Chó Ngao Độ Hồn

Chương 30: Không có khả năng không quan tâm




Địa vị hôm nay của Phong Vương Phủ là chạm tay có thể bỏng. Địa vị của Hà thị cũng nước lên thì thuyền lên. Hôm nay người lui tới phủ Phong vương, đều lấy lòng Hà thị. Không có người dám tiếp tục chất vấn đối với thân phận trắc phi của nàng, lại càng không dám trần trụi khinh bỉ.

Hà thị nghe được Linh Nguyên ở bên cạnh hoàng hậu, Linh Đông đi đến phủ quận chúa thì lập tức hừ lạnh: “Thái Tử phi không hổ là Thái Tử phi, đến bây giờ vẫn còn suy nghĩ chu toàn được. Giữ lại nữ nhân này, dù sao cũng là một mối họa.” Ở trong số những nữ nhân mà Hà thị tiếp xúc , ngoại trừ Ôn Uyển quận chúa là người phong hoa tuyệt thế ra thì Thái Tử phi chính là nữ nhân tâm cơ thâm trầm nhất mà nàng biết.

Hà thị đối với Thái Tử phi kiêng kỵ rất sâu. Giữ lại nữ nhân này tóm lại sẽ thành hậu hoạn, thừa dịp thời cơ tốt như thế này, trừ bỏ nàng ta đi. Giữ lại chính là một tai họa.

Hà thị muốn giết Thái Tử phi, nhưng nha hoàn bên cạnh lại không đồng ý, lý do để phản đối rất đơn giản: “Vương Phi, hiện tại trước mắt bây giờ Thái Tử phi không thể gặp chuyện không may được, nếu không đối với Lục hoàng tử sẽ không tốt. Chủ thượng cũng đã có nói lại, tin tức biên thành truyền đến là sai. Hoàng đế không có băng hà mà chỉ hôn mê bất tỉnh. Để không có đêm dài lắm mộng thì phải nhanh chóng để cho Lục hoàng tử thượng vị, có thể không đánh mà thắng thì mới là tốt nhất.”

Thật ra thì người cầm đầu của bọn họ cũng rất bất đắc dĩ. Ban đầu hắn muốn quan sát tiếp, nhưng hắn có thể bình ổn được thì Cừu thiếu lại không nhịn được, người phía dưới cũng không nhịn được nữa. Giấu diếm nhiều năm qua, thật vất vả mới nhận được cơ hội làm sao có thể nhẫn nhịn nổi được, cho dù hiện tại hắn đã đoán ra kết quả cuối cùng rất có thể phải chết, nhưng tình thế đã không phải hắn có thể khống chế được nữa. Bởi vì hắn muốn thu tay là chuyện không thể nào, có đợi thêm nữa thì cũng chỉ biết chờ chết, nên chỉ có thể đón đầu đi lên thôi. Nhưng đón đầu đi lên lại có thể dễ dàng như vậy sao? Gấp gáp làm việc thì xác xuất thành công cực kỳ nhỏ.

Tình huống như thế hoàn toàn ở trong phạm vi đoán trước của hoàng đế. Trước kia không biết tình huống cụ thể, nhưng hôm nay đã rõ ràng được lai lịch của đối phương rồi, biết rõ là hai phe hợp tác, vậy thì đã có chỗ trống để chui vào.

Toàn thân Hà thị rùng mình run rẫy “Hoàng đế không có chết? Tin tức có đáng tin hay không?” Nếu hoàng đế không có chết, vậy mưu đồ đang tốt lành của bọn họ sẽ thành vô ích.

Nha hoàn gật đầu: “Tuyệt đối đáng tin. Hoàng đế chẳng qua chỉ hôn mê bất tỉnh. Chủ thượng nhận được tin tức xong cũng e sợ mọi chuyện sẽ có biến, cho nên lúc này mới nói phải động thủ trước ( nhưng thật ra là có chút bất đắc dĩ ). Vương Phi, chúng ta phải động thủ trong thời gian ngắn nhất. Nếu không, một khi hoàng đế tỉnh lại, tin tức sẽ truyền trở lại kinh thành. Tất cả những chuyện chúng ta làm đều thất bại trong gang tấc.” Nếu như Hoàng đế không sao thì Lục hoàng tử cái gì cũng không phải rồi.

