Cho Phép Anh Thích Em

Chương 42: Quân côn




Phải làm gì ư? Đến cô còn ko biết nữa là. Chuyện của con người đó...hoàn toàn ko phải chuyện của cô...và cô ko có quyền can thiệt.

Căn môi nghĩ ngợi, ko hiểu sao, Gia Băng lại cảm thấy hình như mình đang vô duyên do dự một chuyện ko đâu. Vốn dĩ từ trước tới giờ, Tử Thần chẳng phải ko liên quan gì đến cô sao? Tại sao chỉ mỗi việc này, cô lại xao động do dự. Thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức tự đặt mình thành thượng đế, đi quản giáo chuyện của người khác. Đúng là ngu ngốc mà.

-Gia Băng!! Cẩn thận!!_Đúng lúc Gia Băng đang kịch liệt rũ bỏ mọi suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, một âm thanh chói tai như lợn chọc tiết từ đâu đó vượt qua huyên náo thẵng đến tai cô như một âm thanh ma quái vang vọng. Dẫu màng nhĩ cô dao động với tần suất lớn, đại não hầu như thu thập được trọn bộ 4 chữ vừa rồi, nhưng phản xạ của cô vẫn như cái thần thái ngu ngơ khờ khạo ban nãy, đứng lặng mà hướng mắt ném về sân bóng.

Mơ hồ, Gia Băng còn chưa kịp ý thức được điều gì, một quả bóng màu cam rực rỡ, xé toạc không khí, vun vút bay trong ko trung lao nhanh về phía cô.

Không phải, lại nữa chứ?!

Đột ngột, "Pặp!!" một tiếng, quả bóng đói khát nụ hôn của thiếu nữ dựng lại, dán chặt lớp cao su căng hơi vào lòng bàn tay to khỏe của một người nào đó hảo tâm ngăn cản rồi lúc lâu trượt dài, lăn lóc lóc dưới mặt đất cạnh đó.

Mái tóc của kẻ đỡ bóng ướt đẫm mồ hôi, bết thành từng lọm đen rung chuyển theo cử động cơ thể của thân chủ, tạo nên sự quyến rũ một cách khó tả

Mái tóc kẻ đỡ bóng ẩm ướt mồ hôi, bệt thành từng lọm đung đưa theo cử động của cơ thể. Bộ áo quần thể thao màu cam bao trọn lấy tấm thân rắn chắc của cậu ta, tôn lên những đường nét

quyến rũ của phái mạnh.

Trái tim Gia Băng phút chốc như giãy mạnh trong một thứ xiềng xích vô hình nào đó.

Người đứng trước mặt Gia Băng chợt quay người lại, mang theo bao nhung nhớ len lói vào từng giác quan của

cô, khiến chúng không ngừng rạo rực. Đôi mắt tròn to cố mở rộng, tham lam thu hết mọi hình ảnh của cậu ta vào trong trí nhớ, vào trong da thịt, trong cả nội tạng, tâm khảng….

-Lần sau mong cậu chú ý một chút đi! Đừng khiến mọi người phải lo lắng_Quay đầu nhìn Gia Băng một lát, như lướt qua, Tử Thần nói với giọng ổn trọng, thanh âm thoát ra lại tản mát một tia giận dữ.

Vẫn không rứt khỏi những cảm giác hỗn độn ồ ạt ập đến. Gia Băng chỉ biết đứng lặng để những cảm giác kia chi phối bản thân mình.

Hình như lâu lắm rồi, cô

không nói chuyện với con người trước mặt

thì phải. Đúng hơn là không có khả năng để gợi chuyện, vì chỉ cần nhìn thấy dáng bộ lạnh như băng của cậu ta và hình ảnh thân thiết với cô bạn kia, mọi ý muốn trong đầu cô lại rơi tõm xuống dạ dày…mất hút trong mớ acid sôi sục.

Thấy Gia Băng cứ đứng trân nhìn mình, Tử Thần liền quay người, toan bước chân bỏ đi.

