Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 23: Nàng nảy lòng tham đối với nhan sắc của Doãn Tân?




Edit: Vi

Beta: Blue

Chương 7: Kì nhân Bạch Nguyễn

Đổng Thư rửa tay đi nhào bột, Giản Đan nhàm chán chạy tới xe, Đổng Thư đầu tiên là đặt bột ở cái bồn lớn, bỏ vào một thìa muối rồi đánh thêm hai quả trứng gà. Giản Đan ngạc nhiên:

– Còn thêm trứng gà à?

– Ừ, thêm trứng gà ăn ngon.

Đổng Thư tìm đũa chậm rãi đánh bột, rồi làm mì, trông thật là đẹp. Giản Đan thủ sẵn cái tăm trên tay, ở trên mặt bột chọc đến chọc đi, chọc đến cuối cùng chính cậu cảm thấy sợ hãi vì cậu có hội chứng sợ những thứ dày đặc, run rẩy xoay người đi lục tủ lạnh.

Đổng Thư bao mì bằng màng giữ thực phẩm, Giản Đan lại tiện tay ấn thật hăng hái qua lớp màng. Đổng Thư đối với hành động vô cùng ngây thơ của Giản Đan cũng không chê bai gì, xoay người đi nấu nước dùng.

Đổng Thư mua thịt gà làm nước dùng, trước tiên trần thịt gà qua nước sôi, sau đó đem thịt bỏ vào trong nước lạnh rồi đun sôi. Chờ nước nổi bọt thì lấy thìa hớt bọt bỏ đi. Cho hành, gừng xắt thành đoạn, rượu, gia vị vào rồi để lửa nhỏ đun từ từ. Giản Đan nghe nói phải nấu đến tận mấy tiếng lập tức dài mặt ra.

– Hôm nay chỉ dùng nước sôi thêm chút hành, tỏi và gừng nấu mì, trưa mai sẽ làm mì chính tông cho em.

Bột làm mì nở vừa phải, Đổng Thư lấy một phần cắt thành những sợi mì mỏng manh, từng tầng từng tầng đều cắt thành sợi mì thật tinh tế. Cắt xong, Đổng Thư lấy bột mì khô rắc nhẹ lên mặt, cuối cùng thành công.

Đổng Thư nấu nước chờ sôi, Giản Đan nhìn mà ngứa ngáy, xung phong nhận việc. Đổng Thư đưa cây cán bột cho Giản Đan còn mình đi nấu nước, kết quả tất nhiên là vô cùng thê thảm. Cây cán bột trên tay Đổng Thư là cây cán bột, còn cây cán bột trên tay Giản Đan thì là chày gỗ, mặt bột gập ghềnh, hình thù kì quái, vất vả cắt xong thì lại dính thành một cục không gỡ ra được.

Giản Đan cuối cùng là mang mì loạn thất bát tao của mình ném hết vào nồi, mì của Giản Đan và mì của Đổng Thư khác nhau rõ ràng.

Mì sợi mỏng manh nhanh chóng chín, Đổng Thư tìm đĩa vớt ra. Giản Đan vô sỉ tất nhiên chỉ cần mì Đổng Thư làm, quẳng cục bột của mình ra một góc chẳng thèm nhìn.

Đổng Thư tốt tính, đem phế thải của Giản Đan vớt ra, ném đi rồi đem phần còn lại làm thành mì. Giản Đan ăn liền ba bát, ăn no rồi thì lên mạng, Đổng Thư ăn nốt phần nước dùng còn lại và phải rửa bát.

Đổng Thư còn bốn bức vẽ phải làm, Giản Đan sẽ đưa máy tính cho Đổng Thư dùng. Về phần cậu thì dù sao biên tập cũng đã quá quen với thói chày cối rồi, ôi, Giản Đan, cậu có nghe được biên tập đang khóc oa oa không?

– A, anh hôm nay chưa uống thuốc!

