Cho Phép Anh Thích Em

Chương 2: Trách phạt




Lúc này, ở đây, cười dâm đãng hắc hắc không chỉ mỗi đại ca, còn có anh chàng Trương Tiểu Tịch thân yêu của chúng ta, khi đại ca tung quyền đả thương mỹ nữ áo trắng thì, Trương Tiểu Tịch đã sớm thừa dịp mọi người không chú ý đến trước quán bán canh thịt dê, giờ phút này thiếu niên đã chẳng thèm quản nồi canh nóng phỏng tay, cố hết sức lức giội về phía đại ca.

Giờ phút này đại ca đang chìm trong màn YY không thể thoát ra chợt nghe phía sau truyền đến tiếng động, theo bản năng hắn quay đầu lại, muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra.

Mà đón hắn là —— một nồi canh thịt dê nóng hổi tràn đầy!

Trương Tiểu Tịch nhắm mắt, người bán canh thịt dê cũng nhắm mắt, ngay cả đám thủ hạ nằm trợn mắt trên đất cũng không đành lòng nhìn nữa, thế là cũng nhắm mắt lại.

Cuối cùng, mỹ nữ áo trắng bị đại ca đánh bay cũng nhắm mắt lại.

Thế là giữa biển người mênh mông, người duy nhất vẫn còn hăng hái, mở mắt nhìn chung quanh lại là đại ca.

Thời gian như ngừng lại trong tích tắc thê mỹ kia, sau đó, một tiếng kêu thảm vang dội xẹt qua chân trời toàn bộ huyện Thanh Dương.

Trương Tiểu Tịch trộm nhìn qua giữa khẽ tay, một bên nhìn một bên cảm khái khó nhịn, "Thật thất đức... Thật thất đức."

Đám thủ hạ thấy lão đại bị địch nhân đánh ngã bằng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nhưng chính mình cũng không phải đối thủ của mỹ nữ áo trắng, đành phải dìu nhau bò dậy dùng cáng nâng đại ca với khuôn mặt biến dạng chưa chắt mẹ hắn nhận ra chạy rồi.

Trương Tiểu Tịch chạy đến đỡ đậu hủ tỷ tỷ có vẻ bị thương không nhẹ lên.

Vừa trải qua một trận đại chiến, dáng vẻ mỹ nữ áo trắng hơi uể oải, nhưng mà gương mặt đã khôi phục bộ dạng lạnh nhạt ngày thường, thiếu niên không khỏi âm thầm cảm thán trong lòng, thật không hổ là đại tỷ mặt liệt, bị thương như vậy vẫn không biểu hiện gì a.

Nhưng Trương Tiểu Tịch không biết là, lúc ngón tay của hắn tiếp xúc cánh tay mỹ nữ áo trắng, mặt mỹ nữ áo trắng thật nhanh toát lên vẻ khác lạ, chỉ một thoáng lại khôi phục bình thường, nghiêm nghị nói với Tiểu Tịch, "Chúng ta là người trong võ lâm, phải giữ một trái tim nghĩa hiệp, làm chuyện chính trực, thủ đoạn của Trương tiểu đệ cậu vừa rồi có hơi quá khích, sau này phải tránh không tái phạm."

Trương Tiểu Tịch đáp lại thành khẩn, " tỷ tỷ, ta chỉ là thư sinh, không phải người trong võ lâm."

Mỹ nữ áo trắng nghiêm mặt, "Đạo Khổng Mạnh chẳng lẽ không dạy đạo lý làm người sao?!"

Trương Tiểu Tịch cảm thấy nhức đầu, xem ra đậu hủ tỷ tỷ vẫn là người tốt truyền thống, nếu như mình thành thật không giội canh thịt dê, hôm nay hai người đành phải phó mạng nơi đây, đoán chừng nàng sẽ dùng câu đại loại như sợ cái gì, đại trượng phu cùng lắm là chết để giáo dục mình, đã như vậy cần gì phải cố chấp, dứt khoát ngoan ngoãn nhận sai, thế là thành thật nói ra, "Thực xin lỗi, mới vừa rồi là ta quá gấp, hiện tại ta đã biết lỗi của mình rồi."

