Chờ Hừng Đông

Chương 22: Lợi thế buôn bán




Từ Kiêu Đình ái muội nói, nhưng Lạc Lạc lại bị dọa sợ… Cả người Lạc Lạc bỗng toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ phẩm cách của người này bị gặm mất rồi? Xem ra bản thân đã đánh giá sai. Khẩn trương nhéo tay Từ Kiêu Đình nói: “Mau thả ta xuống, nếu không ta sẽ hét lên.”

“Hả? Được rồi, nàng hét to một chút, ta thực sự muốn nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng đấy.” Từ Kiêu Đình làm một bộ dáng đểu cáng, tiếp tục mang Lạc Lạc đi ngược hướng nha môn, đường phố trước mặt càng lúc càng thưa thớt người qua lại, phảng phất có thể trông thấy cầu Bắc Uyên từ nơi xa.

Chân Lạc Lạc mềm nhũn, bình thường hay chế nhạo hắn không có lá gan, dưới tình thế cấp bách bèn cúi đầu ra sức cắn.

“A!” Tay Từ Kiêu Đình bị cắn đau, cũng không chịu buông, chỉ thả lỏng cánh tay phải đang kìm chặt trước ngực nàng: “Nàng thật giống một con chó con, bây giờ tay của ta không chịu nghe lời nữa rồi!”

Lạc Lạc nhả miệng, đổi thành dùng tay đẩy đẩy tay phải của hắn ra, ai ngờ cánh tay trái của hắn lại hướng dần lên trên. Trong lúc nhất thời vừa giận dữ, vừa xấu hổ không chịu nổi, lại bận bịu áp chế cánh tay trái của hắn, bên đè bên không, Lạc Lạc bật khóc.

Lúc này Từ Kiêu Đình mới hoảng sợ, cảm thấy mình đùa hơi quá trớn, vội dừng ngựa nhẹ nhàng dỗ dành Lạc Lạc: “Đừng, Lạc Lạc, ta chỉ đùa với nàng thôi, đừng khóc, đều do ta không tốt, ta, ta…. Nàng đánh ta đi, ta sẽ học tiếng chó sủa…. Ta là một con lừa… Ta chính là một tên khốn khiếp…”

Từ Kiêu Đình nói năng lộn xộn cũng không làm cho Lạc Lạc nín khóc, ngược lại càng khóc tợn hơn. Hắn vội vàng ôm tiểu nha đầu xuống ngựa, kéo vào trong ngực vỗ về: “Đều tại ta không tốt, nàng đánh ta, mắng ta…”

Lạc Lạc khóc dữ dội, nhưng quá nửa là đang hù dọa Từ Kiêu Đình. Thông qua quan sát biểu hiện của Từ Kiêu Đình mới vừa xong, Lạc Lạc xác định người này thật sự không định làm chuyện xấu, nên tâm buông lỏng, nhưng không có ý định chấm dứt, vì vậy khóc thảm thiết, muốn dạy cho đối phương bài học, để về sau hắn không dám tùy tiện bắt nạt mình nữa.

Lạc Lạc khóc một chập, thầm nghĩ khóc như vậy mắt sẽ sưng lên, Mai Vô Quá mà thấy được thì không hay, từ từ ngừng lại, chỉ là vẫn thút thít.

“Tiểu cô nãi nãi, ta sai rồi, ta cũng không dám, ta thực tình chỉ muốn đùa nàng thôi.” Lạc Lạc giương mắt nhìn, dưới ánh trăng, cái trán tinh tế của Từ Kiêu Đình có chút óng ánh, có lẽ do lo lắng đến đổ mồ hôi, gương mặt anh tuấn đau khổ nhìn thẳng mình. “Nàng biết, cho tới bây giờ cái miệng tiểu quỷ đầu của nàng chưa từng buông tha người, ta chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của nàng thôi, tuyệt không có ý niệm khác trong đầu, nàng đừng khóc…” Biểu tình của Từ Kiêu Đình gần như cầu xin Lạc Lạc hết giận.

“A!” Mu bàn chân Từ Kiêu Đình bị đau, vội co một cái chân nhảy lên hai cái: “Nàng đạp ta!”

“Ai bảo ngươi khi dễ ta! Thanh danh của ta hỏng rồi làm sao có thể gả được đây!” Lạc Lạc trừng muốn rớt con ngươi ra ngoài.

