Cho Phép Anh Thích Em

Chương 31: Chuyện cũ




***

-Tên khốn! Sao ngươi dám bày cái trò hèn hạ đó với bà đây hả?_Dằn hết thảy sức bình sinh tích góp dành dụm được lên lòng bàn tay trắng dã, Gia Băng trong tư thế cường hào nữ chúa oai phong lẫm liệt tát vào cái má hơi ngăm ngăm kia một cú tát giáng trời đến in cả dấu bàn tay như thể đang tát cô bồ nhí sắc hoa thắm nồng dám nhân lúc nhan sắc mình đang tàn phai âm mưu dụ dỗ chồng mình, ra sức nghiến răng trèo trẹo suýt gãy mà phỉ nhổ chưởi rủa.

Làm người ko nên nhu nhược, đối với kẻ tiểu nhân phải dùng bạo lực. Nhân lúc kẻ thù đầu óc choáng váng phóng uế calo bừa bãi, gây ô nhiễm môi trường lần cuối, Gia Băng niệm tình hắn cũng là chỗ ko quen cũng biết, hạ thủ vô tình rút nhanh khẩu súng ngắn đen hơn đáy nồi từ đâu đó chĩa thẳng vào lồng ngực của kẻ đang loạng choạng ngã, bỉ ổi bắn cho hắn liên tiếp mấy phát đạn để hắn lên thẳng tây thiên khỏi phải khổ sợ gặm nhắm cơn đau cho đến lúc chết. Coi như tích thêm đức cho mình sống lâu.

Tiếng súng banh trời nổ lên vang dội, khí thế ngút ngàn chẳng khác gì tiếng súng kết liễu mấy anh ruồi B52 của nhân dân ngoài cật chỉ có manh khố che thân thời điện biên phủ lẫy lừng hay như tiếng nổ đôm đốp của những con muỗi liều chết đâm sầm vào mặt lưới điện của vợt chụp muỗi chỉ vì "Miếng thịt kia khiêu gợi quá" để rồi rớt lả tả xuống đất theo tổ tiên thoát kiếp con muỗi.

Tiếng vỏ đạn hùng dũng rơi rớt lệch kệch va chạm với nền đá lát, tạo nên luồng dư âm cô động, tĩnh mịch, chết chóc doạ nạt thần kinh người.

Và cả cái hình ảnh những viên đạn huy hoàng găm vào thớ thịt dày của kẻ thù, xuyên qua. Cả cơ thể tráng kiện máu túa đầy như vòi nước công cộng. Rồi thì, cả người hắn nảy lên cong hình lưỡi liềm tuyệt mĩ trong nụ cười đểu hết sức thổ dân của Gia Băng, kinh hãi nhắm mắt xuôi tay đánh "phịch" xuống mặt đất.

Những hình ảnh thẩm mĩ ấy thực làm cho kẻ giết người ko khỏi ăn năn, cắn rứt hối hận rằng...

...tại sao lúc ấy, trước khi cho hắn ngủm, mình ko đá hắn thêm vài phát, đấm vào mặt hắn thêm vào đấm, hành hạ hắn thêm vài canh giờ rồi mới bắn xả xì trét nhỉ?

Nhưng, cái ý nghĩ phạm tội được nở ra trong sự khoan khoái ảo tưởng ấy lại ko làm Gia Băng thực sự mãn nguyện.

Vì đất nước cần phải có thiên tài khom lưng bó gối phò trợ; vì cái nợ ghế tổng thống vừa nóng vừa lạnh cần có người kiệt xuất đặt mông ngồi; vì một nồi tương lai tươi sáng đang vẫy đuôi chờ đón; vì một còn một sống với con đười rắc đầy hoa hồng và cỏ dại; vì bố mẹ đại ca già yếu cần có người chăm sóc, nuôi dưỡng; vì rương của cải dòng họ cần có người đứng ra tiêu xài hộ; vì đại bộ sống sung sướng chết mới nhắm mắt; và vì ngặt nỗi truyện tranh trên thế giới mình vẫn chưa ngốn hết, Gia Băng bất đắc dĩ xả thân quên mình cắn răng nhẫn nhịn, cắn lợi vẫy tay tạm biệt thời khắc mình kiêu sa, mình tráng lệ, mình máu lạnh, mình tuyệt

trần trong mớ tưởng tượng phong phú của bản thân.

