Chờ Hừng Đông

Chương 23: Cố tình làm khó dễ




“Mai ca ca, là muội, muội năn nỉ hắn dẫn muội lên phố một chút. Muội chưa từng có cơ hội đi dạo phố, bọn muội còn đi, còn đi lên sông Bắc Uyên ngắm cảnh, tại ca ca chẳng bao giờ dẫn muội đi đâu cả.” Lạc Lạc cũng không định kể chuyện Từ Kiêu Đình ép mình đi cho Mai Vô Quá biết, như vậy sẽ gây nên một vụ giết người đẫm máu mất.

“Hắn đụng…Hắn có thể nói chuyện gì với muội? Làm cái gì?” Sắc mặt Mai Vô Quá dịu hơn một chút, nhưng trong giọng vẫn có chút lạnh lẽo.

“Không có gì, cũng không đụng chạm người muội. Ca ca, huynh yên tâm, nam nhân khác đừng mơ tưởng chạm được vào muội.” Lạc Lạc thấy Mai Vô Quá nguôi giận, tâm liền thả lỏng. Cơn buồn ngủ kéo tới, ngáp liền hai cái.

Mai Vô Quá vốn định tiếp tục tra hỏi đến cùng, nhưng thấy Lạc Lạc díp mắt lại, không đành lòng nhìn nàng thức đêm, vì vậy ôm nàng lên giường. Lạc Lạc giống như heo con lười biếng nằm im không động đậy, để mặc Mai Vô Quá cởi áo ngoài cùng giày vớ cho nàng, có lẽ là mệt mỏi, có chút mơ mơ hồ hồ. Trong lúc lơ mơ cảm giác có người đang lau mặt cho mình, lau người, rửa chân,….

“Lạc Lạc, dậy nào.” Mai Vô Quá vỗ vỗ mặt tiểu nha đầu.

“Ưm…” Lạc Lạc đang say giấc, chui đầu vào chăn tìm nơi yên tĩnh.

“A ưm…” Lạc Lạc bị Mai Vô Quá kéo chăn, cổ họng phát ra âm thanh không tình không nguyện.

Mai Vô Quá bắt đầu thu dọn nệm chăn, Lạc Lạc dụi dụi mắt, sau khi rửa mặt vội chạy thật nhanh qua giúp một tay: “Mai ca ca, muội tới.” Nói xong liền đẩy Mai Vô Quá ra, một mình làm.

Mai Vô Quá đứng sau lưng Lạc Lạc ngắm nghía, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong.

“Mai…Mai đại ca…” Chẳng biết từ lúc nào Lý Mặc đã tới trước cửa, sau khi trông thấy Lạc Lạc, lưỡi líu lại, bình thường hắn nói chuyện đã không lưu loát, lúc này càng khẩn trương hơn.

“Chuyện gì.” Mai Vô Quá hỏi.

“Tr.. Tr.. Trương bộ đầu, …tới.” Lúc này Lý Mặc mới nhớ tới chuyện bản thân, có chút lo lắng nói: “Vừa mới trên đường ta đến giao ban, thấy hắn rẽ hướng này, ta vội chạy tới ngay.

Mai Vô Quá rũ mắt, cúi đầu suy tư, ngay sau đó nói với Lý Mặc: “Tới thì tới, dù sao cũng phải tới thăm lão nương của mình, ngươi dẫn hắn đi.”

“Mai… Mai… Mai đại ca… Ta…” Lý Mặc vừa nói vừa cúi gằm mặt, không dám nhìn hai huynh muội này.

Lý Mặc còn đang ấp úng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Mai Vô Quá vội vàng ra cửa nghênh đón: “Trương bộ đầu, mừng người hoàn thành công việc trở về.” Mai Vô Quá chắp tay.

“Ừ, đã trở lại.” Giọng nói Trương bộ đầu có chút không tự nhiên, ngó xung quanh, lập tức mặt xám ngoét lúc nhìn thấy Lạc Lạc và Lý Mặc bên trong nhà, giống như không muốn có quá nhiều người nhìn thấy mình. Cũng khó trách, lão nương mình giết cha, chuyện này nói ra cũng là việc xấu lớn trong nhà.