Sắc mặt Hà thị có chút trắng bệch, nếu hoàng đế không có chết, tin tức truyền về kinh thành, vậy tính toán của bọn họ không chỉ thành vô ích mà toàn bộ còn không thể sống. Nghĩ tới đây Hà thị liền bắt lấy cánh tay của nha hoàn nói : “Ôn Uyển Quận chúa nhất định là đang giả bộ bệnh. Phải đem Ôn Uyển Quận chúa trừ bỏ. Chỉ cần Ôn Uyển Quận chúa vừa xảy ra chuyện thì mấy cánh quân đội trú đóng ngoài kinh thành sẽ đại loạn. Kinh thành rối loạn, thiên hạ cũng phải loạn. Cho dù Hoàng đế không có chết, muốn bình loạn cũng cần thời gian rất dài.” Hoàng đế đã từng trải qua những biến cố, cho dù bọn họ không thể thành công thì cũng có thể rời bỏ kinh thành, rời đi chỗ này mà không phải là chết.

Hà thị càng nói, sắc mặt lại càng tái nhợt: “Không tốt, đây rất có thể là một cục diện được hoàng đế và Ôn Uyển Quận chúa thiết lập, chờ chúng ta nhảy vào .” Nếu là như vậy. Những người bọn họ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nha hoàn lắc đầu: “Hoàng đế đúng là bị thương, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Chúng ta làm như vậy là vì phòng bị vạn nhất. Về phần Ôn Uyển Quận chúa thì nhất định phải trừ .”

Nha hoàn nói ý của chủ thượng nhắn nhủ xuống : “Theo ý của chủ thượng thì vẫn cứ hi vọng có thể để cho Thái Tử phi đứng về phía Lục hoàng tử. Thừa dịp tin tức không có truyền về, mau sớm để cho Lục hoàng tử lên ngôi.” Bọn họ sẽ tìm biện phát cắt đứt nơi tin tức truyền ra.

Hà thị gật đầu: “Ý của chủ thượng là muốn lôi kéo Thái Tử phi về đây.” Cho dù thật sự không mai để cho hoàng đế lão tặc tỉnh lại, dù bọn họ khống chế được kinh thành thì thiên hạ cũng phải đại loạn. Nghĩ tới đây, Hà thị lãnh đạm nói: “Ôn Uyển Quận chúa phải chết.” Ôn Uyển Quận chúa mà chết, không chỉ có kinh thành không người nào trấn thủ được. Ngay cả quân nhu cho tiền tuyến cũng sẽ xuất hiện khó khăn. Đến lúc đó ở biên thành còn phải đánh giặt, ở duyên hải cũng phải đánh giặc mà hậu phương lại không cung cấp đầy đủ được, tất nhiên là phải sụp đổ. Thiên hạ đại loạn rồi thì bọn họ mới có thể nhân cơ hội mà đục nước béo cò.

Nha hoàn gật đầu: “Chủ thượng đã có kế sách rồi.” Chủ tử của bọn hắn đã sớm muốn trừ Ôn Uyển Quận chúa rồi. Nếu Ôn Uyển Quận chúa không còn, tương đương với chặt đứt một cánh tay của hoàng đế, nhất định sẽ oán khí nặng nề. Những năm này bọn họ một mực tìm cơ hội muốn trừ Ôn Uyển. Đáng tiếc tìm không ra cơ hội. Ôn Uyển lại vô cùng cẩn thận, ừ, xác thực mà nói thì vô cùng sợ chết. Hộ vệ bên cạnh cực kỳ mạnh mẽ không nói. Ra khỏi cửa cũng có mấy cao thủ đứng đầu bảo vệ. Tâm phúc bên cạnh cũng không thay đổi người, đều vẫn dùng mấy người như thế. Những người đắc dụng trong phủ đệ thì phải chịu sự giám thị. Bọn họ muốn chen tay chân vào cũng không có cơ hội, trải qua nhiều năm nên bọn họ coi như hiểu được, nếu bọn họ muốn trừ Ôn Uyển quận chúa thì ám sát hoặc âm mưu quỷ kế khẳng định không thể thực hiện được, phải sử dụng dương mưu, trắng trợn mà giết mới được.

