Triệu Bình An gần như phát điên, đi đi lại lại trong phòng giam. Ngày ngày gọi đòi gặp cục trưởng! Vương Bác nghe vậy thấy thật phiền phức, phẩy phẩy tay:
- Dán cái miệng của gã vào!
Vài tên cảnh sát đi xuống, dùng băng dính dán vào cái miệng hung hăng của gã, và còn cột chặt tay lại, trông gã hệt như cái bao tải cũ nát bị vứt vào xó buồng giam.
Vương Bác xin nghỉ phép một tháng, lấy lý do sức khỏe không tốt, muốn lên thành phồ nằm viện. Ngày thứ hai sau khi Triệu Bình An bị bắt, gã lập tức rời khỏi huyện Sa.
Đường Vũ tạm thời thay thế vị trí Cục trưởng cục Công an. Mấy ngày nay, huyện Sa đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Mấy vị Ủy viên và phó cục trưởng đều cảm thấy đau đầu. Đội trưởng đội hình sự Hùng Lâm Phong cũng chẳng phải là người có năng lực, khả năng phá án cũng bình thường.
Vương Bác nhanh chóng rời khỏi huyện Sa một thời gian, giống như đã tính tóan trước hết rồi. Lúc bắt đầu thì là vụ mấy club bị lục soát, vài chủ đầu tư ở huyện Sa buổi tối khi hát tại phòng bao riêng có tranh cãi với mấy cô ở đó, sau đấy mấy cô gọi một đám người đến, bắt cóc mấy chủ đầu tư đi, lấy đi hai trăm ngàn tệ.
Sau đó lại bị đánh cho một trận, mỗi người phải nộp 5 vạn tệ để được thả. Việc này báo đế đồn công an, đồn công an cũng chỉ xin giúp đỡ của cục.
Chuyện thứ hai, chính là vụ cưỡng hiếp xảy ra ở quán rượu, mấy đứa học sinh nữ chơi ở bar, kết quả là bị mấy tên côn đồ cưỡng hiếp. Vụ này rất lớn, cha mẹ học sinh mấy chục người treo cờ, hô khẩu hiệu đến Ủy ban nhân dân biểu tình.
Chuyện thứ ba, phòng ở của công ty dược liệu bị cướp. Trong nhà của tổng giám đốc công ty dược nửa đêm bị một tên trộm đột nhập, còn bắt giám đốc cởi hết quần áo, treo ở ban công.
Các vụ án cứ liên tiếp nhau, khiến cho người của đội trị an và đội hình sự sứt đầu mẻ trán, lúc nào cũng bận rộn. Bận rộn mười mấy ngày cũng chỉ là để bắt mấy tên côn đồ, về cơ bản chỉ giải quyết phần ngọn mà không trị tận gốc.
Tình hình của huyện Sa cứ bất ổn không yên, tiếng oán than của dân chúng ngày càng lớn. Ngày nào cũng co người đến trước của Ủy ban nhân dân huyện ngồi.
Trương Nhất Phàm yêu cầu cục Công an hẹn ngày phá án. Cục công an như rắn mất đầu, lòng người tan rã, không có tổ chức kỷ luật. Các Ủy viên và phó Cục trưởng thoái thác lẫn nhau không ai muốn tiếp quản.
Vương Bác nằm ở một bệnh viện của thành phố, cấp dưới không ngừng gọi điện đến, gã lạnh lùng mỉm cười:
- Để cho bọn họ tạo sức ép!
Đây là chuyện đã nằm trong dự tính của gã. Triệu Bình An bị bắt, người trong Thanh Thủy Đường nhất định sẽ gây rối.
Vương Bác cũng không phải là không muốn diệt băng đảng phạm tội này, nhưng gã không nghĩ ra được cách nào. Nếu như an ninh của huyện Sa ổn định thì gã cũng có công lao, nhưng hình như Trương Nhất Phàm còn có được nhiều hơn.
Thử nghĩ mà xem, một Chủ tịch huyện mới đến, mà tình hình của huyện đã thành ra như thế này, thì cấp trên sẽ nghĩ như thế nào? Khi chưa tới, tình hình ở đây tương đối ổn định, hắn vừa tới một cái đã bất ổn không yên, chứng tỏ người này có vấn đề!
