Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 13: Bỏ đá xuống giếng




Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Dương Khang cũng không biết ngày đó có người nghe lén bọn họ nói chuyện hay không, hay là y nhất thời hoa mắt. Nhưng Dương Khang vẫn là cẩn thận cùng Quách Tĩnh sau khi ra đi khỏi thành Lâm An, cố ý đi vòng vo, mới hướng núi Thiết Chưởng mà đi.

Hai người một đường hướng tây đi đến, qua Thường Đức, trải qua Đào Nguyên, Hạ Nguyên Lăng, kỳ thật lộ trình cách Lâm An không đến một ngày, nhưng Dương Khang đi ba ngày mới đến.

Rất xa có năm ngọn núi, nhìn giống như năm ngón tay, chính giữa cao nhất, hai bên lần lượt hạ thấp dần. Kì lạ nhất chính là mỗi ngọn núi lại phân thành ba đoạn giống như đốt ngón tay bình thường, ngọn núi trung tâm cao ngất.

Quách Tĩnh đã sớm nghe Dương Khang nói qua, Võ mục di thư được giấu ở ngón giữa đốt ngón tay thứ hai của núi Thiết Chưởng, lúc ấy còn không có nghe hiểu gì, nhưng khi nhìn thấy hình dáng ngọn núi, liền không thể không cảm thán thiên nhiên điêu luyện sắc sảo.

Lúc này sắc trời đã tối, hai người đơn giản ăn lương khô, đem tiểu hồng mã để lại chân núi, đi ra sau ngọn núi cao nhất, dùng khinh công bay lên.

Dương Khang biết đây là địa bàn của Thiết Chưởng bang, đốt ngón tay thứ hai kỳ thật chính là nơi chôn hài cốt của bang chủ Thiết Chưởng bang đời trước, mà ở đốt ngón tay thứ ba, chính là Thiết chưởng bang.

Ban đêm trong rừng cây tùng, ánh sáng đèn dầu lập lòe từ xa xa truyền đến, tuy Thiết chưởng bang có nhiều người, nhưng cũng chỉ là bang phái bình thường, Dương Khang cùng Quách Tĩnh chỉ cần cẩn thận, liền thuận lợi leo lên đốt ngón tay thứ hai.

Hai người dụng tâm tìm kiếm, rất nhanh phát hiện một sơn động. Miệng động như ngọc thạch, được tu kiến cực kỳ chỉnh tề, Dương Khang đề phòng trong động có cơ quan ám khí, nhắc nhở Quách Tĩnh đi phía trước chú ý cẩn thận, lại bình an vô sự bước vào trong động.

Quách Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, đã thấy Dương Khang sau lưng dừng bước, không khỏi thấp giọng hỏi:

“Khang đệ, làm sao vậy?”

Hắn tuy giảm thấp thanh âm xuống, nhưng trong sơn động tối đen lại ẩn ẩn truyền ra tiếng vang.

Dương Khang ngẩn người, cau mày nói:

“Chúng ta đi đoạn đường này có điểm quá thuận lợi……”

“Thuận lợi còn không được?”

Quách Tĩnh nhịn không được cười lên.

Dương Khang nghe vậy cũng không khỏi cười khẽ một tiếng, y đại khái là có chút thần kinh quá nhạy cảm, dọc theo đường này y ít nhiều có vài cái vòng luẩn quẩn, hơn nữa đi đều là đường nhỏ, không có bất luận dấu hiệu nào có người theo dõi. Dương Khang nghĩ tới đây, lấy lại bình tĩnh, cầm củi trong tay nhen nhóm, nương theo ánh lửa, hai người đi vào trong thạch động.

Cái thạch động này thật lớn, có rất nhiều thạch nhũ, trên vách động còn có thiệt nhiều động khẩu, không chừng còn có thể thông với thạch động khác. Trên mặt đất còn có mấy cổ hài cốt đang nằm hoặc ngồi, chắc là bang chủ Thiết chưởng bang đời trước. Dương Khang đang ở trong động cẩn thận tìm kiếm Võ mục di thư, chợt nghe một thanh âm uy nghiêm nói:

“Tiểu tặc phương nào? Dám xâm nhập nơi cấm địa của Thiết chưởng bang chúng ta?”