Hiện tại Linh Đông cũng là người duy nhất có thể đi vào trong phủ quận chúa. Linh Đông vừa vào phủ Quận chúa, liền trực tiếp đi tới trong viện của Ôn Uyển. Đến phòng ngủ, thấy Ôn Uyển đang ngồi ở trên bàn, lặng yên đọc sách, vẻ mặt thoải mái.

Thần kinh của Linh Đông vốn căng thẳng, lúc nhìn thấy bộ dạng an nhàn của Ôn Uyển thì sầu lo trong lòng thoáng chốc cũng không còn. Linh Đông sửa lại tốt tâm tình rồi, mới đi đến trước mặt Ôn Uyển, nhẹ giọng kêu lên: “Cô cô.” Rời đi Phủ quận chúa hai ngày, trong hoàng cung thấy cả hoàng cung đều lộn xộn hết cả. Hắn vẫn lo lắng đề phòng, ngoài mặt đối với bên ngoài vẫn duy trì đầy đủ lòng cảnh giác.

Ôn Uyển để sách trong tay xuống, gọi Linh Đông đi đến, nhìn thấy khuôn mặt hắn thon gầy: “Làm sao mới hai ngày không thấy lại gầy nhiều như vậy? Cũng không biết yêu quý thân thể của mình.” Nói tới chỗ này liền thở dài một hơi: “Thái y đối với độc của phụ vương con có nói cái gì không?”

Sắc mặt Linh Đông ảm đạm: “Thái y nói đại bộ phần độc tính đã bài trừ. Cũng đã ăn linh dược rồi. Nhưng có thể tỉnh lại hay không thì phải nhìn vào phụ vương rồi.” Linh Đông biết thái y nói, thật ra thì cũng chính là cô cô trước kia nói, phải nhìn xem ý chí của phụ vương như thế nào.

Ôn Uyển nói: “Nếu đã trở lại thì không cần đi ra ngoài nữa.” Nếu để Linh Đông đi ra ngoài nữa, Ôn Uyển sẽ không yên tâm. Hiện tại phía ngoài loạn như thế, ai biết có thể lấy mấy đứa nhỏ này để khai đao hay không? Hoặc là bắt Linh Đông tới uy hiếp mình. Mặc dù nàng không sợ những chuyện này nhưng cũng là một thứ chuyện phiền toái.

Linh Đông nghe được Ôn Uyển nói hai chữ trở lại thì trong lòng ấm áp. Trở lại, chứng minh hiện tại cô cô cũng coi mình làm thành một thành viên trong phủ Quận chúa.

Linh Đông trở lại Phủ quận chúa, trong lòng cũng thanh tĩnh lại. Ở hoàng cung, trái tim của hắn lúc nào cũng treo nơi cổ họng. Bây giờ trở về đến Phủ quận chúa rồi, Linh Đông hoàn toàn bình tĩnh lại. Hiện tại trong kinh thành không có nơi nào an toàn hơn so với nơi này của cô cô nữa, cho nên hắn không lo lắng có người hạ độc hắn hay là làm thế nào.

Ôn Uyển thấy vẻ mặt mỏi mệt của hắn thì vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Hạ Nhàn đã nấu cháo gạo tẻ mà cháu thích nhất rồi, sau khi uống xong thì đi nghỉ ngơi cho thật tốt đi, cháu cũng không cần quay trở lại trong viện mà ngủ nữa, cứ ngủ ở trong tây sương phòng đi.”

Linh Đông biết điều gật đầu: “Vâng.”

Ôn Uyển thấy vẻ mặt của Linh Đông không có khẩn trương, vô cùng lạnh nhạt, trong lòng rất hài lòng. Cười nói: “Không có gì phải sợ, cũng chỉ là mấy con cọp giấy thôi, để cho bọn chúng nhảy thêm mấy ngày, chờ tới thời cơ chín muồi rồi đem bọn họ một lưới bắt hết.”

