Cuối tuần, Lý Trị Quốc dẫn Dương Mễ đến nhà Trương Nhất Phàm.
Nhìn thấy sự xuất hiện của hai người, trong đầu Trương Nhất Phàm lại lóe lên một ý nghĩ, Lý Trị Quốc sẽ không đem cô em vợ đi lo liệu thật chứ?
Dương Mễ xách một ít quà đặt cạnh cửa, gọi một tiếng:
- Chủ tịch huyện Trương.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, bảo hai người ngồi xuống. Đổng Tiểu Phàm từ trong phòng đi ra, cầm một ít hoa quả bày trên bàn trà. Khi cô đi rửa hoa quả, Dương Mễ liền chạy tới:
- Để tôi làm!
- Không có việc gì, cô ngồi được rồi, sao có thể có đạo lý để khách đi rửa.
Đổng Tiểu Phàm phát hiện cô gái này dáng vẻ không tầm thường chút nào, không kìm được liền nhìn mấy lần.
Dương Mễ là người kinh nghiệm từng trải, vừa vào đến cửa đã phát hiện Đổng Tiểu Phàm xinh đẹp, liền biết đây chính là bạn gái đích thực của Chủ tịch huyện Trương. Dương Mễ luôn luôn rất tự tin cũng có chút xấu hổ không ngớt. Nghe anh rể nói cô là con gái của Phó Bí thư tỉnh, tiểu thư khuê các chẳng trách có khí chất như vậy, rất xứng với Chủ tịch huyện Trương.
Nhìn Đổng Tiểu Phàm yêu kiều rung động lòng người, Dương Mễ trong lòng âm thầm ước ao, nếu chính mình cũng tìm được một người chồng giống như Chủ tịch Trương, đời này thật đáng giá rồi. Nghĩ đến chính mình trước kia cùng Thi Vĩnh Nhiên, người đó thuần túy là đồ vô lại, không ngờ lại khiến chính mình đi cám dỗ Uông Viễn Dương
Mà Uông Viễn Dương người này cũng coi là không tồi, nhưng gan thỏ đế, trong vấn đề nam nữ không buông thả. Vốn Dương Mễ quyết định cùng y, không ngờ Uông Viễn Dương lo lắng trong quan hệ vướng mắc chưa rõ ràng với Thi Vĩnh Nhiên, dần dần xa cách Dương Mễ.
Dương Mễ cũng biết ý nghĩ của y, dứt khoát không đi tìm y.
Thế giới không có người đàn ông 3 chân, đàn ông có hai cái đùi đâu phải tìm không thấy? Dương Mễ luôn tự tin, bằng chính dung mạo và sắc đẹp của mình, đến đâu không tìm được người đàn ông tốt?
Nhưng sau khi cô nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm, liền phát hiện chênh lệch giữa hai người, không có cách nào khác, có những việc trời sinh đã định trước, không cách nào thay đổi. Cũng chỉ có cô gái như Đổng Tiểu Phàm mới xứng đôi với một nhân vật như Chủ tịch Trương như vậy mà thôi.
Theo Dương Mễ nhìn nhận, Trương Nhất Phàm đích xác tính là một nhân vật.
Có thể từ một Chủ tịch thị trấn nhỏ, đi tới được vị trí hôm nay, đã không đơn giản, càng quan trọng hơn là anh ta trẻ, mới 27 tuổi. Trong chốn quan trường, tuổi trẻ chính là tài sản.
Đây là một nhân vật rất có tiềm lực, nhất định phải kéo gần quan hệ. May mắn anh rể coi như thông minh, chọn đúng cây lớn này, nếu không Lý Trị Quốc đời này không biết sẽ trải qua ở đâu?
Đổng Tiểu Phàm thấy Dương Mễ khá chịu khó, thiện cảm với cô ta đột nhiên tăng lên. Nhưng dáng người Dương Mễ khiến cô hơi ngạc nhiên, bộ ngực rất to. Tuổi xấp xỉ như nhau, thiên bẩm sao mà tốt thế? Chỉ phát triển phần ngực, không phát triển chỗ khác.