Lần này đến phiên mỹ nữ áo trắng không còn gì để nói, dù sao vừa rồi hành động của Trương Tiểu Tịch xuất phát điểm vẫn là vì cứu nàng, trong đáy lòng nàng vẫn rất cảm kích, lại thêm thái độ Trương Tiểu Tịch thẳng thắn nhận sai, nàng cũng không nói gì nữa.

Trương Tiểu Tịch nhịn không được lòng hiếu kỳ hỏi một câu, "Không phải tỷ tỷ bán đậu hũ đấy sao, sao cũng biết võ công?"

"Ta vốn biết võ công, ta là quán chủ võ quán Thanh Dương a." Đậu hủ tỷ tỷ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Tiểu Tịch, "Không phải những cái này trước kia cậu cũng biết sao?"

Trương Tiểu Tịch âm thầm lau mồ hôi lạnh, "Trước đó vài ngày bệnh nặng một trận, có thật nhiều chuyện không nhớ được." Vì không để lộ nên hắn đành học tập tình tiết mất trí nhớ trong phim Hàn, "Nhưng mà cô đã là quán chủ, tại sao lại bán đậu hũ?"

Đậu hũ tỷ tỷ nghe vậy sắc mặt ảm đạm, "Võ quán nhà ta cũng sắp không trụ nổi, tiền trong nhà đều lấy ra phụ cấp võ quán chi tiêu, chỉ là thâm hụt vẫn là càng lúc càng lớn, ta liền đi ra bán đậu hũ phụ thêm."

"Võ quán không kiếm tiền sao?" Trương Tiểu Tịch hơi nghi hoặc, hắn nhớ rõ hôm qua lúc đi qua Khuê Nguyên lâu còn trông thấy Trịnh đại quán chủ đang chuẩn bị tiệc đầy tháng cho con hắn, nhìn cái bụng bia tròn tròn của Trịnh quán chủ quả thực không giống người nghèo a.

Đậu hũ tỷ tỷ chỉ lắc đầu, hiển nhiên không muốn nhiều lời, chỉ nói, "Đây là sự tình nhà chúng ta, cậu cũng đừng quan tâm nhiều như vậy, nhưng mà ta thấy tố chất thân thể cậu cũng quá kém, ngay cả tên lưu manh vừa rồi cũng đánh không lại. Nếu có thời gian đến võ quán ta dạy cho cậu căn bản võ thuật, lần sau gặp lại loại tình huống này còn biết cánh phòng vệ."

Trương Tiểu Tịch bị bóc mẽ không khỏi đỏ mặt, đồng thời trong lòng cũng là vui mừng khôn xiết, luyện võ công không phải chỉ cần lật vài trang bí kíp là được, lấy trình độ Trương Tiểu Tịch hiện tại, ngay cả huyệt đạo cũng không nhận ra, kinh mạch càng đừng nhắt tới, coi như cầm bí tịch võ công cũng không có cách nào luyện, câu muốn hành tẩu giang hồ phải có một sư phụ không phải là không có đạo lý, tay mơ ra đường cũng cần thầy dạy vỡ lòng, chỉ dựa vào chính mình đánh bậy đánh bạ, thật chờ ngày luyện thành chắc cũng ăn mấy mùa chuối rồi, cho nên Trương Tiểu Tịch nghe xong liền gật đầu cái rụp.

Đậu hũ tỷ tỷ nhìn hắn đáp ứng nhanh gọn cũng thật cao hứng, "Mỗi sáng sớm giờ Mão đến giờ Tỵ, còn có ban đêm sau giờ Thân ta đều ở võ quán, cậu có thể tùy thời tới tìm." Bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, đỏ mặt lên, "Sau giờ Dậu sắc trời quá muộn lại không được."