Linh Đông nghe lời này, nhỏ giọng hỏi Ôn Uyển: “Cô cô, mẫu phi cùng ca ca bọn họ cũng có nguy hiểm sao?” Lúc Hắn rời đi, mẫu phi đã nói với hắn một lúc lâu, khiến cho trong lòng hắn sinh bất an. Mặc dù mẫu phi rất thiên vị, nhưng rốt cuộc cũng là mẹ ruột của mình.

Ôn Uyển cũng không lừa gạt Linh Đông. Lắc đầu nói: “Cô cô không rõ lắm. Chẳng qua mẫu phi của con cùng với muội muội hẳn là không có chuyện gì, về phần đại ca của con thì phải nhìn xem lại” Hải Như Vũ yêu thương trưởng tử như vậy, nhất định sẽ nghĩ một biện pháp thích đáng đến để an trí Linh Nguyên.

Hai người còn đang nói chuyện thì Hạ Ảnh đi tới bên tai Ôn Uyển nói thầm mấy câu.

Ôn Uyển cười nói: “Mẫu phi của con đem ca ca con để ở bên cạnh hoàng hậu. Ở bên cạnh tổ mẫu của con thì Lục vương thúc của con cũng phải kiêng kỵ một chút. Hoàng hậu dù sao cũng là mẹ ruột của Lục hoàng thúc con, tạm thời sẽ không có chuyện gì. Chỉ cần qua thời gian này thì hắn có thể bình an vô sự rồi.”

Trong lòng Ôn Uyển thật sự vẫn than thở, nếu Linh Đông muốn thượng vị thì Linh Nguyên phải nhường đường. Về phần nhường đường như thế nào, vấn đề này phải giao cho hoàng đế đi xử lý. Nàng sẽ không quản. Chức trách của nàng là dạy tốt cho Linh Đông, mà không phải trải bằng con đường thượng vị cho Linh Đông. Chỉ cần Linh Đông vào được mắt của hoàng đế, để cho hắn có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề này, hoàng đế sẽ bình định tất cả chướng ngại cho hắn. Xét đến cùng thì, vẫn phải nhìn xem Linh Đông có tư cách này hay không? Con đường tương lai của Linh Đông không dễ đi a. Ôn Uyển cũng bắt đầu lo lắng rầu rĩ cho tương lai của Linh Đông. Cho nên mới nói, ở hoàng gia thì không thể sống có tình cảm được. Vừa động tình cảm sẽ là phiền toái lớn nhất.

Ôn Uyển không thừa nhận cũng không được, Hải Như Vũ thật vô cùng lợi hại. Tính toán rất thành công. Mặc dù nói nàng vẫn khuyên bảo chính mình. Coi Linh Đông như con trai trưởng bình thường, nàng chỉ dùng thân phận lão sư dạy bảo là được. Nhưng chung đụng thời gian dài như vậy nàng thật sự rất thương đứa bé này. Haizz, Ôn Uyển nghĩ đến Hiền phi, mưu tính của Hải Như Vũ so với Hiền phi cũng không khác bao nhiêu a, chẳng qua không có lợi hại hơn Hiền phi hay không thôi.

Hạ nhàn bưng món cháo Linh Đông thích nhất đến. Linh Đông ăn rất ngon, ăn xong liền đi ngủ. Mấy ngày rồi không ngủ ngon được, bây giờ trở về Phủ quận chúa thanh tĩnh, nằm ở trên giường liền ngủ mất rồi.

Ôn Uyển đem cảm khái trong lòng mình nói ra. Hạ Ảnh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Quận chúa. Người làm việc đều vẫn rất quang minh lỗi lạc, không phải tất cả nữ nhân đều sẽ giống như người.” Đây cũng là điểm mà Hạ Ảnh bội phục Ôn Uyển nhất. Quận chúa không chủ động tính toán người khác, cho dù có dùng kế thì cũng không dùng ba cái thủ đoạn hạ lưu kia.

