Chó Ngao Độ Hồn

Chương 62-3: Ở kinh thành, ăn miếng trả miếng(3)




Nắm tay nhau rời khỏi sân khấu, Nam Phong và Yến Nguyên lần nữa thay quần áo rồi đánh một vòng ra vườn sinh học của trường. Nơi này cây cối được trồng trong nhà kính, không khí lại rất dễ chịu. Lúc nãy ngắm sao, bây giờ họ muốn thong thả nói chuyện một chút.

- Đằng kia, nhìn đi! Nó được trồng đầu tháng trước! – Nam Phong ngồi bên cạnh Yến Nguyên trên ghế gỗ, tay trái nắm lấy tay cô, tay phải chỉ về phía một khóm hoa baby đang e ấp ở phía xa.

- Nhìn nó yếu ớt quá! – Yến Nguyên cười cười đáp lại anh. Quả thật hoa baby nhìn rất mỏng manh, đúng như cái tên của nó, cần được che chở và bảo vệ. Còn bản tính của cô, vĩnh hằng cũng không được ví với loài hoa này.

- Cũng đúng! Nhưng nếu cậu thích hoa hồng thì cũng đơn giản. Toàn bộ vườn hồng ở nhà tôi đều tặng cho cậu, thế nào? – Nam Phong cũng tán thưởng với câu nói của cô, nhưng lại ẩn ý nói một câu khác.

- A! Nếu tôi không nhận? – Yến Nguyên vờ ngạc nhiên mà hỏi lại.

- Không có gì to tát. Dù gì tôi cũng không thích hoa, vậy thì bỏ đi!

- Cậu… Có cần nghiêm túc thế không hả? – Yến Nguyên phồng má đáp lại. Cái tên này, càng thấy cô im lặng thì càng lấn tới mà.

- Haha… Chỉ là đùa với cậu thôi. Không cần giận! – Nam Phong thoải mái cười một tiếng. Yến Nguyên như thế này khiến Nam Phong có cảm giác muốn bảo vệ cả đời.

Yến Nguyên vờ hừ lại Nam Phong một cái, nhưng trên miệng lại vẽ ra nụ cười thỏa mãng. Nhưng lúc đó trên ngón tay phải liền truyền đến một cảm giác lành lạnh khiến cô bất giác đưa mắt nhìn. Nhẫn?! Đây là nhẫn. Nhưng cô không có đeo? Lại nhìn ngón tay Nam Phong. Cũng có một chiếc giống như thế, nhưng kiểu dáng của nam giới. Và cuối cùng là nhìn kẻ đầu xỏ đang giả vờ đưa mắt nhìn đi nơi khác, Yến Nguyên nói:

- Nam Phong, cậu làm gì?

- Đeo nhẫn giúp cậu! – Nam Phong thản nhiên trả lời, ánh mắt vẫn chưa cố định về hướng cô.

- Đeo làm gì? – Cô vốn biết câu trả lời, trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ nhưng vẫn tỏ ra hốt hoảng.

- Cậu… - Nam Phong bị mất kiên nhẫn với tính đùa dai của Yến Nguyên, nhưng mà vẫn không có nổi nóng. Anh quay mặt lại nhìn cô, nhưng mà cô đang mỉm cười.

- Thích không? – Biết tâm ý của Yến Nguyên, Nam Phong liền vui vẻ hỏi.

- Ừ, thích! Mua khi nào? – Cô tựa đầu vào vai anh, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình. Một chiếc nhẫn bạch kim, trên mặt nhẫn có khắc một chữ P, hai bên là hai viên kim cương xanh cẩn chìm. P? P của chữ Phong trong Nam Phong đây mà.

- Cũng không nhớ rõ, nhưng mà rất lâu rồi! – Anh hạnh phúc mỉm cười, ánh mắt rơi lại trên chiếc nhẫn trên tay anh. Cũng là nhẫn bạch kim, hai bên cũng là kim cương xanh cẩn chìm, nhưng là chữ N, chữ N trong tên của cô: Yến Nguyên.