Vương Bác áp dụng chiêu thời cổ, mượn cớ ốm đau không làm, để cho các người đi gây sức ép. Trịnh Mậu Nhiên dường như cũng chấp nhận cách làm này. Đương nhiên, Thanh Thủy Đường gậy tội là có tính đả kích. Chúng nó muốn thử một chút khí thế của một Chủ tịch huyện mới tới như hắn, cho hắn một đòn phủ đầu.
Đường Vũ vội vàng tới phòng làm việc của Chủ tịch huyện, hỏi Tần Xuyên:
- Chủ tịch huyện có ở đây không?
Tần Xuyên đáp:
- Vừa mới ra ngoài rồi, anh ngồi đợi một chút đi. Có lẽ anh ấy đi một chút là sẽ về ngay thôi!
Đường Vũ là khách quen ở đây, Tần Xuyên sẽ không ngăn cản gã. Rót cho Đường Vũ chén trà, rồi sắp xếp cho anh ta vào phòng làm việc của Trương Nhất Phàm đợi.
Chưa đến vài phút sau, Trương Nhất Phàm đã cầm theo tập công văn bước vào.
- Cậu đến đấy à?
Trương Nhất Phàm đặt tập công văn xuống, ngồi đối diện với Đường Vũ.
- Lúc nãy tôi đi thăm mấy học sinh bị hại, hiểu được vài sự tình. Đường Vũ, cậu nhất định phải nghĩ cách, diệt trừ tận gốc băng đảng tội phạm kia.
Đường Vũ gượng gạo cười:
- Tôi cũng muốn lắm, mẹ nó, những thằng đó lại còn đang uy hiếp tôi. Hôm qua tôi vừa nhận được một bức thư uy hiếp để ở cửa nhà.
- Mấy thằng đó thật qúa đáng, nhất định phải ra đòn quyết định, mau chóng ổn định tình hình của huyện Sa.
- Chỉ có điều người của tôi không đủ, không có cách nào tổ chức tập kích quy mô lớn. Hơn nữa có rất nhiều người có quan hệ với bọn chúng, người chưa đi, thì bọn họ đã bỏ chạy hết rồi, lúc đấy thì công cốc.
Đường Vũ lấy một điếu trong bao thuốc của Trương Nhất Phàm để trên mặt bàn, tự châm lửa.
- Ở đây chẳng giống thị trấn Liễu Thủy, hai mươi mấy tên đã xử lý êm chuyện rồi, bọn xã hội đen này gọi là Thanh Thủy Đường, ít nhất có từ ba đến năm trăm tên. Coi như tôi cầm đầu đấu với chúng, nếu đánh giáp lá cà, có lẽ chỉ gây thiệt hại cho phe mình mà thôi.
Trương Nhất Phàm cũng châm thuốc, đầy trầm tư. Đương nhiên hắn biết, ở cái xã hội rối rắm này, rất nhiều loại người được chăng hay chớ rất liều mạng. Trên người lúc nào cũng lăm lăm dao kiếm là chuyện bình thường, nếu như Đường Vũ mang mấy tên thuộc hạ theo, không biết chừng cũng sẽ bị bọn chúng đâm chết.
- Tôi biết rồi, trước tiên hãy tăng cường cảnh giới.
Trương Nhất Phàm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng đã đưa ra quyết định.
Sau khi Đường Vũ cáo từ, Trương Nhất Phàm suy nghĩ làm thế nào để thu xếp được đống lộn xộn này. Buổi chiều ở hội nghị thường vụ, rất nhiều ủy viên trong buổi họp đã đề ra câu hỏi. Rốt cuộc tình hình nhiễu nhương, rối rắm ở huyện Sa, rốt cục là trách nhiệm của chính quyền hay bộ công an?
Cục trưởng Vương nằm viện, cục Công an khó có thể hoạt động bình thường? Trịnh Mậu Nhiên chỉ mới quất nhẹ một cái mà bộ máy chính quyền đã phải tăng cường giám sát quản lý.
Trương Nhất Phàm lúc ấy như muốn phát điên, giám sát quản lý cái rắm ấy? Ai mà chả biết Vương Bác là người của ông? Thế là hắn liền đề xuất, nhất định phải tìm người thay thế Vương Bác, hắn bệnh mãi vậy, thì tình hình trị ai quản lý đây?