Ôn Uyển nghe khích lệ, cũng không vui vẻ.

Thời điểm Linh Đông ngủ ngon thì Hạ thị còn đang nói chuyện cùng với hoàng hậu. Đơn giản chính là hi vọng hoàng hậu ra mặt để cho Thái Tử phi ủng hộ Lục hoàng tử. Đối với hoàng hậu mà nói, Kỳ Phong là nhi tử nhỏ nhất, từ nhỏ đã được bà yêu thích, lại cộng thêm tình thế so với người khác mạnh hơn nên bà tất nhiên đồng ý giúp đỡ làm người thuyết khách.

Thái Tử phi nghe thấy hoàng hậu thẳng thắn nói, hi vọng nàng có thể chủ trì cho Lục hoàng tử thượng vị, một đôi móng tay bấn chặt vào trong thịt, đau đến trán nàng cũng bốc lên mồ hôi lạnh. Nhưng vào lúc này, chỉ có dùng đau đớn mới có thể làm cho nàng giữ vững lý trí, nếu không khống chế được bản thân mà làm ra hành vi thất lễ thì ngay cả xoay chuyển tình thế cũng không có cơ hội.

Hải Như Vũ nhanh chóng cân nhắc lại ở trong đầu, sau một phen suy tư thì liền đồng ý. Bởi vì nàng biết rất rõ Lục hoàng tử làm thế là tiên lễ hậu binh, nếu hiện tại nàng không đồng ý thì đầu của nàng và ba hài tử đều khó giữ được. So sánh với mất đi tánh mạng, tạm thời khuất nhục vẫn có thể chịu đựng được.

Hà thị nhận được tin tức, sắc mặt không có vui vẻ, ngược lại càng thêm âm trầm: “Ta vốn tưởng rằng Thái Tử phi sẽ dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, không nghĩ tới lại đồng ý nhanh như vậy.” Co được dãn được, quả thực là đáng sợ.

Dĩ nhiên, nếu là không có quả bom hẹn giờ là hoàng đế tùy thời tỉnh lại thì Hà thị cũng không đem Thái Tử phi để vào trong mắt. Nhưng hiện tại Thái Tử phi đối với bọn họ mà nói cũng là một nhân tố không xác định. Địch nhân lớn nhất nàng tạm thời không thể đụng tới được, nhưng Hải Như Vũ thì nàng tự hỏi vẫn có thể động đến được.

Nha hoàn kia lại không đồng ý: “Vương Phi, hiện tại không thể giết chết Hải thị.” Đã chết một Ngũ hoàng tử, nếu ngay cả Thái Tử phi là phụ nữ cũng không buông tha, thì khiến người khác nghĩ như thế nào. Phải biết rằng Thái Tử phi không giống với Ôn Uyển quận chúa. Không có trụ cột là thái tử này thì Thái Tử phi chẳng qua chỉ là thịt cá trên thớt gỗ. Đến lúc đó muốn giết như thế nào, lúc nào giết cũng được. Nhưng vào thời điểm này lại đem người giết chết sẽ khó tránh khỏi khiến cho người ta sợ hãi.

Hà thị lắc đầu: “Ta không yên lòng nữ nhân này.” Thấy nha hoàn có thần sắc không đồng ý thì cười nói: “Ngươi yên tâm, hiện tại ta sẽ không lấy mạng của nàng.”

Lúc này Nha hoàn kia mới không có phản đối nữa.

Ôn Uyển nghe được tin tức, nói Thái Tử phi thuyết phục Thước Tướng đại nhân cùng với đám người ủng hộ thái tử ủng hộ Lục hoàng tử. Ôn Uyển lắc đầu: “Thái Tử phi, thật là một nhân vật bản lĩnh. Đáng tiếc lại sinh làm nữ nhi mà không phải là nam tử, nếu không, chỉ bằng bản lãnh của Thái Tử phi thì phong hầu bái tướng đều có thể.” Hải Như Vũ thông tuệ, có mưu lược, tự mình tính toán, có quyết định, có thể co có thể dãn, Ôn Uyển quả thực là bội phục.

