Chó Ngao Độ Hồn

Chương 62-4: Ở kinh thành, ăn miếng trả miếng(4)




Phía nam Hợp Lê Sơn là Lan Châu, phía bắc là sa mạc khiến cho địa lý hoàn toàn khác những nơi khác.

Tuy nhiên, sa mạc ở nơi này cũng không phải hoàn toàn là một vùng đất không dấu chân người. Trên khắp sa mạc rải rác tất cả hơn trăm hồ nước. Có một vài hồ là hồ nước ngọt, còn có vài hồ tuy là nước mặn, nhưng trong nhưng hồ nước mặn còn có thật nhiều con suối ngày đêm liên tục phun ra nước ngọt.

Đặc điểm kỳ lạ như vậy khiến cho mảnh địa khu hoang mạc cũng có thật nhiều bộ lạc sinh sống quanh các hồ nước. Bộ lạc Sa Ba là một trong số đó.

Đêm khuya, trời rất lạnh.

Trên sa mạc đầy những cồn cát nhấp nhô giống như từng tòa núi nhỏ, lớn cao hơn hai trăm trượng, nhỏ thì hơn mười trượng đến một trăm trượng. Phía sau mỗi cồn cát có một đôi ngũ lặng lẽ tiến về phía bộ lạc Sa Ba.

Bộ lạc Sa Ba sống bên cạnh hồ, sau lưng là một cồn cát cao tới gần hai trăm trượng. Khi tới gần đội ngũ dừng lại. Một lát sau, có người ra lệnh, những người này liền đeo trường đao vào lưng, trượt xuống cồn cát với tốc độ rất nhanh, tấn công bộ lạc dưới đó.

- Ầm Ầm..

Cát ở đây là cát nổ, gần ngàn người lao xuống sẽ gây ra tiếng nổ thật lớn, giống như có vài cái máy bay ném bom oanh kích từ trên không. Những tiếng nổ giốngnhư tiếng sấm, vang lên trong màn đêm tĩnh lặng vọng ra xa tới hơn mười dặm. Bộ lạc Sa Ba bị đánh thức, nhưng bọn họ cũng không kịp ứng biến.

Những tiếng kêu khóc lập tức vang lên. Giữa màn đêm yên tĩnh, trong bộ lạc đầy tiếng phụ nữ trẻ em la khóc, tiếng chó sủa trâu rống, tiếng đao thương kiếm kích, tiếng mắng chửi chửi hò hét chém giết hòa lẫn vào nhau, biến cả sa mạc yên tĩnh này thành một đám hỗn loạn ầm ỹ.

Khi ánh mặt trời đầu tiên hoàn toàn yên tĩnh. Trên mặt đất nằm đầy thi thể, máu tươi chảy khắp nơi, đông lại kết thành băng đỏ.

Một số người kiểm kê tài vật, lương thực, ôm theo những thứ dễ mang đi mà chạy. Một số người ở lại mai táng những người chết trong trận hỗn chiến. Một số người khác đang vơ vét cây đậu, cỏ khô và thức ăn gia súc cho lạc đà và chiến mã mình giành được. Còn một số người đang tách đám dân bộ lạc bị bắt.

Dân trong những bộ lạc này cũng không hoàn toàn là dân tự do, trong đó có thật nhiều nô lệ. Trong đám nô lệ này có người Thổ Phiên, người Hán, người Hồi Hột, người Khiết Đan, người Thất Vi, thậm chí còn có người cũng thuộc Đột Quyết với bộ lạc Sa Ba. Do khi chiến đấu với Sa Ba, bộ lạc họ bị thua mà trở thành nô lệ.

Những vị khách thần bí đó thả những nô lệ này ra, tặng cho bọn họ tài vật, lương thực, vũ khí, thậm chí cả nữ nhân. Mặc dù đám nô lệ này cũng có chút khiếp đảm, không dám phản kháng chủ cũ, nhưng khi bọn họ có được tài vật, vũ khí, biến nữ chủ nhân trước kia thành nữ nhân của mình thì can đảm cũng tăng lên nhiều.

Huống chi, vốn cũng có rất nhiều nô lệ trước kia bị chủ cũ ngược đãi chỉ vì thế đơn lực bạc, vì mạng sống mà không dám phản kháng, hiện giờ được làm chủ nhân, có những người này làm chỗ dựa vững chắc, bọn họ đối đãi với chủ cũ thậm chí còn tàn nhận hơn cả đội ngũ không rõ lai lịch này.

