Thời gian này Lê Minh Huy vẫn luôn trốn ở Giao Châu. Ban ngày thì trốn trong khách sạn, đến đêm mới dám ra ngoài đi dạo. Vì chuyện đâm Trương Nhất Phàm, nên phía cảnh sát huyện Sa đang điều tra gắt gao, y cũng không dám xuất đầu lộ diện.
Sau đó lại nghe có người nói, không ngờ Trương Nhất Phàm lại là con trai của Chủ tịch tỉnh, Lê Minh Huy liền cảm thấy vụ này to rồi. Cái tay Trương Nhất Phàm không dễ đối phó giống như Ôn Trường Phong. Có lẽ cả đời này mình không thể quay trở về huyện Sa được nữa.
Lúc trước nếu như biết được bối cảnh của Trương Nhất Phàm, thì Lê Minh Huy sẽ không dám lỗ mãng như vậy. Nhưng sự việc đã đến nước này rồi thì có hối hận cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Những tháng ngày ở Giao Châu, mặc dù có Chu Đỉnh Thiên và Phương Tử Kiệt bao che, nhưng y vẫn luôn cảm thấy vô cùng bất an. Dựa vào thực lực của Chu Đỉnh Thiên, mặc dù ở Giao Châu này băng đảng Thái Tử hô mưa gọi gió, nhưng khi so sánh với Trương Nhất Phàm, chỉ e cũng khó mà có thể chống đỡ lại được.
Đặc biệt là sau khi biết được thân phận thật sự của Trương Nhất Phàm, y càng cảm thấy không thể cứ náu mình ở đây mãi được. Dù sao thì Giao Châu này cũng thuộc phạm vi quản lý của tỉnh Tương.
Lúc nãy gọi cuộc điện thoại kêu Sơn Kê rời khỏi, bởi vì vừa nhận được tin tức, nghe nói phía cảnh sát huyện Sa đã phái người đến Giao Châu rồi. Lê Minh Huy liền lo lắng đến tột độ, liệu có bị bọn họ điều tra ra không nhỉ? Ngộ nhỡ Sơn Kê xảy ra chuyện thì mình cũng không tránh khỏi phiền toái.
Điều mà Lê Minh Huy không thể ngờ được, chính là tin tức của y đến quá muộn. Bọn Đường Vũ đã đến khống chế khách sạn nơi Sơn Kê ở từ mấy ngày hôm nay rồi, chỉ đợi Lê Minh Huy và Sơn Kê gặp mặt, thì sẽ tóm luôn cả hai.
Vì thế mà Lê Minh Huy đương nhiên không bao giờ biết được cái tin tức ấy là do bọn Đường Vũ phát ra, bởi vì bọn họ đã đến mai phục ở Giao Châu một tuần liền, mà không hề thấy bóng dáng của Lê Minh Huy, vì thế mà mới dùng chiêu “dẫn xà xuất động”.
Lê Minh Huy quả nhiên trúng kế, lập tức cho Sơn Kê rời khỏi nơi ở hiện tại, chuẩn bị ra chỗ khác để ẩn nấp tiếp. Nào ngờ bọn Đường Vũ đón lõng sẵn ở đó từ lâu, không đợi sói sau lưng mà tóm luôn con gà rừng (Sơn Kê) này.
Khi Mã Tử của Sơn Kê nhận được điện thoại, Lê Minh Huy tạm yên tâm, nói rằng hai người vừa đi ra, đến một khách sạn tên là Thuận Lai để nghỉ ngơi, còn Sơn Kê đang tắm.
Lê Minh Huy lúc này mới yên tâm, không ngờ là đã gặp phải cảnh sát huyện Sa. Sau khi cúp máy, y nằm thượt trên giường xem ti vi, một cô gái cả người quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, dựa vào vai của Lê Minh Huy rồi ôm lấy y.
Lê Minh Huy lạnh lùng nói:
- Đấm bóp vai cho anh, mấy hôm nay nhức mỏi kinh khủng.
Cô gái kia cũng không nói năng gì, đứng lên rồi bắt đầu đấm bóp cho Lê Minh Huy.
Đường Vũ cầm lấy điện thoại của cô gái kia, rồi nói với thuộc hạ:
- Đưa cô ta đi.
Hai viên cảnh sát áp giải Sơn Kê lên xe, Tiểu Ngô và tiểu Trần lên xe tải tự trở về nội thành Giao Châu.