Diêu Ôn lập tức phản đối, chính là vì Cục trưởng Vương Bác không ở đây, mới xảy ra tình trạng hỗn loạn này, điều này chứng minh, những kẻ cấp dưới quả vô dụng! Hễ rời Cục trưởng Vương Bác ra là hỏng, nhất quyết phải nhanh chóng đưa Cục Trưởng Vương Bác về đảm nhiệm vị trí cũ.
Trương Nhất Phàm đập bàn hỏi:
- Trước khi Vương Bác ở đây, vấn đề trị an thì tốt à? Tuyến trên Đông Sa cướp án là như thế nào? Vương Bác chẳng phải đã tự mình đến hiện trường rồi sao?
Diêu Ôn thấy Trương Nhất Phàm rõ ràng là muốn nhằm vào mình, hơn nữa lại muốn chọc tức, liền cười nhạt:
- Vậy ít ra cũng tốt hơn bây giờ. Nếu không phải có người thừa nước đục thả câu muốn đưa người của mình vào, vậy ngành công an sao có thể rối rắm như vậy được?
Cái kiểu ăn miếng trả miếng lộ liễu này, trong những buổi hội nghị thường ủy trước đây chưa từng xảy ra, hôm nay miệng lưỡi tên Diêu Ôn này dám công khai nhằm vào Trương Nhất Phàm, chỉ e là còn có mục đích khác!
Trịnh Mậu Nhiên đập bàn:
- Được lắm, chú ý hình tượng! Một hội nghị thường vụ trang trọng đến vậy, mà giống như chỗ mấy mụ đàn bà chửi nhau đầu đường xó chợ, còn ra thể thống gì nữa? Ngày mai tôi đến thăm Cục trưởng Vương, xem ông ta khi nào có thể xuất viện.
Tan họp, Diêu Ôn khinh khỉnh trợn mắt nhìn Trương Nhất Phàm, đúng lúc Trưởng ban Tuyên giáo Phi Yến tới văn phòng Chủ tịch huyện.
Trong khoảng thời gian này, cũng có những lời chỉ trích Vương Bác. Lần trước việc Triệu Bình An đến đập phá tòa soạn, đã khiến Hứa Phi Yến bực dọc trong lòng, bởi vậy, cô ta quyết định tiếp cận Trương Nhất Phàm, công khai đứng về phe hắn ta.
Cô ta thừa hiểu, việc Triệu Bình An bị bắt, có liên quan đến Trương Nhất Phàm, nếu không thì ai đủ khả năng khống chế con sói đang gào rú này. Bệnh của Vương Bác chắc cũng một phần vì chuyện đó mà liên quan. Chặt đứt một cánh tay đắc lực của mình, trong lòng không thoải mái, liền mượn cớ cáo bệnh tạm thời rút lui.
Hành động với Vương Bác lần này chỉ sợ là một bước sai lầm, chỉ e đến lúc nào đó mất cả chì lẫn chài. Trương Nhất Phàm không thể dễ đối phó như vậy, Hứa Phi Yến đương nhiên đã có được chút tin tức từ phía bí thư Phùng.
Trong thời gian này, Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào đã có chủ kiến, bọn chúng chỉ cần ngồi trên núi xem hổ tranh đấu, chẳng cần giúp bên nào, cũng chẳng tổn hại gì. Đến lúc chúng đánh nhau đến chết thì đến cứu chúng, lúc ấy chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng.
Ông ta càng lúc càng thấy tự mãn vì quyết định lần trước của hội nghị thường ủy, nếu không phải lúc đầu đã giúp Trương Nhất Phàm một tay, thì không thể chọc giận được tên Trịnh Mậu Nhiên. Trịnh Mậu Nhiên đương nhiên sẽ lao vào thiêu đốt Trương Nhất Phàm, xem hai bọn chúng đánh nhau, chẳng phải rất thú vị sao?
Tốt nhất là châm ngòi ở giữa, ha ha…Buổi tối, Đông Kiến Thành hẹn Lê Quốc Đào, bọn chúng ngồi trong phòng riêng nâng ly cười lớn.
Mặc kệ bọn chúng, kẻ nào thắng thì cũng tổn hại nguyên khí, đến lúc đó hai chúng ta hợp sức, âm thầm hành động, thì huyện Sa chẳng phải đã là thiên hạ của chúng ta sao?
Tốt nhất, Lê Quốc Đào lên làm Chủ tịch huyện, đông Kiến Thành làm Bí thư. Giấc mơ này quả là tuyệt đẹp!