- Chúng ta, rồi sẽ đi đến đâu? – Yến Nguyên bất giác hỏi một câu, đầu vẫn chung thủy đặt ở vai anh.

- Cậu muốn đi đến đâu thì tôi sẽ đi đến đó với cậu. Trừ khi cậu buông tay trước, bằng không tôi vĩnh viễn yêu cậu! – Nam Phong không nhanh không chậm nói ra, rất chân thành, rất thiết tha, lại giống như tình cảnh bọn họ lúc này, bình yên và hạnh phúc.

- Tôi sẽ không buông tay, không bao giờ! – Cánh môi xinh đẹp của cô mấp máy, nhẹ giọng nói mấy chữ rồi lại kéo ra thành một nụ cười đầy lòng tin.

[…]

Ngồi ở nhà kính của vườn sinh học ít lâu, Nam Phong và Yến Nguyên lại nắm tay nhau rời khỏi đó. Lúc này bên ngoài vẫn đang mở tiệc rộn rã nói cười và âm nhạc. Bọn họ lại giống nhau, không thích ồn ào nên định rời khỏi đây đi hóng mát một lúc rồi về.

- Đợi một chút! Cậu ra xe trước, tôi đi rửa tay rồi ra sau. – Như nhớ tới gì đó Yến Nguyên chợt dừng lại rồi nói với Nam Phong. Không hiểu sao dạo này cô bị đổ mồ hôi lòng bàn tay rất nhiều, cảm giác rất khó chịu.

Để Yến Nguyên rút tay nhỏ bé khỏi bàn tay mình, Nam Phong nhìn cô, nói:

- Không cần, tôi đi cùng cậu cũng được mà. – Anh biết tình trạng của Yến Nguyên. Nhưng anh không hề bi quan, rất tin tưởng cô, rất lo lắng cho cô, lại quan tâm cô. Lần đó Yến Nguyên bị ngất xỉu, sau khi rời khỏi phòng cô, Nam Phong đã gặp bác sĩ. Nhưng anh không nói cho ba Yến Nguyên biết mà quyết định sẽ âm thầm chăm sóc cho cô.

- Như thế mới không cần. Tôi đi một mình, cậu ra xe trước đi.

- Vậy cũng được, tôi ra xe trước. Đi cẩn thận.

- Ừ!

Cô nói rồi xoay người đi, còn Nam Phong đợi cô khuất bóng thì mới bước tiếp.

Trong phòng vệ sinh, Yến Nguyên mở vòi nước, tao nhã rửa tay. Cô ngẩn mặt nhìn mình trong gương. Bao lâu rồi cô không chăm chút lại mình nhỉ? Hmm… Chắc chắc là rất lâu.

Tắt vòi nước, Yến Nguyên cầm lấy khăn tay dùng một lần bên cạnh xoa xoa tay, sau đó điện thoại lại “Ting!” lên một tiếng, báo hiệu có tin nhắn được gửi tới. Cầm điện thoại, cô cười cười nhìn dòng chữ của anh.

“ Cậu xong chưa?”

“ Ừ! Ra ngay!” – Yến Nguyên nhanh gọn trả lời.

“ Tôi đợi cậu!”

Vừa nhận được tin nhắn hồi đáp mới của Nam Phong thì Yến Nguyên cũng đã đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cô nhìn hành lang bật đèn sáng trước mắt, sau đó lại quyết định đi đường tắt ra bãi giữ xe. Noble School rất rộng, từ nhà vệ sinh mà đi bộ ra bãi giữ xe là mất tầm 10-15h. Đường tắt tuy hơi tối, nhưng rút ngắn thời gian không ít. Vậy là cô thay đổi hướng đi, rẽ qua trái vài bước, đi ngang bãi cỏ để tới bãi giữ xe cho tiện.