Thì chợt một bàn tay nhỏ nhắn túm lấy áo cậu níu kéo:

- Liệu cậu có lo lắng cho tôi không?_Gia Băng giọng bé như muỗi kêu, giương đôi mắt phảng phất chần chừ, do dự nhìn ai kia, một lúc lâu sau cô cũng lấy lại lí trí rụt tay nhanh_Xin lỗi, tôi không cố ý...

-Tôi lo lắng cho cậu hay

không, cậu biết rõ!!!_Trước khi quay người lại trở lại sân bóng với đồng đội,

Tử Thần đáp gọn một câu, tia nhìn phảng phất chút ôn nhu mà khó ai có thể thấy được.

Nhưng sao Gia Băng lại cảm nhận rõ đến vậy.

Thả mắt theo bước chân Tử Thần, trái tim Gia Băng se lạnh.

Thân ảnh linh hoạt của Liệt Minh thy đập vào

mắt cô ngay lúc ấy, dính chặt lấy ai kia, sốt sắng đưa khăn lên lau vầng trán đẫm mồ hôi của cậu.

Bất giác Gia Băng tự đẩy mình vào thế khó xử, không hiểu sao, giờ cô ước mình có thể là Liệt Minh Thy, có thể tự do ở gần cậu ấy, không sợ bất cứ ai, không sợ bất cứ lời dèm pha nào.

Trong lúc mông lung nghĩ ngợi Gia Băng chợt thấy chính mình và Tử Thần như đang đứng tách biệt giữa hai thế

giới. Thế giới của cậu có tiếng cười đùa của các thành viên club, có tiếng quở mắng thẳng thắn của Liệt Minh Thy, và tiếng dẹp loạn oan ức của thầy huấn luyện viên. Thế giới của Gia Băn thì sao nhỉ? Một mảng u buồn, một mảng tĩnh lặng, một mảng tẻ nhạt, cô độc.

Mọi người đã dần quen với sự có mặt của Minh Thy và dần lãng quên đi sự có mặt của cô mất rồi…

Thế thì cô còn đứng đây để làm gì???

Đúng vậy! cô đứng đây để làm gì???

-Này cậu! Giúp tôi giặt đống khăn này đi!_Vừa nói Minh Thy vừa đẩy một chiếc xe đẩy chất đầy khăn đủ loại màu sắc từ đơn điệu đến hỗ tạp như rừng rậm amazon của các thành viên trong club vào tay cô, khoé môi nở nụ cười miệt thị.

- Xin lỗi, không có hứng!_Gia Băng lịch sự tối thiểu đáp trả, cũng

nở nụ cười héo hon làm lá chắn ngụy trang tâm trạng.

- Cái gì??? Đây là việc của cậu, cậu phải làm đi chứ!!!_Minh Thy nheo mắt nhìn Gia Băng_Đừng nói với tôi cậu đang cố làm vẻ cao sang nhé!

- Chẳng phải cậu làm mấy việc này sỏi hơn tôi à? Vậy thì tốt nhất cậu nên làm đi thì hơn_Nhún vai khiêm

nhường, Gia Băng cười nhạt rồi quay người bỏ đi, len qua dòng người thưa thớt ở lối vào ra ngoài.

Xem ra, có nên có một quyết định phù hợp giải quyết vấn đề đau tim này.

Đúng như ý nghĩ, sáng hôm sau, Gia Băng hít thở một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào phòng thay đồ kiêm phòng họp chính của các thành viên trong club khi đã chắc mẩm mình đến hoàn toàn đúng giờ hẹn.

-Lương Chấn Vĩnh, em vào nhé!_Không để cho người bên trong phản ứng, Gia Băng nhanh chóng đẩy cửa bước

vào, mắt và tay bận rộn tìm kiếm cái phong thư hôm qua cô đã vặn não, hết mồ hôi nắn

nót viết từng chữ.

Đây rồi!!

Gia Băng lôi phong thư trắng muốt, gọn ghẽ, ra khỏi cặp, toan đi đến chiếc bàn quen thuộc đặt ở góc phòng thì một tấm ngực trần trụi với làn da hơi rám nắng che khuất hết mọi tầm nhìn của cô, khiến cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào nó không thôi.

Cái này...