Rất nhanh, những nô lệ được giải phóng và dân bộ lạc bị tạm bắt liền biết được lai lịch của những người đó. Đây là hai đội mã phỉ lừng danh, một là Tiểu Phi Tướng lừng danh của người Hán, một là Hắc Toàn Phong của người Đột Quyết. Tiểu Phi Tướng và Hắc Toàn Phong đều là tên hiệu của thủ lĩnh mã phỉ. Đám mã phỉ không cần cờ hiệu, người khác phân biệt bọn họ thường dùng tên hiệu của thủ lĩnh.

Trong đội ngũ Tiểu Phi Tướng có một nhân vật đặc biệt, chính là Dương Phàm. Hắn vẫn đeo râu quai nón. Ngày đó, nghe nói đến ba nguy cơ lớn Sóc Phương, Lũng Hữu, Ha Cổ, đột nhiên Dương Phàm nghĩ đến việc chuyện hình dạng của mình xấp xỉ A Sử Na Mộc Ti. Muốn cho người Thổ Phiên trèo cao ngã đau, thì có thể thân phận này để mang lại một chút phiền toái cho người Đột Quyết không nhỉ?

Còn về việc làm sao để tặng phiền toái cho người Đột Quyết, hắn còn chưa nghĩ kỹ. Hắn chỉ tính tới Đột Quyết rồi lựa làm gì đó tùy theo hoàn cảnh. Chỉ bằng một đội mã tặc không có ảnh hưởng quân sự gì đến đội cung thủ Đột Quyết gần ba trăm ngàn người. Nhưng nếu hắn dùng thân phận A Sử Na Mộc Ti thì lại khác.

Đột Quyết và Thổ Phiên có mâu thuẫn nghiêm trọng, như giữa chủ bộ lạc và bộ lạc phụ thuộc, giữa bộ lạc và bộ lạc. Nếu có thể lợi dụng thân phận của A Sử Na Mộc Ti khiến cho người Đột Quyết nghi ngờ nhau vô căn cứ, thậm chí khơi mào chiến tranh giữa bọn họ, sẽ tạo ra tình thế nội bộ bất an. Như vậy Đột Quyết không thể phái binh tấn công Đại Đường.

Kể từ đó, trước khi khi bọn họ giải quyết xong tranh chấp nội bộ, quân đội Sóc Phương, Lũng Hữu và Hà Tây có thể thong dong ứng biến, bổ sung binh lực, điều chỉnh bố trí, gia cố thành phòng, làm mất tác dụng của tin tức thám báo bọn họ đoạt được. Kế hoạch này rất mạo hiểm, nhưng thực sự rất có sức hấp dẫn.

Nhất là sau thành công ở Vương thành Thổ Phiên, Thẩm Mộc đúng là ăn tủy rồi mới biết liếm nó cũng ngon. Nếu có thể dụng kế này ngăn cản mười vạn đại quân Đột Quyết xuôi nam, đây hiển nhiên sẽ là sự mạo hiểm đáng giá nhất.

Vì thế, sau khi thương lượng cẩn thận, Thẩm Mộc quyết định dùng mã tặc của Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa làm chính, lại điều tạm một chút tinh mã ở Ô Chất Lặc, ngụy trang thành một đội mã tặc, lẻn vào lãnh địa Đột Quyết, sau đó để mặc bọn họ tự hành động theo hoàn cảnh. Cần làm phỉ thì làm phỉ, cần thay đổi thì nhanh chóng trở thành một đội binh mã Đột Quyết. Khi đó Dương Phàm chỉ cần bỏ râu đi là được.

Một khi đã quyết định hành động, chướng ngại lớn nhất chính sắp xếp qua mắt cho Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn. Lần hành động này Dương Phàm không muốn thông qua quân đội tiến hành. Thứ nhất, Lâu Sư Đức chưa chắc đã đồng ý hành động mạo hiểm như thế. Bảo lão ném hắn và mấy ngàn quân vào giữa bầy sói Đột Quyết tự sinh tự diệt, thì cái trách nhiệm này quá lớn.