Mai Vô Quá nghiêng người về trước, nhẹ nhàng nói: “Trương bộ đầu, mời theo ta.” Nói xong dẫn đầu đi. Trương bộ đầu thấy Mai Vô Quá hiểu chuyện như vậy, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nương của Trương bộ đầu bị giam ở gian tù thất nằm ở cuối nữ lao, sàn ẩm ướt, nhưng tù thất này lại được phủ kín rơm rạ, rõ ràng có người cố ý sắp xếp.

Mai Vô Quá dẫn người đến sau đó xoay người lại nói: “Trương bộ đầu xin cứ tự nhiên, bên ngoài ta còn có chút chuyện cần giao phó, sẽ không tiễn.” Nói xong đi ra khỏi nữ lao.

“Con ơi, con tới rồi… Mau thả nương ra ngoài đi, mau thả nương ra ngoài đi.” Trương lão nương nhìn thấy Trương bộ đầu, kích động nắm lấy cửa tù, thò tay ra.

Trương bộ đầu cau mày đứng ở trước cửa tù, môi cắn đến tím bầm, trong đôi mắt vằn vện tơ máu bắn ra tia giận dữ: “Rốt cuộc là vì sao? Vì sao giết cha?”

“Ta… Ta… Ta cũng không, lúc ấy, lúc ấy bất tỉnh.” Vẻ sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt nương của Trương bộ đầu, lắp bắp nói đôi câu sau đó bất chợt ngẩng đầu lên mắng: “Cả cái đứa con dâu lăng loàn của lão bất tử đó, cả tiểu tiện nhân kia nữa đều nên chết, bọn chúng đều đáng chết!”

Trương bộ đầu vội cúi người che miệng bà, há miệng, tức giận đến ngực phập phồng nhưng không nói ra nửa chữ.

Hô hấp nương của Trương bộ đầu có chút không thông, giãy khỏi bàn tay của hắn, không ngừng nghẹn ngào: “Đồ không có lương tâm, đều không có lương tâm, những năm này ta gả cho lão bất tử chưa có nổi một ngày tốt đẹp. Đến lúc già rồi, nhi tử có tiền đồ, hắn lại làm ra mấy cái chuyện xấu này, a ô ô…ô ô….”

Trương bộ đầu đau đầu nhức óc, ra sức xoa xoa mặt, khổ sở nhắm mắt. Hắn không phải chưa từng nghe qua mấy chuyện này kia của cha mình, bình thường cùng với lão bà cũng không hòa hợp, nhưng chuyện đến nước này, chính hắn cũng bất ngờ. Vừa trở về sau công vụ, nghe được tin như sét đánh ngang tai, vội vã tới nhìn thi thể của phụ thân sau đó thừa dịp ít người qua lại đi tới phòng giam. Hắn không hiểu, hắn hi vọng đây là giả, thậm chí hắn còn hy vọng lão nương mình có thể nói một câu ‘ta không có giết người’, cho dù là lừa gạt mình cũng tốt, nhưng thái độ lúc này của lão nương mình đã giết chết tia hy vọng cuối cùng của hắn.

“Con a, con, ngươi phải cứu…cứu nương…” Đột nhiên Trương lão mẹ ngừng khóc, bắt lấy tay Trương bộ đầu, nhẹ nói giống như đang dỗ dành một đứa bé: “Con hiểu rõ nhất trong hai huynh đệ các con, nương thương con nhất, vì con, nương…. Con a, con phải cứu…cứu nương…”

“Người phạm vào tội mưu sát phu đấy!” Trương bộ đầu chợt hất tay ra đứng lên, trán nổi đầy gân xanh: “Con có là Thiên Vương lão tử* cũng không có biện pháp!”

(Thiên vương lão tử: vua.)