Giản Đan chơi di động một lúc ròi mới nhớ tới thuốc Vương Thế kê còn chưa cho Đổng Thư uống, nhanh như chớp rót một chén nước, cầm thuốc đưa cho Đổng Thư.

– Thuốc gì đây?

– Thuốc cảm, buổi chiều tôi mới lấy cho anh, mau uống mau uống ~

– Nhưng mà…

– Không có nhưng mà!

– Nước này là nước mới đun sôi, anh không uống được.

– …

Đêm khuya, Đổng Thư lại bị Giản Đan đá tỉnh, Giản Đan tứ chi rộng mở ngủ rất say sưa. Đổng Thư thu hồi tứ chi Giản Đan lại trong chăn, nhẹ nhàng hôn lên trán Giản Đan một cái rồi ôm cái tên không thành thật kia ngủ.

“Trời mênh mông thiên nhai là của ta~”

– Alô? Alô alô? Ai đấy? Sáng sớm gọi điện thoại mà lại không nói câu nào…

Vươn tay nửa ngày mới chạm đến thứ cứng rắn gì đó, đại não thì chưa khởi động, Giản Đan không kiên nhẫn nói chuyện.

– Giản Đan, đấy là điều khiển, đây mới là điện thoại…

Đổng Thư cầm lấy tay Giản tiểu ngốc đêm điều khiển thay thành điện thoại.

– Ai? Alô… alô alô alô…

– Giản Đan, cậu đã rời giường chưa?

– A? Vì sao phải rời giường?

– Giản Đan! Cậu quả nhiên không rời giường! Bảy giờ rồi cậu còn đang làm gì? Những gì anh nói hôm qua cậu đều quên rồi phải không? Cậu đã quên phải không?

Cơn tức của người bên kia điện thoại rất lớn, thanh âm to đến mức ngay cả Đổng Thư cũng cảm nhận được tranh cãi.

– Hả?

Giản tiểu ngốc hỗn loạn vò đầu.

– Hả mợ cậu! Hôm nay đến phỏng vấn! Đến phỏng vấn a!!!! Tám rưỡi, anh nói rồi mà? Không phải nói gì hết! Cậu cái con rùa chết này đã quên! Đã quên có đúng không?

– Tiểu Bạch mất trật tự quá…

– Cậu dám chê anh? Tôi vì ai mà con mẹ nó đi tìm việc? Là vì ai?!!!

– A…

– A a a… Cậu căn bản chẳng thèm nghe tôi nói gì! Đầu óc cậu hoạt động thế nào? Thanh tỉnh một chút cho tôi!

Đổng Thư dùng một tay ôm lấy Giản Đan lúc này đã hoàn toàn rơi vào giấc ngủ, tay kia rút điện thoại ra:

– Alô. Ngại quá, cậu ấy lại ngủ rồi. Cậu có chuyện gì nói với tôi là được.

– Dựa vào! Lại ngủ! Sao không ngủ chết luôn đi? Chết luôn đi! Quên đi quên đi! Anh chuyển lời với nó giúp tôi, phỏng vấn buổi sáng từ tám rưỡi, đến XX phỏng vấn! Không thì muộn mất!

– Được, tôi sẽ chuyển lời. Đã làm phiền cậu rồi.

– Không cần cảm ơn… Chờ chút! Giản Đan ở nhà không?

– Đương nhiên?

Đây là điện thoại bàn, không ở trong nhà chẳng lẽ là nghe ở bên ngoài được sao? Đúng là quái nhân.

– ……………. AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!! Cụp!

Đổng Thư xoa lỗ tai bị hét đến chấn thương:

– Quái nhân.