“Sợ gì chứ, gả cho ta chứ sao.” Từ Kiêu Đình cười xấu xa. Thấy Lạc Lạc khôi phục lại bộ dạng đúng lý thì không buông tha người, tâm tình nhẹ nhõm.

“Ngươi còn khi dễ ta! Oa…” Lạc Lạc nhăn mũi, tiếp tục khóc.

“Không, ta đùa, đùa thôi, đừng khóc…. Nàng biết, từ nhỏ ta chỉ chơi một mình, không có huynh đệ tỷ muội, ta chỉ là muốn…chỉ là muốn biết nếu có muội muội sẽ như thế nào. Thật ra ta không hề có ý xấu, nàng đừng luôn tỏ thái độ ghét ta như thế.” Từ Kiêu Đình vội an ủi, nói sang chuyện khác: “Nàng xem ta dẫn nàng tới nơi này, có đẹp không?”

Tiếng khóc ngừng lại, Lạc Lạc nhìn xung quanh, thì ra trong lúc hai người đang dây dưa, đã đi lên cầu Bắc Uyên. Nước sông Bắc Uyên gợn lăn tăn, trăng rằm chiếu xuống mặt nước trong veo càng làm sóng nước thêm rực rỡ, cuối tầm mắt, trời cùng sông quyện vào nhau tuyệt đẹp, yêu kiều tựa như dáng hình dạng nước của nàng vũ cơ xinh đẹp nhất. Dưới chân hai người, là cây cầu Bắc Uyên kiên cường trải qua trăm năm, tay cầu trơn nhẵn giống như đã ghi lại rất nhiều mối tình, hứng lấy tất cả vui buồn tan hợp.

“Đẹp không?” Từ Kiêu Đình cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Từ nhỏ, ta đã đi theo cha cùng phụ thân và mẫu thân, qua rất nhiều nơi, nhưng vẫn thích nơi đây hơn cả. Ta thích đứng trên cây cầu này nhìn về phương xa, nàng có thể tưởng tượng được, bây giờ trong tiệm trà có lẽ đang có người trò chuyện, nơi đó, có thể có người đang ăn sơn hào hải vị, thú vị biết bao.”

Lạc Lạc nhủ thầm trong lòng 'thú vị cái đầu, thanh niên văn trí xấu xa này, không có chuyện gì giỏi hơn cầm đọc mấy cái văn đồi trụy sao, cứ làm ra vẻ thi nhã như hoa bách hợp trong gió, đáng tiếc lão nương không phải tiểu cô nương lần đầu biết yêu, lão nương cần chính là một cuộc sống thật sự, chứ không phải là ở chỗ này ngâm thơ dưới trăng uống gió tây bắc', mặc dù trong lòng khinh bỉ, nhưng vẫn bắt được điểm quan trọng: “Cha ngươi? Phụ thân ngươi? Mẫu thân ngươi? Ngươi có mấy cha vậy?”

Lạc Lạc hỏi xong ngay lập tức hối hận, thầm nghĩ hắn sẽ không thẹn quá hóa giận chứ, đây chính là ** nhà người ta.

“Ta có hai cha.” Từ Kiêu Đình nghiêng đầu nhìn Lạc Lạc, chẳng hề để ý nói: “Cha mẹ ta thấy cữu cữu ta đáng thương, sinh hạ ta liền để ta làm con nuôi cữu cữu, vì thế cữu cữu là cha ta, cha mẹ ruột thịt ta gọi là mẫu thân phụ thân.”

“Ra thế.” Lạc Lạc đối với ** của hắn không hề hứng thú, trong lòng suy tính làm sao để nhắc hắn đưa mình tới nha môn.

“Cho nên lần đó nàng xem bói nói ta từ nhỏ đã được trưởng bối yêu chiều, quả thật nói rất đúng.” Khóe môi Từ Kiêu Đình nâng nhẹ: “Xem ra nàng là một tiểu thần toán, nàng còn nói ta chắc chắn sẽ thành thân muộn, điều này làm sao chứng minh đây?

“Ta không phải thần toán, ta chỉ là nói bừa, ngươi đừng nên tin.” Cánh tay nhỏ của Lạc Lạc lay động, vội vàng lùi về phía sau một bước, hối hận ngày đó đã nói ra.

“Nàng không chịu giải thích cho ta, ta sẽ phải, quấn lấy nàng, đến khi ta cưới mới thôi.” Từ Kiêu Đình bắt được cánh tay Lạc Lạc kéo vào lòng mình.