Trương lão nương lùi về phía sau ngồi yên, im lặng một chút lại bắt đầu gào khóc, đôi tay đập lên mặt đất: “Số ta sao lại khổ như này a…..”

Trương bộ đầu tức giận đi ra ngoài không quay đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng Trương lão nương khóc lóc: “Con quên rồi, nương thương con nhất, nếu không có nương, con…. Ai da, số ta thật khổ a…”

Trương bộ đầu dừng chân, nhíu mày, cuối cùng vẫn không quay đầu, đi thẳng.

Mai Vô Quá qua phòng giao ban Lý tráng đầu, Lạc Lạc đứng chờ hắn ở nguyệt lượng môn*. Đang lúc buồn chán sắp chết, chợt nghe phía trong cửa có tiếng binh khí va chạm. Trong sân có giá sắp xếp binh khí, phía trên búa rìu liềm xiên đủ cả, Lạc Lạc lén lén ghé đầu nhìn, thấy Trương bộ đầu mặt tựa hung thần đứng ở đó, cầm một thanh đại đao chém lung tung, giống như đang phát tiết. Cũng khó trách, dù là ai gặp chuyện như vậy cũng sẽ suy sụp, Lạc Lạc định trở lại chỗ cũ, thầm nghĩ không nên nhìn gặp lúc bộ dạng người ta như thế kia, ai ngờ lúc quay người vô tình nhìn thấy Trương bộ đầu thở hồng hộc chống đao xuống đất, nghỉ một chút rồi cầm đao chém ụ đá bên cạnh.

(Nguyệt lượng môn: cổng hình tròn như trăng rằm. Bạn nào xem phim cổ trang chắc cũng biết)

Động tác như nào Lạc Lạc không để ý, nhưng bản thân nàng biết, một đầu mục tiếng tăm lừng lẫy ở bên ngoài, ít nhất cũng phải oai phong mạnh mẽ, nhưng người trước mặt đây rõ ràng lại có chút lực bất tòng tâm. Trương bộ đầu vung đao bổ về phía ụ đá, lại bị ụ đá bật trở lại, hổ khẩu* của hắn đau đớn đến nỗi đao thép tuột khỏi tay. Trương bộ đầu xả giận, tâm tình dần dần ổn định, đứng tại chỗ, sắc mặt biến đổi không ngừng.

(Hổ khẩu: phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ.)

Lạc Lạc len lén lùi người về, con ngươi nhìn thẳng. Nàng nghe Mã bộ khoái cùng rất nhiều người nói qua, bên ngoài Trương bộ đầu tiếng tăm vang xa từ lâu, một mình chiếu đấu với mười sơn tặc trước sườn núi dốc, có lẽ hắn vì chuyện trong nhà mà thấp thỏm lo lắng, cho nên mới đánh mất hình tượng, Lạc lạc kiếm cớ thuyết phục chính mình.

Trong lúc Lạc Lạc ngơ ngẩn, nghe tiếng Trương bộ đầu rời đi, vì vậy vội vàng chạy ra ngoài viện. Lạc Lạc chạy một hồi cảm thấy không ổn, mình là trẻ con coi như có bốn cái chân chạy cũng chẳng nhanh hơn, đợi hắn đến gần, nhìn thấy bộ dạng bản thân sẽ nghi ngờ. Lạc Lạc trong cái khó ló cái khôn, lập tức đổi hướng, chạy về phía Trương bộ đầu.

“Ai da, Trương bộ đầu, xin lỗi, không cẩn thận đụng vào ngài. Ta chạy nhanh không để ý thấy ngài.” Lạc Lạc ngã nhào vào lòng Trương bộ đầu, đứng dậy xấu hổ nói.

“Không sao, Mai cô nương cẩn thận, tại hạ còn có việc, cáo từ trước.” Trương bộ đầu cho là Lạc Lạc chạy từ xa tới, không chút để ý. Cũng bởi vì Từ Kiêu Đình đối với Lạc Lạc tựa hồ không bình thường, do đó cách nói chuyện cũng khác.