Hạ Ảnh đối với xử trí của Thái Tử phi không có ý kiến gì. Không thể không nói chân chính cầm được thì cũng buông được. Mặc dù Hạ Ảnh rất không thích Hải Như Vũ, nhưng cũng không khỏi không khen ngợi.

Ôn Uyển đột nhiên hỏi: “Ngươi nói Hải sĩ lâm so với Thái Tử phi thì như thế nào?”

Hạ Ảnh đối với những suy nghĩ nhạy bén thường xuyên của Ôn Uyển cũng đã sớm thành thói quen: “Đợi một thời gian nữa, tất nhiên không kém.” Không chỉ có không kém. Còn có thể mạnh hơn. Dù sao, Hải sĩ lâm là người thừa kế mà Hải lão tỉ mỉ dạy dỗ ra được.

Ôn Uyển gật đầu: “Hải lão quả thật lợi hại. Chỉ tiếc, ông ấy lại không làm được đủ hoàn thiện.” Gánh nặng của một gia tộc nếu chỉ đặt ở trên một người, thành công dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu thua thì toàn gia tộc sẽ phải suy tàn theo rồi.

Dung ma ma thấy Hải Như Vũ từ khi gặp Hà thị trở về xong thì cũng vẫn không nói thêm nửa chữ, Dung ma ma lo lắng nói: “Nương nương. Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt.” Hôm nay cục diện như vậy, cho dù Thái Tử phi kiên trì cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì. Chỉ biết đem mình góp đi vào.

Thái Tử phi lắc đầu: “Ta không sao. Linh Đông trở về chưa?” Mặc dù nàng để cho Linh Đông đi Phủ quận chúa, nhưng nàng cũng không dám xác định Ôn Uyển có chứa chấp Linh Đông hay không? Nếu Ôn Uyển chứa chấp Linh Đông, có lẽ còn có một tia hi vọng.

Dung ma ma gật đầu: “Linh Đông điện hạ ở lại Phủ quận chúa. Hiện tại Phủ quận chúa là chỗ an toàn nhất, Linh Đông điện hạ sẽ không có nguy hiểm” So sánh với hoàng cung vàĐông cung, không có chỗ nào an toàn hơn rồi phủ quận chúa.

Thái Tử phi lầm bầm nói: “Ôn Uyển, bất kể như thế nào, chỉ hy vọng ngươi có thể bảo toàn Linh Đông.” Linh Nguyên ở bên cạnh hoàng hậu, giữ được nhất thời nhưng không thể bảo vệ được cả đời, Linh Đông ở bên cạnh Ôn Uyển. Minh Duệ và Minh Cẩn đã xảy ra chuyện, nếu Ôn Uyển là có thể di tình thì tất nhiên có thể bảo vệ được Linh Đông cả đời.

Nghĩ tới đây, tay của Thái Tử phi run lên. Nắm chặt cánh tay của Dung ma ma đang ở bên cạnh: “Ma ma, ngươi nói xem có phải Minh Duệ và Minh Cẩn thật sự xảy ra chuyện không ? Thế lực của Ôn Uyển ở hải khẩu cực kỳ khổng lồ, làm sao có thể để đứa nhỏ ở một địa phương nguy hiểm được. Càng kỳ quái chính là hai đứa bé lại dễ dàng bị mấy tên giặc oa đánh lén thành công. Ma ma, ngươi nói xem. Hiện tại có phải Ôn Uyển dùng thủ thuật che mắt không? Ma ma, cái này có phải là kế sách của Ôn Uyển hay không?” Các nàng có thể tin tưởng Ôn Uyển bảo toàn được cho Linh Đông cả đời, làm sao Ôn Uyển lại không thể bảo vệ được con của mình. Hơn nữa lấy tính tình của Ôn Uyển, không thể cũng phải có thể.