Giản Đan cảm thấy hình như có động đất, giường của mình tựa hồ như cứ lắc lư lắc lư không ngừng. Nhưng mà chắc là không có vấn đề gì nhỉ? Đổng Thư không tỉnh lại thì hẳn không phải đại chấn gì, cứ ngủ tiếp một giấc là được, nếu phải chạy thì hẳn là Đổng Thư sẽ khiêng mình ra ngoài…

– Giản Đan? Giản Đan, em tỉnh, tỉnh, chúng ta sắp đến nơi rồi.

Tới rồi? Tới chỗ nào?

– Tiên sinh, tổng cộng là bốn mươi tám đồng.

– Được.

Bốn mươi tám đồng? Cái gì bốn mươi tám đồng… Đưa thức ăn sao?

Chúng ta cần xem lại chuyện của một tiếng trước. Đổng Thư lay như thế nào Giản Đan cũng không tỉnh, bị lay mãi cũng thấy phiền nên Giản Đan ôm chăn có chết cũng không buông tay. Đổng Thư đành phải thay quần áo cho Giản Đan, đem Giản tiểu ngốc đang ngủ đến không biết trời đất kéo lên taxi.

Đến nơi Giản Đan vẫn không hoàn toàn tỉnh táo được, Đổng Thư đành nửa kéo nửa ôm lôi cậu ra, vừa xuống taxi thì thấy một người vọt từ trong tòa nhà ra.

– Giản Đan! Giản Đan cậu tỉnh cho tôi! Cậu là đồ con heo!!!!

Người vừa tới bắt lấy bả vai Giản Đan mà lay điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi như hận mình không thể kéo xuống một miếng thịt trên người Giản Đan.

Đổng Thư đau lòng nhìn Giản Đan bị lay đến đầu tóc rối tung, lấy tay ngăn cách người có âm thanh rất quen thuộc kia:

– Cậu đừng lay cậu ấy như vậy.

– Anh anh anh anh anh! Anh là ai? Tại sao lại ôm Giản Đan nhà chúng tôi làm gì? Lui ra cho tôi, lui ra!

Người đó mặc đồ hip-hop, buộc tóc đuôi ngựa, cả khuôn mặt nghẹn đỏ bừng.

– A, là Tiểu Bạch nha~

– Tiểu Bạch mợ cậu! Gọi anh là Bạch Nguyễn!

– À, Tiểu Nguyễn…

– Giản Đan chết tiệt! Tỉnh lại cho tôi! Nói! Người đàn ông này là ai?

Em gái Bạch Nguyễn… À, không đúng, chàng Bạch Nguyễn hóa thân thành ngựa rít gào, chỉ vào Đổng Thư.

– Ai cơ? À ~ Anh ấy à… Tôi kiếm về…

Giản Đan híp mắt với hi vọng khôi phục sự vận động của đại não.

– Kiếm… kiếm! Giản Đan cậu sa đọa! Còn tùy tiện kiếm dã nam nhân về nhà?!

– Dã mợ anh…Tiểu Bạch, sao anh lại ở nhà em?

Chúc mừng đại não Giản Đan khởi động thành công.

Bạch Nguyễn tuy rằng đã khắc sâu hoàn toàn rằng thằng bạn mình có bao nhiêu yêu ngủ, biết bao nhiêu ngốc nghếch nhưng mà không nhịn được nổi lên hai sợi gân xanh. Bàn tay không bị khống chế liền nắm lấy thịt trên mặt Giản Đan bắt đầu véo.

– Cậu nhìn kĩ cho tôi, đây là trước cửa công ty tôi, cảm ơn đầu óc cậu, cậu có thể có một chút thông minh hay không?

Giản Đan dựa hẳn vào trên người Đổng Thư nhìn quanh bốn phía:

– A? Vì sao tôi lại ở đây? Tôi không phải đang ngủ ở nhà à?

Đổng Thư sờ sờ đầu cậu:

– Em muốn đi phỏng vấn, anh đưa em đi.

– Nga? Thử cái gì?

– … Giản Đan

– A?

– Cậu chết đi cho tôi nhờ!