“Đa tạ…” Lạc Lạc ngoái lại nhìn bóng lưng Trương bộ đầu vội vã bỏ đi, trong mắt có chút khó hiểu, nghi hoặc, thậm chí có chút bất an không rõ. Lúc đụng ngã được Trương bộ đầu đỡ dậy, bàn tay mềm mại nhỏ bé của Lạc Lạc chạm qua tay hắn, một đường lướt nhẹ, nhưng cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở điểm nào, Lạc Lạc cứ đứng tần ngần như vậy, không biết Mai Vô Quá đã đứng đằng sau nàng từ lúc nào, bàn tay lớn đánh nhẹ lên gáy nàng.

“Nhìn gì vậy? Đi thôi, về nhà.” Mày kiếm chếch lên, có chút bất kham, một đôi mắt cười xấu xa của djđ'l_q[]d'&c0m Mai Vô Quá, nhưng Lạc Lạc biết, ở tại thế giới xa lạ này, chỉ có hắn đối với mình là tốt nhất, duy nhất.

“Ca ca, bây giờ nương của Trương bộ đầu bị giam ở chỗ của huynh, huynh phải cố lấy lòng hắn, về sau sẽ có lợi cho huynh.” Bàn tay lớn của Mai Vô Quá nắm chặt lấy tay bé nhỏ của Lạc Lạc.

“Quỷ nha đầu, ca ca biết rồi.” Mai Vô Quá cười âm hiểm: “Nha đầu muội thật lắm mưu mô, nói, bình thường cũng tính kế ca ca đúng không.”

“Tuyệt đối không có, muội thật lòng với Mai ca ca.” Lạc Lạc vỗ ngực nhỏ, quang minh lẫm liệt nói. Mai Vô Quá nhìn nàng vỗ nơi nào đó, nhớ tới một đêm say xảy ra chuyện, có chút không tự nhiên, quay đầu tiếp tục rảo bước.

“Chỉ biết dùng miệng lừa gạt người, tối nay đàng hoàng ở nhà Mã bộ khoái, không cho phép càn quấy.” Mai Vô Quá cố ý nhíu mày.

“Không đâu, Mai ca ca, muội đã tạo mối quan hệ tốt, buổi tối muội có thể theo cạnh huynh, sẽ không có ai để ý.” Lạc Lạc được lời hứa từ Từ Kiêu Đình, tự nhiên dám bảo đảm.

“Là họ Từ kia sao?” Mai Vô Quá dừng bước, cúi đầu hỏi.

Không tốt, lão Mai tức giận rồi, nhìn lông mày nâng lên kìa, Lạc Lạc thức thời vội nói: “Đúng, chính là người họ Từ kia, muội làm cho hắn đôi câu đoán mệnh mới đổi được điều kiện đấy.”

Mai Vô Quá thấy Lạc Lạc xưng Từ Kiêu Đình là ‘người họ Từ kia’ trong lòng không hiểu sao sảng khoái rất nhiều: “Về sau mấy cái ân tình này để ca ca trả lại, muội không nên bị người lừa, có nhớ không!”

“Nhớ nhớ, ai nha, ca ca huynh thật dài dòng, muội sao có thể bị họ Từ kia… ư!” Lạc Lạc đang hớn hở nói, chợt thấy Từ Kiêu Đình xuất hiện từ cửa bên. Lạc Lạc nuốt chữ cuối cùng vào bụng, tự lườm bản thân, quả nhiên ban ngày không thể nhắc đến người, buổi tối không thể nhắc tới quỷ, Lạc Lạc cảm nhận rõ ràng bàn tay đang dắt mình của Mai Vô Quá nắm chặt lại.

“Mai công tử, đây là… đang trên đường về?” Từ Kiêu Đình trưng vẻ mặt muốn ăn đòn, ngoài miệng nói chuyện với Mai Vô Quá, ánh mắt lại đưa về phía Lạc Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.