Khuôn mặt ma ma cũng lộ vẻ kinh sợ: “Không thể nào a! Trừ phi là Quận chúa đã sớm dự liệu được có người muốn mưu hại hai công tử. Nhưng là có ai muốn mưu hại công tử đây? Quận chúa tại sao lại không giết chết những người này mà lại mặc kệ?” Nghĩ tới đây, Dung ma ma quá sợ hãi: “Thái Tử phi, người nói xem có phải là quận chúa đã biết kinh thành sẽ xuất hiện náo động hay không?”

Nói xong Dung ma ma cũng lắc đầu, điều này nói không thông. Hoàng đế bị thương bỏ mình, chẳng lẽ ngay cả điều này Ôn Uyển quận chúa cũng dự liệu được. Nếu Ôn Uyển quận chúa thật sự có bản lãnh biết trước được mọi chuyện thì ban đầu cũng sẽ không để cho hoàng thượng thân chinh. Sở dĩ đưa hai công tử đi ra ngoài, ý định đơn giản chính là để ổn thỏa.

Hải Như Vũ lắc đầu: “Ta hiện tại chỉ hy vọng, Minh Duệ và Minh Cẩn không phải đã xảy ra chuyện thật. Như vậy chúng ta mới có một con đường sống.” Nếu Minh Duệ và Minh Cẩn thật không sao, như vậy thì Ôn Uyển vẫn luôn giả bộ bệnh, cũng chứng minh là Ôn Uyển đã sớm có tính toán trước. Hiện tại Ôn Uyển án binh bất động, nhất định có lý do của nàng. Cái gì lý do gì thì nàng đã không có thời gian để đi suy nghĩ nữa. Chỉ hi vọng là Ôn Uyển có thể bảo toàn cho Linh Đông.

Hạ Ảnh nói tình thế phía ngoài cùng Ôn Uyển: “Quận chúa, Thừa tướng Thước đại nhân, phó tướng Dư Kính, lục bộ Thượng Thư trừ Phương đại nhân cáo ốm ở nhà, những người khác ,tất cả cũng đều quy thuận rồi, Văn gia cùng Thích gia cũng quy thuận.” Nói cách khác, Lục hoàng tử nếu tích góp từng tí một cũng đã đầy đủ nhân khí rồi, lên ngôi chẳng qua là vấn đề thời gian.

Hạ Ảnh nói rất ngắn gọn, Ôn Uyển kỳ quái nói: “Đã thuyết phục được nhiều như vậy, còn Cửu Môn đề đốc Thạch đại nhân thì sao ? Đừng nói là hắn cũng cáo ốm ở nhà đấy?” Trừ bỏ ba mặt quân đội trú đóng ở ngoài kinh thành, trong kinh thành quan trọng nhất chính là Cửu Môn đề đốc này, nắm trong tay hơn phân nửa binh lực của kinh thành.

Sắc mặt Hạ Ảnh có chút quái dị: “Không có, Thạch đại nhân không có lên trên Triều. Nói là ngã gãy chân, không có tiện đi lại.” Cái thạch đại nhân này coi như là phần tử ngoan cố nhất rồi. Kiên quyết không vào trận doanh của Lục hoàng tử, hôm nay thật sự gấp gáp nên kết quả là ngã gãy chân. Người khác không biết nhưng Hạ Ảnh còn không biết sao, ngã gãy chân này chính là giả, tránh né vào triều mới là thật ( cũng phải phòng bị Thạch đại nhân phản bội, là đối tượng trọng điểm cần chú ý).

Ôn Uyển nhíu mày, xem ra Thạch đại nhân này hẳn là đã sớm nhận được phân phó của cậu hoàng đế : “Cho người báo với hắn, cẩn thận những người đó ám sát. Nếu có hắn ở đây, đến lúc đó ta có thể tiết kiệm không ít sức lực.” Thạch đại nhân là tâm phúc trung thành của hoàng đế, đối với hoàng đế trung thành cảnh cảnh cho nên mới đảm nhiệm chức vụ Cửu Môn đề đốc này được nhiều năm. Những năm qua khẳng định là kinh doanh rất khá cho nên dù nhất thời mất quyền thì cũng không quan trọng, đến lúc đó sẽ làm cho nàng bớt việc.

Hạ Ảnh gật đầu: “Thuộc hạ biết .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.