Âm thanh này đột nhiên xuất hiện, làm cho Dương Khang cùng Quách Tĩnh không kịp đề phòng giật nảy mình. Chỉ thấy từ một động khẩu nào đó xuất hiện một lão giả, râu bạc trắng, áo bào tro, trong tay còn cầm một cây quạt.

Dương Khang thấy ánh mắt lão nhấp nháy bất định, nhất thời liền muốn nâng người đi tới, vừa cười vừa nói:

“Ngươi nói nơi này là cấm địa, vậy ngươi ở trong này làm cái gì?”

Chắc hẳn cái này là vừa ăn cướp vừa la làng, lão nhân kia chính là Cừu Thiên Nhận, đệ đệ sinh đôi của Cừu Thiên Trượng, đến cấm địa Thiết Chưởng bang trộm bảo vật.

Cừu Thiên Nhận quả nhiên bị Dương Khang nói trúng, lão vốn định một câu liền đem hai người trẻ tuổi này dọa đi, nhưng không nghĩ tới bị mất một quân. Dương Khang thấy lão lại muốn há mồm bịa chuyện, vung tay bắn cục đá, liền phong bế huyệt đạo của lão.

Quách Tĩnh lo lắng nên lại điểm thêm vài cái đại huyệt, lúc này mới cùng Dương Khang bắt đầu tìm Võ mục di thư. Không bao lâu liền phát hiện một hài cốt trong tay ôm một cái hộp gỗ, trên đó viết “Phá Kim bí kế”, vừa mở ra, đúng là hai quyển sách Võ mục di thư.

“Ai, một quyển binh thư như vậy, lại bị chôn cùng người chết, cũng không biết bang chủ đời trước của Thiết chưởng bang nghĩ như thế nào.”

Dương Khang thở dài, nguyên bản còn muốn vơ vét chút ít châu báu lợi khí mang đi, nhưng mà sợ vạn nhất có lai lịch gì đó, bị nhận ra rồi vướng vào rắc rối, liền kiềm chế tâm tình, đem hộp gỗ vứt bỏ, chỉ lấy ra hai bản binh thư đem giấu hảo, ý định cùng Quách Tĩnh theo đường cũ trở ra.

Hai người cứ như vậy quay người lại, Dương Khang lại phát hiện trên mặt đất vốn là Cừu Thiên Nhận bị điểm huyệt không cách nào nhúc nhích lại không thấy đâu, Dương Khang giật mình muốn lên tiếng cảnh báo Quách Tĩnh, dị biến nổi lên. Quách Tĩnh phía sau Dương Khang đem y ôm vào trong ngực.

“Phanh!”

Một âm thanh vang lên, là tiếng bàn tay đánh vào thân thể người, Dương Khang cảm thấy một chất lỏng ấm áp phun tại cần cổ chính mình, mà ở sau lưng Quách Tĩnh, chính là Cừu Thiên Nhận đang nhe răng cười.

Dương Khang kinh hãi, tay run lên, nhánh củi đang cháy trên tay bị nới lỏng rơi xuống mặt đất.

Trong động trở lại một mảnh hắc ám.

Dương Khang ôm Quách Tĩnh hôn mê bất tỉnh vọt đến một bên, đồng thời nhặt lấy hài cốt trên mặt đất, không ngừng ném đi bốn phía, để tránh đối phương dựa vào âm thanh để xác định vị trí của bọn họ.

Dương Khang không biết tại sao lại biến thành như vậy. Rõ ràng trong động chỉ có Cừu Thiên Nhận, y không có nghe thấy bất luận thanh âm kẻ nào vào. Chính là Cừu Thiên Nhận không thể làm Quách Tĩnh bị thương nặng như thế, chẳng lẽ Cừu Thiên Nhận đúng là bang chủ Thiết Chưởng?

“Tiểu tử, ngươi không cần phí sức.”