Lúc nãy trên đường, qua cuộc thẩm vấn của Đường Vũ với Sơn Kê, chỉ biết rằng Lê Minh Huy vẫn còn ở Giao Châu, nhưng cụ thể đang ở chỗ nào thì mọi lần toàn do Lê Minh Huy chủ động liên lạc.
Nói như thế thì đúng là tìm Lê Minh Huy có phần khó khăn thật. Một Giao Châu rộng lớn như thế này, có quỷ mới biết y trốn ở chỗ nào? Nằm vùng ở Giao Châu nhiều ngày như vậy, nếu không bắt được người mà quay trở về thì cũng xấu mặt lắm.
Đường Vũ liền cân nhắc xem việc này nên xử lý thế nào. Thì đúng vào lúc đó điện thoại của Sơn Kê lại đổ chuông. Đường Vũ liếc một cái, cầm điện thoại đưa cho Sơn Kê:
- Nếu như cậu có thể gọi được y ra, tôi có thể để cậu trở thành nhân chứng, giảm nhẹ tội của cậu.
- Quỷ mới tin!
Sơn Kê không thèm tin lời của Đường Vũ. Thằng cha này cũng xấu xa, lúc nãy rõ ràng nói chỉ hai người đánh giáp lá cà, thế mà khi đánh nhau, tất cả bọn họ liền đồng loạt xông vào.
Lúc này, Sơn Kê liền hiểu, dù sao cũng là chết, với người như gã thì quá hiểu cảnh sát rồi. Thấy Sơn Kê không nghe điện thoại, Đường Vũ liền gọi cô gái đó qua.
- Tiện nhân, mày mà bán đứng đại ca thì mày chết không yên thân.
Sơn Kê nhìn về phía cô gái đó chửi một câu, nào ngờ cô gái đó không thèm để ý đến gã, cầm lấy điện thoại “alo” một tiếng.
- Làm cái trò quỷ gì thế, sao mãi mà không thèm nghe điện thoại. Sơn Kê đâu? Bảo nó nghe điện thoại.
Lê Minh Huy đang tức giận, mắng chửi trong điện thoại. Cô gái nói:
- Anh ấy đi mua thuốc rồi.
- Nói với nó, nửa tiếng nữa đến Lung Linh Thủy!
- Vâng, tôi sẽ chuyển lời.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Minh Huy liền nằm đó nghĩ. Chẳng hiểu cái thằng ranh Sơn Kê này làm cái trò quỷ gì, vừa tắm xong đã lại đi mua thuốc, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Lê Minh Huy mơ hồ cảm thấy có gì đó không hay, liền âm thầm trầm tư suy nghĩ.
Chỉ có điều lúc nãy nghe giọng Mã Tử của Sơn Kê chẳng có gì khác lạ cả, vẫn giống như bình thường. Hay là tại mình quá lo lắng nhỉ?
Lê Minh Huy nằm trong phòng của Lung Linh Thủy, vừa xem ti vi, vừa hưởng thụ sự đấm bóp.
Thời gian đến Giao Châu, một tháng mày y đổi mười mấy khách sạn. Mỗi khách sạn cùng lắm chỉ ở khoảng 2 đến 3 ngày là lại phải lập tức đổi. Hơn nữa đều phải dùng chứng minh thư của người khác để đăng ký. Sau khi nhận phòng rồi, hầu như là y không được ra khỏi cửa, đến ăn cơm cũng phải gọi lên phòng mà ăn.
Sắp 6 giờ rưỡi, y đoán là Sơn Kê cũng sắp đến rồi. Y liền bảo cô gái bên cạnh cho gọi cơm lên ăn. Đúng lúc đó thì chuông cửa vang lên.
Lê Minh Huy bật dậy như cái lò xo, vớ ngay khẩu súng ở dưới gối, sau đó ra hiệu cho cô gái ra mở cửa.
- Ai thế?
- Là chúng tôi, anh Huy!
Bên ngoài cửa vọng vào tiếng của Mã Tử, lúc này Lê Minh Huy mới rút súng về, ngồi phịch xuống giường. Ngó đồng hồ, vừa vặn ba mươi phút.
Nào ai ngờ khi cô gái kia vừa mở cửa, đột nhiên từ bên ngoài xông vào mấy người mặc đồng phục cảnh sát:
- Không được nhúc nhích!
Lê Minh Huy còn chưa kịp có phản ứng gì, thì 4 viên cảnh sát đó đã xông đến trước mặt y, một viên cảnh sát nhảy lên một cái, đè chặt Lê Minh Huy xuống giường, khóa chặt tay y sau lưng. Lúc này, Đường Vũ bước vào.
