sáu nghìn tiền lương?!

Đối với một người mà toàn bộ tiền lương đều dùng để đi xe, cònphải bù thêm tiền cơm mà nói, lương cơ bản gấp sáu lần so với mình thật sự là một chuyện kì diệu.

–       Ừ, là lương cơ bản. Nếu được vào biên chế thì sẽ có thêm ít tiền thưởng. Anh cũng biết việc làm này không tốt lắm, nhưng anh định làm trong một thời gian ngắn.

–       …

Không… Anh không cần khách khí mà.

Giản Đan ăn bữa sáng trong tình huống bị đả kích, ăn xong mới nhớ đến việc Đổng Thư đã đi tìm việc vào lúc nào? Vì sao mình không hề nhận ra?

Đổng Thư mừng rỡ, vội vàng chuẩn bị cặp lồng, sắp xếp tốt cặp của Giản Đan rồi thúc giục cậu đi làm.

–       Đổng Thư này, anh bắt đầu đi làm rồi hả?

–       Đúng thế, hai hôm trước đã bắt đầu rồi.

Đổng Thư bao kín Giản Đan bằng khăn quàng cổ, lại dùng kem dưỡng da xoa lên mặt Giản Đan, nói:

–       Anh nhớ là đã nói với em rồi, chẳng qua dạo này em có vẻ lơ đãng nên không nghe thấy thôi.

Loại chuyện thế này chẳng lẽ anh không thể nói lại lần nữa à?! Chẳng lẽ anh không thể nói lại lần nữa hay sao?!

Đến công ty, phát hiện Bạch Nguyễn chưa tới, Giản Đan hỏi vài người thì đều nhận được câu trả lời là không biết vì sao Bạch Nguyễn xin nghỉ phép. Cứ thế đến chiều, khi Giản Đan đến bệnh viện, Bạch Nguyễn cũng không đến.

Đến viện lại là một hồi vật vã, Vương Thế nói tràng giang đại hải một đống để rồi cuối cùng đi vào đầu Giản Đan chính là một câu: Quá phiền. Tự kỉ vốn dễ tái phát, cũng rất phức tạp. Vương Thế nói tốt nhất là tìm được bác sĩ trị liệu ban đầu của Đổng Thư, nhưng đã qua mười năm, biết đi đâu mà tìm?

Giản Đan ủ rũ mang theo thuốc Vương Thế mới kê về công ty, vừa vào phòng đã bị gõ đầu:

–       Sao thế? Bị người ăn?

–       Tiểu Bạch, anh đến lúc nào đấy?

–       Đến lâu rồi, cậu đi viện làm gì? Khó chịu trong người?

–       Không, là Đổng Thư… Không, không có chuyện gì đâu.

Bạch Nguyễn không bình luận:

–       Tan tầm theo anh đi uống một chút đi, không được trốn… A, thơm quá, cậu mang theo món gì, cho anh xem nào.

–       A!!! Bạch Nguyễn, anh dám cầm hết đi? Trả lại em!

Tan tầm, quán trà bên cạnh công ty chật ních. Bạch Nguyễn đặt trước một bàn ở góc quán, trong oán niệm của mọi người, thật sảng khoái mà cùng Giản Đan sưởi ấm từ hệ thống sưởi hơi và uống coca.

–       Cho cậu.

–       Cái gì thế? Thẻ ngân hang?

–       Ừ, mật mã như cũ, trong thẻ có một vạn.

Bạch Nguyễn cầm ống hút, chọc chọc vào viên đá trong cốc coca:

–       Anh dạo này cũng không có tiền dư, giờ cho cậu từng này trước, không đủ thì tính sau. Tiêu tiết kiệm một chút.

Giản Đan đẩy thẻ lại:

–       Em không cần, cho em nhiều thế làm gì?

–       Cậu không cần? Chẳng lẽ dựa vào một nghìn của cậu mà nuôi hai người? Cậu có nhiều tiền để mua sườn xào chua ngọt thế à? Tôi cũng không hi vọng cuối tháng cậu lại mang thêm người tới nhà tôi ăn chực.

–       Em có thảm thế đâu? Gì? Hai người?

Giản Đan bị sặc coca.

Bạch Nguyễn nhìn bộ dạng ngu ngốc của Giản Đan tới nửa ngày, nhẫn nhịn lắm mới không tang cho cậu một phát:

–       Khụ, đương nhiên tôi bảo trì thái độ phản đối… Nhưng không mấy khi cậu kiên trì như thế, tôi đành giúp cậu thôi.

–       Tiểu Bạch ~~~~~~~~~

Giản Đan hai mắt lấp lánh ánh sao.

–       Lượn đi, đừng dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn tôi. Đúng rồi, chiều nay tôi vừa ghé qua cục cảnh sát.

–       Đến cục làm gì?

Răng rắc…

–       Đá cứng quá (=.=)

–       Vì thế giới có những tên ngu ngốc như cậu nên mới bị ô nhiễm. Kẻ bị tình nghi trong vụ án của Đổng Thư chẳng phải trốn rồi à? Đút lót cho người ra một ít để người ta tra án cho tử tế chứ! Chẳng lẽ đến đấy uống trà nói chuyện phiếm à?

Không nhìn đếnvẻ mặt oán niệm của chàng Bạch Nguyễn đang hận rèn sắt không thành thép, Giản Đan như chẳng có chuyện gì mà cầm lấy ống mút thổi bong bóng. Cuối cùng cậu bị Bạch Nguyễn cốc một cú vào đầu.

–       Đừng có làm cái bộ dạng ngu xuẩn này. Tiền đút lót cậu phải trả tôi!

–       Nhưng em không có tiền, em còn muốn mua xe nữa cơ.

–       Mua xe? Dựa vào tiền lương của cậu? Mua xe gì? Xe đạp hả?

–       Anh đừng xem thường em! Hơn nữa không phải em muốn mua, là Đổng Thư.

Bạch Nguyễn rút ra một điếu thuốc, nghĩ thế nào lại thả vào chỗ cũ:

–       Hắn có tiền mua xe? Mua làm gì?

–       Đừng xem thường người ta, cho dù điên cũng có bản lĩnh ~ Anh ấy có hơn mười vạn tiết kiệm, hơn nữa không biết đi tìm việc từ lúc nào, thử việc một tháng là sáu nghìn lương. Hứ!

–       Hẳn là đại học nổi tiếng ra? Không phục người ta thì Giản tiểu ngốc cậu cũng có thể thi lên cao học đi.

–       Người ghen tị rõ ràng là anh chứ? Nhân viên chính thức rồi còn có mỗi tí tiền lương.

–       Giản tiểu ngốc cậu nói gì? Không muốn sống nữa hả? Đem cái mặt lại đây cho tôi!

–       Chết tiệt! Tiểu Bạch! Bỏ ngay móng vuốt của anh ra! Lạnh quá! Lạnh! lạnh!

Về món sữa đậu nành thập cẩm:

Lam: người TQ có kiểu trộn nhiều loại đậu vào để làm sữa đậu, từ đậu đỏ, đậu đen, đậu xanh, đậu nành… món này mình chưa gặp ở VN nên cũng không biết chính xác nó gọi là gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.