Quân tử chưa chết chưa hết thù. Đời còn dài, lo gì ko có ngày trả hận.

-Này! Kéo tôi ra đây thì phải nói gì đi chứ?_Ko còn kiên nhẫn nhìn người kia bệnh tình tái phát, hết cười ha hả rồi lại khua tay loạn xạ trước mặt, Tử Thần đảo mắt soi lên khung cảnh mập mờ thiếu hụt ánh sáng mặt trời ngay trước Washington City thêm lần nữa, tỏ rõ thái độ bất nhẫn.

-Đưa đây cho tôi!_Vò suy nghĩ thành đống rồi ném mạnh lên tận trời xanh, Gia Băng ko vòng vo tam quốc cũng ko thèm nhìn lấy ai kia một cái tránh bị mị hoặc nuốt mất ý chí bản thân, ánh mắt chệch đi nhìn cửa phòng WC nữ, tay chìa ra về phía kẻ thù, lạnh lùng ra lệnh_Tôi chỉ nói một lần thôi đấy, ko đưa đừng trách Hàn Gia Băng này vô tình lấy dao xẻo thịt, lột da, cho vào vạc dầu sôi luộc chính đấy.

Và rất lâu sau lời đe doạ chỉ có đám con nít ranh vắt mũi chưa sạch tin sái quai hàm đó, một vật ướt nhầy và lạnh tê cứng da được đặt lên lòng bàn tay Gia Băng, khiến cô nàng giật mình nhảy dựng lên đánh rơi nó xuống đất. Khi hoàn hồn, Gia Băng mới chịu nhíu mày phóng đến lòng bàn tay tang thương của mình, khoé môi giật giật như muốn hét lên điều gì đó nhưng vì "nghẹn ngào" quá nên ko thể thốt ra câu nào.

Cái gì thế kia? What's that? What the hell?

Một bãi bầy nhầy đặc sệt màu nâu sữa ko thương tiếc mấy cục lifebol từ khi nào đã thoả sức oành tạc trên lòng bàn tay cô, vài giọt tràn ra, còn nhỏ dài xuống mặt đá, nơi bản thể chính đã tự tử chết queo.

-Huhu! Mẹ ơi, có người giật kem kem của con, huhu. Mẹ ơi_Ko để cho Gia Băng kịp tiêu hoá, xử lí hết toàn bộ những gì đang xảy ra để kịp thời có "biện phát xử lí", một thằng bé chừng 4 tuổi ko biết luyện công phu thần sầu gì đã đứng chình ình trước mặt cô, đôi mắt trong veo nhíu lại, ép thành những vệt nước dài trên lăn trên gò má phụng phịu đáng yêu, hoà lẫn vào đống nước mũi phản cảm nhầy nhuộc một vùng. Nó nức nở, hét toáng lên rồi chạy vọt đi méc mẹ nó, để lại cho cô cái nhìn ủy khuất đầy thù hận.

Ấy! Cô làm gì giật kem của nó chứ! Chuyện đời gì phiêu hơn phim hành động vậy?

Ai oán há to miệng nhìn theo đứa nhỏ mới tí tuổi đầu đã học đâu ra cái thói vu oan giá hoạ cho người tốt, Gia Băng điên tiếc đau lòng chiêm ngưỡng đống bầy nhầy trong lòng bàn tay, kinh hãi nghĩ đến đám calo nhơ nhuốc của thằng bé, ko khỏi rùng mình.

-Tôi ko ngờ cậu thích ăn kem đến vậy đấy!_Nở nụ cười có thể làm đắm tàu Titanic huyền thoại, làm sập tháp efphen, làm lung lay nhà trắng, Tử Thần lắc đầu bất lực một cách ko thể khinh miệt hơn, đôi chân thon dài từ từ bước đến gần Gia Băng thêm chút nữa.