- Lê Minh Huy, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt được nhau. Trò mèo vờn chuột đã kết thúc rồi.
Tiểu Ngô mò lấy khẩu súng ở dưới gối:
- Trưởng phòng Đường!
- Được lắm!
Đường Vũ khoát tay:
- Dẫn đi!
Khi trông thấy mấy người lạ mặt xông vào, Lê Minh Huy liền lập tức có phản ứng, chỉ có điều phản ứng của y không thể nào có thể so sánh được với những viên cảnh sát đã được huấn luyện qua trường lớp, đã có tố chất cơ bản được. Trên cơ bản là không có sự đấu đá nào thì đã bị người ta tóm gọn rồi.
Khi bọn Đường Vũ mở cửa xe cảnh sát thì Lê Minh Huy cũng đã trông thấy Sơn Kê bị đánh đến nỗi trông như cái đầu heo.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, Đường Vũ vươn vai, gọi một cuộc điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
- Anh Phàm, xong rồi. Hai tên súc sinh đó đã bị tóm.
Trương Nhất Phàm chỉ thản nhiên nói:
- Vất vả cho các anh em quá!
Đường Vũ liền cao giọng nói:
- Cứ thế nhé, trở về nói sau!
Hai kẻ tình nghi phạm tội trong vụ án đâm Chủ tịch huyện đã bị sa lưới.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm ngồi lặng lẽ ở trong phòng làm việc, gọi Đường Vũ đến báo cáo.
- Mẹ kiếp, cái thằng Lê Minh Huy đáng chết, giảo hoạt như con hồ ly tinh. Nếu như tôi không dùng chiêu “dẫn xà xuất động” thì có lẽ đến giờ có khi y vẫn còn trốn ở một xó xỉnh nào đó.
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Không ngờ cậu cũng biết dùng kế? Thật không đơn giản?
Đường Vũ nghe thấy vậy liền không hài lòng:
- Ý gì đây? Lẽ nào lúc nào anh cũng cho rằng tôi đầu óc ngu si tứ chi phát triển hả? Bực quá đi mất.
- Được lắm, cậu vất vả rồi. Tối nay đến Duyệt Tân Lâu tụ tập, tôi mời.
Nghe thấy Trương Nhất Phàm nói vậy, Đường Vũ liền lập tức cảm thấy thoải mái, cười hì hì:
- Đúng là anh Phàm có khác, làm việc cùng anh chẳng bao giờ lo thiệt.
Đường Vũ vừa nói liền vớ luôn bao thuốc lá Gấu Trúc ở trên bàn của Trương Nhất Phàm:
- Đây là của ai biếu hả, để tôi hút cho.
Trương Nhất Phàm liền mở ngăn kéo lấy ra một tút thuốc ném cho Đường Vũ:
- Chưa từng thấy ai ăn cướp trắng trợn đến như vậy. Cầm lấy đi này!
Nhìn thấy tút thuốc Gấu Trúc còn chưa bóc tem, Đường Vũ lắc lắc đầu:
- Tôi lấy bao này là được rồi, ai thèm lấy cả tút chứ? Ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy lại cho rằng tôi là phần tử tham ô, đi hút loại thuốc cao cấp đến như thế.
- Khỏi cần phải dài dòng!
Trương Nhất Phàm liền cầm tút thuốc bỏ lại vào trong ngăn kéo, nói với Đường Vũ:
- Hồ Lôi đi Đông Lâm, nghe nói làm dự án gì đó.
- Cậu ta muốn tiến vào thị trường bất động sản thật à?
Đường Vũ nghe nói Hồ Lôi đi rồi, liền có chút tiếc nuối. Cũng may thành phố Đông Lâm cũng không xa lắm, Hồ Lôi muốn xây dựng dự án ở đó, chắc cũng có ý đồ của mình.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Cậu ấy lăn lộn trong kinh doanh cũng được lắm đấy. Cậu cũng phải cố gắng mà học hỏi, tranh thủ trong vòng hai năm nữa phải làm đến Cục trưởng.
- Yêu cầu có vẻ hơi cao nhỉ!
Đường Vũ cười cười:
- Dù sao thì anh chỉ đi đâu, tôi đi đến đó. Anh chỉ đâu, tôi đánh đó, trừ phi anh không còn cần thằng anh em như tôi nữa mà thôi!
Trương Nhất Phàm mắng một câu:
- Cút, đó là nhiệm vụ của cậu, trong vòng hai năm phải được cái chức đó.