Trương Tiểu Tịch suýt nữa bị ráng hồng trên mặt đậu hũ tỷ tỷ dọa sợ ngây người, trời ạ, mỹ nhân băng lãnh cũng biết thẹn sao? Nhịp tim thiếu niên vào thời khắc ấy không khỏi tăng nhanh ba phần.

Mỹ nữ áo trắng đã bắt đầu thu thập quán đậu. Trương Tiểu Tịch đưa đậu hũ tỷ tỷ về nhà, đồng thời còn được hưởng thụ đậu hũ tỷ tỷ tự tay bôi rượu thuốc lên vết thương.

Cáo biệt đậu hũ tỷ tỷ, Trương Tiểu Tịch liền không kịp chờ đợi vào trong nhà, vừa rồi trong loạn chiến hắn lờ mờ nghe được một tiếng ‘ting’, tựa hồ là tiếng hệ thống đại võ hiệp nhắc nhở, nhưng tình huống khi đó quá khẩn trương, Trương Tiểu Tịch không có thời gian kiểm tra cẩn thận, không dễ đuổi đi đám thanh niên thông, Trương Tiểu Tịch lại tận hưởng đậu hũ tỷ tỷ bôi thuốc, cho nên tới khi về nhà mới có thể kiểm tra một chút.

Ấn mở hệ thống, lần này tỏa sáng là hệ thống nhiệm vụ vốn không có động tĩnh trước đó, Trương Tiểu Tịch vui mừng quá đỗi a, những chỗ khác của hệ thống đại võ hiệp hắn đều nghiên cứu ít nhiều, chỉ có nhiệm vụ vẫn luôn im lặng, Trương Tiểu Tịch cũng chỉ có thể tự an ủi mình có lẽ nhiệm vụ-kun đang nghỉ dài hạn, chờ trở về từ Hawaii nhất định sẽ bắt đầu công tác, chỉ là không nghĩ tới trở về nhanh như vậy.

Tên nhiệm vụ: trận chiến mở màn của tân thủ

Mục tiêu: Mỗi thiếu hiệp trong đời không thể không trải qua trận chiến đầu tiên! Vì đặt vững cơ sở bước vào giang hồ, thiếu niên! Yêu cầu đuổi đi đội thanh niên thôn đến đùa giỡn đậu hũ tỷ tỷ, vì giang hồ hài hòa cùng ổn định cống hiến một phần lực lượng của mình.

Tình huống hoàn thành: Mở màn trang B hi vọng không đánh mà thắng, ý nghĩ rất sáng tạo đáng tiếc bị vùi dập thảm thiết, chăm chỉ luyện công mới là chính đạo nha anh bạn, quá trình thảm đến mức hệ thống-kun cũng không đành lòng miêu tả lại, nhưng cũng may mà dựa vào một nồi canh thịt dê phản kích thành công, thắng nhưng mang mặt gấu mèo không biết cậu có cảm tưởng gì không? Đánh giá cấp bậc C, chúc mừng thu hoạch được 300 điểm SP, nhớ phải luyện công thật tốt.

Mới 300 điểm SP? Trương Tiểu Tịch mở to hai mắt nhìn, không nhìn thì thôi, nhìn mới phát hiện dù cho mấy món căn bản hơn cả căn bản trong cửa hàng cũng không thể mua được, đánh bạc nửa cái mạng cuối cùng cũng chỉ lấy được 300 điểm SP, qua hai trận nữa xem chừng nửa đời sau Trương Tiểu Tịch phải trôi qua trên giường.

"Giang hồ hiểm ác a..." Thiếu niên thở dài, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, "Chẳng qua là một đám lâu la ngay cả tên tuổi cũng không có thế mà ra tay ác như vậy, có cần chuyên nghiệp vậy sao?!."

Chổng mông nằm lỳ trên giường, Trương Tiểu Tịch giờ này khắc này rốt cục cảm thấy cấp bách, móc ra bí kíp « Thảo Thượng Phi », bắt đầu nghiên cứu nghiêm túc mà thống khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.