Trong bóng tối, thanh âm lão giả chậm rãi truyền ra.

“Trước khi ngươi đi làm một tiểu quỷ ta sẽ nói cho ngươi biết a. Cừu Thiên Nhận chính là Cừu Thiên Trượng, chúng ta hai người một thể. Ha ha, bất quá ta nói như vậy, tiểu tử ngươi phỏng chừng cũng sẽ không hiểu.”

Nhưng Dương Khang lại hiểu.

Dựa vào! Cái thế giới xạ điêu này thật sự là quỷ dị, rõ ràng còn có mặt này!

Hơn nữa, tuy Cừu Thiên Nhận cùng Cừu Thiên Trượng hai người dùng chung một thân thể, nhưng Cừu Thiên Trượng căn bản không thể tự thân vận nội lực, chỉ có Cừu Thiên Nhận mới có thể. Vậy người bị điểm trúng huyệt là Cừu Thiên Trượng, sau đó Cừu Thiên Nhận mới xuất hiện. Sớm biết như vậy sẽ không mềm lòng, một đao đem lão giết mới đúng.

có thể hiểu như thế này: 2 người này giống như có nhân cách phân liệt, khi 1 nhân cách bị uy hiếp tính mạng, nhân cách khác mạnh hơn sẽ xuất hiện để bảo vệ => người Dương Khang gặp đầu tiên là Cừu Thiên Trượng không biết võ công, sau khi bị điểm huyệt, Cừu Thiên Nhận biết võ công xuất hiện.

Dương Khang nghiến răng nghiến lợi, cảm giác được khí tức Quách Tĩnh càng ngày càng yếu, càng thêm lo sợ không yên.

Phải tốc chiến tốc thắng.

Cừu Thiên Nhận đứng ở trong bóng tối mỉm cười, thưởng thức khoái cảm mèo vờn chuột. Lão có thể nghe được động tĩnh của người nọ trong động, nhưng lão không vội.

Mặt khác, người trẻ tuổi kia kết kết thật thật bị trúng một chưởng của lão, nếu không kịp thời chữa thương, sớm muộn sẽ đi diện kiến Diêm vương. Cho nên đối phương chỉ là giương đông kích tây để dụ địch, hy vọng lão rời đi động khẩu. Lão cũng muốn nhìn xem, đến tột cùng bọn họ có thể nhịn bao lâu.

“Sát!”

Hỏa quang lóe sáng.

Cừu Thiên Nhận hướng bên trái hỏa quang dấy lên nhìn lại, chỉ thấy trên vách động có một cây đuốc oanh một tiếng bùng cháy. Mà cùng lúc đó âm thanh xé gió truyền đến, Cừu Thiên Nhận mỉm cười, thấy đối phương cầm chủy thủ đánh tới, không chút hoang mang lui về phía sau nửa bước, lại bị phản quang chủy thủ nổi lên làm lóa mắt, không tự chủ được mị một chút.

“Phập.”

Ngực kịch liệt đau nhức, Cừu Thiên Nhận cúi đầu nhìn chủy thủ cắm trên ngực mình, nhìn tay người nọ cầm chủy thủ, không cam lòng lui về phía sau.

“Hô, người thì chỉ có một, nhưng chủy thủ lại có hai cái.”

Dương Khang đem chủy thủ rút ra, tiện tay vẩy vẩy vết máu. Đây là chủy thủ Khưu Xứ Cơ tặng, sắc bén vô cùng, dính máu không để dấu vết, căn bản không cần chà lau.

Lúc nãy Dương Khang nhẹ nhàng linh hoạt không tiếng động, từ trên người Quách Tĩnh lấy thêm một cây chủy thủ giấu trong lòng bàn tay. Mà Cừu Thiên Nhận cũng quá chủ quan, nghĩ nếu Dương Khang không đánh lén, Quách Tĩnh cũng sẽ không dễ dàng làm lão bị thương.