Chốn quan trường, mãi mãi phức tạp như vậy, chẳng bao giờ có một người bạn vĩnh viễn, cũng chẳng bao giờ chỉ có một kẻ thù vĩnh viễn.
Lê Quốc Đào nghĩ kỹ rồi, tốt nhất là lưỡng bại câu thương. Nếu không thì ai thắng theo phe người ấy, bên này diệt cỏ diệt tận gốc, bên kia lấy lòng kẻ thắng cuộc.
Buổi tối Trương Nhất Phàm không thể chợp mắt, hạ được một đội trưởng trị an, không ngờ đã rút dây động rừng. Vốn dĩ cho rằng đánh gãy một cánh tay của Vương Bác, ông ta sẽ tự phải hiểu ra, xem ra vẫn không được, gã còn khó đối phó hơn cả Lý Khánh Tùng.
Nếu không thể hàng phục thì đành phải làm gã thân bại danh liệt thôi, đây là nguyên tắc của Trương Nhất Phàm, tuyệt đối không được nhân từ với kẻ thù. Cũng chẳng biết tại sao, từ khi đến huyện Sa, hắn cảm thấy tâm địa mình tàn ác hơn.
Hoàn cảnh có thể thay đổi một con người, chính là môi trường quá phức tạp ở huyện Sa, đã thay đổi hắn.
Thái độ của Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào rất mờ ám, Trương Nhất Phàm chẳng nhẽ lại không biết?
Vừa vặn lúc này, Thẩm Uyên Vân gọi điện tới, hỏi hắn tình hình gần đây. Trương Nhất Phàm cười cười, cũng chẳng nói sự thật với cô ta. Thẩm Uyên Vân cười nói:
- Anh còn giấu em sao? Đừng quên là em làm gì nhé? Tình hình hiện tại ở huyện Sa, chẳng thể qua được mắt em.
- Vậy em nghĩ thế nào?
Trương Nhất Phàm cười đầy đau khổ.
- Có cần em giúp anh không, Giám đốc sở công an huyện là cấp dưới của ba em.
Người từ trên sở Công an tỉnh xuống? Trương Nhất Phàm nghĩ hay là chấp thuận. Tuy rằng như thế có thể giải quyết được vấn đề, nhưng ảnh hưởng lại quá lớn. Rõ ràng mình đã nắm trong tay được cục diện, nếu như có kẻ điều tra ra được thân thế của mình, liệu có thể từ đó mà viết một bài báo không?
Trương Nhất Phàm suy xét một lúc, hay là từ chối.
- Anh có thể giải quyết. Em đi ngủ trước đi!
Thẩm Uyên Vân ở đầu dây bên kia gật gật đầu:
- Được rồi, nếu thực sự là không được, thì đừng cố chấp làm gì.
Thấy tâm trạng Trương Nhất Phàm không tốt, cô ta cũng chẳng muốn đôi co, nói mấy lời quan tâm, rồi cúp điện thoại.
Cục diện ở huyện Sa, phải thẳng tay đánh, nếu không thì chỉ có thể cổ vũ tình thần của bọn chúng, giống như bọn côn đồ xã hội đen Thanh Thủy Đường, quá giương giương tự đắc rồi.
Còn có những kẻ coi mình là trò hề, ỷ vào thâm niên, không coi Chủ tịch huyện như mình ra gì? Hôm nay ông đây phải chơi đến cùng với các người! Xem xem rốt cuộc ai sẽ nắm thóp được ai?
Lúc này, anh cả Trương Chấn Nam gọi điện tới:
- Cậu ba, đội bọn anh sáng mai đến núi Tề Vân tập trận, cậu có rỗi không? Hai anh em mình tìm chỗ nào đó uống mấy chén.
Anh cả đến à! Trương Nhất Phàm tự nhiên thấy vô cùng phấn khởi. Tâm trạng tạm thời thấy nhẹ nhõm hẳn, một cảm giác vui sướng khó tả. Núi Tề Sơn cách huyện Sa không xa, khoảng 100 m. Trước đây có rất nhiều bộ đội thường tới đây diễn tập trận.
Nghe được tiếng của anh cả, Trương Nhất Phàm cười nói:
- Được rồi! Khi nào đến anh báo em một câu! Em ra đón anh.