Đổng Tiểu Phàm cũng là sau khi cùng Trương Nhất Phàm có quan hệ đó mới chú ý bồi dưỡng phương diện này. Trên ti vi ngày ngày có những quảng cáo làm ngực đầy đặn. Cô từng so sánh với người trên ti vi, phát hiện mình quá “khiêm tốn”.
Rửa xong hoa quả đi ra, cô liền hỏi Dương Mễ:
- Cục trưởng Lý là gì của cô?
- Anh ấy là anh rể tôi !
Dương Mễ cười, cùng Đổng Tiểu Phàm bưng hoa quả vào phòng khách. Vừa lúc Lý Trị Quốc nói :
- Không phải ý của tôi, là cô ấy nghe tin anh bị thương, có lòng muốn chạy đến huyện Sa thăm anh. Trước đây anh ở Thông Thành, cũng rất chú ý đến mọi người, hôm nay lại không phải đem ai khác, Dương Mễ cũng không phải người ngoài.
Trương Nhất Phàm cũng biết, Dương Mễ chắc chắn có chuyện gì cần mình giúp đỡ nếu không hà cớ gì từ Thông Thành chạy đến? Hơn nữa giữa bọn họ cũng không phải rất thân, nếu không có Lý Trị Quốc giới thiệu, xem chừng Dương Mễ không dám đến.
Dương Mễ chỉ là một phóng viên của báo huyện, chắc chắn đã hiểu nơi đó không dễ lăn lộn, muốn được điều đến một địa phương khác! Kỳ thực, cô ta nếu không cùng Thi Vĩnh Nhiên, làm mất lòng Thẩm Uyển Vân, chỉ cần Thẩm Uyển Vân nói một tiếng, điều đến tỉnh làm trợ thủ (phụ tá) cho cô cũng không phải là không có khả năng.
Người thường ở nhiều thời điểm, trong lúc vô ý mạo phạm đến người, cũng khiến chính mình bỏ lỡ nhiều cơ hội. Nếu Lý Trị Quốc không nói, Dương Mễ cũng không tiện mở miệng. Không thể vừa đến liền nói với người ta mình muốn gì, như thế nào?
Tình cảm phải từ từ gây dựng, Dương Mễ nghe hai người đàn ông nói chuyện, cô cũng không lên tiếng, chỉ ngồi bên tiếp chuyện. Nhưng cô luôn âm thầm quan sát hai người, ngầm so sánh Lý Trị Quốc với Trương Nhất Phàm.
Hai người giống nhau cùng xuất thân làm thư kí, mà kết quả từ bản thân họ thể hiện ra thì hoàn toàn không giống nhau. Dương Mễ suy nghĩ, nếu để Lý Trị Quốc đến thị trấn Liễu Thủy, phỏng chừng cả đời anh ta ở lại đó rồi.
Trong quan trường là như vậy, anh không leo lên được thì anh chìm xuống. Chỉ là Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy phần thì gan dạ sáng suốt, phần thì nhiệt tình năng nổ, không phải người bình thường có thể biểu hiện ra được.
Chuyện sửa kênh Thông Tế, Dương Mễ cũng nghe nói rồi, mà báo huyện cũng đã đăng đoạn tin này, vì lúc đưa tin ấy là Thẩm Uyển Vân, đến báo huyện cũng qua tay Dương Mễ rồi.
Tiếp sau, câu chuyện anh dũng của Trương Nhất Phàm ở mỏ than Nam Khê càng khiến người ta khâm phục. Cho nên, Trương Nhất Phàm có thể vượt hẳn người khác một bậc, đây là chuyện đương nhiên, còn điều Lý Trị Quốc thiếu sót, vĩnh viễn chính là sự quyết đoán này. Trên tư tưởng Lý Trị Quốc thuộc phái bảo thủ, còn Trương Nhất Phàm lại là người dám dũng cảm đi đầu.