Do thời gian cấp bách, bạn nhỏ Giản Đan cứ như thế mơ hồ nhanh chóng bị đẩy lên đoạn đầu đài, à không, là phòng phỏng vấn. Bạch Nguyễn và Đổng Thư thì mắt to trừng mắt nhỏ đứng ngoài.

– Anh đừng thấy Giản Đan nhà tôi đầu óc không tốt mà lừa gạt cậu ấy, tôi sẽ không cho anh thực hiện được đâu.

– A?

– A cái gì? Anh vì sao mà đến ở nhà Giản Đan nhà tôi?

Đổng Thư nghiêng đầu nghĩ nghĩ:

– Cậu ấy là vợ tôi mà.

– … … A a ai ai a a!?!

– Bạch Nguyễn, cậu hét cái gì? Có để cho người ta làm việc không?

– Thật là xin lỗi ~!

Mặc kệ hai người đàn ông đang loạn thất bát tao bên ngoài, Giản Đan ở bên trong phòng phỏng vấn cũng đang luống cuống tay chân. Vừa mới khởi động có đôi chút hỗn loạn nên cho đến lúc đi ra Giản Đan vẫn không biết rốt cục là mình đã làm cái gì.

Vừa lảo đảo ra khỏi cửa thì ngay lập tức nhìn thấy Bạch Nguyễn đang nhảy lên mắng Đổng Thư, Đổng Thư ngơ ngác cứ tùy ý để Bạch Nguyễn mắng qua mắng lại. Giản Đan đi qua, đem Bạch Nguyễn cao hơn mình nửa cái đầu đẩy sang một bên.

– Tiểu Bạch, anh làm gì, làm gì thế? Bắt nạt người khác đúng không?

– Anh bắt nạt hắn? Hắn lớn như vậy anh có thể bắt nạt sao?! Anh còn chưa hỏi đến cậu đâu! Người này là thế nào?

Bạch Nguyễn toàn tâm toàn ý cho rằng Đổng Thư lừa con gái Giản Đan nhà mình, kết quả là Giản Đan lại đi che chở cho cái tên “dã nam nhân” này!

– Bạch Nguyễn! Cậu mang bạn ra hành lang nói chuyện đi!

– Xin lỗi! Giản tiểu ngốc cậu theo anh! Anh đừng qua đây, chính anh đấy, đứng đó thôi!

Đến đây chúng ta cần phải giải thích một chút cho rõ vì sao bạn Bạch Nguyễn lại cho rằng Đổng Thư và Giản Đan thông đồng, bởi vì bạn nhỏ Giản Đan là một Gay, đúng vậy, là một Gay.

Bạn nhỏ Giản Đan khi ở trung học đã phát hiện mình không có cảm giác với mĩ nữ ngực bự nhưng nhiều năm như vậy rồi cậu cũng không gia nhập thế giới Gay, người bạn duy nhất biết Giản Đan thích nam giới chính là Bạch Nguyễn.

Bạch Nguyễn lớn hơn Giản Đan hai tuổi, là hàng xóm nhà Giản Đan. Từ nhỏ anh đã cùng Giản Đan ăn trộm gà hái trộm đào, tóm lại là bạn tốt cùng nhau làm mọi chuyện xấu xa, quan hệ rất mật thiết. Bởi vì Bạch Nguyễn lớn hơn Giản Đan, lại luôn cùng Giản Đan học từ tiểu học, trung học rồi đại học nên anh thấy mình có nghĩa vụ chăm sóc cho Giản Đan, phòng cháy phòng trộm phòng sư ca. Giản Đan không có biện pháp gì với tên có tố chất thần kinh không bình thường này, lâu dần cũng tạo thành thói quen với việc anh “xen vào chuyện của người khác”.

Cho nên gián tiếp mà nói, tạo nên một Giản Đan ngốc như bây giờ có một phần công lao rất lớn của Bạch Nguyễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.