Lương tâm cô mách bảo là mọi chuyện không phải do cô cố ý, đây chỉ là tai nạn nghề nghiệp thường thấy trong những bộ truyện tranh lãng mạn.

Tự cho mình trong sạch, lương tâm không áy náy hổ thẹn, Gia Băng phóng túng thiếu điều không kìm lòng mà nhỏ nước dãi ra ngoài…

Không ngờ, ‘ngân khố đại nhân’ cũng menly như thế này cơ đấy. Ai mà ngờ, cái mặt thư sinh bên ngoài lại ẩn chứa thân hình nam tính bên trong chứ. Đúng là một phát hiện vĩ đại của nhân loại.

-Thoả mãn chưa?_Luồng thanh

âm như mùi rượu nồng chuốc say người nhẹ nhàng rót vào tai kẻ đang không khỏi xuýt xoa chiêm ngưỡng.

-Ờ!!!Rất thoả mãn!!_Bị toàn bộ tâm tình say mê cái đẹp khống chế, Gia Băng không biết ngượng gật đầu mạnh

đồng tình, hai đồng tử nhạt dần, mơ màng…

-Cậu có biết cậu đang thản nhiên cướp mất sự trong trắng của người khác không đấy? Thường thì sau những việc như thế này cậu sẽ phải chịu trách nhiệm…_ Người kia khổ sở nói một lèo, hai tay đặt lên vai Gia Băng, những ngón tay thon dài lần lối len lỏi vào tứng sợi tóc mềm mượt của cô.

-Hơ?!_Vì bị người ta chuốc say bằng giọng điệu quá mê hoặc, Gia Băng ngây ngô chỉ biết đáp trả lại một từ vô nghĩa, những sợi dây thần kinh bại liệt trong đầu cô đã có dấu hiệu hoạt động.

Không nói gì thêm, Tử Thần giờ mới chịu cúi mặt mình đưa nó vào tầm mắt của Gia Băng để cô thấy rõ.

Sau khi biết đối phương hồn phách và thân thể đồng loạt cứng đờ, cậu đánh nhanh thắng nhanh, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.

Không sâu nhưng khiến trái tim người xốn xang xao động, không mãnh liệt nhưng khiến người ta cồn cào gan ruột.

Bức phong thư trắng phẳng nếp trên tay Gia Băng thẫn thờ rơi xuống đất, nằm nhoài.

-Nhớ đấy!!!mỗi lần cậu nhìn trộm tôi, sẽ phải trả giá như thế này…!_Tử Thần lưu luyến rời môi mình khỏi môi Gia Băng, nở nụ cười ranh mãnh mê hồn.

Tim Gia Băng vì thế càng đập mạnh, cuồng loạn. Cô đỏ mặt, cúi đầu bối rối, cảm thấy như cả thế giới đang chao đảo mạnh.

Gia Băng gập người, thừa thãi nhặt nhanh bức thư dưới chân rồi xoay người bỏ chạy.

Nhưng, cánh tay ai đó lại muốn ngăn cản, túm mạnh lấy cổ tay cô:

-Cái gì vậy?_Tử Thần chiếu mắt lên tờ đơn Gia Băng vừa giấu vội vào cặp, hồ nghi hỏi.

-Không …..không gì cả…

Đóng rầm cửa, Gia Băng vùng chạy ra ngoài, ngồi thu lu một góc trong club vắng bóng người tự kỉ.

Nụ hôn vừa nãy như ngọn gió xuân miên mang thổi vào trái tim u buồn của cô.

Tại sao cô lại có cảm giác tham lam muốn kéo dài nó như thế, muốn nhiều hơn sự nhàn nhạt thoáng qua đó như vậy chứ?

Chẳng nhẽ, như người ta nói, như người ta nghĩ….cô đã thích kẻ đáng chết vạn lần kia mất rồi?

No!No!No! Nhất định là

không! Imposible!

Vò đầu bứt tai một hồi đến khi vài sợi tóc đáng thương anh dũng rơi xuống đất, Gia Băng mới phát hoảng thừa nhận.

Đúng, cô đã thích kẻ không nên thích mất rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.