"Được rồi, Được rồi, các con nên đi ngủ đi, không thể náo loạn suốt?" Vũ Tình đẩy hai con hổ nhỏ ra!
"Không được, không được, mẹ không thể đi!" Nhạc Nhạc ngang ngược tay ôm lấy nơi mềm mềm của mẹ, hì hì, cô tức giận, cho nên không muốn nhường mẹ cho anh trai!
Mà Tiểu Bác thấy mình đã trưởng thành, cho nên cũng không đi theo tranh mẹ với em gái, chỉ nằm ở trên người mẹ, hấp thụ mùi trên người mẹ.
"Mẹ đến phía nam vui không?" Tiểu Bác tò mò hỏi, mẹ không có nhà mấy ngày nay nó cũng nhớ mẹ quá, chỉ vì nó là con trai, nên không thể giống Nhạc Nhạc, ngồi dưới đất la khóc, đòi tìm mẹ!
"Phía nam rất tốt, nơi đó không khí trong xanh hơn so với nơi này của chúng ta! Nhưng mẹ đi công tác làm việc, không có thời gian đi tham quan xung quanh, về sau có cơ hội chúng ta đến phía nam chơi nhé!" Không biết là cô nói qua quýt, hay là cô thật muốn chuyện này.
"Tuyệt quá, Tuyệt quá! Lần trước chúng ta đi Nhật Bản đều không đi chơi được, chỉ ở khách sạn như ngốc!"
Nhạc Nhạc ngẩng đầu hiểu được hỏi: "Nhật Bản, Nhật Bản là cái gì?"
"Nhật Bản là nơi chúng ta đi lần trước, nơi chúng ta mù mịt đường đi đó!" Tiểu Bác lập tức giải thích cho em gái, em gái của nó, mỗt ngày chỉ biết làm nũng!
Hồ đồ đến đáng yêu, đáng yêu đến đáng giận!
Nhưng cho dù là như thế này, cả nhà cũng đều yêu thương con bé! Nó, thân là anh trai đương nhiên cũng yêu thương cô ~!
Nhạc Nhạc suy nghĩ đã lâu mới gật đầu, là nơi đó, cô ngồi máy bay, sau đó bị mẹ quăng đến chỗ ba!
Lúc đó còn đụng phải một dì nước ngoài rất đẹp, cô ấy còn ôm cô nữa!
Lời nói của Tiểu Bác khiến Vũ Tình nhớ lại, khóe miệng có một nụ cười. Ha ha, thời điểm đó cô cũng rất nhẫn tâm, sao có thể để Nhạc Nhạc cho Thang Duy Thạc chứ?
Sớm tắm rửa xong Thang Duy Thạc chờ trong phòng, mặc áo ngủ đi vào trong phòng con!
Lại thấy người phụ nữ của mình bị hai con chiếm lấy, mặt Thang Duy Thạc bắt đầu nghiêm túc. "Tiểu Bác Nhạc Nhạc nhanh ngủ, không được quấn quít lấy mẹ?"
"Không --" Đã lâu không đụng đến nơi mềm mềm của mẹ, bây giờ sờ còn chưa đủ!
Bàn tay xinh xắn của Nhạc Nhạc ở trong quần áo mẹ, bỗng nhiên sờ sờ loạn lên!
Thần kinh Thang Duy Thạc bị con bé kia làm đau đớn, không được đụng, đó là của hắn, cho dù là con gái hắn cũng không thể chạm vào!
Nghiêm túc mang theo tức giận thật lạnh lùng, Thang Duy Thạc kéo thân thể Nhạc Nhạc qua một bên, kéo con bé lên giường!
"Không được kéo con như vậy, ô ô ~~" Nhạc Nhạc ngang ngược hét to!
Nhưng ba mẹ và Tiểu Bác, đều là cười cô!
Vì bảo vệ lợi ích của mình, Thang Duy Thạc cứng mềm đều sử dụng, khiến Nhạc Nhạc nhắm mắt lại ngủ!
----------------------------------
"Ha ha......" Nghĩ đến dáng vẻ hắn mới vừa rồi hù dọa Nhạc Nhạc, Vũ Tình không nhịn được cười khẽ hai tiếng!
Hắn đen mặt, hùng hổ người cô đặt dưới thân thể hắn, điều chỉnh tốt vị trí, sau đó cả gan hôn lên đôi môi mọng của cô......
Cánh tay tuyết trắng dùng sức lách qua vai của hắn, dùng sức lắc đầu kháng nghị hắn. "Ôi......"
Cô kháng nghị khiến hắn thật bất mãn, ngẩng đầu thở hổn hển. "Người phụ nữ này chạy đi mất vài ngày, đây là chuyện em phải bồi thường cho anh, còn ném hai đứa con cho anh, em phải để anh ăn bù!"
"Cái người này rốt cuộc anh nhớ em, hay nhớ thân thể của em?" Vũ Tình chu môi đỏ mọng hỏi, thật ra nếu hắn thích thân thể của cô, cô cũng vui!
Nhưng cô chỉ cảm thấy có chút không được tự nhiên, giống như thiếu cái gì đó!
Thang Duy Thạc nhăn mày, không rõ cô nói có ý gì? "Người phụ nữ này, em thật phiền toái!" Hắn hiểu được trong đầu cô nghĩ cái gì, hắn cũng không phải ngựa đực ai đến cũng không cự tuyệt!
Hắn là vì thích cô, nên mới thích thân thể cô thật nhiều?
Cô cảm thấy không được tự nhiên vặn vẹo thân thể, thời khắc đó đối với hắn mà nói, lại một cảm giác khó tả!
Cô đã vô tình khơi lên trong hắn cảm xúc mãnh liệt, mà hắn vì sự kích thích của cô càng ham muốn gấp bội......
Trong phòng không khí càng ngày càng loãng, nơi nơi tràn ngập âm thanh ân ái......
----------------------------------
Là một nữ nhân viên thật không dễ dàng gì, ban ngày phải đi làm, sau khi tan ca phải làm việc nhà, mà đến buổi tối vừa phải lo cho con và đối phó ~~ hắn!
Ở công ty trong lúc Vũ Tình uống trà, ngồi trên ghế trên nhắm mắt nghỉ ngơi!
Trời ạ, mấy ngày nay hắn làm cô mệt muốn chết! Nghĩ đến đêm qua, hai má trắng như tuyết của cô lại hồng hồng!
"Reng... a......" Âm thanh vang lên từ chiếc điện thoại của cô!
"Thiệt là đi làm cũng không được yên, không biết ai gọi điện thoại nữa?" Miệng thầm oán giận, lấy điện thoại ra.
Vừa nhìn thấy dãy số hiện lên trên điện thoại,nụ cười trên mặt Vũ Tình đông lại! Mím đôi môi đỏ mọng, sau đó ấn nút 'yes'. "Á, mẹ......;" Khóe môi cô lộ ra một nụ cười khổ, mẹ cô lại muốn gọi mắng cô sao!
"Vũ Tình à, mẹ ~ mẹ ~ mẹ nhớ con, con có thể ghé thăm mẹ không~" Bên đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh cùng hơi thở bất ổn, giống như đang chịu một nỗi đau đớn!
Thân là con gái không thể không lo lắng cho mẹ? "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sức khỏe lại không tốt sao?"
"Vũ Tình, con về thăm mẹ đi! Sức khỏe mẹ dạo này rất kém, cả ngày hôm qua mẹ không ăn cơm nổi!" Bà Hạ vô lực nói!