Dương Khang cất kỹ chủy thủ, đi nhanh đến ngồi bên cạnh Quách Tĩnh, cởi y phục của hắn xem xét, chỉ thấy trên lưng Quách Tĩnh xuất hiện hai dấu bàn tay đen như mực, âm trầm khủng bố. Dương Khang tranh thủ thời gian vận công thay hắn chữa thương, nhưng đưa nội lực vào giống như đá chìm đáy biển, không có nửa phần đáp lại.

Nhìn Quách Tĩnh hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng như giấy, sinh tử khó liệu, tâm Dương Khang quả thực đau như dao cắt.

Dương Khang mớm vài khỏa Cửu hoa ngọc lộ hoàn, cẩn thận uy vào miệng Quách Tĩnh, lại liều mạng đưa nội lực vào để trợ giúp cho dược thêm hiệu quả, rốt cục làm cho cơ thể Quách Tĩnh có nhiệt độ trở lại, một lần nữa mở mắt.

Dương Khang cũng biết Quách Tĩnh chỉ là tỉnh lại, chứ không phải nội thương có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn là làm cho Dương Khang yên lòng, chăm chú ôm Quách Tĩnh không buông tay.

Quách Tĩnh chịu đựng trong lồng ngực kịch liệt đau nhức, nhìn thi thể Cừu Thiên Nhận nằm ở mộ bên, gian nan nói:

“Chúng ta…… Trước xuống núi.”

“Ân.”

Dương Khang biết rõ, nếu trời sáng bọn họ sẽ không xuống núi được, vì sẽ đụng phải người của Thiết Chưởng bang. Về phần Cừu Thiên Nhận, hiện tại thực sự là hài cốt của bang chủ Thiết Chưởng bang, thật cũng không tính bạc đãi lão.

Dương Khang thu thập xong tâm tình, vịn Quách Tĩnh cẩn thận xuống núi. Trên đường Quách Tĩnh dĩ nhiên đi không được, Dương Khang liền đem hắn cõng trên lưng.

Quách Tĩnh cười khổ nói:

“Khang đệ, ta cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày được ngươi cõng trên lưng……”

Dương Khang nghe hắn suy yếu nói, càng cảm thấy đau lòng muốn chết, nhưng vẫn là giả ngữ khí thoải mái, cười nói:

“Chờ ngươi thương thế tốt lên, lại cho ngươi cõng ta.”

Dương Khang lúc này biết mình trên mặt thần sắc khẳng định cực kỳ khó coi, không khỏi cảm thấy may mắn Quách Tĩnh hiện tại ở trên lưng mình, nhìn không thấy nét mặt của mình.

Thương thế kia vốn hẳn là y chịu, Dương Khang tình nguyện hiện tại hấp hối chính là mình.

Tại y không cảnh giác.

Dương Khang cảm thấy người trên lưng hô hấp yếu xuống, liền biết Quách Tĩnh lại lâm vào hôn mê, tốc độ dưới chân không khỏi nhanh hơn. May mắn khi đến được chân núi, đều không có kinh động người Thiết Chưởng bang, Dương Khang đem Quách Tĩnh đặt ở trên lưng tiểu hồng mã, xoay người trầm giọng hỏi:

“Là ai lén lén lút lút theo ở phía sau?”

Lúc Dương Khang đi qua Thiết Chưởng bang, liền phát giác sau lưng theo một người, hơn nữa càng làm cho Dương Khang hoảng sợ, là vì đối phương cố ý để lộ mình mới phát giác sự tồn tại của đối phương.

Lúc này tay Dương Khang đặt trên mông tiểu hồng mã, một khi tình huống có biến, sẽ làm cho tiểu hồng mã mang theo Quách Tĩnh một mình rời đi. Chỉ là Quách Tĩnh hiện tại bản thân bị trọng thương, nếu cứ như vậy làm cho tiểu hồng mã mang hắn đi, cũng chỉ có con đường chết. Cho nên Dương Khang cũng không có lập tức làm như vậy.

Chỉ thấy phía sau một gốc cây, xuất hiện một người.