-Thích cái đầu cậu ấy!_Khóc ko ra nước mắt thương cảm cho bàn tay vàng ngọc tội nghiệp bị nhúng chàm, Gia Băng nghe tiếng mỉa mai kia thì ko khỏi ko tức giận, đôi gò má nhất thời ửng đỏ nóng ran. Cô đâu thiểu não đến mức ngây thơ ko nhận ra đằng sau câu nhận xét ngọt như mật kia là câu mỉa mai khinh thường đáng ghét chứ. Cô thừa nhận cô rất thích kem, thích đến nỗi trời lạnh buốt xương, răng run lên như muốn rụng xuống đất, áo ấm cứ gọi là được cái nào chất lên người cái đó đến dày cộp nhưng cô vẫn cắn răng cắn lưỡi múc lấy múc để muỗng kem này đến muỗng kem khác cho vào miệng, nghiềm ngẫm chân lí sống "trong lạnh có ngọt" từ hũ kem này đến hũ kem khác ko

biết mệt cũng chẳng cần biết Tào Tháo sẽ mỉm cười chuẩn men nắm tay cô, anh và em vào WC ngay sau đó. Mà cô cũng chẳng phải hạng thiếu thốn gì đến mức ko có tiền mua kem đâu, nay tự dưng lại đi mang tiếng xấu giật kem con nít thì còn ra thể thống gì nữa, với lại, que kem vô tội này vẫn chưa qua khẳng định an toàn thực phẩm, hàm lượng vi khuẩn kiết lị chưa đo đạc chuẩn xác thì ngu gì đi cướp để rồi dọn đến Washington quy thân ơ ẩn muốn ra cũng ko được.

Đương lúc đang vạch ra hệ thống lí do lí trấu hoàn hảo để bào chữa cho hành vi của mình "khả nghi" ban nãy, bỗng, một luồng điện ấm nóng từ bàn tay Gia Băng theo mạch máu chạy thẵng đến trung ương lão đại nhận dạng, khiến cả người cô ko khỏi rùng mình, da gà da vịt ko dựng đứng nữa mà bất khuất theo không khí rụng xuống đất như lá mùa thu mẹ ru em ngủ.

Sau một hồi chết não giai đoạn 1, Gia Băng mới chịu nhận ra rằng, bàn tay đầy kem ngọt lịm của mình đã nằm gọn trong lòng bàn tay to khoẻ ấm nóng của Tử Thần, và cậu ta, đang rất cần mẫn lấy khăn tay màu xám tro lau cho cô.

-Nếu sau này muốn ăn, đừng đi giật đồ của trẻ con, cứ nói với tôi, tôi sẽ mua cho cậu!_Dịu dàng khuyên bảo Gia Băng cái tà quy chính, bỏ ác phục thiện, Tử Thần đăm chiêu nở nhẹ một nụ cười như mười liều thuốc độc rắc vào tim người, bàn tay kia vô tình hoặc mưu ý siết chặt tay cô.

-Gì...gì chứ! Tôi ko có!..._Bối rối giật lấy sự quẫy động trong tim bẻ làm đôi, Gia Băng chín mặt đỏ ửng, đầu óc nhanh nhạy thường ngày nhất thời rơi vào nguy kịch ngừng trệ, ko thể suy nghĩ được gì

-Ko thì cậu giật kem thằng bé kia làm gì?_Vẫn ko chịu tắt nụ cười sáng lạng kia đi, Tử Thần trầm ngâm dò xét.

-Tôi ko có!..._Như chạm phải nguồn điện, Gia Băng theo phản xạ rút tay lại thật nhanh, khuôn mặt đỏ hơn mông khỉ thật khó để che giấu đi tâm trạng ngượng ngùng bên trong, dù răng, đã từ lâu lắm rồi, cô ko còn là một thiếu nữ mới lớn có tâm hồn trong hơn nước trên núi, sáng hơn nến trong đêm nữa. Để bảo vệ lí trí kiên cường, quyết ko gục ngã trước "sắc đẹp" của kẻ thù, làm vấy bẩn thanh danh, làm ô nhục dòng họ, Gia Băng lùi nhanh ra sau hai ba bước, tay này đầy kem chỉ về mặt đối phương, tay kia sạch ráo đặt ở eo, đồng thời một chân trịch thượng đặt lên chiếc ghế con có lai lịch ko rõ ràng để lộ ra cặp đùi trắng ngần ko khoa trương mà nói là rất hoàn mĩ, mặt vênh lên cao hợp phương thẳng đứng một góc anfa biết anfa bằng 90 độ cộng một góc nào đó chưa tính, hắng giọng_Tên họ Lăng ko biết xấu hổ kia, cậu có biết mình vừa làm gì ko hả?