Mấy ngày trước, từ miệng Lý trị Quốc cô ta đã có được một tin tức, Trương Nhất Phàm hóa ra là con Chủ tịch tỉnh Trương, Dương Mễ trong lòng càng thêm kính phục, hai thế hệ làm quan, có thể làm được như thế, e rằng không còn nhiều nữa?
Sau khi biết được tin tức này, Dương Mễ thậm chí có ý tưởng, điều đến huyện Sa, làm một cuộc đầu tư cảm tình dài hạn. Sẽ lập nên một chuyên mục riêng về một vị Chủ tịch huyện ở huyện Sa, ghi chép lại câu chuyện thành công của Trương Nhất Phàm ở huyện Sa.
Nhưng ý tưởng này tất phải được sự đồng ý của Trương Nhất Phàm, nếu không việc sẽ hỏng, còn có chút không hay.
Hai người ngồi chỗ nhà Chủ tịch huyện một lúc, Lý Trị Quốc liền xin từ biệt. Nhìn đến đồ mà Dương Mễ xách đến, Trương Nhất Phàm gọi Đổng Tiểu Phàm đáp lễ, đem nguyên vẹn tiền trả lễ.
Có qua có lại mới toại lòng nhau, đây là một loại lễ tiết. Trương Nhất Phàm trong phương diện này rất chú ý, không giống những vị lãnh đạo khác. Chỉ là cấp dưới hiếu kính, ai đến cũng không cự tuyệt, có chút còn oán giận người bề dưới tặng lễ quá ít. Còn hắn không quản là ai, tiền tài gửi tặng nếu số lượng không lớn, hắn tạm thời nhận lấy, về sau đáp lễ.
Nếu số lượng lớn, hắn dứt khoát trả lễ, người ta xách đồ đến, hắn cũng không làm mất thể diện người ta, đổi mấy thứ để họ mang về. Như vậy cũng coi là nhận lễ của người ta, cũng giữ thể diện cho người ta, tránh làm người ta mất mặt.
Trương Nhất Phàm nhớ khi mừng năm mới, hắn đến nhà Trưởng ban thư ký Thư, thư ký Thư không ngờ đem lễ mà người ta mừng từ cửa sổ ném xuống. Đương nhiên, ông chê lễ mọn, chướng mắt. Một chân thịt dê với mấy thứ linh tinh, nào có thể làm cảm động Trưởng ban thư kí Thư?
Tiền Trương Nhất Phàm biếu tới, ông ấy sao không từ chối đi, mà lại yên tâm thoải mái nhận.
Dương Mễ và Lý Trị Quốc từ thang máy đi ra. Lúc này xe đi về là xe của cơ quan Lý Trị Quốc, Dương Mễ lái xe, Lý Trị Quốc ngồi ghế lái phụ. Khi Dương Mễ kéo dây ăn toàn đến trước ngực thắt lên, Lý Trị Quốc không kìm được nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng trên bộ ngực căng phồng của Dương Mễ.
Dương Mễ liếc thấy động tác này của anh rể, trong lòng liền biết y đang nghĩ gì. Vì thế cô hỏi:
- Chúng ta về nhé!
Lý Trị Quốc trong bụng ngứa ngáy, không cam tâm nói:
- Còn sớm, không bằng tìm chỗ nào đó ngồi?
Dương Mễ vẫn lo lắng y lại giống lần trước, trở về khó giải thích với chị gái.
- Hay thôi, chị còn đang ở nhà đợi.
Lý Trị Quốc rút điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn Dương Mễ, tìm chủ đề nói chuyện :
- Chủ tịch huyện Trương hôm nay không nhận lễ của cô, dự tính lần tới còn phải đến.
Đối với chuyện này Dương Mễ trong lòng cũng thiếu tự tin, bình thường lãnh đạo như thế, không cần nói tặng lễ, nếu mình đi vào, chỉ sợ đến người cũng bị tặng đi. Rất nhiều người nhìn đến dáng người mình, nóng lòng muốn lập tức vác mình vào phòng ngủ.