Dưới nguyệt quang chiếu xuống, Dương Khang thấy rõ người này là một tên khất cái trung niên, hé ra gương mặt hình chữ nhật, hài hạ vi tu, tay chân thô to, y phục trên người đầy miếng vá nhưng sạch sẽ, trong tay cầm một cây trượng Lục Trúc, oánh bích như ngọc, trên lưng mang một cái hồ lô lớn.

Cái cách ăn mặc này, Hồng Thất Công? Dương Khang không có ngờ tới sẽ ở giờ khắc này nhìn thấy người nọ, không khỏi sững sờ. Nhưng đáy lòng hoài nghi vẫn là lớn hơn mừng rỡ, dù sao đây cũng quá xảo đi.

“Ai, tiểu oa nhi, bằng hữu của ngươi bị thương vô cùng nặng. Cho Thất Công nhìn một cái, như thế nào?”

Hồng Thất Công cầm lấy hồ lô uống một hớp rượu, dùng đả cẩu bổng chỉ chỉ Quách Tĩnh nằm trên lưng tiểu hồng mã.

Dương Khang lại lắc đầu, nói:

“Thất lễ.”

Sau đó Dương Khang liền đạp thân tiến đánh Hồng Thất Công, dưới ánh trăng, chưởng ảnh tung bay, đúng là tuyệt học đảo Đào Hoa, Lạc anh thần kiếm chưởng.

Hồng Thất Công cũng không để ý, ngược lại ha ha cười, một tay dùng đả cẩu bổng đỡ chiêu của đối phương.

Hắn trong lòng biết người trẻ tuổi kia chỉ là thử võ công của mình để dò lai lịch của hắn, mà một chiêu của y cũng dùng đến cực kỳ xảo diệu, càng thêm hướng hắn tuyên cáo lai lịch của mình.

“Tên Hoàng lão tà kia thu đồ đệ thật đúng là ánh mắt tốt!”

Dương Khang qua năm chiêu, liền biết rõ người trước mặt là Cửu chỉ Thần cái Hồng Thất Công, Dương Khang thu chiêu mà đứng, khó hiểu mà hỏi:

“Tiền bối vì sao ở trong này?”

Hồng Thất Công cười nói:

“Ngươi cho rằng chỉ có Kim cẩu mới khẩn trương Võ mục di thư? Ta không ngờ tới, đồ đệ của tên Hoàng lão tà kia lại biết chỗ giấu Võ mục di thư. Tiểu tử ngươi gian trá a! Tại trong thành Lâm An đi khắp nơi hỏi tin tức, chỉ cần liên quan đến Thiết Chưởng bang ngươi chỉ hỏi lần thứ nhất. Cho nên ta liền biết rõ mục đích của ngươi, sớm ở này chờ ngươi a!”

Dương Khang khóe miệng run rẩy, không nghĩ tới thế lực của Cái Bang lớn đến tình trạng như thế. Bất quá Dương Khang cũng chẳng muốn cùng Hồng Thất Công đấu võ mồm, vội vàng đem Quách Tĩnh từ trên lưng tiểu hồng mã xuống, cho Hồng Thất Công chẩn đoán.

Hồng Thất Công vừa đáp trên cổ tay Quách Tĩnh, biểu tình trên mặt liền trở nên thập phần đặc sắc. Dương Khang trong lòng biết hắn dò ra võ công của Quách Tĩnh, liền không chút do dự đem chuyện Vương Trùng Dương chưa chết đơn giản nói một lần.

Bất quá sau khi nhìn Hồng Thất Công từ sắc mặt thoải mái trở nên ngưng trọng, tâm Dương Khang không khỏi cũng bị treo cao. Qua một chén trà, Hồng Thất Công mới giận dữ nói:

“Bị thương quá nghiêm trọng, may mắn hắn có Tiên thiên công, công lực thâm hậu, mới không có bị mất mạng tại chỗ. Trên đời này người có thể cứu hắn, trừ sư phụ hắn ra, thì chỉ còn lại có một người. Đáng tiếc, người nọ cách chỗ này quá xa, đứa nhỏ này nhiều nhất chỉ có ba ngày tánh mạng, chống đỡ không được a!”