Hơi ngớ người một chút trước bộ dạng hitle chân thực phiên bản nữ của Gia Băng, Tử Thần người run lên một hồi rồi ho vài cái trả lời. Cậu phải để cô nhóc này từ bỏ cái dáng bộ ghê người đó đi càng sớm càng tốt, nếu ko, cậu sẽ khó nén nổi mà trải chiếu, ôm chăn xuống nền nhà lăn ra cười sặc mất.

-Biết! Tôi đang giúp mấy tỉ vi khuẩn thoát khỏi lòng bàn tay cậu, bộ ko nhìn thấy à?

-Nói dối! Rõ ràng ngươi lợi dụng nắm tay bổn tiểu thư đây!!_Gia Băng ra sức buộc tội.

-Xin hỏi, tôi tại sao phải làm thế?_Khoanh tay để trước ngực, Tử Thần ra vẻ khó hiểu, thắc mắc nói, giọng điệu phảng phất chút ranh ma ko rõ ràng.

-Vì cậu thích tôi, cậu ko thể cưỡng lại được sự quyến rũ tiềm tàng, vô vàn của tôi nên mới mượn cớ làm càn, lợi dụng việc khác để đụng vào tôi_Nếu trên thế giới có cuộc thi về lòng tự tin quá mức vào bản thân, chắc là, Gia Băng ko cần thi cũng được giật giải quán quân.

Tiếc rằng, núi cao rồi còn có núi cao hơn. Dù nhích lên 1cm vẫn gọi là cao hơn.

-Thế sao?_Lại ra cái điệu bộ ngạc nhiên, Tử Thần nhẹ nhếch khoé môi xảo hoạt. Khuôn mặt cậu lúc tự tin thì thật lòng mà nói, ko gì có thể hoàn mĩ hơn, mê hồn đến mức, người qua đường vô tình nhìn thấy, dẫu rằng biết vô duyên nhưng cũng phải tần ngần đứng người, nhỏ giãi thèm thuồng, rồi lại khiến họ phát điên lên tự oán hận bản thân rằng tại sao kiếp này mình ko là những con cún con lăng xăng giữa đường, chân chạy, mông lắc, đuôi vẫy, nếu như thế, thì dù họ có dãi nhỏ cả ngày trời vẫn ko ai quy cho là có vấn đề về não bộ, là người thiếu văn hoá và đương nhiên, cũng ko cần phải vào đồn công ăn nhấm nháp cafe nghi ngút khói với lão cảnh sát đầu hói

bụng phệ, ngậm ngùi xìa tiền nộp phạt mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa chỉ vì cái tội, làm ô uế mĩ quan đô thị.

Tiền?

Như được ánh hào quang rực rỡ đến hội người mù Việt Nam phải kêu chói của những đồng tiền bằng vàng soi cho bừng tỉnh, Gia Băng kéo toàn bỗ 16 con tinh linh hám giai trọng thương nằm rải thây xung quanh nhét vào người, lấy lại thần trí đối phó kẻ thù. Cô tát cho mình vài cái tát gió, rồi nhanh lẹ đổi sang đề tài chính vốn đã mọc rêu một xó.

-Ko nói vớ vẩn nữa, mau đưa nó cho tôi!

-Đây!_Khẽ lắc đầu trước thái độ thay đổi như gió của đối phương, Tử Thần hiếm hoi ngoan ngoãn đưa chiếc khăn nhớp nháp của mình, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay đang chìa ra của ai kia, cuối cùng còn ko quên chu đáo nhắc nhở_Khăn này làm từ chất liệu bông thượng hạng đấy, ko được giặt máy mà phải giặt bằng tay, vò kĩ mới sạch. Cậu nhớ phải ngâm dowme nữa, đừng ngâm comfort, tôi ko thích mùi comfort.

Đưa mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn bẩn thỉu trong tay, khoé môi Gia Băng ko khỏi giật giật vài cái. Mặt cô lúc này xám ngoét lại, biểu tình như muốn vò đầu rựt tóc, ngửa cổ lên trờ và thét "Aaaa!!" vậy.