“Quan lão…. Mắc mớ gì tới ta chứ.” Lạc Lạc hơi hơi tức giận.

“Ai bảo nàng thấy chết không cứu.” Từ Kiêu Đình nhất quyết không tha: “Tóm lại, nàng cúng bái hành lễ cũng được, đọc chú ngữ cũng được, giải nó cho ta, nếu ta không cưới được, ta sẽ quấn lấy nàng.”

Lạc Lạc trợn mắt thở hổn hển, con ngươi đảo vòng đáp: “Cũng không phải là không thể, nhưng ta giúp ngươi, đổi lại ngươi cũng phải giúp ta một việc, anh em ruột cũng phải tính toán rạch ròi.”

“Hả? Có thể sao, nàng muốn ta làm gì? Trong thành Nguyên Bắc này, không có gì ta không làm được.” Từ Kiêu Đình khoanh tay, hứng thú nhìn Lạc Lạc, hắn vốn chỉ đùa cợt, không hy vọng nàng có thể giải cái gì. Mặc dù nàng đoán đúng một vài điều, nhưng có thể chỉ là ăn may, hắn muốn thành thân, chẳng lẽ lại không thành được sao!

“Có thật cái gì cũng làm được?” Lạc Lạc nghiêng đầu hỏi.

“Vạn lần chính xác.” Từ Kiêu Đình khẳng định.

“Ta muốn tới nha môn gặp ca ca, ngươi có thể giúp ta không?” Lạc Lạc lén nhìn, thấy Từ Kiêu Đình nhíu lông mày, vội nói: “Tất nhiên, nếu ngươi không thực hiện nổi thì ta cũng sẽ không cười ngươi, cho dù ngươi từng nói cái gì cũng có thể làm được, ta sẽ xem như chưa từng nghe ai đó nói qua mấy lời mạnh miệng, ta…”

“Ta có thể làm được.” Tuy rằng Từ Kiêu Đình có linh tính nàng sẽ nói ra yêu cầu này, nhưng sau khi nghe được cảm thấy có chút khó chịu: “Nàng và Mai ca ca tình cảm rất tốt?”

“Tất nhiên, cho tới nay chúng ta đều nương tựa vào nhau.” Lạc Lạc chắp tay sau lưng nói.

“Hắn không phải ca ca ruột của ngươi?” Từ Kiêu Đình ý cười biến mất, trong mắt ẩn hiện một tia kỳ quái không dễ nhận ra.

“So với ca ca ruột còn thân hơn.” Lạc Lạc chu môi: “Ngươi rốt cuộc có làm được hay không?”

“Có thể! Đến, lên ngựa đi, hiện tại đưa nàng tới nha môn tìm ca ca của nàng.” Từ Kiêu Đình tiêu sái vươn tay, ôm lấy tiểu nhân nhi phi thân lên ngựa.

Phải nói rằng, ở chung với một đám người biết võ công, bản thân sẽ quen dần với cảm giác người nhẹ hẫng một cách đột ngột. Lạc Lạc bị Từ Kiêu Đình ôm trọn, đầu tựa vào ngực hắn, hơi thở nam nhân tràn đầy nhiệt huyết len lỏi vào mũi, trong lúc nhất thời có chút lúng túng. Đợi sau khi Từ Kiêu Đình điều chỉnh tư thế tốt, Lạc Lạc cũng ngồi chắc chắn trước người hắn.

Từ Kiêu Đình thúc ngựa phi như bay, chớp mắt đã cách cầu Bắc Uyên một khoảng xa, lúc Lạc Lạc tính nhắc hắn đi chậm lại ngó hồng đăng, hai người đã tiến vào đường phố, Từ Kiêu Đình từ từ giảm tốc độ, chạy thẳng tới nha môn.

Từ Kiêu Đình mang lại cho người khác cảm giác điên cuồng không bị kìm hãm, nếu là một nàng nữ lang Gíp-xi, chắc chắn sẽ rất phù hợp với hắn. Nhưng Lạc Lạc vẫn thích tình yêu như núi cao trời rộng của Mai Vô Quá hơn, cùng Mai Vô Quá sống với nhau, tựa như đứng dưới bóng cây đại thụ, như ngồi trên thuyền chở vạn tấn dầu trên biển. Mặc dù Mai Vô Quá không phải chính nhân quân tử, hắn không thích giúp đỡ người khác, hắn có thù tất báo, không phải bạch liên hoa phái nam, cũng không phải vị đại hiệp phóng khoáng, nhưng hắn đối với mình tốt, vậy là đủ rồi.