Dương Khang trong lòng biết Hồng Thất Công nói chính là Đại Lý Đoàn hoàng gia, hiện tại là Nhất Đăng đại sư. Đại Lý cách nơi này ít nhất nửa tháng lộ trình, mà Vương Trùng Dương lại không biết đi vào cõi thần tiên ở phương nào……

Chẳng lẽ thật không có biện pháp sao?

Dương Khang cắn răng, từ trong lòng ngực móc ra Võ mục di thư vừa mới lấy được, giao cho Hồng Thất Công.

“Tiền bối, đây là Võ mục di thư, tin tưởng ở trong tay tiền bối, sẽ có tác dụng càng lớn.”

Hồng Thất Công sững sờ, cũng không chối từ, hắn ở chỗ này, xác thực chính là vì bộ binh pháp này. Hắn đem binh thư thu vào trong ngực, nói lời thấm thía:

“Hài tử, trời không tuyệt đường người, ngươi cùng ta dẫn hắn trở lại Lâm An a, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.”

“Không cần, tiền bối, sau này còn gặp lại.”

Dương Khang lắc đầu cự tuyệt, ôm Quách Tĩnh lên tiểu hồng mã, không nói một lời, dứt khoát mà đi.

Hồng Thất Công nhìn hai người này lâm vào hắc ám, biết rõ lần từ biệt này chỉ sợ không có ngày gặp lại, không khỏi thở dài, buồn bực trong ngực thật lâu không cách nào tán đi.

—————-

Dương Khang mới không có ý niệm tìm chết trong đầu, lại càng không trơ mắt nhìn Quách Tĩnh ở trước mặt mình chết đi.

Trong thượng sách Cửu âm chân kinh, có một chương chữa thương, viết rằng, nếu bị cao thủ dùng khí công đả thương, sẽ lấy khí công điều trị chân nguyên, trị liệu nội thương.

Dương Khang tìm một chỗ yên tĩnh không có người, căn cứ vào pháp môn của chân kinh, hai người tay đối chưởng, đồng thời vận khí, dùng công lực của y trợ Quách Tĩnh trị thương. Mà khó một cái là trong bảy ngày bảy đêm, hai bàn tay không thể rời đi dù chỉ một chút, cũng không thể di chuyển nửa bước. Nếu là có người tiến đến quấy rầy, chẳng những toàn bộ uổng phí, hơn nữa nhẹ thì bị thương, nặng thì tán thân.

May mắn bọn họ hiện tại đang ở trong thâm sơn cùng cốc, Dương Khang đi sơn thôn mua lương khô cùng nước uống dùng cho bảy ngày, chọn một sơn động không người trong rừng rậm, liền cùng Quách Tĩnh bắt đầu chữa thương.

Cửu âm chân kinh viết bằng tiếng Phạn Dương Khang đều nhớ rõ, tuy không biết có thể hay không đối với Tiên thiên công của Quách Tĩnh có chỗ ảnh hưởng, nhưng vẫn là nói cho Quách Tĩnh nghe.

Hết một ngày, Quách Tĩnh cảm thấy từ trong lòng bàn tay của Dương Khang truyền tới nhiệt khí, chậm rãi tán nhập quanh thân mình, dần dần cảm giác khó chịu ở ngực hơi có chút buông lỏng, thư sướng rất nhiều, làm cho Quách Tĩnh đều cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Cứ như thế, sắc mặt Quách Tĩnh càng ngày càng chuyển biến tốt, tâm tình Dương Khang cũng càng ngày càng nới lỏng, đến buổi sáng ngày thứ sáu, hai người ngồi trong động chữa thương, lại nghe từ động khẩu truyền đến tiếng vó ngựa, đồng thời thay đổi sắc mặt.

Dương Khang biết rõ tiểu hồng mã bị mình đuổi đi, nhưng vẫn ở tại phụ cận, bọn họ không gọi sẽ không tự tiện tiến đến. Dương Khang đang âm thầm kêu không tốt thì có một nam tử một thân bạch y tiến vào động khẩu, hừ lạnh nói:

“Dương Khang, cuối cùng đã tìm được ngươi! Võ mục di thư?”