Tiếp xúc với Trương Nhất Phàm cũng mấy lần rồi, anh ta đối với mình lãnh đạm, dường như mình mạo phạm anh ta gì vậy, nhìn không vừa lòng. Dương Mễ đột nhiên nhớ tới khi ở Thông Thành, lần trước, vì chuyện của anh ta, không phải mình làm một bài nhằm vào anh ta hay sao?
Sau còn bị người bắt cóc, dọa dẫm, dùng dao ép mình phải khai hết sự tình ra. Lẽ nào chuyện này Trương Nhất Phàm đã biết? Ngoài chuyện này, Dương Mễ thực không nghĩ ra mình có chỗ nào không đúng.
Có điều chuyện đó đích thị là mình sai, đều là do tên Thi Vĩnh Nhiên khốn kiếp đó giở trò quỷ! Giờ chỉ cần nghĩ đến Thi Vĩnh Nhiên, Dương Mễ cảm giác như một trận “ác hàn” lạnh cả sống lưng.
Nghe Lý Trị Quốc nói như vậy, trong lòng Dương Mễ càng thiếu tự tin, cô nhìn Lý Trị Quốc nói:
- Vậy em nên làm thế nào?
Lý Trị Quốc nhìn chằm chằm vào ngực cô
- Việc này có tôi, có cơ hội tôi gọi cô, đi hai lượt là quen. Hôm nào hai chúng tôi cùng nhau uống rượu, gọi cô đến nói chuyện này.
Xem ra cũng chỉ có như vậy, Dương Mễ gật đầu, khởi động xe.
Ra đến tiểu khu không lâu, ở một quãng đường yên vắng, người đi đường thưa thớt, Lý Trị Quốc liền bảo Dương Mễ dừng lại một chút, nói hắn đi vệ sinh. Sau khi xe tắt, Lý Trị Quốc cũng không có ý định xuống xe, lại với tay qua đặt lên đùi Dương Mễ:
- Chúng ta đi ăn khuya chút nhé? Về còn sớm.
Dương Mễ có chút khó xử, nhìn bộ dạng đó của Lý Trị Quốc, cô liền biết anh rể lại có ý đó.
Đang muốn cự tuyệt, Lý Trị Quốc kéo cô tới, hai tay dừng trước ngực Dương Mễ.
Rồi mạnh bạo hôn lên mặt cô ta. Dương Mễ nhắm mắt lại, gần như là bị động mà đáp lại, cô ta cảm giác được bàn tay của Lý Trị Quốc đã lần mò sâu vào bên trong áo, liền giãy dụa đẩy gã ra.
- Anh rể, bình tĩnh một chút, để chị biết không hay.
Sau đó cô ta không để ý đến ánh mắt rực lửa khát vọng ấy của Lý Trị Quốc, khởi động xe, lái hướng về đường quốc lộ.
Về đến nhà, Dương Bích Kiều nhìn thấy hai người đi vào, liền hỏi:
- Thế nào?
Lý Trị Quốc vẻ mặt rất mất tự nhiên, có phần lộ vẻ có tật giật mình, Dương Mễ ứng đáp:
- Ở nhà anh ta ngồi, cũng không nói gì. Anh rể nói việc này không thể quá gấp, phải đợi cơ hội!
Dương Mễ ngồi bên cạnh chị họ, trên mặt không có gì khác thường, chỉ có Lý Trị Quốc vội vàng vào nhà vệ sinh, một lát rửa mặt đi ra:
- Hai chị em cô nói chuyện, tôi đi ngủ trước.
Dương Bích Kiều nhìn đồng hồ trên tường, làu bàu:
- Mới hơn 9 giờ, ngủ cái gì chứ?
Sau đó hai chị em ngồi sofa tán gẫu. Khi Lý Trị Quốc đi vào phòng ngủ, hướng nhìn Dương Mễ, khá mất mát.