Đồng thời, thám tử thật sự là chỗ nào cũng phải nhúng tay vào. Theo như tin tức Thẩm Mộc thu được, hai thám tử Đột Quyết kia nhờ nội ứng trong quân giúp đỡ mới có thể trốn thoát. Như vậy xem ra, ngược lại có bộ lạc Ô Chất Lặc và Trương Nghĩa giúp đỡ mới càng an toàn hơn một chút. Nhưng nói như vậy, biết giải thích ra sao với Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn đây?

Trương Nghĩa đưa ra một biện pháp đơn giản nhất: xử lý bọn họ!

Biện pháp này đúng là không để lại hậu hoạn, nhưng Dương Phàm không ra tay nổi. Vì cứu vớt hơn mười vạn, mấy chục vạn người, hy sinh hai người vô tội này thì cái giá phải trả xem như cũng đáng. Nhưng Dương Phàm cũng không ra tay được. Hắn muốn thuyết phục hai người kia tham gia vào kế hoạch của mình.

Khi tới một thị trấn nhỏ, Dương Phàm gọi bọn họ vào chỗ mình, nói là thông qua hệ thống mật báo của triều đình, bết được gian tế Đột Quyết trộm được quân tình trọng yếu, đang trốn về. Vì để ngăn cản khả năng người Đột Quyết phát binh đánh bất ngờ, hắn muốn lợi dụng ngoại hình giống với A Sử Na Mộc Ti của mình, lẻn vào Đột Quyết gây náo động.

Ngoại trừ những thương tổn sẽ phải chịu khi Đột Quyết xâm lấn, Dương Phàm lại cố hết sức nói đến tương lai có được. Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn cũng không ngốc, theo hắn một đường tới Đột Kỵ Thi bộ, sau đó dẫn đi dạo qua một vòng, đã thu được đủ tình báo. Họ cũng biết hắn có thế lực khác giúp đỡ lấy tin tức, hai người bọn họ chỉ là để làm cảnh.

Nhiều năm sống kiếp thám báo đã tạo ra tâm tính cẩn thận kín đáo cho bọn họ. Bọn họ không muốn nghe được bí mật của Dương Phàm, cũng không sợ chết, gia đình của bọn họ ở ngay Lũng Hữu. Những việc Dương Phàm làm là có lợi cho người thân phụ lão của họ. Nhiêu đó là đủ rồi. Huống chi, bọn họ cũng rất rõ ràng, một khi lần mạo hiểm này thành công sẽ như thế nào.

Vì thế, hai người vốn là quân sĩ chuyên nghiệp hành động trong mạo hiểm, xúc động đồng ý cùng hành động với hắn.

Sau đó, Thẩm Mộc bèn dừng lại trong trấn nhỏ, phái thân tín chạy về Đột Kỵ Thi bộ, yêu cầu nhân mã của Ô Chất Lặc. Nếu như trong Đột Kỵ Thi bộ có gian tế, cũng không thể hình thành một hệ thống điệp báo hùng mạnh, cùng lắm chỉ có một hai kẻ thôi. Trong thời tiết tuyết lớn như vậy, bọn họ cũng không có thể đưa tin gì ra ngoài. Trừ phi kẻ phản bội không quay lại nữa.

Dù thế, Thẩm Mộc vẫn giữ nguyên bí mật về lần hành động này. Lão phái thân tín tới gặp Ô Chất Lặc bàn bạc việc này chặt chẽ, đối với bên ngoài chỉ nói là trên đường gặp mã phỉ tập kích, nên cần Đột Kỵ Thi bộ phái người bảo hộ. Ô Chất Lặc tự mình chọn ra một ngàn năm trăm tâm phúc dũng mãnh thiện chiến, cũng đáng tin nhất. Chỉ có một người thủ lĩnh dẫn đội là biết chi tiết. Khi một ngàn năm trăm dũng sĩ đó đuổi tới trấn nhỏ mới chính thức tuyên bố nhiệm vụ của họ.

Lúc này, Thẩm Mộc cũng báo với người bên kia Hoàng Thủy phái người đến đón mình. Người của lão còn đến sớm hơn một ngàn năm trăm kỵ binh Đột Kỵ Thi bộ một chút. Sau khi an bài thỏa đáng tất cả, Trương Nghĩa và Dương Phàm suất lĩnh mã tặc và kỵ binh Đột Kỵ Thi Bộ đổi tuyến đường tới Đột Quyết còn Thẩm Mộc thì quay về Hoàng Thủy.