Đường Vũ lè lưỡi:
- Vậy thì tôi phải đi tu dưỡng một chút, tìm vài cái bằng cấp, nhức đầu quá, tôi ghét nhất là bị vào trường Đảng.
Đường Vũ đi khỏi chưa lâu, Tần Xuyên liền vào nói:
- Chủ tịch huyện Trương, bên ngoài có một người phụ nữ nói muốn gặp anh.
Phụ nữ ư? Trương Nhất Phàm chau mày, sao lại có người phụ nữ nào đến đây tìm mình thế? Tuyệt đối không phải Thẩm Uyển Vân, lại càng không phải Đổng Tiểu Phàm. Cô ấy đã trở về tỉnh để lo chuyện rồi. Cô bé này muốn điều công tác qua đây để hai người được gần nhau hơn.
Chắc là chuyện lần trước nên Đổng Tiểu Phàm cũng đã học được cách ngoan ngoãn. Nếu như bản thân mình không rời xa được, không quên được thì đành phải dùng chiêu kinh điển nhất, hữu hiệu nhất, đó là “tóm chặt không buông”!
Chính vì thế mà cô ta muốn điều công tác về đây, dù sao thì vẫn có mối quan hệ của tỉnh ở đó, nếu muốn chuyển về cũng chỉ là một câu nói mà thôi. Bất luận thế nào thì nước cờ lần này của Đổng Tiểu Phàm là đúng.
Thật sự không hiểu nổi ai lại đến tận văn phòng để tìm mình cơ chứ. Liệu đừng có giống như hồi ở Thông Thành, những người tìm cửa sau lại mò đến tận văn phòng. Trương Nhất Phàm đang định nói không gặp thì Tần Xuyên liền đưa cho hắn tấm danh thiếp.
- Đây là danh thiếp của cô ấy. Hiện cô ấy đang đứng ngoài kia đợi, chắc đợi cũng được khoảng hai tiếng đồng hồ rồi.
Dương Mễ? Cô ta đến tìm mình làm gì nhỉ?
Nhìn thấy tấm danh thiếp bên trên có ghi tòa soạn báo Thông Thành. Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ lại lần trước Lý Trị Quốc có đưa cô ta đến nhà mình. Đúng là mình đã đoán đúng, lần này Dương Mễ đến tìm mình chắc lại là về chuyện đó.
Nể mặt Lý Trị Quốc, cho cô ta vào vậy! Trương Nhất Phàm gọi một tiếng, Tần Xuyên liền quay ra ngoài dẫn Dương Mễ vào.
Nhưng lần này, Tần Xuyên không hiểu, trên nét mặt của Trương Nhất Phàm không hề biểu lộ một cảm xúc gì. Liệu có cần pha trà cho vị khách này không nhỉ? Trông thấy bộ dạng do dự của Tần Xuyên, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Châm thêm nước cho tôi!
Nhận được ám hiệu, Tần Xuyên liền hiểu, lập tức lui ra, đi pha tách trà bưng vào, rồi châm thêm nước cho Trương Nhất Phàm.
Dương Mễ hôm nay ăn vận cũng rất đơn giản, và chính thống, không hở hang. Chắc cô ta nghĩ đi vào những nơi như Ủy ban nhân dân huyện thì cô ta cũng không được phép ăn mặc quá màu mè, phô trương, sợ người ta chê cười.
Ngồi đối diện Trương Nhất Phàm, cô ta cũng có vẻ bình tĩnh, không hề căng thẳng. Trương Nhất Phàm liếc nhìn cô ta một cái rồi hỏi:
- Tìm tôi có việc gì vậy?
Nghe thấy giọng điệu quan cách của Trương Nhất Phàm, Dương Mễ liền lập tức cảm thấy căng thẳng, vồng ngực bắt đầu phập phồng. Mặc kín đáo như vậy rồi nhưng kích thước vòng ngực vẫn khiến cho cô ta cảm thấy có chút xấu hổ.
Dương Mễ lắp bắp:
- Chủ tịch huyện Trương, ngài có thể giúp tôi chuyện này không ạ, tôi muốn rời khỏi Thông Thành.
Quả nhiên là chuyện này. Chưa biết chừng chính Lý Trị Quốc đã bảo cô ta đến gặp mình cũng nên. Trương Nhất Phàm đánh giá Dương Mễ, trông bộ dạng của cô ta hôm nay sao mà buồn cười đến thế. Cái cô phóng viên ở cái đất Thông Thành ấy trời không sợ, đất không sợ hôm nay lại làm sao vậy chứ?