-Cậu đang chơi tôi đấy hả?_Lùi một bước biển rộng trời cao, lùi hai bước ngã nhào xuống sống. Chân lí là thế, nhưng sao Gia Băng đã cố lùi một bước vẫn bị ngã xuống sông thế này chứ? Mà có lẽ, áp dụng chân lí sống với kẻ nham hiểm trước mặt cô thì thật quá sai lầm. Giờ đừng ai cản cô lại nhé, cô phải xé rách áo quần hắn xả hận mới được...

Nắm chặt tay thành đấm tròn, những chiếc móng trước khí thế hừng hực của thân chủ cũng trở nên thật bén nhọn. Gia Băng vất huỵch chiếc khăn xuống đất, hùng hổ gõ gót xuống sàn nhà thu hẹp khoảng cách gây án...

-Bạn Lăng Tử Thần đẹp trai, bạn hôm nay rất lịch lãm..._Ầy! Cái này!...Cụ tỉ là, Gia Băng đã phát huy tối đa toàn bộ thể lực của mình, 2 bàn tay lả lướt sờ soạng lên vùng ngực khá trưởng thành của ai kia, miệng lưỡi đon đả y chang mụ Tú bà rao hàng ở lầu xanh, sến đặc đến nỗi, lông tơ trên người kẻ phát ngôn tê dại hết cả_Bạn đúng là người đàn ông tuyệt mĩ nhất mọi thời đại, tràng giang đại hải tiếng tăm cứ gọi là bay như gió, vó ngựa quân thù nghe danh hết thảy hồn lạc phách xiêu, tiêu điều tan tác, thằng cu tát nước bên đồng lòng cũng động đến ngẩn ngơ, quả mơ trên đồi cũng lơ thơ rơi tỏm xuống đất, con ếch...

-Đủ rồi!_Đưa tay chế ngự đôi tay đang sờ soạng người mình, Tử Thần mặt đen hẳn một nửa, thanh âm âm trầm như vẳng lên từ địa ngục_Ko cần phải mất công bày trò, bản hợp đồng nô lệ ở đây.

Quả thật, Tử Thần đã đoán đúng, ngay khi cậu vừa đưa tờ hộp đồng phe phẩy trước mặt Gia Băng, cô nàng như muỗi thấy thịt người, như cá thấy giun, như gà thấy thóc, như đàn ông thấy đàn bà nude, trối sống trối chết nhào đến người cậu, cố rựt cho bằng được tờ giấy.

Nhưng cũng may, lòng Tử Thần đủ tà ác để kiềm chế lòng thương trước bộ dạng thảm hại của ai kia, chiều cao của cậu đủ để làm ai kia phải khốn khổ và sự kiên nhẫn của ai kia rất kém, thế nên, khoảng 20 phút oanh oanh liệt liệt nhảy lên cao, chạy bám theo, cào cấu đến gãy móng, Tử Thần vẫn bảo toàn được tính mạng cho tờ giấy khỏi tay qủy sứ.

-Đưa đây!_Gia Băng thở hồng hộc trừng mắt nhìn Tử Thần, áng mặt tức giận quá rõ.

-Ko!

-Tại sao chứ? Cậu muốn tôi vì bản hợp đồng đó mà tức đến thổ huyết chết hả?

-Ko! Cứ chờ đi, 2 năm sau tôi sẽ cho cậu toàn quyền xử lí nó_Đưa tay nhẹ nhàng xoa mớ tóc rối của Gia Băng, Tử Thần ôn nhu hứa hẹn.

-Tại sao phải 2 năm, đã đưa thì đưa giờ luôn đi!_Bực bội hất tay Tử Thần, Gia Băng vuốt ngực bình ổn hơi thở. Cô thực sự ko hiểu nổi 2 năm với bây giờ khác nhau chỗ nào.

-Vì hai năm sau, tôi sẽ ko cần dùng nó để giữ cậu ở bên tôi_Nở nụ cười nửa miệng, Tử Thần đặt tay lên chiếc cằm nhỏ căng thẳng của Gia Băng, hướng ánh nhìn đôi mắt trong veo sững sờ của cô lên mặt mình_Đến lúc đó, có lẽ, có người sẽ thừa nhận rằng, người đó đã yêu tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.