Dương Phàm và Trương Nghĩa suất lĩnh hai ngàn người đi bộ vượt qua Hợp Lê sơn, tiến vào đại sa mạc. Mấy năm nay Trương Nghĩa tung hoành khắp nơi, nhiệm vụ chủ yếu nhất là tìm hiểu tình báo cho Thẩm Mộc, kết giao mạng lưới quan hệ. Y hoàn thành không ít nhiệm vụ không công khai. Y cũng kết nghĩa anh em với Hắc Toàn Phong, là đầu lĩnh một bang mã phỉ trong vùng đất của Đột Quyết.

Trương Nghĩa dẫn người tìm được nơi Hắc Toàn Phong dừng chân, vốn định mua của người này mấy con ngựa. Ai ngờ Hắc Toàn Phong nghe nói làn này y dẫn người vào Đột Quyết là muốn làm một chuyến mua bán lớn, nhất thời hưng trí, muốn ầm ỹ cùng hắn kết phường, tài vật và nữ nhân cướp được chia nhau.

Trương Nghĩa âm thầm xin chỉ thị của Dương Phàm. Lần này hắn lẻn vào Đột Quyết chỉ muốn quấy cho long trời lở đất, sao có thể không đồng ý. Vả lại, có mã phỉ bổn địa hỗ trợ, chẳng khác nào mọc thêm một đôi mắt, một cặp tai, không chừng sẽ giúp cho thành công của hắn lớn hơn một chút. Trương Nghĩa đồng ý với yêu cầu của Hắc Toàn Phong, lại rất thoải mái tuyên bố: vàng bạc và lương thực giành được chia đều, dê bò ngựa, phụ nữ và nô lệ giành được cho Hắc Toàn Phong tất. Hắc Toàn Phong nghe vậy mừng rỡ vỗ vai Trương Nghĩa hô hảo huynh đệ!

Vì thế, một mã phỉ thật, một mã phỉ giả, phối hợp nhau bắt đầu càn quét các bộ lạc lớn ở Đột Quyết.

- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha….

Hắc Toàn Phong vạm vỡ rậm râu, cầm một cây xoa ba mũi, nhìn đàn dê bò trước mặt cất tiếng cười to. Cứ một chút lại thấy có người lục ra được rất nhiều tài bảo và nữ nhân có tư sắc từ trong lều tù trưởng khiến cho y không kìm nổi lại cười ha ha trận nữa.

Trương Nghĩa và Dương Phàm cũng rậm râu gần như Hắc Toàn Phong đang đứng cách đó không xa, cúi đầu thì thầm. Dương Phàm nói:

- Trương huynh, chúng ta phải lấy chiến nuôi chiến. Mã phỉ là đóng giả, nhưng cuối cùng càn quét một ít bộ lạc nhỏ cạnh Đột Quyết thì tác dụng cũng không lớn. Chúng ta đã cướp được đủ ngựa, có thể đi vào trong rồi.

Trương Nghĩa nhìn Hắc Toàn Phong đang ngây ngô cười cách đó không xa, hỏi:

- Y thì phải làm sao?

Dương Phàm đáp:

- Nhân thủ của y không ít, tạm thời vẫn còn có chỗ hữu dụng, đồng thời cũng có thể giúp chúng ta mê hoặc người Đột Quyết. Trước tiên cứ đưa y theo đi, đợi tới khi thấy nguy hiểm, không cần chúng ta nói, chính y sẽ tự rút lui. Đến lúc đó, chúng ta tự mình hành động.

Trương Nghĩa gật gật đầu, đi tới trước mặt Hắc Toàn Phong.

Chỉ chốc lát sau, một số người của Hắc Toàn Phong lùa đàn dê bò, áp giải phụ nữ, dẫn theo người mới gia nhập vào mã phỉ quét sạch không còn gì, đưa về hang ổ của mình. Còn Hắc Toàn Phong dắt đám mã phỉ còn lại cùng đi với Trương Nghĩa dọc theo đại sa mạc kín đáo thọc sâu vào trong. Đoàn người tựa như một đàn cá nheo (niêm ngư), bắt đầu hành trình “Quấy rối” của bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.