Chung quanh đây chỉ có vài cây dương xỉ già cỗi, cộng thêm gió thổi mạnh nên khung cảnh có chút… đáng sợ.

Cầm điện thoại trên tay, Yến Nguyên tiện thể xem vài tin tức trong ngày hôm nay.

“ Bịch! Bịch…”

Không khí đầy tiếng gió rít đột nhiên vang lên tiếng động giống như có người đang chạy rất gấp, giác quan nhạy bén của cô liền hoạt động mạnh khiến đôi chân mày chữ tú nhíu lại. Tiếng chạy này rất cẩn thận, nhưng cô nhận ra được, vì cô có tập võ, thính giác cũng đặc biệt nhạy. Đừng nói là ma chứ? Ý nghĩ này xuất hiện chưa được 3s liền bị Yến Nguyên bác bỏ. Cô không có tin vào tâm linh.

Ánh mắt màu tro của Yến Nguyên đảo một vòng chung quanh. Không có ai. Nhưng mà…

“ Bịch! Bịch…

Âm thanh giống như có người chạy càng ngày càng gấp rút nhưng lại càng cẩn thận. Nhưng thay vì bước đi nhanh hơn thì Yến Nguyên lại dừng hẳn di chuyển, đứng lại mà quan sát.

Phía sau đột ngột truyền đến một luồng không khí là thường, Yến Nguyên nhanh chóng xoay người né sang phải thì vừa lúc một thanh sắt đập bổ nhào xuống chỗ cô vừa dời đi.

Chân mày càng nhíu chặt hơn, Yến Nguyên lạnh nhạt nhìn một bóng đen tiếp tục tấn công cô, nhưng hiện thời chỉ có thể tránh, người kia rất khỏe. Vừa khít, chỗ này quá vắng.

Người tấn công Yến Nguyên thoạt nhìn là nam giới, chiều cao ngang tầm với cô, trên tay cầm một thanh sắt dài nửa mét, liên tiếp tấn công Yến Nguyên. Càng đập về phía trước, Yến Nguyên càng đi lui, nhưng đồng thời cũng là đi về phía bãi giữ xe.

Tuy vậy, mọi chuyện không như Yến Nguyên dự đoán trước. Mắt liếc thấy đối phương đã mệt, khi này cô cũng gần kiệt sức, Yến Nguyên quyết định tung một đòn cuối. Cùng lắm là đánh cho tên kia bất tỉnh, sau đó tra xem ai bảo hắn ta tấn công cô. Nhưng khi Yến Nguyên bước một chân trái lên, phía sau liền có người dùng một thứ gì đó ẩm ướt bịt miệng cô lại. Phản ứng của Yến Nguyên rất nhanh, vòng chân phải qua giữa hai chân kẻ đang bắt lấy cô định gạt hắn ta ra. Khi đã tách ra được thì đầu cô dâng lên một trận choáng váng. Cơ thể nhỏ nhắn của Yến Nguyên chợt ảo nhão sắp ngã xuống nhưng cô đủ lí trí để quay đầu chạy. Nhưng cô nhấc chân chưa được 3s thì “Binh!” một tiếng, vai cô chợt nhói lên rồi cả cơ thể ngã khụy xuống bãi cỏ. Trước khi bất tỉnh, Yến Nguyên đã nhìn thấy Nam Phong. Cô đã quay đầu bỏ chạy, vươn tay về phía anh nhưng đã không kịp.

Một trong hai người tấn công Yến Nguyên lúc nãy tiến lên xốc cô lên vai, sau đó người còn lại gật đầu với hắn một cái, tiến tới nhặt lấy chiếc di động của Yến Nguyên bên dưới bãi cỏ.

Cả hai khiêng Yến Nguyên chạy ra phía sau, dùng băng keo quấn lấy tay chân, bịt miệng cô lại rồi đứng qua một bên, dùng điện thoại của cô để soạn một tin nhắn.

“ Bên trái nhà vệ sinh, ra đó ngay!”

Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi, tới điện thoại của Yến Vy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.