Dương Khang đại hận, người tới chính là Âu Dương Khắc. Vốn đang khó hiểu tại sao hắn lại tìm được nơi này, nhưng chứng kiến trên cổ tay Âu Dương Khắc có một con rắn đang quấn quýt, liền biết đối phương nhất định là hạ bí dược gì đó trên thân tiểu hồng mã. Mà tiểu hồng mã lại ở phụ cận, do không ở bên cạnh bọn họ, cho nên Âu Dương Khắc khẳng định lại mất chút thời gian mới tìm được bọn họ.

Quách Tĩnh vừa nhìn thấy Âu Dương Khắc, không cách nào khống chế được phẫn nộ. Nghĩ tới tại Thái Hồ đêm đó, Khang đệ bị hắn khiến cho thương tích đầy mình, Quách Tĩnh đã nghĩ muốn đem Âu Dương Khắc bầm thây vạn đoạn. Nhưng Dương Khang lại hướng hắn lắc đầu, hắn cũng biết bọn họ còn kém một ngày mới có thể đại công cáo thành, đành phải đè xuống tức giận, trầm giọng nói:

“Võ mục di thư không có ở chỗ chúng ta.”

Âu Dương Khắc cảm thấy quái lạ, hắn biết rõ Quách Tĩnh là không bao giờ nói dối, tuy khó hiểu hai người bọn họ vì sao khoanh chân đối chưởng, nhưng có thể đoán ra được hai người này là đang chữa thương.

Âu Dương Khắc như thế nào lại chịu buông tha cơ hội tốt như vậy, Âu Dương Khắc cười hướng sau lưng Dương Khang ngồi xổm xuống, trước ánh mắt giết người của Quách Tĩnh, Âu Dương Khắc hướng vạt áo của Dương Khang tìm kiếm.

“Dương Khang, ngươi giống như thiếu nợ ta thiệt nhiều gì đó a?”

Dương Khang cũng không sợ Âu Dương Khắc tìm được Cửu âm chân kinh vì y sớm đã nhớ hết trong đầu, Cửu âm chân kinh bằng tiếng Phạn đã bị y xé bỏ, thượng sách ở trong tay Chu Bá Thông. Trên người y cái gì cũng đều không có.

Dương Khang cười hì hì, mặc cho Âu Dương Khắc tại trong ngực của mình tìm kiếm, nhớ tới Hoàng Long muốn đi Bạch Đà sơn cầu hôn, cũng không biết có thành công hay không. Bất quá nhìn Âu Dương Khắc lẻ loi một mình, chỉ sợ cầu hôn này không có thành.

Âu Dương Khắc tìm nửa ngày, chỉ tìm được một ít bình bình quán quán, thậm chí trên người Quách Tĩnh hắn cũng tìm nhưng không có, nhìn vật phẩm trong động liền hiểu ngay, căn bản không có Cửu âm chân kinh bằng tiếng Phạn và Võ mục di thư.

Âu Dương Khắc đại hận, chắc chắc bọn họ nhất định là đem giấu rồi.

“Ai, thật sự là không có a.”

Dương Khang thở dài.

Âu Dương Khắc hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn vạt áo Dương Khang bị chính mình giật ra, chợt nhớ tới ngày đó chứng kiến cảnh đẹp mỹ lệ, lại lập tức nhớ tới sau đó chính mình bị đối đãi thế nào, lửa giận trong ngực chợt dâng cao.

Âu Dương Khắc khép lại cây quạt cầm trong tay, quỳ một gối xuống sau lưng Dương Khang, hướng Quách Tĩnh có dụng ý khác câu dẫn ra một vòng tiếu dung, chậm rãi nói:

“Các ngươi đang chữa thương? Có phải là không thể động? Rất tốt, các ngươi đã không nói thứ ta muốn ở nơi nào, ta đây muốn nhìn xem các ngươi có thể chịu tới khi nào……”

Hắn vừa nói, bên cạnh dùng cây quạt đem vạt áo của Dương Khang rộng mở, chậm rãi gạt mở……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.