Hai người tới nha môn, Từ Kiêu Đình gõ cửa chính, đi thẳng một đường cùng Lạc Lạc tới trước lại xá của Mai Vô Quá, mới dừng bước: “Đi đi, đừng quên chuyện nàng đã đáp ứng với ta.”

“Sẽ không, cứ để ta lo.” Lạc Lạc đập đập lên phần ngực hơi nhô, sảng khoái nói.

“Phì, tốt, dù sao nàng cũng chạy trời không khỏi nắng* đâu.” Từ Kiêu Đình cười xấu một tiếng.

(Nguyên “跑得了和尚, 跑不了庙 - bào đắc liễu hòa thượng dã bào bất liễu miếu: chạy trốn hòa thượng cũng không trốn được khỏi miếu.)

Lạc Lạc xoay người đi tới lại xá, đứng ở cửa quay đầu ra sau, Từ Kiêu Đình vẫn đứng yên tại chỗ nhìn mình mỉm cười. Nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Lạc Lạc quay đầu lại, Từ Kiêu Đình đã biến mất, nơi hắn đứng chỉ có vài chiếc lá rụng bị gió thổi tung lên.

“Lạc Lạc?!” Mai Vô Quá trừng lớn đôi mắt đẹp, bàn tay nắm lấy vai nàng kéo tới trước người nhìn trước ngó sau: “Làm sao muội ở chỗ này!”

“Muội tới thăm ca ca.” Lạc Lạc nhe răng cười, khoe hai hàng răng nhỏ xinh.

“Làm sao muội vào được đây?” Mai Vô Quá hơi hơi tức giận, tiểu nha đầu này thật không để cho người khác yên tâm.

“Là Từ công tử dẫn muội vào, hắn nói đã là bạn tốt của ca ca, nếu muội muốn gặp ca ca, hắn sẽ giúp.” Lạc Lạc vòng tay ôm cổ Mai Vô Quá: “Ca ca, muội mệt quá, chúng ta đi ngủ thôi.”

“Muội không phải ngoan ngoãn đợi ở nhà Mã bộ khoái sao? Làm thế nào lại ở cùng với hắn?” Mai Vô Quá tiếp tục trừng mắt hỏi.

“Muội vừa tiễn ca ca đi, đúng lúc hắn vô tình đi ngang qua nhà Mã bộ khoái, liền trò chuyện chút ít. Muội nói muội muốn gặp huynh, hắn bảo có thể giúp muội. Mã đại tỷ cùng Mã bộ khoái cũng biết, muội mới dám ra ngoài cùng hắn.” Lạc Lạc vừa nói vừa theo dõi sắc mặt Mai Vô Quá.

Mai Vô Quá mặt lạnh không lên tiếng, kéo Lạc Lạc lại gần tỉ mỉ quan sát, xem cổ tay, cánh tay, đầu tóc, không có khác thường. Mai Vô Quá lúc này mới yên lòng, không biết lại nghĩ tới điều gì, cau mày hỏi: “Huynh vừa rời nhà thì muội gặp hắn, sau đó dẫn muội tới thẳng nha môn tìm ta?”

“Đúng vậy.” Lạc Lạc cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

“Sau khi huynh đến nha môn, đi kiểm tra hết buồng giam, sửa lại danh sách phạm nhân, rửa mặt chuẩn bị đi ngủ rồi, hắn mới đưa muội tới! Trong khoảng thời gian đó hắn đã đưa muội đi nơi nào?” Mai Vô Quá sốt sắng nhìn Lạc Lạc chằm chằm.

Lạc Lạc nhất thời cứng họng, thầm nghĩ thôi rồi, quả nhiên vấn đề ở chỗ này. Bản thân thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, vừa xong lại không chú ý điểm này, chẳng lẽ mình giả bộ bé gái, giả bộ càng lúc càng ngốc? Không không, là Mai Vô Quá thức thời hơn xưa rồi.

“Nói mau, trong khoảng thời gian này hắn dẫn muội đi chỗ nào?” Mai Vô Quá kéo Lạc Lạc vào phòng, đóng sầm cánh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.